Tiểu Triệu chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, hình như cô ấy đang trả lời những tin nhắn có liên quan tới công việc, “Em thử search tên em trên mạng là biết. Ở trên internet chỉ có mấy hình ảnh poster cùng trailer của bộ phim
[Một đời trần duyên]. Em lại muốn tiếp tục sử dụng mấy hình đó à?”
Bạch Y khiêm tốn hỏi: “Nếu làm như vậy thì sai quy định à?”
“Không phải là mấy vấn đề bản quyền hay sai quy định.” Tiểu Triệu nói, “Em cũng biết kịch bản và đề tài của hai bộ phim này rất giống nhau. Mà hình tượng tiểu sư muội để lại dấu ấn rất sâu đậm trong lòng nhiều người. Thế nên, đó chính là lý do vì sao bài viết giới thiệu của em lại không có hình ảnh. Để tránh mọi người sẽ đặt hai bộ phim lên bàn cân so sánh.”
Cứ tưởng mọi chuyện rất đơn giản, nhưng sau này cô mới phát hiện ra có rất nhiều thứ cần phải lo lắng và bận tâm. Bạch Y đột nhiên cảm thấy bản thân mình đang rất mệt mỏi và chán nản.
Giống như Trình Minh Ý đã nói, cô không thích hợp với giải giải trí, không biết còn bao lâu nữa, cô mới giải quyết xong mấy vấn đề rắc rối với nữ chính. Rồi cả hai sẽ rẽ sang con đường hoàn toàn khác, và hẹn không bao giờ gặp lại nhau nữa. Tốt nhất là nên giải quyết xong mọi chuyện trước khi cô quay xong bộ phim này.
Cô thực sự đã chán ghét công việc diễn xuất lắm rồi. Mặc kệ là phải diễn trước ống kính máy quay. Hay là phải diễn xuất trước mặt nam và nữ chính.
“Ồ, nếu em không nhắc, thì suýt chút nữa thì chị đã quên mất chuyện quan trọng.” Tiểu Triệu giơ tay lên đập nhẹ vào trán, “Hầy, gần đây công việc của chị nhiều quá, nên nhiều khi đầu óc có hơi lú lẫn. Chị vừa nhận được thông báo từ phía đoàn làm phim [Một đời trân duyên], họ muốn em tiếp tục làm phát sóng trực tiếp. Làm một lần rồi, thì lần thứ hai sẽ cảm thấy quen hơn đúng không. Nên em sẽ nhận nhiệm vụ này đúng không?”
Bạch Y nhíu mày nói: “Lại phát sóng trực tiếp, gần đây em phải đi chụp hình poster còn phải ngồi đọc thuộc kịch bản. Thi thoảng lại phải chạy đến bàn chuyện với đoàn làm phim nữa.”
Tiểu Triệu: “Đoàn làm phim đã chính thức đóng máy. Đã trong giai đoạn hậu kỳ, đoàn làm phim đang đẩy nhanh tiến độ, để hoàn thành xong trước ngày lên sóng. Vốn dĩ hoạt động tuyên truyền lần này, đoàn làm phim muốn cử Tô Dư cùng Lý Tư Tư đi làm mấy nhiệm vụ này. Thậm chí còn lên kế hoạch để hai người cùng nhau tham gia một vài gameshow cùng mấy buổi phát sóng trực tiếp. Nhưng không biết bên Tô Dư đã xảy ra vấn đề gì, lịch trình làm việc của anh ta không trùng khớp với lịch trình làm việc của Lý Tư Tư. Vừa vặn mọi người thấy em dạo này đang rảnh, Tô Dư vừa nghe thấy thế, liền ngay lập tức đồng ý luôn.”
“…”
Tại sao lại nỡ nhẫn tâm nói thẳng ra như vậy, ít nhất cũng phải giữ sĩ diện cho cô chứ?
“Thế đã quyết định chọn lịch chưa? Ngày diễn ra trận bán kết của chương trình C-J 100, tôi muốn đến trường quay để xem trực tiếp
.” Bạch Y nói rất nhỏ, “Em biết em đang rảnh, nhưng chị đừng đi kể cho mấy người khác nghe chứ.”
Tiểu Triệu bật cười nói: “Thông báo của lịch trình phát sóng chị vừa mới nhận được nè. Không trùng với hôm diễn ra trận bán kết của chương trình C-J 100 đâu… Ừ, chắc tầm khoảng 2 ngày sau đó. Không làm chậm trễ công việc của em đâu. Mà lần này còn có cả Tô Dư nữa, fan cậu ta đông lắm, có khả năng khống bình rất tốt. Chắc chắn sẽ không xảy ra mấy vấn đề phát sinh như lần trước đâu, nên em đừng quá căng thẳng.”
Bạch Y ừ một tiếng, từ cửa sổ xe, cô có thể nhìn thấy khung cảnh về đêm của thành phố. Trong đầu cô bỗng hồi tượng lại quãng thời gian cô đóng bộ phim [Một đời trần duyên]. Tuy đã từng tham gia diễn xuất nhiều bộ phim, nhưng [Một đời trần duyên] có thể xem là bước ngoặt lớn nhất của cô. Giống như câu chuyện về mối tình đầu, dù có trải qua bao nhiêu cuộc tình khác thì mối tình đầu vẫn để lại ấn tượng sâu sắc nhất trong lòng mỗi người. Tất cả mọi chuyện từ lớn đến nhỏ, từ tiến độ quay phim, cùng một vài số chuyện ngoài ý muốn xảy ra trên mạng, tất cả đều vẫn được cô nhớ rất rõ.
Bạch Y có một cảm giác, Tô Dư cố tình làm ra mọi chuyện như vậy, anh ta lấy lý do lịch trình để từ chối xuất hiện và hợp tác chung với Lý Tư Tư. Nhưng khi đoàn làm phim đề cử cô, anh ta ngay lập tức đồng ý.
Đừng có bảo cô bị ảo tưởng về bản thân hay là không biết tự lượng sức mình. Cô biết Tô Dư là một con người thận trọng từ lời nói đến hành động. Dù không muốn thừa nhận nhưng mấy hành động kỳ lạ của anh ta đều liên quan tới cô.
Buổi tối, lúc cô chuẩn bị đi ngủ. Đột nhiên Bạch Y lại nhận được tin nhắn wechat của Tô Dư. Đột nhiên hồi chuông cảnh báo trong đầu cô liên tục reo.
Tô Dư: “Tiểu Bạch, nghe nói cô đã đồng ý cùng tôi xuất hiện trong buổi phát sóng trực tiếp. Tôi đang cảm thấy rất vui.”
Tô Dư: “Lúc trước cô luôn từ chối tất cả mọi lời mời phỏng vấn. Liệu có phải vì tôi mà cô chấp nhận xuất hiện đúng không? Tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”
Tô Dư: “Đã lâu rồi hai người chúng ta không gặp nhau.”
Bạch Y theo bản năng muốn giải thích mọi chuyện thật rõ ràng, nhưng lại nghĩ đến, hiện tại cô là người có bạn trai. Tuy cô không rõ mối quan hệ này sẽ đi đến đâu. Nhưng cô cũng nên phải giữ phép tắc, bây giờ đã đêm hôm khuya khoắt, cô không thể dây dưa không rõ ràng với một người đàn ông, mà anh ta lại không phải là bạn trai của mình.
Bạch Y mím chặt môi, ánh mắt của cô ngay lập tức thay đổi, đọc lại nội dung tin nhắn trên wechat một lần nữa, rồi quyết định xóa hết đoạn hội thoại của cả hai.
Càng nói thì càng khiến đối phương hiểu sai, cách xử lý tốt nhất chính là ngó lơ mấy dòng tin nhắn đó đi.
Ngày hôm sau, Bạch Y ngủ đến tận buổi chiều, nếu không phải Tiểu Triệu gọi điện tới tìm cô, chắc bây giờ cô vẫn còn ngủ tiếp. Đúng là không ai hiểu nghệ sĩ bằng người đại diện. Tiểu Triệu sợ cô lơ là trong công việc, nên gọi điện thoại đến nhắc nhở cô. Tuy bộ phim này chủ yếu nói về nam chính, nhưng lời thoại cùng cảnh quay của cô cũng rất nhiều. Cô ấy nhắc nhở cô phải đọc thuộc kịch bản thật kỹ. Để tránh xảy ra quá trình sai sót trong lúc đóng phim.
Dựa vào lịch trình quay phim, cô cũng có rất nhiều cảnh phải đóng vào ban đêm. Nhất là khi nghĩ mình lại sắp phải bận rộn với công việc. Bạch Y hận không thể ngủ suốt cả ngày, để đền bù cho hai tháng sắp tới, cô bận rộn đến mức không có cả thời gian để ngủ.
Cảnh mà Bạch Y xuất hiện chỉ bằng một nửa số cảnh quay mà nam chính xuất hiện. Trong đó hơn ⅓ là cảnh hai người diễn chung với nhau. Nữ hai chỉ xuất hiện phần đầu, sau đó cũng ít dần đi.
Mới nhìn lịch trình quay phim thôi mà cô đã hoảng hốt rồi.Trời ơi, cô mới chỉ là diễn viên mới mà thôi. Yêu cầu đạo diễn giảm thời lượng lên sóng của cô xuống.
Bình thường Trình Minh Ý thường sử dụng phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, còn phòng vệ sinh ngoài phòng khách anh nhường nó cho Bạch Y. Cô đã đến đây ở trong một thời gian rất dài, nên ở trong phòng tắm này có rất nhiều đồ dùng cá nhân của cô.
Cô mở vòi nước ở chế độ lạnh nhất, rồi hắt thẳng lên mặt. Cảm giác lạnh lẽo ấy khiến cô hơi rùng mình, nhưng cũng khiến cho cô cảm thấy tỉnh táo hơn, não bộ và tư duy bắt đầu hoạt động trở lại.
Hai tay chống lên bồn rửa mặt, Bạch Y ngẩng đầu lên nhìn gương mặt nhỏ nhắn ở trong gương, làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn và rất sáng, mấy ngày qua cô thực sự rất mệt, mãi mới có cơ hội được ngủ thoải mái. Nên nhìn tinh thần của cô có vẻ rất tốt. Nhìn cô lúc này… thực sự nhìn giống như ánh nắng mặt trời.
Tóc cô vẫn chưa kịp chải, nên nhìn có hơi rối. Bạch Y dùng tay để chải tóc, cảm thấy thì tóc đã gọn gàng hơn thì dừng lại. Nhìn bộ dáng lười biếng quen thuộc này, rất giống với cô trong quá khứ, sau khi hoàn thành xong dự án, cô sẽ tự thưởng cho bản thân mình mấy ngày nghỉ để lấy lại sức khỏe. Lúc đó có khi cô còn ngủ suốt gần 12 tiếng đồng hồ, muốn dậy lúc nào thì dậy. Nhưng đó là khi cô đang ở phòng trọ mình đang thuê, nên cô cảm thấy mình có thể làm theo những thứ gì mình thích, chẳng cần phải quan tâm tới ánh nhìn hay suy nghĩ của người khác.
Dần về sau… cô cũng coi nơi này là nhà.
Bạch Y nhớ lại lúc mình mới tới đây, cô vẫn luôn phải giữ hình tượng, còn có phần hơi e dè và ngại ngùng. Thậm chí, ngay cả lúc ngủ cô cũng không dám để mặt mộc. Nhưng mọi thứ dần dần thay đổi. Đến tận bây giờ, cô càng ngày càng cảm thấy tự do tự tại hơn. Từ tận sâu trong trái tim của cô, đã thực sự coi nơi này là nhà. Bạch Y cảm thấy những ngày tháng cô ở đây, đều trôi qua trong sự bình yên và vui vẻ. Thậm chí cô còn không nhớ rõ mình đến đây ở bao lâu rồi? Bốn tháng, năm tháng?
Nhìn vào gương đến mức xuất thần, thì đột nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa. Bạch Y có hơi giật mình, vội vàng dùng khăn mặt lau sạch những bọt trắng trên mặt. Vội vàng chạy ra ngoài.
Trình Minh Ý một tay đang cầm túi công văn, một tay đang xách một túi đồ rất lớn. Vừa xoay người lại thì nhìn thấy Bạch Y đang từ bên trong bước ra. Vừa nhìn thấy anh, hai mắt Bạch Y ngay lập tức phát sáng. Trình Minh Ý cảm thấy trong lòng anh đang rất ấm áp.
“Vừa mới dậy à?”
“A? Vâng.” Không biết có phải mấy ngày rồi hai người không được gặp nhau, nên khiến cho cô cảm thấy rất nhớ anh. Thiếu chút nữa là không nhịn được, muốn chạy đến ôm chặt lấy anh. May là cô kiểm soát được, bước chân của Bạch Y dần chậm lại, hơi ngượng ngùng nói, “Còn chưa tới giờ tan tầm, nên nhìn thấy anh về nhà, em cảm thấy có hơi bất ngờ.”
Ngày bình thường anh toàn thấy cô buộc tóc lên, rất hiếm khi anh nhìn thấy cô thả ra. Những lọn tóc xoăn khẽ bay lên theo từng nhịp bước chân của cô. Trong đôi mắt của anh ngày càng trở nên dịu dàng, “Là sếp nên có quyền được tan làm trước thời gian tan tầm. Đúng rồi, anh vừa mua nguyên liệu để chuẩn bị nấu bữa tối, cùng mấy loại hoa quả mà em thích.”
Bạch Y đưa tay đón lấy cái túi nặng trĩu trên tay anh, mở ra xem thử: “Làm phiền anh nhiều rồi, nhưng tại sao anh mua nhiều đồ thế.” Cô không biết ngày hôm nay Trình Minh Ý sẽ về, nên có dự định đi ra ăn tạm một thứ gì đó ở trong trung tâm thương mại, tiện thể mua hoa quả về nhà luôn.
“Phải không, trong lòng của anh đang có linh cảm.” Trình Minh Ý lôi một hộp quà rất tinh xảo ra, đưa nó cho Bạch Y, “Tặng cho em.”
Bạch Y tò mò hỏi: “Nhưng hôm nay có phải ngày đặc biệt gì đâu, tại sao anh lại tặng em quà?”
Trình Minh Ý nghiêm túc: “Ừ, bạn trai có việc nên phải vắng nhà mấy hôm. Nên cần mua quà để dỗ dành bạn gái.”
“…”
“Đây là tinh dầu cùng nến thơm được chiết suất từ hoa oải hương, được sản xuất với số lượng có hạn, ở trong nước không bán.”
Bạch Y cảm thấy bạn trai về nhà thăm cha mẹ là chuyện rất bình thường, không cần phải mua quà dỗ dành bạn gái. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy mấy hành động này không phù hợp với tính cách lãnh đạm của Trình Minh Ý ngày thường. Chắc anh nghe lời khuyên của quân sư quạt mo Tiểu Lý. Không biết cái loa phát thanh kia đã tốn bao nhiêu công sức để bày mưu tính kế hộ anh. Cho dù cô có tra hỏi mấy lần nhưng anh nhất quyết không chịu nói.
Bạch Y mở hộp quà ra xem thử, mấy món đồ bên trong thực sự nhìn đẹp đến mức khiến cô không nỡ bỏ nó xuống: “Cảm ơn anh, em rất thích.”
Món quà không chỉ là mấy cây nến thơm cùng mấy lọ tinh dầu, anh còn muốn chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn. Hình như anh muốn cùng cô thưởng thức một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến. May là Bạch Y đã nhanh chóng phát hiện ra ý định của đối phương. Kịp thời ra tay ngăn cản, nếu không thì cô cũng không biết có chuyện gì sẽ diễn ra.
“Chẳng lẽ anh muốn em vào thay một bộ váy khác trang điểm thật tinh xảo cùng anh thưởng thức bữa tối?” Bạch Y ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái, “Em cảm thấy làm như vậy cũng ổn. Nhưng em cảm thấy làm vậy nó cứ khách sáo và xa cách kiểu gì đấy. Hay là chúng mình cứ giống như mọi ngày nhé, anh cứ làm mấy món ăn đơn giản thôi? À, gần đây em rất thích một chương trình, tí nữa anh có bận chuyện gì không? Nếu không có thì anh ngồi xem cùng em nhé.”
Trình Minh Ý dịu dàng hôn lên trán Bạch Y, “Ừ.”
Trong phòng bếp rất nhanh truyền tới mấy âm thanh quen thuộc. Mấy ngày hôm nay cô cảm thấy ngôi nhà này trở nên rất vắng vẻ, nhưng bây giờ cô cảm thấy đã trở lại bầu không khí giống như lúc trước. Bạch Y cảm thấy mình không thể ngồi yên một chỗ được, muốn chạy vào bên trong để hỗ trợ hay giúp đỡ đối phương, nhưng cô biết chắc anh sẽ không đồng ý. Nên đành ngậm ngùi, lôi kịch bản ra để học thuộc.
Chuyện tình cảm giữa hai người bọn cô, Bạch Y ngày càng cảm thấy nó rất bền chặt và vững chắc. Tình cảm thực sự là một thứ rất đáng sợ, nhìn giống như cả hai đang đứng trong một vũng bùn, đến khi cả hai phát hiện ra, thì mới biết được bản thân mình đang bị đắm chìm trong đấy và không thể có cách nào thoát ra được.
Ở Trình gia mấy hôm, chủ yếu là muốn chỉ bảo cho em trai mấy thứ, anh cảm thấy công sức mình bỏ ra đã thu được thành quả rất tốt. Bình thường buổi tối, Trình Minh Ý vẫn phải ngồi xuống xử lý công việc, tiếng chuông điện thoại thi thoảng lại vang lên, có thể là do đối tác bàn bạc chuyện công việc hoặc nhân viên cấp dưới muốn xin ý kiến của anh.
Nhưng mà ngày hôm nay, từ lúc chương trình C-J 100 chính thức chiếu cho đến khi kết thúc. Điện thoại mà Trình Minh Ý đặt trên bàn, cô không nghe thấy bất kì tiếng chuông điện thoại nào reo.
Bạch Y quay sang nhìn mấy lần, không nhịn được nữa nên cô quyết định quay sang hỏi: “Tại sao tối ngày hôm nay, lại không có ai đến tìm anh bàn chuyện công việc?”
“Ừ, chắc là bọn họ chạy tới tìm Minh Hi rồi.” Trình Minh Ý kéo Bạch Y lại gần, nắm chặt lấy bàn tay của cô.
“Ồ, hóa ra là như vậy. Thể nào dạo gần đây Trình tổng không tiếp nhận kịch bản phim mới, ngay cả lời mời phỏng vấn đến từ tạp chí lớn anh ấy cũng từ chối.” Bạch Y nói, “Có phải gần đây công ty tiếp nhận nhiều dự án mới nên công việc rất bận rộn? Thế là Trình tổng cũng bị anh tóm về công ty để giúp đỡ. Có cần em chạy đến giúp đỡ anh không?”
Trình Minh Ý nhíu mày: “Em? Nhưng đã lâu rồi em không chạm vào công việc, anh sợ em làm không quen?”
“Này, anh không được khinh thường em.” Bạch Y nghiêm túc nói
, “Nhìn em thế này thôi, nhưng đã từng có mấy năm kinh nghiệm làm việc ở tập đoàn lớn trong nước. Lại còn thường xuyên được công ty cũ cử đi đón tiếp và hợp tác với mấy công ty nước ngoài. Em cũng đã lấy đủ mấy chứng chỉ liên quan tới tài chính. Tuy dạo gần đây em không thường xuyên đụng tới công việc, nhưng vẫn chăm chỉ xem tin tức tài chính. Sẽ không cái chuyện lúng túng trong công việc đâu, không tin thì anh cứ thử đưa một tài liệu ra đây, em sẽ ngồi xuống và xử lý nó trong nháy mắt.”
Đây là những lời nói thật của cô, nếu trong tương lai lúc cô trở về công ty của nhà nguyên chủ để làm việc. Nhất định sẽ khiến cho chị gái nhìn cô bằng ánh mắt khác
Trình Minh Ý nhìn dáng vẻ cô nghiêm túc đấu tranh vì danh dự của bản thân, anh cảm thấy rất đáng yêu, nên liền bật cười giải thích: “Anh nói trêu em thôi. Từ lúc anh xây dựng sự nghiệp, và đến bây giờ hoạt động của công ty cũng dần đi vào quỹ đạo. Mấy năm nay anh tập trung vào công việc, chưa từng có một kỳ nghỉ đúng nghĩa. Mà Minh Hi cũng đã lớn rồi, anh cũng muốn cậu ấy trở về công ty để giúp đỡ anh. Nên bây giờ…”
Thực ra lúc đầu hai người bọn cô chỉ ngồi bên cạnh nhau, thi thoảng lại quay sang nhìn nhau, nhìn bộ dáng hai người rất giống mấy đứa trẻ mới lớn mới biết yêu. Cô vẫn chăm chú theo dõi những màn biểu diễn của các cô gái. Trình Minh Ý không có hứng thú với mấy tin tức liên quan tới giải trí, cô sợ anh xem không hiểu nên thi thoảng lại quay sang giải thích cho anh nghe.
Một lúc sau, Trình Minh Ý có hơi bất mãn. Anh cảm thấy tư thế hai người bọn anh bây giờ nhìn có vẻ hơi xa cách. Nhìn cái người từ nãy đến giờ vẫn tập trung xem tivi kia, đột nhiên anh vươn tay ra ôm chặt lấy cô vào lòng. Bọn họ đã duy trì tư thế này một lúc rất lâu rồi, nhưng lực chú ý của Bạch Y vẫn tập trung vào những cô gái dễ thương và tràn ngập hơi thở thanh xuân kia, nên đến tận bây giờ cô vẫn chưa phát hiện ra.
Còn Trình Minh Ý vẫn bình tĩnh thản nhiên nhìn lên màn hình tivi, trong đầu anh nghĩ, việc bạn trai ôm bạn gái theo lý mà nói thì việc đó là chuyện nên làm. Cả hai đã là người trưởng thành, lại còn đang trong tuổi trẻ sung mãn. Bình thường anh có thể lịch sự, lễ phép, dịu dàng chăm sóc cô. Nhưng nhiều khi, anh cũng là đàn ông, đứng trước mặt mình lại chính là người con gái mình yêu, anh không thể lúc nào cũng ra vẻ mình là chính nhân công tử được.
Cúi đầu xuống ngửi mùi hoa oải hương thoang thoảng trên người cô bay xa, khi lòng bàn tay của anh chạm vào làn da trắng nõn, mềm mại của cô. Trình Minh Ý đột nhiên nhớ tới mỗi lần mẹ anh có ý định muốn giới thiệu một cô gái cho anh làm quen. Anh đều lấy lý do “Không thời gian” “Không thích” để từ chối, một lần như vậy liền khiến cho mẹ anh cảm thấy rất buồn bã và thất vọng, thậm chí bà còn nghi ngờ xu hướng giới tính của anh. Chỉ cần mỗi khi anh về nhà, là mẹ anh ngay lập tức lại lôi chuyện này ra nói.
Sau này, thì Trình Minh Ý mới nhận ra rằng, không phải là anh không có hứng thú với mấy cô gái. Anh chỉ là đang nghĩ cô gái mà anh yêu vẫn chưa xuất hiện. Sau khi gặp được Bạch Y, cảm xúc trong lòng anh dần thay đổi. Và anh nhận ra mình thực sự rất thích cô gái này, cho dù công việc rất bận nhưng anh vẫn muốn dành một khoảng thời gian ra, để được ở bên cạnh cô.
Trong lúc cả hai đang đắm chìm trong bầu khí vừa bình yên lại còn rất dễ chịu. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại phá vỡ bầu không khí ấm cúng này.
Đôi mắt của Trình Minh Ý ngay lập tức tối lại, nhíu mày, đang định nhìn thử xem kẻ nào to gan dám tới làm phiền anh. Nhưng anh cẩn thận nghe lại tiếng chuông, thì mới phát hiện ra đây không phải là tiếng chuông điện thoại của anh.
“Là của em… Là Diệp Lam tới tìm em” Bạch Y lấy tay chỉ ra ngoài ban công, nói, “Em ra ngoài kia để nghe điện thoại, anh cứ tiếp tục xem tivi đi?”
Trình Minh Ý miễn cưỡng đứng dậy nói: “Anh đi vào bên trong gọt hoa quả.”Vì công việc của Diệp Lam rất bận, lại còn phải thường xuyên di chuyển. Nên rất ít khi cô ấy gọi điện thoại tới tìm cô. Trừ khi là cô ấy nghe được những tin tức lớn trong giới giải trí. Hoặc là biết được bí mật rung trời chuyển đất của nghệ sĩ nào đó. Có đôi khi là vì cô không chịu trả lời trên tin nhắn trên wechat, hay là trên mạng có thông tin gì mới liên quan tới Bạch Y. Thì cô ấy mới gọi điện tới nói chuyện với cô.
Bạch Y đi ra ngoài ban công, tiện tay đóng cánh cửa lại
“Có gì thì nói nhanh lên, em đang rất bận.”
“Em lại không chịu lên mạng cập nhật tin tức rồi. Có biết trên mạng đang bùng nổ một tin tức rất hot không. Chả lẽ em không có một tò mò nào sao?” Diệp Lam kinh ngạc nói.
Bạch Y: “Thế là có chuyện gì, Em đang xem chương trình C-J 100, đối với em bây giờ việc ngồi xem và thưởng thức các cô gái biểu diễn là việc quan trọng nhất, còn lại em đều không có hứng thú.”
Diệp Lam: “Thật à, tại sao lại trùng hợp như vậy. Tin tức này cũng có liên quan tới chương trình C-J 100. Là thế này, có vẻ như Chu Quỳnh Vũ đã chơi ban tổ chức chương trình một vố.”
Bạch Y: “Hả?”
Chơi một vố, là có ý gì? Vừa ký hợp động với chương trình nhưng lại tiếp xúc với một chương trình khác?
Không để cho cô suy nghĩ lâu, Diệp Lam đã lên tiếng giải thích: “Theo một thông tin mật, Chu Quỳnh Vũ cùng C-J 100 hình như đã đàm phán thất bại. Ban tổ chức chương trình không tôn trọng ý kiến của Chu Quỳnh Vũ. Nên khiến cô ta phật ý từ chối hợp tác. Hiện tại C-J 100 đang cố gắng đi tìm người để thay thế cô ta.”
Bạch Y bật cười: “Thông tin này là do ai lan truyền ra, họ có biết
C-J 100 hận không thể tôn Chu Quỳnh Vũ lên làm nữ hoàng, làm gì có chuyện đãi ngộ với cô ta không tốt. Với lại đêm bán kết sắp diễn ra rồi, trong một thời gian ngắn như vậy làm sao có thể đi tìm người khác để thay thế. Với lại cô ta làm như vậy là vi phạm bản hợp đồng?”
Diệp Lam: ” Không biết vì lý do gì mà Chu Quỳnh Vũ cố tình kéo dài thời gian ký hợp đồng. Nên bây giờ họ vẫn chưa ký hợp đồng với nhau. Hầy, không phải lần trước Chu Quỳnh Vũ tuyên bố với giới truyền thông, là cô ta sẽ mở ra một thời đại mới cho nền âm nhạc trong nước sao. Nhưng bây giờ cô ta lúc này làm việc thực sự rất thiếu chuyên nghiệp? Hay là sau khi bị thất bại trong lễ trao giải âm nhạc đã làm ảnh hưởng tới tâm trạng của cô ta? Trong khoảng thời gian này, cô ta liên tục vướng phải mấy lùm xùm.”
Bạch Y cảm thấy không thể tin những gì mình đang nghe là sự thật, tại sao nữ chính phải làm ra những hành động khó hiểu như vậy: “Nhưng tin tức này là do Chu Quỳnh Vũ tự truyền ra ngoài?”
Diệp Lam cười nhạo mỉa mai nói: “Có lần chị đã từng kể cho em nghe rồi đúng không. Gia thế của nhà Chu Quỳnh Vũ rất khủng. Có kẻ nào chán sống dám tung tin đồn liên thiên về cô ta. Nếu muốn đăng tin tức nào lên mạng, đều phải hỏi ý kiến của đoàn đội của cô ta. Hoặc là do cô ta tự tiết lộ với giới truyền thông. Em cũng biết các cư dân mạng cũng chỉ là anh hùng bàn phím. Nào có kẻ nào dám to gan tìm đến nhà cô ta để gây sự, có khi chưa đến cửa đã bị vệ sĩ ném ra ngoài.”
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, Bạch Y cảm thấy rất bối rối, rõ ràng đây là một cơ hội tốt cho cả Chu Quỳnh Vũ cùng chương trình. Lần trước nhìn dáng vẻ có mấy người bọn họ cô tưởng mọi chuyện đã được bàn bạc xong rồi. Thậm chí đến cả ánh đèn sân khấu cùng mấy thiết bị âm thanh đều được chỉnh sửa lại theo ý của Chu Quỳnh Vũ. Tại sao “mỡ dâng đến tận miệng” rồi lại còn từ chối?
Bạch Y: “Lúc chương trình tuyên bố cô ta sẽ là khách mời xuất hiện trong đêm bán kết. Fan của cô ta rất phấn khích, còn tích cực lăng xê vào mời chào mọi người đến để nghe cô ta hát. Bây giờ định xử lý chuyện này như thế nào.”
Diệp Lam giả bộ mình rất bất ngờ: “Đấy rắc rối ở đấy đó. Fan đang nổi điên lên. Hậu viện fan của cô ta còn đứng lên yêu cầu ban tổ chức của chương C-J 100 lên tiếng giải thích. Sau đó tin tức này nhanh chóng được blog giải trí chia sẻ và viết bài. Bây giờ đã leo lên top tìm kiếm. Đọc lời bình luận thấy mấy người đó đang cố làm căng chuyện này lên. Mọi chuyện đã dần trở nên rất phức tạp. Chậc chậc”
Nếu chuyện này là sự thật, thì fan muốn chương trình đưa ra lời giải thích rõ ràng. Hoặc ít nhất cũng phải xin lỗi mọi người. Cô cảm thấy fan bất bình hay tức giận cũng là lẽ thường tình, cô không hề thấy bọn họ đang làm quá mọi chuyện lên.
Nhưng theo những gì Bạch Y biết, thì cô chắc chắn chương trình C-J 100 không phải là người phá hiệp ước trước.
Chẳng lẽ lại là vì cô?