Đương nhiên, Bạch Y không cần phải lén lút chạy đến tham gia lễ trao giải, cô có thể ngang nhiên xuất hiện với bộ dạng xinh đẹp trước toàn thể giới truyền thông. Ngay cả Trình Minh Ý che cho cô kín mít như bao tải, thì chắc chắn Tiểu Triệu sẽ đứng chờ ở đó và thẳng tay xé lớp ngụy trang của cô.
Bạch Y không phải là một tên tuổi lớn trong giới giải trí giống như Trình Minh Hi. Chỉ cần bước lên thảm đỏ chụp hình rồi nhận lời phỏng vấn. Thảm đỏ sẽ dựng ở ngoài trời, vừa gió to lại còn bị chụp hình flash vừa nhanh vừa chói mắt, nhưng dù bị ngoại cảnh ảnh hưởng nhiều như vậy như cô vẫn phải giữ dáng vẻ xinh đẹp cùng sự chuyên nghiệp trước ống kính. Làm xong sẽ được nhân viên công tác dẫn tới chỗ ngồi.
Trình Minh Ý vì muốn chăm sóc và chiếu cố cho Bạch Y, cố tình dặn trước ban tổ chức sắp xếp cho anh một vị trí hơi khuất camera và ít được mọi người để ý.
Vị trí ngồi ban đầu của anh vốn dĩ là ngồi ở vị trí trung tâm, ngồi cùng bàn với Trình Minh Hi. Đột nhiên lại muốn thay đổi chỗ ngồi khiến ban tổ chức chạy theo và tốn rất nhiều công sức. Dù sao ngồi cùng bàn với minh tinh hạng A sẽ rất dễ bị giới truyền thông cùng người hâm mộ để ý. Chắc Trình Minh Ý cũng không muốn lộ diện trước truyền thông. Nên họ cũng hiểu và vội chạy đi sắp xếp.
Ở các lễ trao giải, các minh tinh đi đến dự, càng nhiều người nổi tiếng đến thì lễ trao giải đó càng danh giá và được truyền thông để ý. Nhưng muốn lễ trao giải đó có kinh phí để tổ chức, thì ban tổ chức đều dựa vào mối quan hệ để đi kéo những nhà đầu tư về. Cả minh tinh và nhà đầu tư, đều là hai thế lực mà ban tổ chức không muốn họ bị mất lòng.
Năm trước, ở lễ trao giải điện ảnh mảng phim truyền hình. Ban tổ chức đã sắp xếp chỗ ngồi cho hai nam diễn viên, họ được cho là đối thủ của nhau. Từ lúc buổi lễ trao giải diễn ra cho đến khi kết thúc, link livestream trực tuyến tràn ngập những lời chửi mắng của fan hai diễn viên kia. Thậm chí còn leo lên top search. Không biết bao lời mắng chửi dành cho ban tổ chức. Lúc này ban tổ chức mới để ý tới vội chạy đi xử lý nhưng đã không kịp.
Mà người này chính là Trình Minh Ý, là con trai cả của Trình gia. Ông chủ của tập đoàn lớn. Dù gần trước giờ diễn ra lễ trao giải, người này yêu cầu đổi vị trí chỗ ngồi. Thì ban tổ chức vẫn phải vui vẻ làm theo ý đối phương.
Mặc dù đây là lịch trình không được lên lịch từ trước. Nhưng Tiểu Triệu vẫn đi theo Bạch Y đến lễ trao giải. Dù sao thì hiện tại nhiệt độ của Bạch Y rất cao, nếu muốn xuất hiện ở mấy sự kiện kiểu này. Thì người đại diện phải đi theo rồi tiện xử lý một vài công việc
Tiểu Triệu sau khi nghe tin Bạch Y quyết định đi tham dự lễ trao giải này. Khiến cho cô ấy vừa vui vẻ vừa đau khổ.
Vui vì nghệ sĩ của cô ấy rốt cuộc cũng chịu tham gia hoạt động và sự kiện của giới giải trí. Cảm giác đó giống như đem một hạt giống đi trồng và cuối cùng thì nó cũng mọc cây. Cô ấy cảm thấy vừa tự hào vừa rất phấn kích. Còn lý do buồn là vì, Bạch Y muốn lặng lẽ đi đến lễ trao giải. Nếu Bạch Y thực sự xuất hiện trên thảm đỏ, với sự thông minh và khéo léo của cô cùng với tạo hình trang điểm xinh đẹp. Thì cô ấy tin từ lúc Bạch Y đi thảm đỏ đến khi ngồi xuống. Một trăm phần trăm cô sẽ là tâm điểm của giới truyền thông, khi video này được đăng tải sẽ nhận được cơn mưa lời khen của mấy người qua đường.
Một cơ hội tốt như vậy mà đành phải lãng phí, cảm thấy thực sự rất tiếc nuối.
Trình Minh Ý cùng Bạch Y vì muốn tránh sự chú ý của mọi người, nên đã đến lễ trao giải từ sớm rồi ngồi xuống chỗ ngồi. Vì không muốn lãng phí thời gian, Trình Minh Ý còn kêu Tiểu Lý gửi tin nhắn tài liệu mà các dự án đang cần phải xử lý qua cho anh.
Bạch Y nhìn thoáng qua mấy chỗ chung quanh, cảm thấy chán thì nhìn vào màn hình di động của Trình Minh Ý. Thì thấy những dãy số và biểu đồ rất quen thuộc, cô cảm thấy hơi bất ngờ, "Không phải dạo gần đây anh nói công việc của công ty không bận rộn lắm à?"
Trình Minh Ý: "Vốn dĩ mấy việc này đều do Minh Hi xử lý. Nhưng hôm nay cậu ấy muốn đi tham gia lễ trao giải này. Nên chạy tới đùn đẩy công việc cho anh."
Nguyên tắc của người anh trai thương em mình chính là luôn làm theo những gì mà em mình nhờ. Bạch Y thuận miệng nói vui thôi: "Anh thực sự rất chiều chuộng Trình tổng. Quầng thâm mắt đã đen xì nhưng vẫn cố làm hộ công việc của cậu ấy."
Trình Minh Ý nghiêng người sang nhìn cô, thần sắc khuôn mặt vẫn giống như ngày thường: "Em đang đau lòng vì anh?"
"Có một chút, dạo gần đây em thấy anh thường xuyên phải thức khuya."
"Được."
Trình Minh Ý ngay lập tức thoát ra khỏi trang web. Vào danh bạ tìm số liên hệ với anh gần đây nhất.
"Tiểu Cao à, Minh Hi có ở đấy không... Không có, không cần phải đi gọi cậu ấy đâu. Tí nữa cậu báo lại cho cậu ấy biết là được. Mấy bản báo cáo này bảo cậu ấy thu xếp thời gian mà tập trung làm việc. Nhắc cậu ấy đây là tài liệu quan trọng, nhớ phải xử lý sớm. Nói là..." Trình Minh Ý nhìn sang chỗ cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, "Bạn gái tôi đau lòng cho tôi, không muốn để tôi quá mệt."
Bạch Y: "..."
Ồ, chắc phải đi thuê mấy vệ sĩ về để bảo vệ cô, chứ cô thấy cứ tình hình này thì không ổn đâu.
***
Còn mấy giờ nữa là lễ trao giải chính thức diễn ra. Khách mời cùng các ca sĩ tham gia biểu diễn cùng người dẫn chương trình đều đã đến. Mọi người đều ngồi ở những vị trí đầu tiên. Đó là lý do vì sao Bạch Y không thích xem những chương trình phát sóng trực tiếp. Vì cô không thể tua được. Mà cô cũng cảm thấy có mỗi chuyện đi vào chỗ ngồi cùng giới thiệu thôi cũng tốn hơn ⅓ thời gian của lễ trao giải.
Nhân viên phát cho họ tờ giấy ghi những nghệ sĩ và tác phẩm được đề cử. Chu Quỳnh Vũ được đề cử hai giải thưởng. Một là nữ ca sĩ xuất sắc của năm và bài hát xuất sắc nhất của năm. Hai hạng mục này đều xếp và sẽ trao giải thưởng ở gần cuối lễ trao giải.
Bạch Y nhìn đồng hồ, thì thấy chỉ còn một tiếng nữa lễ trao giải ra diễn ra. Cô cảm thấy việc mình quyết định đi sớm là một quyết định rất đúng đắn. Trước giờ mở màn, Chu Quỳnh Vũ gọi điện thoại cho cả Trình Minh Ý và Trình Minh Hi, để xác nhận lại ngày hôm nay bọn họ đều xuất hiện ở đấy.
"Chúc cậu có thể giành lấy giải thưởng lớn." Trình Minh Ý nói.
Bạch Y ngồi ở bên cạnh nghe, nghe thấy tiếng cười dễ nghe như tiếng chuông ngân vang. Cô liền cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
Chu Quỳnh Vũ cười nói: "Hy vọng trong thời khắc quan trọng và hạnh phúc đấy. Có thể cùng bọn anh chia sẻ những vinh quang và thành công."
"Ừ, vậy, chúc may mắn sẽ đến với cậu."
Ồ thế là trước khi nữ chính cầm được cup trong tay, thì hai người bọn cô đều không được rời đi.
Bạch Y cảm thấy rất buồn ngủ, màn hình di động đột nhiên sáng lên. Cúi đầu nhìn thử, thì thấy Thẩm Ngạo Kỳ gửi tin nhắn cho cô.
Khoảng 20' trước giờ mở màn, Thẩm Ngạo Kỳ có gọi điện thoại nói chuyện với cô. Nói khoảng tầm 2' liền cúp mày. Thời gian còn lại đều muốn đi qua đây để tìm cô, nhưng không thấy. Thậm chí cũng nghe thấy chút tin tức nào nói cô sẽ xuất hiện ở lễ trao giải.
Bạch Y nhìn màn hình điện thoại dần tối lại, một lần nữa lại hoài nghi điện thoại của cô bị hỏng hay là điện thoại của Thẩm Ngạo Kỳ bị trộm.
Hiếm khi nhìn thấy vị thiếu gia lúc nào cũng tăng động lại chịu ngồi yên tĩnh để thưởng thức ca nhạc. Lại còn nghiêm túc mặc bộ vest đi giày da, thực sự không giống hình tượng ngày thường.
Thẩm Ngạo Kỳ: "Tôi cảm thấy rất chán."
Đồng ý.
Bạch Y lập tức nhắn lại: "Cậu tự tìm thứ gì đó để chơi đi, hoặc lôi công việc ra mà làm."
Thẩm Ngạo Kỳ: "Tôi muốn đi ra ngoài hóng gió."
Bạch Y ngẩng đầu nhìn người dẫn chương trình vẫn thao thao bất tuyệt: "Đúng lúc, tôi cũng muốn đi ra ngoài. Tôi đang ngồi ở chỗ gần cánh cửa A1."
Một lát sau, Thẩm Ngạo Kỳ mới nhắn lại: "Tôi ngồi gần cánh cửa B1. Cậu cứ đứng đấy, tôi đi qua đó tìm cậu."
Bạch Y dùng đầu ngón tay nhéo một cái lên cánh tay của Trình Minh Ý, nói nhỏ vào tai đối phương là mình muốn đi toilet. Đối phương vốn muốn đứng dậy để dẫn cô đi. Nhưng cô nhanh tay ấn đối phương trở lại chỗ ngồi.
"Anh còn đang đợi lúc Chu tiểu thư lên nhận giải thưởng, em đi một lúc rồi về."
Sắp tới thời gian cao trào của lễ trao giải. Kế tiếp sẽ có mấy ca sĩ khánh mời đứng lên biểu diễn. Nên hành lang cũng không có quá nhiều người qua lại. Chỉ có nhân viên bảo vệ cùng mấy nhân viên công tác. So với nhiều nghệ sĩ nữ khác trang điểm lộng lẫy xuất hiện trên thảm đỏ, thì nhìn trang phục của Bạch Y có vẻ giản dị hơn nhiều. Nên cũng không có quá nhiều người để ý tới cô.
Bạch Y không định đứng chờ ở gần cánh cửa A1. Thấy đối phương bảo đang ở gần vị trí cảnh cửa B1. Cô dựa vào tấm bản đồ chỉ đường đi về phía cánh cửa B1. Rất nhanh liền gặp được Thẩm Ngạo Kỳ đang đi ở phía đối diện.
Đối phương mặc bộ vest màu đen, chân đi giày da bóng loáng, tóc cũng được chuẩn bị cẩn thận giống như những nam ca sĩ hay diễn viên khách mời khác. Dùng sáp để vuốt tóc lên, để lộ ra vầng trán cao và thông minh. Tay xỏ tay túi quần, không đeo cavat, huy áo phía trên được cởi ra. Nhìn bộ dáng rất tùy hứng nhưng cũng rất khác biệt với những khách mời nam xuất hiện trong bộ dáng nghiêm chỉnh, áo quần chỉnh chu ở bên trong.
"Y Y, tôi đã nhìn thấy anh ta rồi." Thẩm Ngạo Kỳ hạ thấp giọng nói xuống.
Bạch Y nhìn thử bốn phía xung quanh: "Ai?"
Thẩm Ngạo Kỳ: "Cái vị Trình tổng mà hôm qua cậu nói ý. Nhìn bộ dạng cũng khá đẹp trai. Xem ra cậu rất lợi hại."
Bạch Y xùy một tiếng: "Anh ấy gần đây đang tham gia vào dự án xây dựng khách sạn cùng khu nghỉ dưỡng. Cũng tham gia kinh doanh rất nhiều mảng khác. Thế nào, có thấy anh ấy rất lợi hại không."
Thẩm Ngạo Kỳ khinh thường nói: "Có cái quái gì mà lợi hại. Khuôn mặt thì không đẹp bằng tôi. Dáng người cũng thua xa tôi. Nếu không cậu thử gọi anh ta đi qua đây thử xem. Rồi nhìn kỹ xem, tôi đẹp trai hơn hay là anh ta đẹp trai hơn."
Bạch Y: "..."
Cô cũng đã hiểu lý do vì sao nguyên chủ mê muội mấy anh đẹp trai này rồi.
Thẩm Ngạo Kỳ theo thói quen để tay lên vai cô, rồi dẫn cô đi về phía hậu trường. Bạch Y cũng không hề bài xích hành động này. Cho dù là những ký ức còn sót lại của nguyên chủ, hay là trong suy nghĩ của cô. Cùng nói chuyện với người thần kinh thô có hơi ngốc nghếch, thực sự rất dễ dàng có thể làm thân và yêu quý người đó. Cũng khiến cho cô quên những phiền não ở trong đâu.
Hành lang bên ngoài rất thông thoáng. Bạch Y vừa mới bị bầu không khí tẻ nhạt của lễ trao giải ảnh hưởng, khiến cô cảm thấy rất buồn và chán nản. Hiện tại đi ra ngoài này hít thở thật sâu, liền cảm thấy thoải mái dễ chịu và tỉnh táo hơn nhiều.
Thẩm Ngạo Kỳ rõ ràng cũng bị buồn chán đến mức rụng rời cả tay chân. Giang hai tay ra để đón nhận từng cơn gió mát lạnh. Khiến cho chiếc áo sơ mi bó sát lại, để lộ ra những khối cơ bụng chắc khỏe.
"Vừa mới thấy cậu và cái vị Trình tổng kia chúi đầu vào nói chuyện với nhau. Thấy cảm tình hai người dành cho nhau rất tốt?" Thẩm Ngạo Kỳ giọng điệu lười nhác nói, "Đàn ông nhìn tốt như vậy, cầu mong anh ta không phải loại đàn ông giả vờ đúng đắn, nếu không thì tệ lắm."
Bạch Y bỗng nhiên cảm thấy tính cách của người này khá ngây thơ và đáng yêu. Cô cũng hiểu được suy nghĩ ngây thơ ở trong đầu của Thẩm Ngạo Kỳ, tôi không cho phép bạn thân của tôi có một người bạn tốt hơn. Rồi còn so đo xem mình hay người kia tốt hơn.
"Chúng tôi đang bàn bạc mấy chuyện trong công ty." Bạch Y nửa thật nửa giả nói, "Công ty anh ấy có một vài hạng mục cùng mấy bản báo cáo tài chính. Anh ấy muốn tôi cho ý kiến, ừ, thi thoảng tôi cũng hỗ trợ anh ấy trong công việc."
Thẩm Ngạo Kỳ kinh ngạc nói: "Uầy, bây giờ cậu lại chủ động đi làm mấy công việc kia rồi à? Chị gái cậu mất bao nhiêu thời gian đi khuyên bảo cậu. Nhưng cậu vẫn nhất quyết không chịu đến công ty của gia đình mình để làm việc. Sao bây giờ lại thay đổi suy nghĩ?! Tôi phải ngay lập tức đi báo cáo!"
Bạch Y trong lòng liền cảm thấy chột dạ và lo lắng. Cô thế nhưng lại quên mất nguyên chủ là người phóng khoáng không thích bị ép buộc.
Giống như Thẩm Ngạo Kỳ, có IQ cao với sự nhạy bén tốt, có thể giúp người nhà quản lý và lo liệu chuyện công ty tốt. Nhưng nguyên chủ lại không có suy nghĩ như vậy, tính cách cô ấy rất phóng khoáng không thích bị gò bó ép buộc phải ngồi yên một chỗ để làm việc. Nhưng chị gái của nguyên chủ không đồng ý, cứ ép nguyên chủ phải đi đến công ty để làm việc. Mà bố mẹ của nguyên chủ không nỡ để con gái út chịu thiệt, nên đứng giữa hòa giải. Nói nguyên chủ chỉ cần 3 tháng đi tới công ty để làm việc, còn thời gian khác sẽ cho nguyên chủ đi du lịch, muốn về nhà lúc nào thì về.
Đây có thể xem là một lỗi rất nghiêm trọng, nên Bạch Y có hơi khẩn trương. May là Thẩm Ngạo Kỳ cũng không nghĩ nhiều lắm, chắc chỉ cho rằng cô đang yêu đường nên mới bị giảm chỉ số IQ xuống.
Sau khi cả hai chém gió với nhau một lúc, Thẩm Ngạo Kỳ đột nhiên lại nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, cái người mà lần trước cậu nói đấy. Tên Chu Quỳnh Vũ đúng không. Đêm nay cô ta sẽ giành giải ca sĩ nữ xuất sắc nhất đấy."
"Tại sao cậu lại biết?"
"Có mấy phong thư trong hậu trường, tôi mở ra xem thử."
Là xem kết quả trong thư mà tí nữa người trao giải ra đọc? Nên mới biết trước kết quả dù chưa được công bố, Bạch Y cảm thấy rất bất ngờ: "Người đạt giải "Giải thưởng bài hát xuất sắc nhất" không phải là cô ấy?"
Thẩm Ngạo Kỳ: "Không phải, hình như là một bài hát song ca đoạt giải, tôi nhìn thấy tên có vẻ dài."
Kết quả ngoài dự đoán, xem ra tối nay trên weibo sẽ nảy ra một trận tranh cãi nảy lửa. Không biết hệ thống máy chủ có trụ vững được không.
"Có tiền chính là muốn làm gì thì làm." Bạch Y cười nói, "Nếu hiện tại cậu tung kết quả lên trước khi lễ trao giải kết thúc. Chắc chắn cậu nhận được rất nhiều tương tác và lượt chia sẻ."
Thẩm Ngạo Kỳ hai mắt phát sáng, cầm lấy tay cô hỏi: "Thật à?!"
Bạch Y nháy mắt liên tục, cô cũng không nghĩ tại sao mình lại nói ra một suy nghĩ đáng sợ như vậy. Làm như vậy chính là phá luật chơi, và có thể sẽ khiến cho Thẩm Ngạo Kỳ bị ảnh hưởng. Nên cô vội vàng nói: "Giả đấy, cậu đừng có tin."
Thẩm Ngạo Kỳ bĩu môi, lấy điện thoại từ trong túi quần ra. Rảnh rỗi lôi điện thoại ra để chụp ảnh. Rồi năn nỉ đòi Bạch Y chụp chung với mình. Cô vừa đáp ứng liền đưa tay ra để lên bả vai, liên tục thay đổi góc hình để chụp hình.
"Tuy rằng hôm nay nhìn bộ dạng này không được đẹp lắm. Nhưng lâu rồi chúng ta chưa chụp ảnh chung với nhau." Thẩm Ngạo Kỳ thay đổi tay cầm di động, oán trách nói, "Từ năm trước hai người chúng ta đã không thường xuyên tham gia vũ hội cùng nhau."
Giọng điệu nũng nịu giống như lời của một trẻ trách mắng bạn thân của mình. Bạch Y không nhịn được khẽ nhếch khóe môi lên. Thẩm Ngạo Kỳ tay chân nhanh nhẹn, chụp được khoảnh khắc đấy.
Lúc trước Bạch Y làm việc ở công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Vì chủ yếu hợp tác với người nước ngoài, nên cô thường phải tham gia những bữa tiệc hay những buổi giao lưu mang theo phong cách Châu Âu. Vì yêu cầu của công việc, cô cũng phải tham gia khóa học khiêu vũ. Tuy chưa đến mức giỏi xuất sắc nhưng cũng không đến mức liên tục giẫm lên giày của bạn diễn. Nghe được lời nói nũng nịu của Thẩm Ngạo Kỳ, nhịn không được đưa tay lên sờ tóc của cậu ta: "Về sau nhất định sẽ có cơ hội."
Thẩm Ngạo Kỳ vui vẻ xem thử danh sách đang dán trên tường. Đột nhiên lại nhìn thấy một bóng dáng vừa lướt qua. Cậu ta quay đầu lại để nhìn, người nọ đã nhanh chóng biến mất ở ngã rẽ. Chỉ nhìn lướt qua bộ váy màu xanh lam người đó đang mặc.
"Làm sao thế?" Bạch Y nhìn thấy cậu ta nhìn chằm chằm vào một chỗ khá lâu, tò mò quay đầu lại nhìn thử, nhưng cô không nhìn thấy thứ gì.
Thẩm Ngạo Kỳ nói: "Hình như có một cô gái đang theo dõi chúng ta."
Bạch Y nhìn khuôn mặt bí xị của cậu ta, cô cảm thấy rất đáng yêu, liền bật cười nói: "Cô gái à? Tại sao cậu phải nói quá lên vậy, rõ ràng người ta đang nhìn cậu. Tại sao lại nói thành chúng ta."
"..."
Cả hai lại lao vào đôi co với nhau một lúc, liền muốn bàn bạc với nhau về chuyện chính sự. Thẩm Ngạo Kỳ vừa nãy còn liên tục đùa giỡn cô, bây giờ ngay lập tức thay đổi sắc mặt hỏi lúc nào cô định về nhà.
Người nhà của nguyên chủ có muốn ép nguyên chủ về nhà, chắc chắn nguyên chủ sẽ không chịu về. Mà nếu họ biết cô thực sự tiến vào giới giải trí để làm diễn viên chắc chắn sẽ phản đối. Vì điều này rất trái với gia phong quyền quý cao sang của nhà nguyên chủ. Nếu chuyện này đến tai người nhà nguyên chủ. Chắc họ hận không thể đánh cô một trận để cô tỉnh táo lại.
Thực ra thì Bạch Y không có ý định muốn ở giới giải trí lâu, ngay cả những người qua đường hay anti cũng chỉ là những người xuất hiện trên bàn phím. Họ chẳng làm gì được cô và cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống hiện tại của cô. Nếu cô cứ tiếp tục xuất hiện trước truyền thông và công chúng. Sớm muộn thì thân phận của cô cũng bị bại lộ. Tất nhiên là Tiểu Triệu sẽ thông cảm cho cô, bên đối tác chắc càng muốn hợp tác làm việc với cô hơn. Nhưng ngộ nhỡ Trình tổng lại cảm thấy việc này không hề nhỏ và cảm thấy thất vọng thì sao.
Vừa nghĩ tới thôi mà cô đã cảm nhận được bao rắc rối ở phía trước đang chờ mình. Bạch Y cảm thấy rất đau đầu.
Nhưng với tình hình hiện tại, những tình tiết và dòng thời gian cốt truyện đã không còn đúng, cô không thể lấy ra để tham khảo. Bạch Y chỉ có thể dự đoán một vài điều rồi tự tìm cách để ứng phó.
"Sẽ nhanh thôi, hai hay ba tháng gì đấy."
Thẩm Ngạo Kỳ nhướng mày, biết khuyên cô thì cô cũng chịu nghe. Nên chỉ còn cách đi bàn bạc với giám đốc đứng đầu những chi nhánh khách sạn ở Trung Hoa. Nói mình cần phải đi khảo sát ở các thành phố khác cùng tìm hiểu thêm về ngành du lịch. Còn dặn dò bọn họ trước, nếu Bạch Y muốn đến đây ở mấy ngày. Thì tất cả mọi người trong khách sạn phải phục vụ chu đáo cho cô thật tốt.
"Giường của tôi luôn chuẩn bị sẵn sàng." Thẩm Ngạo Kỳ nhìn cô bằng ánh mắt ái muội, "Bất kỳ lúc nào cậu cũng có thể lên đấy nằm ngủ."
Bạch Y cũng ý thức được, từ trước đến này Thẩm Ngạo Kỳ thường dùng giọng điệu thích ăn đòn này để nói chuyện với nguyên chủ. Nếu không phải bây giờ cô đang mặc bộ lễ phục cồng kềnh, không tiện thì cô sẽ giơ chân lên đạp mấy phát vào người tên đó.
Đây là những ký ức còn sót lại của nguyên chủ.
Bạch Y nhìn đồng hồ cảm thấy sắp đến giờ, liền nói với Thẩm Ngạo Kỳ, đến lúc cô phải về hội trường rồi.
Mấy nhân viên bảo vệ đang đứng canh ở cửa, ánh mắt đều tập trung lên nhìn vũ đài. Hẳn là đến lúc tiến hành trao những giải thưởng quan trọng. Lúc đi qua cửa, Bạch Y có hơi cúi đầu. Giọng nói trong trẻo của Chu Quỳnh Vũ từ loa truyền ra vang vọng khắp cả hậu trường.
Theo thói quen cô nhìn lên khán đài, thấy Chu Quỳnh Vũ tay đang cầm cup, bình tĩnh tự tin nói ra những lời cảm nhận của mình khi nhận được giải thưởng lớn này. Nụ cười rạng rỡ, phong cách đoan trang lịch sự xuất hiện trên màn hình lớn. Giống như một nàng công chúa, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của những người đang ngồi trong hội trường.
Bạch Y bĩu môi, thu hồi tầm mắt, di chuyển nhẹ nhàng về chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống ghế thì nghe thấy tiếng vỗ tay liên tục vang lên. Chu Quỳnh Vũ nói xong liền cúi đầu chào, rồi xoay người rời đi. Những tà váy màu lam bồng bềnh nhấp nhô theo từng bước chân của cô ấy, càng khiến cho cô ấy trở nên xinh đẹp hơn.
Nét mặt căng thẳng, Bạch Y không kìm chế được, vội quay đầu lại để liếc nhìn Trình Minh Ý. Vẻ mặt của đối phương vẫn bình tĩnh đang ngồi vỗ tay, cảm nhận được ánh mắt của cô liền quay sang nhìn, hơi nghiêng người sang, dùng giọng nói nhỏ đến mức chỉ có hai người nghe thấy, oán trách cô: "Em đi đâu mà lâu vậy, anh đi tìm em suốt."
"Em ở trong toilet nữ, làm sao anh có thể tìm ra được." Bạch Y dùng tay chỉ lên phía khán đài, khẽ nâng cằm lên nói, "Bây giờ đã trao đến những giải thưởng nào rồi?"
Trình Minh Ý: "Còn hai giải, một là nam ca sĩ xuất sắc nhất, hai là bài hát xuất sắc nhất."
Bạch Y: "Chu tiểu thư vừa dành được giải thưởng nữ ca sĩ xuất sắc nhất. Anh không định chạy qua nói lời chúc mừng với cô ấy à?"
Trình Minh Ý: "Tí nữa lúc lễ trao giải kết thúc, chỉ cần gửi tin nhắn chúc mừng là được."
Không biết vì sao, trong đầu của Bạch Y lại nhớ đến một tình tiết của tiểu thuyết. Sau khi nữ chính giành trọn hai giải thưởng lớn nhất trong lễ trao giải. Nữ chính tổ chức một bữa tiệc, nam chính đương nhiên là sẽ đi tham dự. Còn dùng hết sự lãng mạn của cả đời để thổ lộ tình cảm với nữ chính. Khiến cho nữ chính vô cùng cảm động và ngay lập tức chấp nhận lời tỏ tình. Thậm chí còn khiến cho những người đó rất khâm phục và ngưỡng mộ tình cảm của hai giành cho nhau. Ừ, sau đó nam chính còn nhập viện gấp vì bị bệnh đau dạ dày[1].
[1] Ở chương 1, Bạch Y cũng từng nhắc tới tình tiết này. Nếu bạn nào muốn rõ hơn về tình tiết đấy thì ghé lại chương 1 để đọc kỹ.
Bây giờ đã trượt mất giải thưởng bài hát của năm. Tiệc chúc mừng chưa kịp tổ chức thì đã tàn. Trình Minh Ý chắc chắn sẽ không thể tham dự buổi tiệc, tình tiết lãng xẹt kia chắc chắn sẽ bị ngâm nước đá. Những suy nghĩ trong đầu của cô càng lúc càng bay xa. Bạch Y bị chính những suy nghĩ làm cho bật cười, cô dùng tay lên để che khoé miệng.
"Em cười cái gì?"
Trình Minh Ý quay sang nhìn, khuôn mặt của Bạch Y tràn ngập ý cười. Mọi ánh sáng đều tập trung vào khán đài, nên mọi chỗ chung quanh nhìn khá tối. Nhưng anh vẫn cảm thấy đôi mắt đó như viên pha lê tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
"Không có chuyện gì đâu." Bạch Y cười khua khua tay, "Làm khó Trình tổng rồi. Ngồi cả đây một đêm. Đúng là tình yêu đích thực."
Cô chỉ thuận miệng nói ra, đây là một câu nói khá phổ biến trên weibo.
Trình Minh Ý nghe vậy, ánh sáng trong đôi mắt liền tối lại, lặng lẽ nắm lấy tay Bạch Y, hơi nghiêng người sang, hạ thấp giọng nói xuống: "Người anh thích chính là em."
"Em biết, thực ra là." Sợ nam chính lại bắt đầu suy nghĩ liên thiên ở trong đầu. Bạch Y cảm thấy mấy từ ngữ này có hơi ái muội, nên cô không dám nói ra. Chỉ biết tìm cách để chống chế, "Em chỉ ăn nói liên thiên thôi. Anh đừng có để ý."
"...Ừ." Trình Minh Ý thu tay về, chỉnh lại trang phục, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ngồi vừa nãy.