*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
May mắn thay, trước khi Bạch Y quá xấu hổ tới mức muốn độn thổ, thì Tiểu Lý đã dẫn cô tới văn phòng của Trình Minh Ý. Mọi ánh mắt dòm ngó, lời xì xào bàn tán đều biến mất sau cánh cửa.
"Bạch tiểu thư, cô cứ tự nhiên." Tiểu Lý rót cho cô cốc nước, "Trình tổng bên kia vẫn còn bận chút việc, tôi xin phép đi trước."
"Ừ, tôi sẽ ngồi chờ ở đây." Bạch Y nói, "Anh vào nói với Trình tổng một tiếng, bảo anh ấy cứ tập trung vào buổi họp không cần phải để ý tới tôi bên này đâu."
Văn phòng được trang trí theo cổ điển, nhìn vừa lịch sự vừa sang trọng. Nhìn đồ vật cùng cách bài trí có thể đoán ra chủ nhân căn phòng này là người rất lạnh lùng. Chờ Tiểu Lý rời đi, Bạch Y đến gần bên cửa sổ mở rèm ra, cô muốn đem sự phiền não biến thành một lá cây, để gió cuốn bay tất cả mọi thứ đi. Cánh cửa sổ này nhìn khá lớn và được xây sát xuống đất. Từ nơi này có thể quan sát rõ ràng khung cảnh của cây cầu Mã Long. Nhìn dòng người bận rộn đi lại, tạo nên một khung cảnh nhộn nhịp vào ban đêm.
Cô quá mệt nên đã nằm tạm xuống cái ghế sofa ở phòng khách. Bạch Y muốn nằm thoải mái nên cô duỗi thẳng chân ra. Sau đó cầm máy điện thoại lên, cô chơi một trò chơi để giết thời gian.
Thực sự cô rất mệt, cô luôn dặn bản thân không nên để ý tới mấy cái chuyện rắc rối nho nhỏ kia.
Đánh mấy ván, vì cô nghèo không đủ tiền mua trang thiết bị, nên mãi mà cô không qua màn được. Cô muốn dùng tinh thần quật cường đến chiến đấu hết mình, nhưng cuối cùng thứ cô nhận được là sự thất bại thảm hại. Bạch Y trở nên rất tức giận, cô vội tắt trò chơi đi. Cảm thấy hơi chán nên cô lướt web đọc tin tức.
Cô đang xem tin tức, thấy người dẫn chương trình đang nói về vấn đề dạo gần đây chứng khoán liên tục giảm. Thì nhìn thấy Tiểu Triệu gửi tin nhắn cho cô.
Tin nhắn này đến rất đúng lúc, khiến cho Bạch Y đang ở trong trạng thái chán ngắt chán ngheo đột nhiên trở nên rất phấn chấn và vui vẻ. Cô vội vàng bấm vào xem, thì thấy Tiểu Triệu gửi mấy tin nhắn thoại khoảng vài chục giây.
"Tiểu Bạch,em kết thúc công việc chưa, hôm nay ở đoàn làm phim mọi chuyện vẫn ổn chứ? Giờ này... chắc em chuẩn bị đi ăn cơm, mấy ngày hôm nay tôi phải cùng Phiến Phương đến làm việc với đoàn làm phim nên không có thời gian đi thăm em, tôi có chuyện muốn bàn bạc trước với em, sáng này chị đã đến gặp đoàn làm phim mà đạo diễn Lý đã giới thiệu..."
Vừa nhắc tới đoàn làm phim, mí mắt của Bạch Y liên tục giật. Trong đầu cô lại nhớ tới cái ánh mặt tà mị[1] của Tạ Tư Khôn. Cô mấy lần định nhấn xuống nút ghi âm để cô kể cho Tiểu Triệu về vấn đề kia, nhưng cuối cùng cô vẫn cô nhịn...
Tạ Tư Khôn anh ta mới chỉ nói mấy câu trêu chọc cô, chứ thực ra anh ta vẫn chưa làm hành động nào vô lễ với cô. Nếu nói ra thì mọi người sẽ nghĩ cô là loại người nhỏ nhen. Hơn nữa bây giờ cô đang làm thế thân cho Diệp Lam, chuyện Diệp Lam dùng thế thân có rất ít người biết. Nhỡ cô làm ầm ỉ chuyện này lên, cô sẽ làm ảnh hưởng tới thanh danh của Diệp Lam.
Nghĩ đến đây, Bạch Y quyết định sẽ bỏ qua và tha thứ cho tên gấu Teddy kia. Nếu còn lần sau, thì cô sẽ không bao giờ nhân nhượng nữa.
Tiểu Triệu thông báo một vài vấn đề rất quan trọng cho Bạch Y nghe, nói vai nữ ba trong bộ tiên kiếm hiệp kia cô ấy đã bàn bạc và thảo luận xong xuôi. Nhưng cô vẫn cần phải đi đến diễn thử một vài cảnh cho đạo diễn xem. Đến để thử trang phục và trang điểm để đoàn làm phim chia sẻ hình ảnh của các diễn viên lên weibo. Rồi buổi họp báo ra mắt bộ phim sẽ có rất nhiều phóng viên đến để tham gia phỏng vấn.
Nhưng mà, Tiểu Triệu đã làm việc với Bạch Y trong một khoảng thời gian, nên cô ấy đã biết rất rõ tích cách của Bạch Y. Cô ấy chủ động nói với đoàn làm phim là Bạch Y sẽ không tham gia buổi họp báo. Vì Bạch Y cũng chỉ diễn vai nữ ba, thời lượng nên sóng cũng rất ít. Bộ phim có tầm 50 tập, nhưng cô chỉ xuất hiện ở 15 tập là cùng.
Nhân viên phụ trách mảng marketing cùng quảng bá tuyên truyền cho bộ phim. Nghe Tiểu Triệu nói thì họ rất ngạc nhiên. Họ nghĩ đây là một cơ hội rất tốt và có rất nhiều người phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán để có cơ hội được xuất hiện. Cô gái này mới chỉ là người mới, nhưng lại từ chối cơ hội để xuất hiện trước giới truyền thông. Việc này quả thực rất lạ. Nhưng cũng chả có ảnh hưởng gì tới đoàn làm phim, nếu không đến thì có thể giành thời lượng lên sóng cho các diễn viên khác. Nên họ rất cũng vui vẻ chấp nhận.
Bởi vậy Bạch Y chỉ cần tiến tổ quay phim, thử trang phục rồi chụp hình đăng lên mạng. Và cô phải ngoan ngoãn và thể hiện hết năng lực của bản thân trong quá trình quay phim. Là cô đã làm xong việc. Cô không cần phải tham gia bất kỳ hoạt động tuyên truyền nào của đoàn làm phim.
Cô mở lịch trình ra xem, bộ phim này chắc sẽ quay trong khoảng ba đến bốn tháng. Mà lịch làm việc của cô ít hơn diễn viên nam nữ chính, nên chắc cô chỉ cần quay phim trong vòng 15 ngày là hoàn thành xong vai diễn.
Dựa theo khoảng thời gian xảy ra trong cốt truyện của [mệnh trung thiên ý], nguyên chủ đang trong quay phim thì nữ chính trở về nước. Sau đó lại xảy ra tranh cãi xích mích liên quan tới bộ phim điện ảnh cổ trang kia. Chính vì chuyện này, nên nguyên chủ rời đi nguyện ý nhường lại sàn diễn cho nam nữ chính. Và sau đó, cốt truyện sẽ chuyển sang giai đoạn khác.
Bạch Y đột nhiên cảm thấy rất thương tâm, cô đặt điện thoại xuống, im lặng ngồi ngắm nhìn khung cảnh ban đêm của thành phố.
...
"Chưa, anh ăn chưa?"
"Anh cũng chưa ăn."
Dựa theo mọi ngày, sau khi kết thúc buổi họp. Trình Minh Ý đều mời những người tham gia buổi họp cùng nhau ăn một bữa cơm. Chủ yếu là ban giám đốc cùng các trưởng phòng và cổ đông cùng nhau ăn một bữa cơm xã giao, nhân tiện thì bàn bạc với nhau một chút chuyện liên quan tới công việc.
Nhưng mà hôm nay Bạch Y đi tới đây, anh liền lấy cớ hạng mục vẫn còn một vài chỗ cần phải chỉnh sửa, để ngày mai mọi người tiếp tục bàn luận tiếp. Mà mấy hôm trước anh vừa mới bị ốm, nên cảm thấy cơ thể vẫn chưa được khỏe. Nên bữa cơm ngày hôm nay cứ để hôm khác anh sẽ đền.
Này hạng mục này do anh đứng ra phụ trách, ai bị ốm chứ anh thì không thể bị ổn. Nên tất cả mọi người đều khẩn trương đứng dậy. Vội vàng nói Trình Minh Ý cứ đi về nhà, đi nghỉ ngơi lấy lại sức khỏe. Còn bảo cứ để trưởng phòng PR đứng ra thay anh chiêu đãi bọn họ một bữa cơm.
Bạch Y nhìn thử thời gian trên điện thoại di động, "Chúng ta đi ăn món gì đi?"
Trình Minh Ý đề cử một vài nhà hàng cao cấp, anh đã từng đến nên cảm thấy hương vị của các món ăn khá ngon. Mà từ đây đi đến mấy nơi đó không quá giờ, sẽ không bị trễ giờ ăn cơm tối.
Bạch Y hai tay chống cằm, ngồi đắn đo suy nghĩ, "Ăn món gì đơn giản thôi."
"Đơn giản? Em thử ví dụ cho anh nghe."
"Thịt nướng."
"..."
"Món ăn nhanh, anh biết ở Bắc Kinh có quán nào bán đồ ăn nhanh không?"
Không có gì là anh không biết làm, không gì là anh không biết. Trình tổng lần đầu tiên nói mình không biết.
Bạch Y vốn là người rất bình tĩnh. Nhưng ngày hôm nay liên tiếp gặp phải hai chuyện không vui. Cô cố gắng kiềm chế cơn nóng giận, cô phải ngồi chờ đến khi Trình Minh Ý xuất hiện. Sau đó đòi nằng nặc phải đi ăn thịt nướng.
Đã rất nhiều năm, Bạch Y chưa từng ăn thịt nướng. Từ khi cô biết dùng lý trí để khống chế cảm xúc, chính từ đó cô liền không chạm vào những "món đồ ăn có hại cho sức khỏe". Trong suy nghĩ của cô, thịt nướng cùng những hành động làm mất lý trí kia đều là những thứ không tốt.
Nhưng là, ngày hôm nay đặc biệt rất nhớ tới hương vị của món thịt nướng kia.
"Được không?" Bạch Y ngẩng mặt lên hỏi.
Trình Minh Ý đang định cất mấy món đồ trên bàn làm việc vào trong cặp, giọng nói của anh rất trầm,"Đi thôi, em dẫn đường."
"Cảm ơn ngài Trình tiên sinh vạn năng!" Hai mắt của Bạch Y phát sáng, "Để em lập tức đi tìm quán ăn."
Bạch Y lên mạng tìm thử địa chỉ của các quán bán đồ nướng. Sau đó cô ngay lập tức chỉ đường cho Trình Minh Ý. Địa điểm cũng không quá khó tìm, hầu hết là nằm trong chợ đêm. Đây là địa điểm rất nhiều người tụ tập vào buổi đêm.
Trình Minh Ý nhìn chằm chằm vào bộ bàn ghế nhỏ và có hơi bị dính bụi kia, anh có hơi do dự. Anh đã vượt qua rào cảm ở trong lòng, cởi áo khóa ra, thoát caravat ra bỏ vào trong túi, rất biết nghe lời, ngồi im cái ghế bên cạnh Bạch Y.
"Không phải chuyện gì đặc biệt đâu, chỉ là em cảm thấy có hơi buồn." Bạch Y nhẹ nhàng nói, "Muốn dùng cảm xúc đó hóa thèm cảm giác thèm ăn. Ăn xong liền cảm thấy vui vẻ trở lại."
Mặc dù Trình Minh Ý không quan tâm tới mấy câu chuyện của các nghệ sĩ trong giới giải trí. Nhưng anh chưa từng ăn qua thịt heo nhưng đã từng thấy heo chạy, nhờ Trình Minh Ý anh cũng biết một vài vấn đề. Không chuyện này không chỉ xuất hiện trong giới giải trí. Mà bất kỳ công việc nào cũng sẽ bị người khác ghen ghét, đố kỵ, thậm chí còn bị chơi xấu ở sau lưng: "Có phải có người ở trong đoàn làm phim gây khó dễ cho em?"
Thực ra thì không đúng, bị quấy rầy có tính là bị gây khó dễ không.
Bạch Y suy nghĩ một lúc, tìm một lý do để qua lao chống chế: "Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Lam đi vắng, nên nhớ cô ấy, rất nhớ cô ấy, nhớ đến phát điên."
Trình Minh Ý: "..."
Bạch Y ăn toàn là rau, ăn hết bữa ăn cô mới nhận ra. Cái vị Trình tiên sinh luôn đặt yêu cầu phải ăn thực phẩm sạch liệu có tiêu hóa hết đống thức ăn ở đây không.
"Không phải là tôi chưa từng ăn mấy món cơm hộp ven đường." Trình Minh Ý cười nhạo, "Tôi thường xuyên phải đi công tác, lúc đó công việc đang rất bận làm gì có thời gian mà kén chọn."
Nam chính là người không kén chọn, cho thêm một điểm. Mà Trình Minh Hi lúc đóng phim cũng phải ăn mấy hộp cơm do đoàn làm phim mua. Xem ra Trình gia rất biết cách giáo dục con cái, cách làm này khá hiệu quả.
Quán bán đồ nướng cùng quán lẩu luôn là một trong những địa điểm mà mọi người thường xuyên đi đến. Nhưng dù đứng cách xa 100m vẫn có thể cảm nhận được mùi hương đặc biệt phát ra. Hai người bước lên xe, mùi hương trong xe cùng nước hoa cũng không áp chế được cái mùi hương kia.
Phát tiết cảm xúc xong, thì hệ thống xấu hổ được cài đặt của Bạch Y đã bắt đầu hoạt động lại. Cái mùi hương kia đã ám cả vào trong bộ vest của Trình Minh Ý...muốn giặt sạch nó chắc chắn phải mất rất nhiều công sức, mà ném nó đi thì cô lại cảm giác như vậy là quá hoang phí.
Cô có hơi lo lắng,nhưng Trình Minh Ý cũng không để ý tới, anh ném áo khoác lên ghế sau, nâng cổ lên, cởi hai nút áo sơ phía trên ra, có lẽ cảm thấy hơi mỏi cổ nên anh dùng tay xoa bóp. Động tác đó nhìn khá uyển chuyển và rất gợi cảm.
"Y Y, giới giải trí không phù hợp với em đâu." Xe chạy được một đoạn đường, nhân lúc đang đứng chờ đèn đỏ, Trình Minh Ý đột nhiên lên tiếng.
Bạch Y thản nhiên ừ một tiếng. Cô biết, cô cũng không dự định làm ở đấy lâu.
"Đến công ty anh đi, em có thể tự lựa chọn thoải mái chuyên ngành hay chức vị."
"..."
Đúng là một ông chủ keo kiệt.
Đã lấy chứng chỉ hành nghề kế toán - kiểm toán, chứng chỉ phân tích đầu tư tài chính, chứng chỉ quản trị rủi ro tài chính, chứng chỉ chuyên gia hoạch định tài chính[1]. Là một thiếu nữ toàn năng, Bạch Y thầm châm chọc ở trong lòng.
***
Diệp Lam đi công tác đến ngày thứ hai mới quay trở lại đoàn làm phim. Bạch Y đã có thể nghỉ ngơi một chút. Diệp Lam đang ở trong phòng hóa trang, cô ấy đang đọc thuộc kịch bản và chuẩn bị chờ đến lượt mình diễn. Lúc Bạch Y bước vào, cô cũng vừa mới hoàn thành xong cảnh quay cuối cùng của ngày hôm nay. Vẫn còn chưa kịp tẩy trang và thay trang phục ra.
Diệp Lam khi nhìn thấy cô xuất hiện, cô ấy mỉm cười và vẫy tay ra hiệu với cô. Rồi kêu tất cả nhân viên rời khỏi phòng. Và nhắc nhớ họ khi đến lượt cảnh quay của cô ấy thì họ nhớ phải chạy vào báo trước với cô ấy. Người đại diện Lương tỷ cùng Bạch Y lịch sự chào hỏi nhau mấy câu. Lương tỷ nói mình đang có việc bận nên phải rời đi trước. Trước khi đi, còn đóng chặt cửa hộ hai người.
"Vất vả quá Y Y." Diệp Lam nói, "Hợp tác với mọi người ổn chứ? Phối hợp ăn ý chứ?"
Bạch Y nói: "Cũng ổn. Nhưng so với những gì cô thể hiện thì tôi vẫn cảm thấy mình vẫn chưa làm tốt lắm."
Cô chuyển tới ngồi cái ghế bên cạnh Diệp Lam, lúc này cô mới có thể nhìn thật kỹ khuôn mặt của đối phương. Lớp phấn nền nhìn khá dày, nhưng vẫn không thể che hết khuyết điểm trên khuôn mặt. Cô vẫn còn nhìn thấy quầng thâm màu đen rất nhạt ở dưới khóe mắt. Cô nghĩ chuyên viên trang điểm đã phải làm việc rất vất vả.
Trong nửa tháng nay, Diệp Lam chỉ diễn những phân cảnh quan trọng, còn phần lớn thời gian cô tập trung di chuyển giữa các thành phố lớn. Công việc rất vất vả, nên cô ấy chỉ có thể chợp mắt trong lúc di chuyển. Bạch Y từ khi tiến tổ, thì cô nhìn thấy lớp phấn nền Diệp Lam đánh ngày càng dày. Sự mệt mỏi hiện rõ trong đôi mắt của cô ấy.
"Cô cũng vất vả nhiều rồi, Lam Lam." Chả có sự thành công nào dành cho những kẻ lường biếng, Bạch Y động viên cô ấy, "Cô là người làm việc rất chuyên nghiệp và tận tâm với nghề. Nhất định cô sẽ trở nên rất nổi tiếng."
Diệp Lam nở nụ cười: "Chúc những gì cô tiên đoán sẽ trở thành sự thật."
Bạch Y liền đem tiến độ quay phim mấy ngày nay kể cho Diệp Lam. Bao gồm cả chuyện của Tạ Tư Khôn, Diệp Lam nghe xong, lông mày hơi nhíu lại: "Tên khốn thực sự đã lợi dụng cơ hội để tiến lại gần cô. Mà cảnh hai người diễn chung khá nhiều. Cô có thể trụ vững không người anh em?"
"Tôi cũng không phải là thiếu nữ có tâm hồn mong manh yếu ớt. Tôi là lão hán tử." Bạch Y hai tay ôm ngực, nghiêm túc nói, "Thể loại đàn ông cute dễ thương như vậy, không phải là gu của tôi. Tôi chỉ sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt với cô."
Diệp Lam bật cười ha hả: "Đúng là tôi không nhìn nhầm cô, chúng ta đều là những người đang đi trên con đường lão hán hử. Mà cô cũng không cần phải lo lắng quá đâu. Cho cậu ta mười lá gan, cậu ta cũng không dám chơi xỏ tôi."
Qua một lúc, Lương tỷ lại chạy đến gõ cửa nhắc nhớ Diệp Lam chuẩn bị đến thời gian đóng phim. Diệp Lam vẫn cố dặn dò Bạch Y vài câu, nói cô là người mới tốt nhất là không nên đắc tội hay xảy ra tranh cãi với bất kỳ ai. Nếu trong khoảng thời gian tôi không ở đây mà Tạ Tư Khôn lại gây sự. Cơn tức giận ấy, để tôi thay cô đi tìm cậu ta tính sổ.
Bạch Y nghe thấy bốn từ "cơn tức giận ấy" khiến cho cô bật cười. Nên cô không nghe thấy mấy lời nói đằng sau.
Lịch trình tháng nay của Diệp Lam, chủ yếu đi quảng bá sản phẩm của nhãn hàng cô ấy đại diện. Nên cứ cách ba đến bốn hôm, Bạch Y lại phải đi đến đoàn làm phim, có khi cô phải làm việc tới tận rạng sáng. Trình Minh Ý lần đầu tiên tới phim trường để đoán Bạch Y vào lúc 11h tối. Lúc này cô mới nhớ ra mình chưa gửi cho anh lịch trình làm việc mới được cập nhật.
Ban ngày, Trình Minh Ý đã rất bận rộn với mấy chuyện trong công ty. Bạch Y cảm thấy có hơi băn khoăn, không biết có nên nói với Trình Minh Ý cứ để tài xế đến đón cô là được. Cô cũng có thể trả tiền lương làm ngoài giờ cho tài xế.
Kết quả Trình Minh Ý vừa mới nghe mấy từ, anh chả buồn thèm liếc nhìn cô một cái. Cố mở đài radio trong xe to lên, vừa đúng đủ để áp chế tiếng của cô.
"..." OK, tôi sẽ giữ im lặng.
Diệp Lam lại nhận thêm một đại ngôn mới. Đồng thời có rất nhiều nhãn hàng đang muốn chọn cô ấy làm đại sứ thương hiệu. So với các tiểu hoa đán đang nổi, tài nguyên thời trang của cô ấy là mạnh nhất. Có thể công việc kế tiếp của cô ấy rất bận, nhưng cũng tăng cao sự nổi tiếng cùng sự nhận biết trong lòng công chúng. Bởi vậy trong quá trình làm việc, cô ấy phối hợp chia sẻ trên weibo về các chi nhánh của cửa hàng mới mở. Phải tham gia rất nhiều hoạt động tuyên truyền, và sẽ phải ở lại thành phố đó khoảng hai đến ba ngày.
Buổi tối Bạch Y trò chuyện facetime với Diệp Lam. Bạch Y có thể cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng nói của cô ấy. Sau khi tẩy trang cô có thể nhìn được sắc mặt của Diệp Lam không được ổn.
Diệp Lam: "Y Y, ngày mai cô cố thay tôi làm việc nhé. Cố hoàn thành thật tốt công việc."
Bạch Y: "Yên tâm, khẳng định tôi sẽ tạo ra những thước phim đẹp mắt."
Diệp Lam: "Tạ Tư Khôn mấy hôm nay có đến làm phiền cô không?"
Bạch Y lắc đầu, lịch trình làm việc hai ngày hôm nay của bọn họ không trùng lịch nhau. Lại không có cảnh diễn chung. Mà ngày hôm nay vốn dĩ Tạ Tư Khôn trong kịch bản không có cảnh nhân vật anh ta xuất hiện. Nên không phải đến đoàn làm phim. Nhưng trước buổi chiều, đạo diễn lại bổ sung cho anh ta thêm một cảnh diễn.
Dường như tất cả mọi người đều rất quen thuộc với công việc này. Hiện tại các bộ phim truyền hình trong nước sẽ dài khoảng 40 đến 50 tập. Trong quá trình quay lại bổ sung thêm vài chi tiết, sẽ thêm thời lượng lên sóng cho các vai phụ. Nên mọi việc diễn ra rất xuân sẻ thì bộ phim này có thể dài tới 70 đến 80 tập. Trong quá trình hậu kỳ, cách một thời gian lại tung đoạn video clip nhỏ. Lúc đầu thì tập trung tung những teaser liên quan tới nữ chính cùng nam chính. Lợi dụng sức nóng của hai diễn viên chính để quảng bá phim. Sau đó thì đến lượt các diễn viên phụ được quảng bá.
Cho nên Tiểu Triệu lúc đi bàn bạc với tổ làm phim của bộ tiên kiếm hiệp kia. Không dễ dàng gì cô mới được trao cho cơ hội tốt như vậy. Nên cô cũng sẽ không yêu cầu thêm cảnh diễn. Nếu đạo diễn yêu cầu cô cảnh quay nào thì cô sẽ quay cảnh đó. An phận làm một cô diễn viên ngoan ngoãn chăm chỉ. Chỉ cần không phải điều kiện quá vô lý thì cô phải đáp ứng tất cả mọi chuyện do đoàn làm phim yêu cầu.
Diệp Lam không hề có hảo cảm với loại người như Tạ Tư Khôn. Nhưng dù cô ấy cũng ở trong giới giải trí này mấy năm nay, nên cô cũng có kinh nghiệm nhiều hơn Bạch Y. Tương lai biết đâu được lại có cơ hội hợp tác chung. Nếu cô ấy dạy Bạch Y cách cư xử khôn khéo, bề ngoài thì vẫn luôn duy trì mối quan hệ đồng nghệ, thì mọi chuyện sẽ không thành vấn đề. Tích cách của Diệp Lam rất nóng nảy và thẳng tính, nhìn là biết đó là tích cách của các chị đại. Không phải mẫu người lý tưởng của gấu Teddy kia. Nên chắc chắn anh ta sẽ không đi thả thính với cô ấy.
"Ngày mai cô cần quay những cảnh phim nào?" Diệp Lam hỏi.
Bạch Y lấy quyển kịch bản để trên bàn ra, để đối diện với camera để tiện cho cô ấy nhìn.
Diệp Lam: "Có cảnh diễn... với nam chính, còn cả nữ hai. Cái cảnh quay xảy ra trận xung đột kia. Tôi đã phải phân vân suốt mấy hôm nay."
"Tôi diễn hay cô diễn đều được mà, không sao đâu." Bạch Y dùng ngón tay để vào đôi mắt của đối phương, "Giờ đã muộn rồi cô nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi. Nhìn đôi mắt của cô, nó quá đờ đẫn và mệt mỏi. Như vậy có thể biểu hiện cảm xúc trong ánh mắt nhân vật?"
"Y Y,con gái gửi lời chúc ngủ ngon cho bà mẹ già này đi."
"Cho cô trong giấc mơ sẽ có được một soái cá tận tình chăm sóc cô." Bạch Y nhấn mạnh từng câu từng chữ một
Ngày thứ hai, buổi chiều thì Bạch Y mới phải đi đến đoàn làm phim. Buổi tối ngày hôm nay cô vẫn còn cảnh diễn, có liên quan tới mấy cảnh võ thuật. Nên cô phải dành thời gian để tập luyện. Mà cảnh quay đó được xếp cuối. Nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi, thì cô có thể kết thúc công việc vào lúc mười một giờ. Nếu có ai đó không thực hiện tốt. Thì cô cũng không biết mình sẽ kết thúc công việc vào lúc nào.
Bạch Y gọi điện báo cho Trình Minh Ý, nói với anh cô cũng không chắc chắn mình sẽ kết thúc công việc vào lúc nào. Nên cô định thuê phòng khách sạn ở gần đó để vào nằm nghỉ ngơi. Chờ đến sáng thì cô sẽ trở về nhà. Nhưng Trình Minh Ý vẫn khăng khăng hỏi cô lịch trình quay phim.
Bạch Y: "Khách sạn ở gần đoàn phim nhìn cũng khá tiện nghi."
Trình Minh Ý: "Gửi lịch trình quay phim, hoặc là số điện thoại của đạo diễn."
Lúc ở phòng hóa trang cô nhận được tin nhắn này. Bạch Y tưởng tượng vẻ mặt lạnh lùng của đối phương khi gửi tin nhắn này cho cô, cô bĩu môi.
Đồ hung dữ.
Cảnh quay đêm nay là một trong những cảnh quay rất quan trọng. Cô không thể lộ mắt trước ống kính, nên vừa phải diễn xuất vừa phải biết cách tránh né ống kính máy quay. Nếu không thì cô sẽ bị lộ mặt trước ống kính, rồi lại phải quay lại đoạn phim này.
Ít nhất phải nhờ cái tạo hình tao nhã này, nên khi đánh nhau mái tóc dài sẽ được tung lên, vừa hay che lấp khuôn mặt của cô.
Người chỉ đạo võ thuật hướng dẫn một vài động tác múa kiếm. Hai người sẽ có mấy giây giao tranh nhau trước ống kính. Bạch Y cùng Dương Nguyệt nghe theo chỉ thị đạo diễn, đứng vào vị trí. Sau đó tiếp tục đọc kịch bản nghiên cứu kỹ nhân vật mình đang đóng. Mấy phút sau, bắt đầu quay.
Tiếng trống liên tục vang lên.
Dương Nguyệt nháy mắt thay đổi ánh mặt, khóe môi mím chặt lại. Đột nhiên rút kiếm ra dùng hết sức lực, chém thật vào người của Bạch Y. Bạch Y né tránh, dùng kiếm để chắn, đồng thời dùng hết sức lực để đẩy cái lưỡi kiếm của Dương Nguyệt ra.
Theo kịch bản, nữ hai sẽ bị nữ chính đánh bại. Dưới sức ép của lưỡi kiếm, biểu cảm trên gương mặt nữ hai rất căm phẫn, buộc phải bỏ kiếm lại, lùi về phía sau mấy bước. Sau đó Bạch Y dễ dàng giành thắng lợi.
Bạch Y trong đầu nhớ lại các động tác khi tập. Lúc này đôi mắt của Dương Nguyệt lóe sáng lên. Kiếm Dương Nguyệt giơ thẳng về phía Bạch Y, cô ta dùng lực chém thật mạnh, lưỡi kiếm đập trung cô.
"Lạch cạch". Thanh kiếm cô đang cầm đột nhiên rơi xuống đất.
Dù đây chỉ là một đạo cụ để quay phim, không thể đả thương người. Nhưng Dương Nguyệt dùng lực rất mạnh, Bạch Y lại không đề phòng, nên bây giờ cổ tay của cô rất đau.
"Cut ——" đạo diễn theo giám thị khí sau thăm dò đầu, "Dương Nguyệt, động tác của cô bị sai!"
Dương Nguyệt híp mắt lại nhìn Bạch Y một lúc lâu, sau đó ngượng ngùng nói: "Xin lỗi đạo diễn, động tác có hơi nhiều lắm nên tôi không nhớ rõ."
Một cảnh quay quan trọng nên trong quá trình quay đạo diễn cũng không muốn cảnh quay này liên tục bị mắc lỗi. Nên gọi người chỉ đạo võ thuật vào, để vào trong đó hướng dẫn lại hai người bọn họ. Dương Nguyệt chỉ nói vài ba câu, rồi gật đầu ý bảo mình đã nhớ rõ các động tác.
Nhưng trong lúc quay phim, Dương Nguyệt liên tục không nhớ các động tác. Khiến cảnh quay phải bị NG đến 5 đến 7 lần. Mỗi khi đến lúc cô phải lùi về phía sau, cần phải chuyển từ thế tấn công sang phòng thủ. Thì cô ta ngay lập tức tấn công lên người Bạch Y.
Đương nhiên Bạch Y có phòng bị, nhưng lại bị suy nghĩ của mấy người nhân viên đứng đây làm ảnh hưởng. Mà cái kiếm này khá nặng, nhưng cô vẫn giơ kiếm lên để chống đỡ. Nhưng vẫn bị kiếm đụng trúng hai lần.
Quá tam ba bận, đừng nói đến cô, ngay cả người trong đổi đạo diễn cũng phát hiện ra vấn đề.
Mà những nhân viên công tác thường rất ghét những người lợi dụng việc công để trả thù việc tư. Huống hồ bây giờ đã muộn, lại còn phải làm việc rất vất vả. Nên mấy người trong đoàn làm phim đều trở nên thiếu kiên nhẫn.
"Dương Nguyệt." Đạo diễn tức giận nói, "Nếu cảnh quay này cô không quay được? Thì để mấy ngày sau quay tiếp. Đừng có làm phí thời gian của đoàn làm phim."
Người đại diện của Dương Nguyệt đứng ra hòa giải: "Bây giờ đã muộn, nên tinh thần của cô ấy có không được tốt. Nên có hơi thiếu tập trung."
"Chả lẽ chỉ có mình cô ấy là người nên biết mệt? Còn những người khác thì không biết mệt chắc!"
Bạch Y quay sang nhìn Dương Nguyệt, lại quay sang nhìn người đại diện kia, lạnh lùng nói, "Đạo diễn, chắc cô ấy muốn phối hợp chung với tôi. Nên tổ đạo diễn thử bỏ một vài động tác mà cô ấy hay quên đi."
Đạo diễn hừ một tiếng: "Tôi thấy cô diễn rất tốt. Để tôi kêu biên kịch xem thử, nên sửa lại vài một vài chi tiết cho phù hợp."
Cảnh quay này, nữ nhị bị tình cảm lẫn mất lý trí điên cuồng chém giết nữ chính. Vốn dĩ đây là cảnh quay cao trào của bộ phim. Mà mấy cảnh đánh nhau trong phim cổ trang rất thu hút người xem. Động tác đẹp dứt khoát, những tư thế võ thuật xuất sắc, cùng với kỹ thuật hiệu ứng được chèn thêm vào. Những cảnh quay này thường được đoàn làm phim yêu tiên sử dụng trong khi đang quảng bá tuyên truyền.
Ngay cả khi bộ phim không nổi, bạn vẫn có thể sử dụng video này là quân bài cuối. Mượn ít sức lực của thủy quân đem đoạn video truyền bái khắp nơi trên weibo. Chắc chắn sẽ thu hút được một lượng người xem. Đó chẳng phải là một vốn bốn lời hay sao.
Nữ chính diễn cảnh đánh nhau rất nhiều, nên mấy cảnh này cũng không quá đặc biệt. Mà nữ hai trong suốt bộ phim chỉ có vài cảnh đánh nhau, nên đạo diễn tạo những điểm nổi bật cho các cảnh quay đấy. Nếu nữ hai có thể diễn xuất thần cảnh quay này, không chỉ tốt với đoàn làm phim mà cũng có thể coi là cơ hội tốt cho bản thân. Trong giới giải trí này, chỉ cần một vai diễn trong bộ phim, cũng có đủ tiền ăn mặc suốt đời.
Nghe lời nói này của đạo diễn, sắc mặt của Dương Nguyệt từ trắng chuyển sang xanh, cô ta thực sự rất hối hận chỉ vì một phút giây nóng giận mà làm hỏng tất cả mọi thứ, tức giận nói, "Thực sự rất xin lỗi, đạo diễn, quay lại một lần nữa."
"Đây là cơ hội cuối cùng dành cho cô!" Đạo diễn lớn tiếng nói, "Quay xong cảnh này thì kết thúc công việc ngày hôm nay. Mọi người chuẩn bị vào vị trí!"
Nhìn vẻ mặt hối hận đến của Dương Nguyệt, Bạch Y cảm thấy nếu Dương Nguyệt không muốn chết. Thì cô ta phải ngoan ngoãn làm việc.
Mặc dù cô cũng không biết lòng ghen ghét đố kị này là dành cho cô hay Diệp Lam.
Lại tiếp tục quay phim.
Đúng như cô dự đoán, lần này Dương Nguyệt cũng không gây sự nữa, ngoan ngoãn thực hiện đúng động tác. Ngay lập tức cảnh quay này đã được hoàn thành.
Có lẽ bị trách mắng giữa chốn đông người, nên Dương Nguyệt vẫn chưa điều chỉnh lại cảm xúc tốt lắm, nên biểu cảm cùng động tác vẫn chưa quá đẹp mắt. Cảnh quay này vẫn chưa đạt yêu cầu.
Nhưng khi đạo diễn xem lại, ông vẫn cho qua. Cảnh quay này đã làm chậm trễ thời gian của rất nhiều người, nếu cảnh quay này không tốt thì người chịu thiệt thòi nhất vẫn là Dương Nguyệt.
Dù bị gây khó dễ, nhưng Bạch Y vẫn nghiêm túc thực hiện đúng các động tác. Dù sao thì bây giờ "cô" không phải là Bạch Y, mà là Diệp Lam. Khẳng định bị gây khó dễ như vậy chắc chắn sẽ ăn miếng trả miếng đáp trả Dương Nguyệt. Nhưng vì bây giờ cô là Diệp Lam, nên chắc cô không muốn làm ảnh hưởng tới Diệp Lam.
Đạo diễn cũng không thích những diễn viên chỉ có vẻ bề ngoài nhưng lối diễn xuất rất tệ. Nhưng biết Bạch Y là người bị hại, nên sau khi kết thúc cảnh quay, cũng chạy ra an ủi cô mấy câu.
"Không hổ là người mà Diệp Lam đích thân tiến cử." Đạo diễn cảm thấy rất hài lòng, "Diệp Lam luôn chăm chỉ và tận tâm với công việc, ngày hôm nay cô cũng khiến cho tôi có cái nhìn như vậy. Nỗ lực của cô mọi người chúng tôi đều nhìn thấy."
Bạch Y mỉm cười, lịch sự nói: "Đó là công việc của tôi, không làm ảnh hưởng tới tiến độ quay phim mọi người là tốt rồi."
Đạo diễn gật đầu nói: "Nói rất đúng, công việc là công việc. Ngày mai Diệp Lam sẽ trở lại, mấy ngày sau cô cứ ở nhà nghỉ ngơi dưỡng sức."
Bạch Y chào tạm biệt đạo diễn. Cô phải tẩy trang cùng thay trang phục. Bởi vì cô có quan hệ rất tốt với Diệp Lam, nên đoàn làm phim sắp xếp cho cô dùng chung phòng hóa trang với Dương Nguyệt.
Cô vừa mới thay bộ đồ cổ trang ra, bước vào phòng hóa trang, thì cô nhìn thấy Tạ Tư Khôn cũng đang ở đây, đang ngồi nói chuyện với Dương Nguyệt.