Choáng ngợp trước sựlộng lẫy của biệt thự. Nhìn thấy một khuôn viên dài trước cửa biệt thựkhi cô bước qua khuôn viên ấy, một mùi hương của hoa hồng thoang thoảng mang cảm giác dễ chịu.
Bước đến trước cửa, cánh cửa liền đượccác giúp việc mở. Bên trong ngôi biệt thự là 2 hàng người xếp ngay ngắn cùng hô “Mừng thiếu gia,tiểu thư về”nói xong mọi người đều quay về vịtrí của mình để làm việc.
Một người đàn ông mặc quần áo chỉnh tề bước lại gần Mạn Châu “ Tiểu thư, xin người đưa cho tôi chiếc túisách“. Cô nhận ra thì ra đây là quản gia của Ngô gia, quả thật Ngô gialà một gia đình có tính kỉ luật cao đối với người giúp việc. Cô nhìnthấy vị quảng gia vẫn đưa tay về phía cô, cô lập tức đưa túi sách choông.
*Cộp, cộp* tiếng bước chân từ cầu thang xoắn ốc màu trắngvang lên, một người phụ nữ khoảng 50 tuổi mặc một chiếc đầm ngủ màu tím tôn vẻ sang trọng của bà. Vẻ đẹp quý phái này ít ai có được nếu cô nhớđây là dì ruột của Mạn Châu – Thừa Gia Y. Mạn Châu lúc còn nhỏ cha mẹmất sớm trong một tai nạn không biết nguyên nhân, bà Thừa Gia Y- em của mẹ Mạn Châu đã chăm sóc cô từ nhỏ, coi cô như con ruột nhưng trongtruyện bà lại giấu đi di chúc của cha mẹ Mạn Châu không cho cô biết rằng mình thừa hưởng 70% tài sản, 30% còn lại là của bà ta. Nhờ có số tàisản khổng lồ này mà trước khi bày mưu đuổi Mạn Châu ra khỏi nhà Ngô Tuấn Anh đã dụ cô kí bản chuyển nhượng thừa hưởng di chúc.
Cô bây giờ thật không biết Ngô gia tốt hay xấu nhưng giờ đây tìm nơi trú thân sauđó tính tiếp. “ Châu nhi, con đi đâu mà giờ này mới về? Con có biếtta lo cho con xảy ra chuyện không?.” Giọng Thừa Gia Y nhẹ nhàng, lờinói có chút lo lắng. “ Thưa dì, con xin lỗi để dì phải lo, tại con đixem ca nhạc nên về trễ.” nghe cô nói, bà có vẻ mặt ngạc nhiên nhưngtrong tích tắc đã trở về bình thường.
”Thôi ta thấy con mệt rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi.” “Dạ vâng, chúc dì, ca ca ngủ ngon.”Dường như lời nói đó không giống như ngày thường Mạn Châu hay nói, NgôTuấn Anh và Thừa Gia Y liền liếc nhìn nhau.
Cô quay người đi nên cũng không biết mình đã làm cho họ kinh ngạc. Cô mệt mỏi bước lên cầuthang chợt nhớ ra mình không biết phòng Mạn Châu ở đâu “Chết, làm saođây ở tầng này có tận bốn căn phòng và còn mấy tầng lầu nữa.” Cô bấtgiác cắn môi nhìn xung quanh, thấy vị quản gia lúc nãy cầm túi sách cho cô đi từ cầu thang xuống cô liền kêu ông lại và cô nhớ lúc nãy hình như Tuấn Anh có gọi ông ấy là Vu quản gia nên đành gọi theo: “ Vu quảngia, ông có thể kêu người đến dọn dẹp phòng cho tôi được không?“.
Vu quản gia nhìn cô: “ Tiểu thư không phiền nếu tôi kêu người dọn phòngtiểu thư chứ?”câu hỏi dường như muốn khẳng định lại.Cô liền tiếp lời: “ Đúng”. “Vâng thưa tiểu thư tôi sẽ sai người dọn phòng cô ngay lập tức”
Quả rất nhanh chóng chưa đầy 5 phút đã có nhân viên lên để dọn phòng cho cô, cô liền đi theo họ để biết phòng mình nằm ở đâu. Thì ra phòng cô nằm trong góc của tầng 2, trong phòng của cô toàn màu hồng,căn phòng được bày trí rất tinh tế, quần áo thì hơi bừa bộn ở dưới đất và cửa tủ quần áo khép hờ như đang rất vội vã không kịp đóng lại. Cô đợi các nhânviên lau dọn, gom quần áo, sắp xếp lại xong thì mới bước vào. Cô đợihọ làm xong khoảng 30 phút cô cũng không hiểu tại sao họ lại làm lâu như vậy đâu có bao nhiêu thứ cần dọn đâu nhưng cô mặc kệ.
Cô bướcvào căn phòng,cởi giày, nhào lên giường ngay lập tức, cô đã rất mệtmỏi với những việc xảy ra ngày hôm nay nên bất giác cô không kịp làm gìmà ngủ say luôn.
*Cốc,cốc* tiếng gõ cửa vang lên. “ Tiểu thư, xin dậy ăn sáng phu nhân đang đợi.” cô đang mơ màng đột nhiên nghegiọng nói cô liền bừng tỉnh, cô có một khả năng do mình tự tạo ra lànghe tiếng động mạnh tí là cô sẽ tỉnh ngay vì sống ở thành phố một mình,cô sợ bị trộm đột nhập nên đã tạo cho mình bản năng này.
”Đượcrồi, tôi sẽ ra ngay”.”Vâng thưa tiểu thư“. Vừa dứt lời cô nhanh chóngđánh răng, rửa mặt,... định thay bộ đồ khác. Mở tủ quần áo ra, cônhìn thấy toàn bộ đều là hang hiệu nhưng không cái nào hợp với tính cách của cô,cái thì hở quá, cái thì quá công chúa. Cô tìm kiếm một hồiquyết định mặc đồng phục đi học vì hôm nay cũng là thứ 2 và Mạn Châucũng còn đang đi học.
Cô nhớ rằng Mạn Châu đi học một thời gianbị bạn bè tẩy chay nên không muốn đi học nữa nhưng bây giờ hình như vẫnchưa thôi học. Thay đồng phục xong làm cô nhớ đến thời đi học của kiếptrước những năm tháng vui vẻ nhất, vô lo vô nghĩ của cô. Hoài niệm vềkiếp trước làm cô muốn mình được đi học trung học một lần nữa nên cô rất vui vẻ mà bước xuống nhà.
Vừa bước xuống cô thấy dì và ca ca đãngồi trên bàn ăn, cô vui vẻ chào hỏi: “ Chào buổi sáng dì, ca ca”.“Chào buối sáng tiểu Châu” Tuấn Anh nhìn cô mỉm cười nhẹ.
”Chàocon Châu nhi, con định đi học sao?” Thừa Gia Y hỏi. “Vâng thưa dì”.“Vậy thì tốt, lát ăn sáng xong kêu Tuấn Anh chở con đi”.
Cô quay sang nhìn Tuấn Anh “Ca ca có thể chở em đi không?”. “Tất nhiên là được rồi” hắn cười ôn nhu và đưa tay xoa đầu cô.
Ắn sáng xong cô và Tuấn Anh bước ra khỏi nhà, đi đến trường học. Hôm naykhông như hôm qua cả 2 ngồi trong xe yên lặng nữa. “ Tiểu Châu, hômqua em đi coi ca nhạc ở đâu vậy? ca ca không thấy chỗ nào gần quán càphê R có ca nhạc cả”.
Cô bắt đầu cảm thấy lạnh người, “ Hắn điều tra cô? Hắn biết cô nói dối? Đã lỡ nói dối rồi đành liều một phen.”Cô nuốt nước bọt, quay qua liếc hắn một cái nhìn thấy hắn không nhìn cônên cô bắt đầu nói: “ À, em đi xem ca nhạc ở chỗ khác chứ không gần đó....haha...” cô cười để cứu vãn tình thế nhưng ngờ đâu lại tạo ra mộtsự nguy hiểm khác đằng sau đó. “ Được rồi, anh có ăn thịt em đâu sao em lo quá vậy.”hắn vừa cười vừa xoa tóc cô làm cô đỡ phần lo lắng.
Xe dừng trước cổng trường, cô vừa định bước ra đột nhiên hắn kéo cô và hôn lên trán cô.
Nụ hôn đó làm cô đỏ mặt, cô hấp tấp chạy ra khỏi xe,vẫn không quên cuốichào hắn.Cô vừa chạy vừa ôm hai gò má đỏ của cô bước vào trường. Côthầm nghĩ “ tên này quả là sitcon[hội chứng yêu em gái]“.
Nhìnthấy bộ dáng vừa chạy vừa ôm mặt ấy của cô,Tuấn Anh cười nhẹ và nghĩ:“Tiểu Châu, sao hôm nay em lại đáng yêu đến thế” chiếc xe đã chạy cáchxa ngôi trường nhưng trên môi hắn vẫn nở một nụ cười.
Bước vàotrường một lát sau cô mới bình tâm nhìn ngôi trường. Quả thật ngôitrường này đúng là dành cho con nhà giàu có nó to khoảng 3 căn biệt thựcủa Ngô gia gộp lại. Theo như cô biết trường này có một hệ thống cấpgiấy chứng nhận cho mọi ngành có nghĩa là học đại học ở trường này luônvà cái hay là học sinh không cần phải có mặt đủ số tiết chỉ cần có mặttrong các kỳ thi là được. Mạn Châu đang học lớp 11 nên cô phải tìm khucấp 3. Đang tìm kiếm thì tiếng chuông vang lên thông báo vào tiết khiến cô càng hấp tấp.
Cô chạy thật nhanh tìm khiến cô đụng vào mộtngười làm cho giấy tờ trên tay người đó, cô vội vã lụm lên vừa luônmiệng “ Xin lỗi, xin lỗi“. Lụm xong hết giấy tờ thì đã quá trễ khôngvào kịp lớp rồi cô đang buồn bã đột nhiên “ Là cô sao?” Cô ngước mặtlên nhìn thấy một gương mặt góc cạnh nam tính, cái mũi thẳng, đôi môinhỏ đỏ như son, đôi mắt màu xanh dương, mái tóc hơi xoăn, làn da trắng mịn.
”Ôi mỹ nam” cô thầm tán thưởng trong lòng. Hắn thấy cônhìn chằm chằm hắn “Này nhìn đủ chưa? Cô không có tư cách nhìn mặt tôi” giọng nói to lớn đầy tức giận hắn đưa tay đẩy mặt cô ra khiến cô khôngvững mà té xuống.
Cô bị hắn khinh vừa bị hắn đẩy “Tên này cóphải đàn ông không? Đẹp thì đẹp sao miệng và hành động thấy ghét thếkhông biết“. Cô tức giận đứng dậy tiến gần hắn nói: “ Này, tên kia anhđừng ỷ mình đẹp muốn làm gì làm dù anh là cong hay thẳng thì anh cũngthật quá đáng đi ăn hiếp một cô gái yếu đuối. Anh không đáng mặt đànông cũng không đáng làm thụ” cô la hết một hơi vào mặt hắn làm hắn đơ cả người.
Đơ được vài giây hắn liền đỏ tía mặt mà nói: “ Cô nóixằng nói bậy gì vậy hả? Cô dám nói tôi cong? À cô không dụ dỗ được tôiliền nói tôi không phải đàn ông à... ha ha...”Hắn cười bằng một giọngđê tiện.
Ể? Hắn nói cô dụ dỗ hắn vậy hắn cũng là nam chủ sao?Mà cô đâu có nhớ tên nào bất bình thường như hắn đâu trừ tên Hàn Minh....Ể? Hàn Minh đúng rồi, tên đó ghét Mạn Châu ra mặt. Gặp Mạn Châu ởnơi nào là xỉa xói cô ta ở nơi đó tên này cũng hại Mạn Châu bị bạn bètẩy chay.
Cái quái gì mà ông trời vừa bắt cô tới đây liền cho cô gặp được tận 3 nam chủ.