Cô mơ màng tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong 1 căn phòng màu trắng đơnđiệu nhìn rất dễ chịu. Cô từ từ ngồi dậy,cảm thấy cơ thể đã bớt nóngnhưng vẫn chưa khoẻ hẳn. Cô đang hoang mang vì nhìn thấy cảnh xung quanh không quen thuộc gì với cô,quần áo trên người mình đã được thay chỉ còn một chiếc áo sơ mi trên người. Cô định bước xuống giường, *Xoảng*tiếngvỡ một vật gì đó phát ra từ bên ngoài căn phòng.
Bước xuốnggiường, đầu óc hơi choáng váng làm cho cơ thể chao đảo, mất thăng bằngkhiến cô xém ngã sấp xuống sàn. Khi vừa mới ngã xuống thì cô đã được một người đỡ cô khiến mặt cô áp sát vào ngực của người đó.
*Thìnhthịch,thình thịch*tiếng tim đập nhịp nhàng của người đó không hiểu saolại làm cho tim cô đập lệch nhịp. Cô đưa tay đẩy ngực anh ta làm cho côloạng choạng ngã ngồi trên giường.
*Chậc* tiếng tắc lưỡi phát ratừ người đó khiến cô ngước nhìn lên:“Ah,...HÀN MINH.”Cô ngạc nhiên khinhìn thấy Hàn Minh nên đã nói lớn.
”Này, có cần phải ngạc nhiên thế không?”Hàn Minh hơi chau mày hỏi.
”À,không tại tôi hơi bất ngờ.Vậy cậu đã cứu tôi?”Cô hơi e dè hỏi.
”Chứ còn ai vào đây?Cô là cái thứ gì vậy? Đột nhiên xuất hiện ở công viêngần nhà tôi mà còn bị bệnh nữa, bắt tôi phải cõng cô lên nhà tôi,cònphải thay quần áo cho cô nữa chứ.”Hàn Minh nhìn cô nói.
”Ể cậu thay quần áo cho tôi?Rồi cậu có thấy..thứ không nên thấy không?”Cô đỏ mặt nhìn Hàn Minh.
”Có cho tôi cũng chả thèm nhìn cái cơ thể chỉ có da bọc xương như cô.”Hàn Minh liếc nhìn cô nói.
”ha..ha vậy may quá cậu không nhìn thấy thứ không nên thấy.” Cô nhìn nét mặt liếc hấy của hắn rất trẻ con khiến cô phì cười.
”Cô cười cái gì?À, hay là cô có ý đồ?Cô biết nhà tôi ở gần công viên đó nên cô giả vờ bị bệnh...à không cố tình bệnh để tôi đưa cô vào nhà?Tôi đoán đúng rồi chứ gì?Ha..ha..cô không lừa được tôi đâu.”Hàn Minh khoái chívới suy nghĩ của mình cười lớn.
Thấy Hàn Minh bởi sự suy diễnphong phú của mình đang rất vui vẻ nên cô cũng chả thèm giải thích chicho mệt thân.”Cho tôi hỏi nhà tắm ở đâu?”Cô hỏi.
Hàn Minh nghethấy liền trừng mắt ngạc nhiên với cô vài giây sau đó lại thôi:“Phòngtắm ở ngoài phòng khách.”anh ta hơi cười cười vì suy nghĩ không lànhmạnh của anh ta.
Cô từ từ đứng dậy, lấy đồ đạc của mình trên ghếcạnh giường và bước ra khỏi phòng. Nhìn thấy cô bỏ đi,Hàn Minh lục đụclàm cái gì đó trong phòng ngủ.Cô thay quần áo xong liền bước chân đếncửa nhà thay giày.Hàn Minh ngạc nhiên khi cô tắm xong chả làm gì như suy nghĩ của mình nên chạy đến chỗ Mạn Châu nói:“Này, định đi sao?Cô khôngbiết nói cảm ơn với người đã cứu cô sao?”Hàn Minh dựa người vào tườngnhìn cô.
”À, tôi xin lỗi tôi quên mất. Cảm ơn cậu đã cứu tôi, tôi về đây tạm biệt.”Cô nhìn Hàn Minh cười vui vẻ và xoay người ra cửa “À,tôi quên có một việc chưa nói với cậu. Cậu nấu ăn lúc nào nhà bếp cũngbừa bộn vậy sao?Cậu nên tìm người giúp việc nấu ăn cho cậu đi nhé.”Côquay đầu nói Hàn Minh với giọng điệu trêu ghẹo và bước ra khỏi cửa nhàanh ta.
------
”Alo, cô tới dọn dẹp nhà tôi đi.”Hàn Minhgọi cho người giúp việc, trong đường dây bên kia có nói gì đó anh chảthèm nghe mà đã cúp máy và bước vào phòng ngủ. Người giúp việc được HànMinh gọi liền đến nhà anh và chỉ có thể dọn dẹp một chỗ duy nhất đó lànhà bếp bừa bộn, người giúp việc nghĩ”Không phải cậu Hàn không thíchđụng tay vào bếp sao?Mà cậu ta còn nấu cháo nữa.”
--- ---
Cô đi ra khỏi chung cư nhà Hàn Minh đã là đêm, không khí xung quanh đâycũng trở nên tấp nập hơn vì nơi đây cũng khá gần trung tâm.Cô bắt taxiđi về Ngô gia, về đến nơi cơ thể mệt mỏi chỉ có thể đi thẳng lên phòngđể nghỉ ngơi.
Khoảng 11h đêm cô lại sốt cao trở lại, cô đi xuốnglầu lấy thuốc uống sau đó còn tự mình nấu cháo. Ăn cháo, uống thuốc xong cơ thể cô trở nên khoẻ hơn và cô lại bắt đầu suy nghĩ về những việc xảy ra.
Cô nghĩ cuộc sống trước khi xuyên của mình không ít khókhăn, nghèo khổ nhưng lại có sự giản dị,sống theo ý của mình còn bây giờ cô phải theo cách sống của Mạn Châu khi còn những người quen Mạn Châu ở đây. Đột nhiên một suy nghĩ loé lên trên đầu cô,cô có thể tự do hơn bây giờ đó chính là cô ra khỏi Ngô gia và sống tự lập vì cô có thể tự chămsóc bản thân mình.
Cô quyết định sống tự lập vì 2 việc đó chínhlà:Thứ nhất cô có thể tránh mặt được Ngô Tuấn Anh và Lâm Hạo Phong. Thứhai cô có thể làm chính mình hơn sống ít giả tạo hơn.
Sáng hôm sau, cô đến phòng Thừa Gia Y. *Cốc, cốc* “Mời vào.”Tiếng nói phát ra từ bên trong phòng.
”Chào dì, con có chuyện muốn nói với dì.”Cô nhìn thẳng Thừa Gia Y nói.
”Có chuyện gì?”Thừa Gia Y hỏi cô nhưng vẫn chăm chú vào xấp giấy tờ trên bàn làm việc.
”Con muốn ra ở riêng.”Cô nói với giọng quyết đoán khiến Thừa Gia Y hơi ngước lên nhìn cô sau đó vẫn chăm chú vào xấp giấy tờ:“Con muốn sao thìtuỳ.”Bà chỉ nói một câu với giọng lạnh băng.
”Vâng, vậy con sẽ dọn đồ và hôm nay con sẽ đi, chào dì.”Cô nói xong cuối chào Thừa Gia Y rồi quay người bỏ đi.
Mạn Châu xách vali rời khỏi nhà nhưng Thừa Gia Y vẫn chăm chú vào công việc của mình, bà dường như rất để ý đến câu nói lúc trước của cô nên bắtđầu không quan tâm đến việc của cô nữa.