Edit: Lá
Lan Ngọc Dung cũng lấy chiếc bánh pudding cuối cùng ra, ngồi trên ghế sofa với Trình Nhất Phàm, vừa ăn vừa tán gẫu mấy câu.
Trình Nhất Phàm báo cáo cho cô doanh thu hiện tại của trò chơi, Lan Ngọc Dung mở to hai mắt: "Nhiều như vậy?"
"Mắt nhìn của cô thật sự rất rất tốt." Trình Nhất Phàm mỉm cười nhìn Lan Ngọc Dung, đôi mắt đào hoa lộ ra vẻ quyến rũ vô hạn.
Cô cười đáp lại, có chút đắc ý.
"Có thấy lạnh không?" Trình Nhất Phàm đột nhiên hỏi.
Lan Ngọc Dung theo tầm mắt của anh nhìn xuống chiếc bánh pudding, sau đó lắc đầu nói: "Không đâu, mới ăn được một ít. Có ngon không?"
"Ngon lắm." Trình Nhất Phàm gật đầu.
"Tay nghề của dì Trần đúng là đỉnh hết phần thiên hạ mà, tôi quả là rất may mắn." Lan Ngọc Dung cảm khái, ăn miếng bánh pudding cuối cùng.
Trình Nhất Phàm nhìn cô, ánh mắt dịu dàng.
Thật sự là một đại tiểu thư dễ hài lòng, hoàn toàn không giống với đại tiểu thư mà anh từng nhận định.
Khi Lan Ngọc Dung nhận thấy ánh mắt của anh, trong lòng vừa có chút vui mừng, lại có chút ngượng ngùng, cô bình tĩnh lại, đứng lên trước: "Đi thôi, không phải bảo dẫn tôi đi ăn lẩu sao?"
"Được." Trình Nhất Phàm cũng đứng dậy, đưa một cánh tay ra, hơi khom khuỷu tay, "Đi ăn lẩu nào."
Khóe miệng Lan Ngọc Dung nhếch lên, cô giả vờ nhấc tay mình lên như không có chuyện gì, cùng Trình Nhất Phàm ra ngoài.
"Không phải đi ăn lẩu sao? Nơi này là..." Lan Ngọc Dung thấy Trình Nhất Phàm lái xe rẽ vào khu dân cư nhỏ, có chút kinh ngạc.
Trình Nhất Phàm nhìn cô qua gương chiếu hậu, có chút khẩn trương trả lời: "Là nhà của tôi..."
Lan Ngọc Dung cau mày không hiểu, "Quên mang đồ sao?"
"Không phải, chúng ta sẽ ăn ở nhà. Tôi đã chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, phần nước lẩu cũng do tôi tự chuẩn bị, an toàn vệ sinh, có thể yên tâm ăn." Trình Nhất Phàm nhẹ nhàng nói, nhưng trên thực tế trong lòng có chút không chắc.
Không biết Lan Ngọc Dung có cảm thấy việc anh đưa cô về nhà như thế này là một loại hành động bất lịch sự không?
Lan Ngọc Dung chợt hiểu ra: "À, thì ra là vậy. Chắc anh đã mất rất nhiều thời gian để chuẩn bị đúng không?"
"Cũng may là buổi chiều không có chuyện gì cần làm." Trình Nhất Phàm thở phào nhẹ nhõm.
Anh đưa Lan Ngọc Dung tới căn nhà thuê của mình, lúc mở cửa có mấy phần hồi hộp.
Ban chiều anh đã đặc biệt dọn dẹp lại nhà cửa, hy vọng trong mắt Lan Ngọc Dung, sẽ không quá bừa bộn.
Trong phòng khách vẫn để năm chiếc máy tính để bàn, nhưng mặt bàn vô cùng sạch sẽ, chiếc ghế kê dưới bàn cũng được xếp ngay ngắn.
Chiếu tatami đã được cất đi, sàn nhà gọn gàng sạch sẽ.
Ghế sofa trong phòng khách đã được thay bằng đệm sofa mới và gối ôm. Công ty bọn họ là công ty về game, xung quanh căn bản chẳng bao giờ thiếu những chiếc gối ôm hay hình áp phích tự làm các loại, những thứ này đều sẽ có chút hình thù kì lạ, gối ôm thì lại càng nhiều hơn nữa.
Trình Nhất Phàm thay giày, cũng mang một đôi dép xinh xắn ra đưa cho Lan Ngọc Dung: "Ngồi đi."
"Được." Lan Ngọc Dung nhìn căn nhà nhỏ của anh, nói lời khen ngợi, "Nhà của anh trông ấm áp thật đấy."
"Ừm, thỉnh thoảng mấy anh em ở phòng làm việc sẽ đến đây làm thêm giờ và nghỉ ngơi, mọi người đều thích ở nhà cả." Trình Nhất Phàm lấy trái cây đã chuẩn bị sẵn ra, đặt vào tay Lan Ngọc Dung, "Cô ngồi đợi một lát, tôi sẽ dọn ra ngay."
"Có cần tôi giúp không?"
"Không cần, xong nhanh thôi."
Lan Ngọc Dung nhìn anh vào bếp, không lâu sau mang ra một cái bếp từ để nấu lẩu, trông khá mới, còn cái nồi lẩu uyên ương*, hình như là mới mua.
*Nồi lầu uyên ương: Loại nồi chia làm hai ngăn.
Trong nồi một bên là súp gà mà Trình Nhất Phàm đã hầm hồi chiều mất hai tiếng đồng hồ, bên trong có nấm và các loại rau khác, rất tươi, mùi cũng rất thơm nữa.
Một nửa còn lại là phiên bản nước lẩu cay nhẹ do anh tự làm. Anh lo phụ gia bên ngoài không phù hợp với phụ nữ mang thai, nên quyết định tự mình làm, nguyên liệu đều mua tươi.
"Anh tự tay làm hết à?" Lan Ngọc Dung hết sức cảm động, có thể bỏ công bỏ sức ra làm nước dùng như vậy, quả thật là hiếm thấy, "Thật sự rất lợi hại."
Trình Nhất Phàm cười nói: "Tôi cũng chỉ học theo công thức nấu ăn thôi. Bên này hơi cay, còn bên kia là súp nấm gà nguyên chất, cô nếm thử một chút xem."
"Được ~"
Trình Nhất Phàm mang nốt các đồ ăn kèm ra, hầu hết đều là rau theo mùa, thịt cũng được chọn cẩn thận, đều rất tươi ngon.
"Cảm ơn anh đã chuẩn bị cho tôi một bữa tối có lòng như vậy."
"Cô thích là tốt rồi."
Trình Nhất Phàm phát hiện ra Lan Ngọc Dung thích ăn xoài và dâu tây, vì hôm nay đã ăn bánh pudding xoài rồi, nên anh chọn pha một cốc nước dâu tây làm đồ uống.
Trong đĩa trái cây được rửa sạch cũng có dâu tây, rất là dụng tâm.
"Đúng rồi, cuối tuần tới cô có rảnh không? Bạn tôi cho tôi hai vé xem biểu diễn, vào thứ bảy tuần sau lúc 7:30 tối, mất khoảng một tiếng. Đó là buổi biểu diễn của Joe Hisaishi*. Có muốn đi với tôi không?" Trình Nhất Phàm để chiếc ghế trụ có hình cá viên sang bên cạnh, vừa nhúng thịt vừa hỏi Lan Ngọc Dung.
*Joe Hisaishi: là một nhà soạn nhạc. Ông là tác giả của hơn 100 tác phẩm nhạc phim và các tác phẩm độc tấu khác, nằm trong những album được phát hành từ năm 1981 đến nay. Âm nhạc của ông là sự hòa trộn của nhiều thể loại khác nhau từ minimalist (âm nhạc tối giản) đến nhạc điện tử, nhạc cổ điển Châu Âu và âm nhạc dân gian Nhật Bản.
"Thứ bảy tuần sau à... Để tôi xem lại chút..." Lan Ngọc Dung sắp xếp lại lịch trình công việc của mình, rồi gật đầu, "Có rảnh đấy, tôi cũng thích nhạc của Joe Hisaishi."
Hai người nói từ âm nhạc đến motion comic*, rồi lại nói đến game và thiết kế - vẽ thiết kế cho trang phục hay nhân vật cũng đều có điểm chung, trái lại không cần lo cuộc trò chuyện sẽ trở nên tẻ nhạt.
*Motion comic: Là một dạng hoạt hình kết hợp các yếu tố của truyện tranh in và hoạt hình.
Sau đó lại nói về một số bộ phim truyền hình và chương trình tạp kỹ mới, hiểu sâu hơn về nhau hơn.
Lan Ngọc Dung không ăn quá nhiều, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với mong đợi.
Có lẽ là do tâm trạng tốt, nên cảm giác thèm ăn cũng được cải thiện.
Trình Nhất Phàm thấy tốc độ ăn của cô đã chậm lại, cũng không ép cô: "Ăn no chưa?"
"No rồi no rồi." Lan Ngọc Dung xoa bụng, cười nói, "Mấy đứa cũng rất hài lòng rồi."
"Vậy thì tốt rồi."
Trình Nhất Phàm thu dọn bát đũa, rửa tay sạch sẽ, pha hai tách trà mang tới.
Lan Ngọc Dung đỡ bụng dựa vào ghế sô pha, ánh mắt nhìn xuống bụng.
Trình Nhất Phàm lo lắng hỏi: "Sao vậy? Bụng khó chịu à?"
Lan Ngọc Dung lắc đầu, "Không có, là bé con đang đạp, có lẽ là đang tiêu hoá đồ ăn đó."
Trình Nhất Phàm thở phào nhẹ nhõm. Khi anh nhìn thấy Lan Ngọc Dung cúi đầu trò chuyện với hai đứa bé, trong lòng cảm thấy có chút hâm mộ.
"Tôi có thể... sờ chút không?" Trình Nhất Phàm ngập ngừng hỏi.
Lan Ngọc Dung ngẩn người, ngẩng đầu nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Trình Nhất Phàm, không khỏi nở nụ cười: "Có thể."
Ánh mắt Trình Nhất Phàm sáng lên, hơi thở cũng chậm lại.
Anh chậm rãi bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh Lan Ngọc Dung, thẳng theo tầm mắt của anh, là cái bụng căng phồng của cô, thỉnh thoảng có hai điểm nhỏ nhô ra, không quá rõ ràng, có lẽ là do cách một lớp váy, nhưng chỉ cần vừa chuyển động là có thể nhận ra ngay.
"Thật thần kỳ..." Trình Nhất Phàm thở dài một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn lên Lan Ngọc Dung, người đang ở đối diện cười với anh, "Bọn chúng thường sẽ nháo một hồi sau khi ăn xong."
Trình Nhất Phàm từ từ đưa tay ra, đặt lên bụng Lan Ngọc Dung, xúc giác từ dưới lòng bàn tay truyền tới cảm giác như đã quen thuộc, lần trước anh đỡ Lan Ngọc Dung ở Nhà hàng Tây, đã được trải nghiệm qua cử động của thai nhi, nhưng cảm giác của bây giờ và lúc đó không giống nhau.
Bây giờ sức của bảo bảo đã mạnh hơn, bụng Lan Ngọc Dung cũng tròn và cứng hơn lần trước.
Thực ra anh cho rằng lúc chạm vào sẽ rất mềm mại.
Thật lâu không nói nên lời.
Trình Nhất Phàm định thần lại, nhìn Lan Ngọc Dung, cô đang cụp mắt xuống nhìn anh chăm chú, khi ánh mắt hai người vừa chạm nhau, không hẹn mà cùng quay đi.
Trình Nhất Phàm thu tay về: "Vất vả cho cô rồi."
Lan Ngọc Dung chỉ khẽ nhếch khoé môi, nở một nụ cười nhẹ.
"Sau này mỗi lần đi khám thai, để tôi đưa cô đi, có được không?" Trình Nhất Phàm một lần nữa đưa tầm mắt về phía Lan Ngọc Dung, mong chờ hỏi.
Lan Ngọc Dung đối mặt nhìn anh trong chốc lát, rồi gật đầu.
Đôi mắt đào hoa của Trình Nhất Phàm khẽ cong lên, nụ cười hết sức mê người.
"Để tôi đưa cô về." Trình Nhất Phàm nói.
Lan Ngọc Dung gật đầu: "Được." Cô được anh đỡ dậy, vừa mím môi, vừa nhìn về phía phòng vệ sinh, "Tôi muốn đi vệ sinh trước."
"Được, đi đi." Trình Nhất Phàm cười.
Khi Lan Ngọc Dung bước ra, Trình Nhất Phàm tay cầm một chiếc túi, trong đó có một vài loại gối ôm còn chưa xé túi ngoài, anh nói: "Tất cả chỗ này đều do bạn bè từ các công ty game tặng, bây giờ tôi mượn hoa dâng Phật*, chuyển chúng cho cô, được chứ?"
*Mượn hoa dâng Phật: ý chỉ lấy tài sản của người khác để đem đi tặng người khác khác.
"Ồ, cám ơn!" Lan Ngọc Dung gật đầu, giọng đầy hưng phấn, "Tôi rất thích."
"Thích là được rồi."
Trình Nhất Phàm đưa Lan Ngọc Dung về nhà, sau đó chào tạm biệt và rời đi.
Dì Trần thấy chiếc túi cô đang xách: "Quà của Trình tiên sinh à?"
"Vâng, dì thấy dễ thương không?" Lan Ngọc Dung từ trong túi lấy ra một con búp bê thỏ, quơ quơ trước mặt dì Trần, trên khuôn mặt nở một nụ cười rạng rỡ.
"Dễ thương quá." Dì Trần tâm tư thiếu nữ cũng tràn lan ít nhiều, cầm lấy túi, cùng Lan Ngọc Dung lấy đồ ra, "Con gấu nhỏ này thật đáng yêu, ấy, mấy cái này sau này có thể để trong phòng em bé... cho mấy đứa chơi."
Lan Ngọc Dung sau khi nghe vậy cẩn thận suy nghĩ một chút, đúng nhỉ, cô cũng cần phải thu dọn phòng mới cho bảo bảo nữa.
Nhưng vẫn còn thời gian, không cần vội vàng.
Dì Trần lấy ra món đồ cuối cùng, bỗng nhiên thắc mắc: "Ô, đây là cái gì?"
Bà lôi từ trong túi ra một chiếc hộp đựng chai lọ, tò mò nhìn dòng chữ trên đó.
Lan Ngọc Dung cũng hiếu kỳ đi tới: "Cái gì ạ?"
"Ôi, Trình tiên sinh chu đáo quá, là tinh chất ngăn ngừa rạn da cho người mang thai." Dì Trần thở dài nói, "Biết con gái thích xinh đẹp, đưa cho cháu cái này trước để dự phòng."
"À, thì ra là vậy." Lan Ngọc Dung cầm lấy nhìn, trong lòng có chút ngọt ngào.
Trình Nhất Phàm thực sự rất có lòng.
Bản thân cô còn chưa nghĩ đến, mà anh đã tìm hiểu hết rồi.
Buổi tối trước khi đi ngủ, lúc tắm, Lan Ngọc Dung đặc biệt kiểm tra qua vùng bụng của mình, hiện tại vẫn chưa thấy vết rạn da nào quá rõ ràng, tuy nhiên, trước sự quan tâm săn sóc của Trình Nhất Phàm, cô cũng phải chú ý phòng ngừa hơn.
Sau khi tắm xong, Lan Ngọc Dung thoa kem dưỡng thể và tinh chất dưỡng da mà Trình Nhất Phàm đưa tới, dựa gối, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Trình Nhất Phàm: "Cảm ơn quà tặng của anh."
Trình Nhất Phàm nhanh chóng trả lời cô bằng một biểu tượng cảm xúc - một mặt cười nhỏ xinh.
Thật là, còn bán manh nữa.
Lan Ngọc Dung cười chúm chím, trò chuyện với anh thêm mấy câu, chúc nhau ngủ ngon rồi mới đi ngủ.
Ngày hôm sau.
Lan Ngọc Dung chuẩn bị đồ xong thì nhận được cuộc gọi của Trình Nhất Phàm trước khi đi làm: "Tôi có thể thuận đường đưa cô đến công ty không?"
Lan Ngọc Dung: "... Gì cơ?"
"Hôm nay tôi sẽ đến Vĩnh Giai để trao đổi với Kevin về những vấn đề liên quan đến công việc." Trình Nhất Phàm cười nói.
"Được, vậy tôi đợi anh." Lan Ngọc Dung cười híp mắt đi ra khỏi cửa.
Trình Nhất Phàm đã đợi sẵn ở cổng, cửa xe được mở ra, anh dựa vào thân xe, trên tay còn cầm một bó hoa.
Lan Ngọc Dung nhướng mày.
Anh chàng đẹp trai này đang muốn quyến rũ cô sao?
Mới sáng sớm đã bắt đầu ở chế độ tiến công chiếm đóng.
"Sao lại tặng hoa cho tôi?" Lan Ngọc Dung tò mò hỏi.
Trình Nhất Phàm: "Nhìn thấy trên đường, có cảm giác rằng cô sẽ thích nó, vậy nên tôi tiện mua luôn."
"Bẫy giao tiếp thâm sâu đó, Trình tổng."
"Đó không phải là bẫy giao tiếp, mà là sự chân thành." Trình Nhất Phàm cười sửa lại.
- --
Chương mới được đăng trước một ngày trên leafla.wordpress.com