"Tô Trăn, cậu không sao chứ?"
Giọng nói của Tần Tiểu Manh còn mang theo tiếng nức nở.
Còn đang thút tha thút thít.
Sự tình phải quay trở lại lúc mấy tiếng trước.
Ở trong núi, rời xa thành phố, trên dầu là ánh sao sáng, bên cạnh là suối nước. Mọi người đốt lửa trại, vây thành một vòng tròn lớn.
Có bạn học biết nhảy, nhảy vào bên trong, không khí đột nhiên sôi động hẳn lên.
Tần Tiểu Manh cầm băng ghế chen vào bên cạnh Cố Thanh Nhượng, thỉnh thoảng lại ngại ngùng liếc nhìn anh.
Cố Thanh Nhượng hoàn toàn coi cô ta như không khí.
Mượn bầu không khí vui vẻ, Tần Tiểu Manh dũng cảm cổ vũ bản thân một lần nữa bày tỏ với Cố Thanh Nhượng.
Cô ta đích xác đã làm như vậy
Tần Tiểu Manh nghiêm túc đứng ở trước mặt của Cố Thanh Nhượng, các bạn học xung quay đều nhiệt tình cổ vũ.
Mặc dù khả năng lớn vị bạn học này sẽ bị từ chối, nhưng đều là những người trẻ tuổi đối với tình cảm, tỏ tình mấy việc này theo bản năng có chút vui vẻ.
Cố Thanh Nhượng nhìn Tô Trăn đang đứng ở trước mặt anh xấu hổ xoắn tay, ánh mắt lập tức nhìn qua phía Tô Trăn.
Tô Trăn vẫn như cũ không nhìn anh, bị Mã Y Minh quấn lấy nói chuyện.
Cố Thanh Nhượng vẻ mặt vô cảm tỏa ra khí lạnh.
Cô một chút cũng không để ý anh....
Tần Tiểu Manh luôn nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng của Cố Thanh Nhượng như vậy, nên cô ta không biết rõ tâm tình của anh có gì khác.
Thế là cô ta đã trở thành cái bia đạn.
"Cố Thanh Nhượng, không biết anh có nhớ em không, em tại lúc năm hai cao trung khai giải ngày đầu tiên đã tỏ tình với anh, hôm đó chúng ta vẫn là cùng cấp học.
Hiện tại, em với anh giống nhau cùng thi đỗ vào Mân Ân.
Nghe đến đây, trong ánh mắt Cố Thanh Nhượng lộ ra tia trào phúng.
Thi đỗ....? Chuyện cười.
"Em có tư cách đứng chung một chỗ với anh, thế nên tới muốn lại một lần nữa tỏ tình với anh".
Tần Tiểu Manh gập người 90 độ với Cố Thanh Nhượng " Hy vọng anh có thể tiếp nhận em!"
"Cùng yêu đương!"
Một tên béo mập mạp ngốc nghếch đập tay vào cái trống mà hắn ta mang theo, tự cho là vô cùng hợp với phong cảnh.
Bị một nam sinh ở bên cạnh ở ta bịt miệng lại.
" Đừng la hét nữa có biết không...."
Học trưởng Cố đối với lời tỏ tình của nữ sinh này vô cùng bình tĩnh, làm sao sẽ tiếp nhận đây. Hét lên như vậy là có ý ép học trưởng à?
"Xin lỗi tôi không nhớ."
Cố Thanh Nhượng không có trực tiếp nói từ chối, nhưng ý tứ vô cùng rõ ràng."
Tô Trăn không hề nhìn sang Cố Thanh Nhượng bên kia.
Tần Tiểu Manh lại một lần nữa bị từ chối. Trong mắt từ từ lộ ra nước mắt, trên khuôn mặt bầu bĩnh của cô ta giả bộ kiên cường nở nụ cười "Không sao, em biết là anh sẽ không nhớ. Thế em có thể mời anh nhảy một bài được không? Lấy thân phận là bạn bè".
"Không được, tôi không phải là bạn của cô".
Cố Thanh Nhượng cự tuyệt đến không còn chỗ để dung thân, tất cả những ái muội gì đó toàn bộ đều bị bóp chết trong trứng nước.
Tần Tiểu Manh vừa khóc vừa chạy đi.
Có người lặng lẽ thảo luận nam thần thật sự có chút không biết thương hoa tiếc ngọc.
Thật ra nam thần cũng đáng thương, hận không thể nắm lấy "hương ngọc" buột vào thắt lưng mang theo người.
Nhưng "hương ngọc" này lại không tim không phổi.
Ban trai nhà người ta bị một nữ sinh khác tỏ tình tình, người không vui là nữ sinh.
Nhưng đến lượt Cố Thanh Nhượng chỗ này, anh tự mình tức gần chết.
Tô Trăn một chút cũng không bị ảnh hưởng, còn vui vẻ giúp người khác thu dọn vệ sinh.
Tần Tiểu Manh ở bên ngoài thử kéo khóa lều vải của Tô Trăn, kéo không được, đã bị khóa rồi.
Tần Tiểu Manh ở trong lều của mình nghe thấy tiếng của Tô Trăn.
Trực giác của phụ nữ nói với cô rằng, giữa Tô Trăn và Cố Thanh Nhượng không có đơn giản giống như là vẻ bề ngoài nhìn thấy.
"Có cần tớ vào cùng không, cậu kéo khóa ra đi".
Tô Trăn chỉ là đè giọng nói 2 câu, Cố Thanh Nhượng một câu cũng không nói, Tần Tiểu Manh sao đã nhận ra rồi.
Năng lực quan sát thật đáng sợ a.
Ánh mắt của Cố Thanh Nhượng khóa chặt lấy Tô Trăn.
Rõ ràng là trong bóng tối, anh cũng không nhìn thấy được.
"Tơ không có việc gì, tớ cho rằng có chuột.
Tần Tiểu Manh nhíu màu, thanh âm của Tô Trăn nghe có chút thở gấp.
"Thế cậu bật đèn lên xem xem."
Đèn bên trong vừa mở lên, sẽ nhìn thấy rõ trong lều vải có mấy người.
"Không cần đâu, tớ đã chuẩn bị ngủ rồi, không sao đâu".
Cố Thanh Nhượng giống như con sói, chống ở quanh người Tô Trăn, cúi đầu ngửi hương vị của Tô Trăn.
Người ở bên ngoài vẫn chưa đi, Cố Thanh Nhượng thì đang quấy rối.
"Cậu về đi, tớ đã chui vào trong túi ngủ rồi.
Cảm ơn ý tốt của cậu".
Thanh âm mềm mại của Tô Trăn từ trong lều truyền ra.
Tần Tiểu Manh lại ngốc một lúc, nhìn không thấy có động tĩnh gì, dán sát tai vào góc lều vải để nghe một lúc, sau đó mới quay về.
Khẳng định bên trong không có thanh âm gì.
Tô Trăn chống tay lên lồng ngực của Cố Thanh Nhượng, dưới lòng bàn tay là cơ ngực rắn chắc đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở.
Còn có tiếng tim đập của Cố Thanh Nhượng.
Thình thịch thình thịch.
Vững vàng có lực.
Ở bên ngoài lều vải dường như là sáng hơn bên trong một chút.
Hô hấp của Tô Trăn không tự chủ được mà chịu ảnh hưởng bởi tiếng tim đập của anh, từ từ biến thành chung nhịp với anh.
Buổi tối, ở rừng núi hoang vắng, cô nam quả nữ.
Tất cả các yếu tố cần thiết ở trong tiểu thuyết đều có đủ.
Mũi của Cố Thanh Nhượng từ từ lần mò đến trán của Tô Trăn, dục vọng không rõ sắc thái càng lúc càng mãnh liệt.
Cố Thanh Nhượng hầu như toàn mặc áo sơ mi, hôm nay đi dã ngoại, mặc một bộ đồ thể thao mỏng.
Vừa nãy anh cởi áo thể thao ra, nên giờ nửa người trên chỉ có mặc một chiếc áo ba lỗ, dán chặt vào cơ bắp.
Tô Trăn thử giơ tay, chạm vào cánh tay của Cố Thanh Nhượng.
Người đàn ông giống như con sói đang kiểm tra con mồi mà bản thân khó khăn lắm mới bắt được vào tay.
Con mồi này thế mà dám không để tâm đến anh.
Môi của Cố Thanh Nhượng rơi xuống bên má của Tô Trăn, cơ thể cũng từ từ hạ xuống, đè lên trên người Tô Trăn.
Cố Thanh Nhượng cao gần 1m9, lúc đè lên Tô Trăn quả thật như là thái sơn đè đầu, cả người trên dưới đều bị đè không động đậy được.
Môi của Cố Thanh Nhượng cẩn thận mô tả lông mày của Tô Trăn.
Tô Trăn muốn mở mắt, nhưng cảm giác được đôi môi ấm áp ẩm ướt lặng lẽ đè lên.
Đêm nay Cố Thanh Nhượng dường như đặc biệt ôn nhu.
Có thể là phong cảnh trong núi quá đẹp.
Cố Thanh Nhượng lật người lại ôm Tô Trăn vào trong lòng, cánh tay cố định eo của cô.
" Vì sao không ăn giấm".
Hai người nói chuyện đều phải đè giọng.
Giống như hai vợ chồng nói chuyện sợ làm ồn đến bảo bảo ngủ, chỉ có thể nhẹ giọng ở bên tai nói.
" Ăn giấm cái gì?"
"Có nữ sinh tỏ tình với anh, em không ăn giấm".
Lời nói của Cố Thanh Nhượng là câu khẳng định.
Anh xác định là Tô Trăn không ăn giấm.
Cố Thanh Nhượng giống như là một con sói sau khi được huấn luyện, vẻ ngoài xem có vẻ hung ác, nhưng thật ra đã biết giống như con chó to làm nũng nịnh nọt chủ nhân.
"Em vì sao phải ăn giấm?"
Tô Trăn ở trong lồng ngực của Cố Thanh Nhượng tìm tư thế thoải mái, đầu gối lên cánh tay anh.
Quá là cứng, không thoải mái.
Người này mặc quần áo vào thì không nhìn thấy có cơ bắp gì, chỉ cho người ta cảm giác là cao thẳng.
Ai nghĩ đến sau khi cởi áo ra thì là một thân cơ bắp.
"Chúng ta cũng không phải là quan hệ bạn trai bạn gái, em làm gì có bản lãnh ăn giấm.
Giọng nói của Tô Trăn nhiễm ý cười.
"Thế chúng ta....." Cố Thanh Nhượng nói.
" Không".
"Vì sao?"
" Mấy hôm trước lúc em nói ra anh đã từ chối rồi."
" Đó là bởi vì em ở Vân Điền từ chối anh trước".
" Em từ chối anh đó là bởi vì lúc em đi hỏi anh anh nói anh không thích em."
Cố Thanh Nhượng:.....
"Anh lúc đó chỉ đùa em vui thôi".
"Thế em hiện tại cũng đùa anh vui thôi. Được không?"
Tô Trăn hôm nay rất có cảm giác xoay người làm chủ.
Trước là ban ngày bắt nạt Cố Thanh Nhượng, hiện tại lại dắt mũi anh đi.
Nhưng những điều này đều là cảm giác sai lầm của Tô Trăn.
Bàn tay của Cố Thanh Nhượng dần dần không an phận.
" Anh làm cái gì thế....!"
Tô Trăn chút nữa là kêu ầm lên, tay của Cố Thanh Nhượng làm sao có thể......
Người đàn ông lại một lần nữa đè Tô Trăn, ở bên tai Tô Trăn nói " Yên tâm, là một người bạn tốt của em không phải là bạn trai, anh nhất định sẽ cố gắng nắm chắc giới hạn đúng mực của thân phận này."
Người đàn ông cười đến chân Tô Trăn mềm nhũn.
Trọng lượng của Cố Thanh Nhượng là chiếc lồng giam tốt nhất đề đè ép khống chế Tô Trăn giãy dụa.
Trong đêm tối cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng hai người ôm nhau thành một đoàn, đã quá quen thuộc rồi, có hay không có ánh sáng thì cũng đều như nhau.
Đêm tối càng làm tăng thêm cái loại mùi vị muốn nói còn ngại.
Môi của Tô Trăn bị Cố Thanh nhượng ngậm lấy, dùng miệng hôn mút cánh môi của Tô Trăn.
Trên cổ của Cố Thanh Nhượng đột nhiên có hai cánh tay xinh đẹp quấn lên, dường như càng hy vọng Cố Thanh Nhượng thêm đè ép bản thân.
Đôi mắt của sói càng phát ra ánh sáng xanh.
Nếu là trước đây Tô Trăn chỉ khi bị anh hôn đến không phân biệt được đông tây nam bắc mới theo bản năng ôm lấy cổ của anh.
Nhưng lần này, vừa mới bắt đầu hôn Tô Trăn đã có động tác này rồi.
Cố Thanh Nhượng cả người giống như được uống thuốc kích thích, bắt đầu công thành chiếm đất.
Trong đêm tối khóe miệng Tô Trăn nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Đầu lưỡi của Cố Thanh Nhượng giống như say quấn lấy Tô Trăn, ăn không biết đủ mật ngọt trong miệng Tô Trăn.
Vốn dĩ nên trầm mê, chỉ biết thở dốc, bị động thừa nhận tất cả mọi thứ của Cố Thanh Nhượng mang đến, thế nhưng Tô Trăn đột nhiên nhắm chuẩn thời cơ, cắn vào đầu lưỡi của Cố Thanh Nhượng.
"Shh..."
Tô Trăn cắn không nặng không nhẹ, nhưng nhất định là cắn rách.
Vốn dĩ bầu không khí ôn nhu quấn quýt đột nhiên biến đổi, động tác ôn nhu của người đàn ông đã trở nên thô bạo hơn.
Đầu lưỡi của Cố Thanh Nhượng bị cắn chảy máu rồi, anh vẫn như cũ không rời khỏi môi Tô Trăn.
Người đàn ông đã thay đổi diễn xuất từ một người đàn ông dụ dỗ tiểu tình nhân, dịu dàng thương tiếc, trở nên hung ác thô bạo hơn.
Hai chân của Cố Thanh nhượng chống xuống đất đỡ người lên, hai tay ôm mặt Tô Trăn từng chút một nâng cô lên.
Tô Trăn không có đủ sức lực, chỉ có thể để mặc anh lăn lộn, hai tay bị buộc phải quấn lên cổ anh một lần nữa.
Đầu lưỡi của Cố Thanh Nhượng bị chảy máu, nhưng anh vẫn còn muốn Tô Trăn mút đầu lưỡi của anh.
Tô Trăn chạy trốn, bị đầu lưỡi anh kéo trở lại, nuốt xuống nước bọt có nồng đậm mùi vị máu của Cố Thanh Nhượng.
"Ưm....Ưm..."
Người đàn ông càng hôn càng sâu, đầu càng lúc càng cúi xuống, không có một chút ý tứ định bỏ qua cho Tô Trăn.
Mỗi lần hôn môi với Cố Thanh Nhượng, cả người Tô Trăn giống như có dòng điện chạy qua. Hôn đến sau cùng, chỉ cảm thấy cơ thể giống như con thuyền nhỏ dập dềnh theo sóng nước, muốn đi đâu cũng không phải do bản thân làm chủ, đều phải xem ý tứ của biển cả.
Vô tri vô giác chỉ biết đi theo.
"Hít thở đi, bạn tốt của tôi, em muốn ngạt chết bản thân à?"
Bên tai người đàn ông đều là tiếng hít thở nặng nề của thiếu nữ.
Thanh âm của Tô Trăn, đối với Cố Thanh Nhượng mà nói, đến cả tiếng thở gấp cũng mang theo ngọt ngào, âm điệu sẽ thay đổi, dường như là từ sâu trong lồng ngực nhảy ra khỏi cổ họng chảy ra ngoài câu dẫn một người như anh vậy.
Thật ra là cô bởi vì bị anh hôn đến thở không ra hơi sau đó lại ra sức hít thở để bổ sung vào, đối với Cố Thanh Nhượng mà nói đều có loại quyến rũ khác.
Dường như cô càng quyến rũ, càng dễ vân vê, càng thở không ra hơi, thì càng dụ dỗ anh muốn nhiều hơn nữa.
Cùng lúc được lấp đầy, đồng thời lại càng nứt ra nhiều khe rãnh.
Khát vọng càng lúc càng lớn, càng lúc càng kỹ càng, nhịp nhàng từng bước thu chặt, thiêu rụi lý trí của người đàn ông.
Cố Thanh Nhượng hưởng thụ thanh âm hít thở nặng nề vui tai của Tô Trăn, ngậm lấy dái tai nhỏ đáng thương của cô.
Đó là chỗ mẫn cảm nhất của cô.
Tô Trăn cả người run lên rõ ràng.
Cố Thanh Nhượng cười lên một tiếng.
Hôn chỗ này bao nhiều lần rồi, mỗi lần đều như vậy.
Hai tay của Tô Trăn nắm chặt góc váy của mình, " Cố Thanh Nhượng, anh quay về đi...."
Thật ra Tô Trăn muốn nói là: "Cố Thanh Nhượng! Cút về lều của anh đi!"
Giống như lúc ban ngày bắt nạt Cố Thanh Nhượng vậy khí thế áp đảo, ném rau vào người anh..
Nhưng Tô Trăn lúc này sức lực bị rút hết, có thể nói được thành công đã tốt lắm rồi, chỗ nào còn chút ý đến lời nói ra phải có ngữ điệu như thế nào.
Không có một chút ý tứ là phải bắt nạt người, ngược lại có cảm giác dụ dỗ người đàn ông bắt nạt bản thân hung ác hơn.
Giọng nói ngọt ngào trong trẻo lại câu dẫn người.
Phạm vi ngậm tai Tô Trăn của Cố Thanh Nhượng lại tiến thêm một bước lớn.
Trong đêm tối, Tô Trăn cái gì cũng đều không nghe thấy, cái gì cũng không thấy, chỉ có thanh âm ngậm mút của Cố Thanh Nhượng đang ngậm tai cô.
Không dễ nghe...quá xấu hổ rồi......
Cảm quan xung kích so với lúc trước càng mãnh liệt hơn, thị giác bị mất khiến cho thính giác và khứu giác trở nên nhạy cảm hơn rất nhiều.
"Nếu anh còn không đi...anh đừng trách em không khách khí...."
Cố Thanh Nhượng vừa nghe, quả nhiên dừng lại.
Tô Trăn cho rằng lời uy hiếp "hung ác "của bản thân đã phát huy tác dụng.
Thế nhưng không dự liệu được Cố Thanh Nhượng nói " Em định làm gì? Khiến anh chết trên người em? Chết vì tình."
Tô Trăn:!
Tôi liều mạng với anh! lời này cũng có thể nói ra được sao!
Mặt mũi đâu....Anh không phải là nam chính cấm dục, cẩn trọng sao.
Tô Trăn dùng toàn bộ sức lực muốn đẩy người đàn ông giống như con báo lười biếng đang đè trên người mình ra.
Nhưng người đàn ông vẫn không có một chút nhúc nhích nào.
Trong đêm tối có thanh âm quần áo sột soạt.
Cố Thanh Nhượng muốn cởi bỏ áo ba lỗ, bị Tô Trăn lập tức giữ lại.
Thiếu nữ hai tay mềm mại đè lên tay người đàn ông.
Cố Thanh Nhượng nhẹ nhàng hỏi, thanh âm mang chút ý cười.
" Em làm gì vậy?"
"Không cần cởi, không cần cởi, cuối thu trời lạnh".
Tô Trăn mang vẻ "em hoàn toàn là muốn tốt cho anh"
Tiểu động vật nghĩ rằng người khác không biết suy nghĩ của mình.
Trong bóng tối cái gì cũng đều không có thấy, Cố Thanh Nhượng nếu là tiến lên, cô muốn trốn cũng trốn không được.
Cách lớp quần áo khiến cho cảm giác an toàn của Tô Trăn được cao hơn.
Cố Thanh Nhượng chỉ là đang trêu đùa cô thôi, cũng không có dự định làm gì đó với cô ở nơi hoang dã này.
Thuận theo tình thế không cởi nữa.
Tô Trăn ngồi dậy ôm lấy hai chân mình, từ từ lấy lại được sự bình tĩnh.
Cố Thanh Nhượng quấy rối ra một dòng nước xuân.
"Ban ngày em đã nói rồi, em cho phép anh hôn em anh mới được hôn".
Tô Trăn " lạnh lùng" nhắc nhở Cố Thanh Nhượng.
Nhưng khi đến tai Cố Thanh Nhượng lại giống như đang làm nũng, con mèo nhỏ đệm thịt mềm mại, cào như gãi ngứa.
Không đau chút nào còn cảm thấy rất thoải mái.
"Cái đó nói rồi, nhưng anh cũng không có đồng ý".
Lời nói của Cố Thanh Nhương xoay chuyển "Lại nói, thứ này còn là anh trộm đến, cướp được ".
Tô Trăn trong đêm tối đỏ mặt im lặng.
Trình độ mặt dày của hai người khác nhau, quả nhiên là chuyện khiến người ta phiền não.
Người nói không có chút xấu hổ gì, còn người nghe ngược lại chịu không nổi.
Cố Thanh Nhượng ở trong lều của Tô Trăn kì kèo đến tận nửa đêm. Vô cùng muốn ở lại, nhưng lại bị Tô Trăn sống chết không đồng ý.
Cố Thanh Nhượng đòi Tô Trăn phải chủ động hôn anh mấy cái, thỏa mãn lại có chút không tình nguyện bỏ qua cho cô.
Sáng sớm ngày thứ 2, Tô Trăn kéo khóa lều ra, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Tần Tiểu Manh, đang nhìn chằm chằm vào lều của cô.
Nhìn thấy Tô Trăn bước ra, Tàn Tiểu Manh nhìn quanh vào bên trong, phát hiện trong lều không có ai, cô ta nhẹ thở ra một hơi.
Nửa đêm hôm qua, lúc cô ta đang mơ màng ngủ, hình như có nghe thấy giọng nói của Cố Thanh Nhượng, ở trong lều của Tô Trăn truyền ra.
Quả nhiên là ngủ đến hồ đồ, nằm mơ thôi.
Chiều ngày thứ 2 phải quay về rồi, người cầm danh sách đếm số sinh viên trong hội sinh viên là Cố Thanh Nhượng.
Anh đứng ở cửa xe, sinh viên nào lên xe đều phải báo tên và lớp cho anh.
Đến lượt Tô Trăn, Cố Thanh Nhượng ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt không chút gợn sóng.
"Tên"
"Tô Trăn".
"Được rồi, vào đi, người tiếp theo".
Bộ dạng giải quyết công việc chung, thái độ lạnh lùng không sơ xuất, ai có thể nghĩ đến tối hôm qua tên này còn mặt dày mày dạn đòi ở lại trong lều của Tô Trăn.
Không cho ở lại bắt phải hôn mấy cái là phải hôn mấy cái.
Tên này quá là giả tạo rồi, chẳng trách mọi người đều bị anh lừa đến xoay vòng vòng.
Tô Trăn nếu như muốn đi vạch trần bộ mặt thật của người đàn ông này, ngược lại mọi người sẽ lại nghĩ cô bị điên mất.
**
Tô Trăn đang trong lúc rối ren.
Mấy ngày trước Tô Trăn bớt chút thời gian quay về Tô gia một chuyến.
Nơi đó cô không dự định sẽ quay lại, có một số đồ cần cô về cầm đi.
Tô Quốc Cường ngồi trên sofa, chân gác lên bàn, chân đeo dép đi trong nhà, xem TV.
Tiếng TV rất to.
"Baba, ba cho nhỏ TV xuống một chút, con đều không có cách nào học được!"
Lầu hai, một thiếu nữ mở cửa, chạy xuống dưới oán hận gào lên với Tô Quốc Cường.
Thiếu nữ là Tô Văn em gái của Tô Trăn.
Tô Văn dáng vẻ có lẽ là giống mẹ cô ta, cũng không giống với Tô Quốc Cường, tướng mạo rất phổ thông.
Mặt tròn, mắt nhỏ, gò má nhiều thịt.
"Làm sao? Ba của con ở trong cái nhà này muốn xem TV cũng không được sao? không có tiền thì không phải là ba của con à?!"
Tô Quốc Cường đang trong giai đoạn nhạy cảm, lập tức đứng dậy ngẩng đầu oán hận nhìn con gái bình thường ông ta yêu thương nhất.
Người phụ nữ trung niên trên sofa cơ thể được bảo dưỡng rất tốt, bình tĩnh đứng ra hòa giải "Đừng ồn nữa, ông xã ông nhẹ giọng một chút, Văn Văn đang trong lúc cuối cấp chạy nước rút, để thi vào Mân Ân.
Con tiểu hồ ly tinh kia có thể thi đỗ vào Mân Ân, con gái bà ta nhất định có thể thi được.
"Đúng vậy, con cũng muốn thi vào Mân Ân".
Tô Văn cũng học ở trường phụ trung Mân Ân, so với Tô Trăn thì nhỏ hơn một tuổi, Ở trong trường cũng đã từng nhìn thấy Cố Thanh Nhượng.
Cho dù cô ta kết giao với không ít bạn trai, nhưng trong lòng luôn có một vị trí dành cho nam thần Cố Thanh Nhượng.
Lúc Tô Trăn quay về nhà, chính là nhìn thấy tình cảnh loạn thành một đoàn như vậy.
Tô Quốc Cường vẫn chửi ầm lên, nói Tô Văn không hiểu chuyện.
Tô Trăn không nói một lời đi vào phòng mình.
Cầm đi mấy món trang sức đáng tiền và chút tiền mặt của nguyên chủ cầm đi.
Mẹ kế chăm chú sơn móng tay, đến một cái liếc mắt cũng không nhìn đến Tô Trăn.
Trong miệng còn lẩm bẩm mấy từ.
Tô Trăn vừa nhìn là biết, lúc cô lần đầu tiên xuyên đến thế giới này, bà ta cũng như vậy mắng cô.
Tiểu hồ ly tinh.
Tô Trăn trong lòng dâng trào tức giận, người đàn bà này là một tiểu tam, còn sinh ra một đứa con, bà ta có tư cách mắng con của vợ cả là hồ ly tinh.
Tô Trăn cuối cùng vẫn không bộc phát ra ngoài.
Cầm đồ rồi đi.
Một tuần sau, Tô Trăn có điện thoại, người gọi đến là Tô Quốc Cường.。
Tô Trăn ấn nghe, giọng nói thất kinh của Tô Quốc Cường truyền đến từ trong điện thoại.
" Trăn Trăn con mau quay về đi! Xảy ra chuyện rồi! Dì con và em gái đã ôm đồ đáng tiền trong nhà chạy mất rồi!"
P/s: Chúc mừng năm mới mọi người!