Cố Thanh Nhượng và Kiều Lực Dương quen biết nhau từ nhỏ. Bố của Kiều Lực Dương là hiệu trưởng học viện mỹ thuật của Mân Ân, quan hệ với bố mẹ của Cố Thanh Nhượng là cấp trên cấp dưới, thế nên quan hệ giữa Kiều Lực Dương và Cố Thanh Nhượng rất tốt.
Mấy ngày nữa có một dự án bên Vân Điền sắp diễn ra, hai người này đang tính toán đi xem.
"Bạn của mình đã nói với mình rồi, tuyệt đối là dự án tốt, chúng ta tối thiểu cũng kiếm được một số lợi ích không nhỏ từ dự án này.
Kiều Lực Dương giơ một cái bàn tay.
Cố Thanh Nhượng gật gật đầu, cầm đũa gắp thức ăn, cánh tay đột nhiên có người quấn lấy, Cố Thanh Nhượng vẫn chưa phản ứng lại, một cơ thể phát ra hương thơm ngọt ngào, mềm mại đầy quyến rũ dán lên.
Là Tô Trăn.
Toàn trường yên tĩnh, đũa đang gắp thức ăn dừng ở giữa không trung, trong miệng đang nhai phồng hai má như chú chuột hamster cũng nhìn qua bên này của Cố Thanh Nhượng.
Tô Trăn cũng không nói chuyện, mặt nhỏ đỏ hồng nhào đến, mắt mở to tròn tròn, chỉ là đem cánh tay của Cố Thanh Nhượng ôm vào trong lòng.
Bộ ngực của Tô Trăn kích thước vô cùng hùng vĩ, ôm cánh tay anh như thế này, cánh tay giống như được khảm vào giữa bộ ngực hùng vĩ của cô vậy.
Quần áo trên người hiện rõ đường cong.
" Làm sao vậy?" Cố Thanh Nhượng cũng không rút cánh tay ra, cứ để kệ cô ôm lấy, còn thân thiết dựa vào đến mức phun máu, thanh âm thanh ấm áp hỏi Tô Trăn.
Tô Trăn vẫn không nói, tựa đầu vào bả vai Cố Thanh Nhượng, quỳ ngồi xuống, mắt mở to tròn, nhưng có chút hơi nước, nhìn thế nào cũng thấy dịu dàng đáng yêu.
" Tô Trăn, em làm sao vậy?" Bạch Nhã vi vừa nhìn liền sốt ruột, đứng dậy chạy qua.
Tô Trăn này giỏi thật, uống hai cốc bia liền giám trắng trợn đi câu dẫn Cố Thanh Nhượng.
"Tô Trăn". Bạch Nhã Vi kéo Tô Trăn, ý đồ muốn kéo Tô Trăn ra, " Em ôm tay của Thanh Nhượng làm cái gì, cậu ấy không thể ăn cơm được rồi."
Bạch Nhã Vi ở bên tai Tô Trăn nhẹ giọng nói " Tô Trăn em cũng cần mặt mũi chút chứ?"
Tô Trăn ngốc nghếch nhìn cô ta, dáng vẻ như là nghe không hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn bỏ cánh tay của Cố Thanh Nhượng ra.
Bạch Nhã Vi nhẹ thở ra một hơi.
Cố Thanh Nhượng vẫn như cũ không có rút tay về, ngồi ở bên cạnh nhìn cô, cơ thể nghiêng về phía cô.
Không ngờ rằng Tô Trăn rúc mặt vào trong lồng ngực của Cố Thanh Nhượng, ôm lấy eo anh oa oa khóc, " Cô ấy mắng em....huhu... cô ấy mắng em...."
Khóc vô cùng dữ dội, đảo mắt chính là lệ rơi đầy mặt, ít khi thấy một người lớn lại có thể khóc thành như vậy.
Trong tình huống bình thường thì chỉ có trẻ con mới khóc như vậy.
Cố Thanh Nhượng trong mắt đầy ý cười, vỗ vỗ lưng của Tô Trăn, đem cô từ trong lòng kéo dậy, chỉ vào Bạch Nhã vi, "Có phải vị tỷ tỷ này mắng em không?"
Hoàn toàn là giọng điệu dịu dàng dỗ trẻ con.
" Đúng! là cô ấy!" Nước mắt của Tô Trăn hãy còn đọng trên mi mắt, liền hiểu được, không buông tha vội tố cáo, "Cô ấy mắng Tô Trăn không cần mặt mũi!"
"Tôi không có!" Bạch Nhã Vi không thể ngờ đến trong cuộc chiến của các nữ sinh, Tô Trăn thế mà trực tiếp trước mặt mọi người nói ra, vô thức phản bác lại.
Tô Trăn uống say so với Tô Trăn lúc bình thường hoàn toàn khác nhau. Bình thường tính cách cô rất mềm yếu, nói thẳng ra là. Lúc uống say thì một chút ủy khuất cũng không chịu được, trực tiếp bạo phát.
" Cô có mắng! Cô mới không cần mặt!"
Tô Trăn nhảy ra đẩy Bạch Nhã Vi một cái, sau đó lại nhanh chóng nép vào lòng Cố Thanh Nhượng, nước mắt ngấn lệ nhìn Bạch Nhã Vi.
Nam thần Cố Thanh Nhượng vân đạm phong khinh liếc nhìn Bạch Nhã Vi một cái, một bên tiếp tục vỗ vỗ lưng của Tô Trăn để cô thuận khí.
"Tô Trăn cô ít nói bậy bạ đi!" Bạch Nhã Vi tức giận thấy Tô Trăn lại dán lên người Cố Thanh nhượng, lại lần nữa kéo cánh tay cô, móng tay cô ta rất dài, phương hướng của móng tay vừa nhìn là biết sẽ xông đến trên thịt trên người Tô Trăn.
Tay của Bạch Nhã Vi bị Cố Thanh Nhượng chặn lại.
"Tô Trăn uống say rồi" giọng nói thanh nhuận bình tĩnh không gợn sóng, không hề dịu dàng giống như lúc nói chuyện với Tô Trăn, trong lời nói còn có chút áp lực.
Đây mới là Cố Thanh Nhượng mà bình thường mọi người vẫn quen biết, lạnh nhạt cao lãnh.
" Tớ....thế.....thế thôi bỏ đi..."
Bạch Nhã Vi khô khốc nói, " Tớ không muốn không tính toán với quỷ say rượu..."
Người phụ nữ này rõ ràng chính là mượn say rượu để câu dẫn Cố Thanh Nhượng mà!
Có vài người uống say rồi sẽ điên cuồng, có vài người thì cắm đầu ngủ, Tô Trăn dường như là.....trở thành đặc biệt hoạt bát.
Nhóm nữ sinh lúc trước đều không có nhìn ra Tô Trăn say rượu, hiện tại cũng rất hoài nghi là cô ấy giả vờ say.
Ngón tay mảnh khảnh của Cố Thanh Nhượng nâng cằm Tô Trăn lên, " Đừng nghịch ngợm."
Tô Trăn đang cựa quậy quả nhiên an tĩnh lại, ngoan ngoãn nhìn ngón tay và khuôn mặt xinh đẹp của Cố Thanh Nhượng, ánh mắt giống như chú mèo con nhìn thấy quả cầu bông vô cùng vui vẻ.
Cố Thanh Nhượng cười cười lắc đầu.
Cố Thanh Nhượng giúp Tô Trăn lau nước mắt, ánh mắt Tô Trăn quét qua đồ trang trí trong đĩa thức ăn, hai tay ngoan ngoãn đan vào nhau đặt trên đùi, giống như một học sinh tiểu học đáng yêu.
" Đợi lúc nữa sẽ mang em quay về phòng được không?" Cố Thanh Nhượng nhẹ nhàng hỏi, Tô Trăn cũng không biết có nghe hiểu hay không, cười ngây ngô.
Nhưng khuôn mặt nhỏ yêu mị của cô quả thật quá xinh đẹp, cười ngốc nghếch cũng có phần thông minh, khiến người ta yêu thích, đặc biệt hiện tại đầu óc vẫn chưa thanh tỉnh, trong mắt lại giống như tiểu hài tử thiên chân vô tà, không hiểu thế sự, nhìn đặc biệt vô hại.
Cố Thanh Nhượng lại tiếp tục cùng với Kiều Lực Dương nói chuyện, ngược lại Kiều Lực Dương nhiều lần liếc nhìn Tô Trăn đang ngồi an tĩnh ở bên cạnh Cố Thanh Nhượng, " Không phải hai người có quan hệ gì chứ, cô ấy uống say vì sao biết tìm đến cậu vậy?"
Tô Trăn say rượu, ai không tìm, lại trực tiếp đi tìm Cố Thanh Nhượng, nhìn thấy nào cũng thấy có cái gì đó a...."
" Còn nói chuyện nữa không?" Cố Thanh Nhượng nhàn nhạt hỏi.
"Nói nói chứ!" Kiều Lực Dương không hóng hớt nữa, chính sự quan trọng hơn.
An phận được một lúc, Tô Trăn cướp lấy đồ ăn của Cố Thanh Nhượng ôm vào trong ngực, đũa của Cố Thanh Nhượng rơi xuống trên bàn.
Cố Thanh Nhượng hoàn toàn không thể ăn.
"Thế ý của cậu là, quan sát trước, rồi đầu tư lớn thêm?"
" Đúng, chúng ta....' Cố Thanh Nhượng mới nói được một nửa, Tô Trăn đã di chuyển người ngồi vào trong lòng Cố Thanh Nhượng, thiên chân vô tà nhìn Cố Thanh Nhượng và Kiều Lực Dương, tỏ ý các anh cứ tiếp tục nói đi a.
Nói đi các bạn!
Kiều Lực Dương: "...."
Cố Thanh Nhượng không biết làm sao, lại ôm Tô Trăn đặt ở bên cạnh, qua được một lúc cô cặm cụi chui vào lòng anh ngồi. Cố Thanh Nhượng cười thầm, lại lần nữa đặt Tô Trăn ở bên cạnh, vỗ vỗ đầu cô, "Đợi một chút có được không?"
" Được" Tô Trăn gật đầu, bắt đầu cầm đũa của Cố Thanh Nhượng ăn đồ ăn.
Kiều Lực tim nhảy lên một cái.
Cố Thanh Nhượng rất không thích tiếp xúc cơ thể với người khác, Tô Trăn này 5 lần 7 lượt phá vỡ giới hạn của Cố Thanh Nhượng, thậm chí còn dùng đũa của anh ăn đồ ăn, Cố Thanh Nhượng thế nhưng chỉ nhìn một cái chính là ngầm thừa nhận.....
Hai người lại nói chuyện một lúc.
Không yên lặng được lâu, tiểu quỷ say rượu vung vẩy đũa, bắt đầu càn quấy, " Nóng".
Tay nhỏ kéo kéo áo của mình.
Ánh mắt của Cố Thanh Nhượng hàm chứa ý cười giữ lấy tay nhỏ của Tô Trăn.
Anh biết Tô Trăn mặc áo cao cổ vì để che đi vết hôn ở cổ, nếu như hiện tại bị cô kéo ra, sau khi tỉnh rượu nhất định sẽ ồn ào cho coi.
"Ngoan, chúng ta chỉ cởi áo ngoài thôi, cởi ra rồi sẽ không nóng nữa" Cố Thanh Nhượng nhẹ nhàng an ủi Tô Trăn, khiến Tô Trăn ngoan ngoãn ngồi yên, giúp cô cởi áo ngoài, phong cảnh tuyệt đẹp phía sau khiến cho mắt của Cố Thanh Nhượng tối lại.
Rất tốt, anh hiện tại đã biết vì sao vừa nãy Tô Trăn không cởi áo rồi
Tay lớn của Cố Thanh Nhượng nhấn vào eo của Tô Trăn, khiến cho lưng của cô dựa vào người mình. để khỏi bị lộ.
Thế là Cố Thanh Nhượng vừa nói chuyện, vừa phải luôn để ý đến Tô Trăn, không thì cũng cúi đầu vỗ về cô hai câu.
Với dáng vẻ không để ý đến ai đó, trong mắt anh rất nhanh chỉ có thiếu nữ xinh đẹp ở này.
Trong phòng bao không biết từ lúc nào đã trở nên yên tĩnh, mọi người khi nói chuyện cũng đều rất nhỏ giọng, ánh mắt thỉnh thoảng hữu ý vô tình quét qua chỗ bên này của Cố Thanh Nhượng.
Người đàn ông trẻ tuổi thanh nhã, dịu dàng như nước ôm trong lòng thiếu nữ xinh đẹp đang cựa quậy, vẻ mặt đầy bất mãn.
"Rốt cuộc hai người có quan hệ gì? không phải chỉ là ngẫu nhiên hôn mấy lần cũng quá đơn giản đi?"
Kiều Lực Dương vẻ mặt thích thú hỏi.
"Không phải chuyện của cậu". Cố Thanh tùy ý nói.
Phục vụ lại đưa cho Tô Trăn bộ bát đũa khác, cô không dùng, cứ thích đi cướp cái của Cố Thanh Nhượng, anh lại đưa cho cô.
Cướp được rồi lại cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, dùng tay lấy đồ ăn trong bát của Cố Thanh Nhượng, cầm lấy viên bột đậu đỏ vân vê đến nát vụn, hai mắt cong cong, nịnh nọt đưa đến bên miệng Cố Thanh Nhượng.
Biểu ý anh ăn đi a, ăn đi a.
Cố Thanh Nhượng:.....
"phụt...." Không biết là ai cười lên một tiếng, khiến cho cả phòng bao đồng loạt cười.
Hiện tại có thể xác định Tô Trăn thật sự say rồi.
Người tỉnh táo sẽ không làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy được.....
Cố Thanh Nhượng vẻ mặt vô cảm bị tay của Tô Trăn chọc chọc vào đôi môi mềm mại.
Tiểu quỷ say rượu vẻ mặt mong đợi.
Cố Thanh Nhượng định thương lượng với Tô Trăn môt chút, " Tô..."
Thế nhưng không thể ngờ được vừa mở miệng, liền bị tiểu quỷ say rượu nhanh tay nhanh mắt nhét vào miệng.
Cả phòng bao đều cười ầm lên.
Lúc Tô Trăn nhét vào, thật ra Cố Thanh Nhượng đã cảm nhận được, như cùng tiến vào còn có cả đầu ngón tay của Tô Trăn. Cố Thanh Nhượng sợ cắn vào tay cô, chỉ có thể cắn răng ăn vào.
Tô Trăn say rượu....nhìn này có chút khó trị a.
Cố Thanh Nhượng mang Tô Trăn đi rửa hai tay đầy dầu mỡ của cô. Tiểu quỷ say rượu không dễ dàng gì yên tĩnh được một lúc, Cố Thanh Nhượng cho cô ăn một vài thứ.
Tiểu quỷ say rượu không ngoan ngoãn ăn, trốn đông trốn tây. Cố Thanh Nhượng dỗ dành mãi, mới miễn cưỡng ăn một chút.
Ăn được một chút đồ ngược lại yên tĩnh được 10 phút.
10 phút sau, Tô Trăn trong lòng Cố Thanh Nhượng càng lúc càng ồn ào, thậm chí còn trắng trợn ăn đậu hũ của Cố Thanh Nhượng.
Tiểu yêu tinh mặt đỏ hồng, giống như con cá nhỏ du ngoạn trong lồng ngực của Cố Thanh Nhượng.
Càng lúc càng không thể nhìn thẳng.
Nhóm nữ sinh nhìn không nổi, lại không dám đi qua chỗ Cố Thanh Nhượng kéo thiếu nữ xinh đẹp trong lòng anh ra, chỉ có thể trợn mắt nhìn, ngưỡng mộ, ghen ghét, đố kị.
Đặc biệt là Bạch Nhã Vi, cô ta hiện tại đang hoài nghi có phải Cố Thanh Nhượng đã nhìn trúng Tô Trăn rồi không, làm sao có thể để mặc Tô Trăn câu dẫn như vậy, một chút cũng không tức giận.
Rõ ràng anh là người vô cùng ghét tiếp xúc cơ thể với người khác.
Tiểu quỷ say rượu hai tay đều dán vào tay phải Cố Thanh Nhượng, giống như đang ước lượng trọng lượng thịt tay của Cố Thanh Nhượng, sau đó mắt tha thiết nhìn anh, đặt lên trên miệng anh một nụ hôn.
Có thanh âm, "bẹp" một cái.
Hôn xong bản thân còn nhếch mép cười.
Cố Thanh Nhượng là thật sự bị chọc cười.
Gia hỏa này không phải là học theo đi?
Tô Trăn say rượu không chỉ là quỷ say, còn là một cái tiểu sắc quỷ. Tiếng cười của người đàn ông mê hoặc cô, lại hôn anh thêm hai cái.
Cố Thanh Nhượng cười cười lắc đầu, sủng nịch gõ nhẹ lên đầu Tô Trăn, "Em đó..."
Cố Thanh Nhượng bị khinh bạc cũng không tức giận, tiểu sắc quỷ ánh mắt phát sáng, thuận theo hướng bò lên.
Say rượu không biết xấu hổ là gì, tiểu quỷ say không nói lý lẽ hướng trong lòng Cố Thanh Nhượng " Lạch cạch" ngồi xuống, thành thật nhìn anh.
Cố Thanh Nhượng nhướng mày, ôn hòa hỏi cô, giống như đang dỗ tiểu hài tử, " Làm sao thế?"
Hứ.....Tiểu hài tử lực sát thương không có lớn như vậy.
Tiểu quỷ say rượu nhìn chằm chằm vào môi Cố Thanh Nhượng, liếm liếm môi mình, lấy tư thế của một con hổ bổ nhào vào thức ăn, từ trong lồng ngực của Cố Thanh Nhượng bổ nhào ra, đột nhiên ôm lấy đầu ăn, đem anh đè xuống dưới đất.
Ăn món nhật sẽ ngồi trên chiếu tatami, Tô Trăn vừa đè xuống, Cố Thanh Nhượng trực tiếp bị ngã xuống sàn.
Các bạn học trợn mắt, làm sao mới không để ý một chút mà tình tiết đã phát triển nhanh chóng như vậy rồi....
Nam thần bị đè ngã dưới đất rồi!
Tô Trăn đã uống say đến mức như vậy, làm gì biết hôn môi là như thế nào, kể cả lúc cô tỉnh cũng không biết chứ đừng nói là hiện tại.
Chính là ôm lấy mặt anh mãnh liệt dùng răng cắn cắn vào xung quanh môi anh.
Tư thế của Cố Thanh Nhượng rất khó để dùng sức, anh lại sợ đụng đau Tô Trăn, trong nhất thời tất nhiên là không thể ngồi dậy được, chỉ có thể để Tô Trăn làm loạn trên mặt anh, có lúc còn không cẩn thận cắn cả vào mũi.
Nửa mặt đều là nước miến....
Tô Trăn đang nhấm nháp đột nhìn ngẩng đầu, ánh mắt ghét bỏ nhìn Cố Thanh Nhượng.
Không có ngon như vẻ ngoài nhìn thấy a......
Lừa dối khách hàng!
Cố Thanh Nhượng ở gần Tô Trăn như vậy, tất nhiên nhìn ra ánh mắt của cô.
Ha....
Chính tại lúc này, của phòng mở ra một tiểu ca phục vụ dáng người giống tiểu bạch kiểm bước vào, tiểu quỷ say nhìn đến ánh mắt phát sáng, cũng không cần Cố Thanh Nhượng, lanh lẹ bò dậy.
Cố Thanh Nhượng còn cho rằng cô không náo loạn nữa, còn đỡ cô dậy, thế nhưng không ngờ đến tiểu quỷ này dùng cả tay và chân bò dậy sau đó trực tiếp xông đến tiểu ca nhà người ta, tung ta tung tăng đi theo tiểu ca phục bày đồ ăn sau đó theo ra ngoài, mặt đỏ bừng không ngừng hỏi.
"Ca ca anh tên là gì? Anh thật đẹp trai, trăn trăn rất thích anh".
Tô Trăn cũng rất xinh đẹp a, có một người xinh đẹp như vậy ở trước mặt thẹn thùng nói thích bạn, ai mà có thể không động tâm chứ, tiểu ca vừa định trả lời...............
Nam thần Cố Thanh Nhượng vẻ mặt vô cảm sau khi ném cái khăn lau mặt đi liền đứng dậy, mặt không cảm xúc, lộ ra khí tràng mưa to bão táp âm u, "Bạn học Tô say rồi, tôi đưa cô ấy về, mọi người cứ tiếp tục".
Cố Thanh Nhượng trong tiếng kinh hô của mọi người bế cái người đang kéo tay tiểu ca kia lên, bế theo kiểu công chúa, nghênh ngang mà đi.
Lưu lại vẻ mặt kinh ngạc của tiểu ca phục vụ.
Cuộc hẹn ước tình yêu này quả là ngắn nhất trong lịch sử rồi.
Cho đến nay, có tin đồn, bông hoa cao lãnh của khoa tài chính Cố Thanh Nhượng vẫn chưa ai công lược được, để cho một sinh viên năm nhất yêu diễm đặc biệt thủ đoạn mê hoặc cuốn lấn chân rồi, đến độ hôn môi nồng nhiệt trước mặt công chúng.
Nhưng chỉ là một phần nhỏ của tin đồn.
Tuyệt đại đa số mọi người đều không biết chuyện này.
Cố Thanh Nhượng nói là đưa Tô Trăn về, nhưng cũng không nói là anh sẽ quay lại.
Tô Trăn say rượu bản năng tiểu động vật thức tỉnh, ngoan ngoan để Cố Thanh Nhượng ôm, còn xoa xoa vẻ mặt vô cảm của anh.
Nhưng phát hiện không có hiệu quả gì.....
Thế là Tô Trăn trực tiếp bỏ qua.
Cố Thanh Nhượng bước chân dài, hừ lạnh một tiếc " Bội tình bạc nghĩa!"
Chết tiệt....đó là cái thứ gì.......nghe có vẻ vô cùng ghê tởm.......
Cố Thanh Nhượng trực tiếp đem Tô Trăn quay về phòng mình.
Anh đem tô Trăn đặt xuống dưới, Tô Trăn siêu vẹo mà đi ra ngoài.
" Đứng đây". Nam thần một bên mở cửa một bên lạnh nhạt nói.
Tiểu động vật lập tức ngoan ngoan nghe lời.
Trong phòng mở điều hòa, Tô Trăn nóng đến cởi áo ngoài, một mảng da lưng trắng nõn mịn màng lộ ra trước mắt người đàn ông.
Tô Trăn chạy đến trước gương, " Quần áo của em bị hỏng rồi, lộ một lỗ lớn...."
Cố Thanh Nhượng liếc nhìn Tô Trăn một cái, rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống một hơi xuống, còn thừa lại một ngụm.
Cố Thanh Nhượng lắc lắc rượu trong ly, màu đỏ tươi trong suốt ở trong ly thủy tinh xoay đều, thanh âm trầm thấp " Muốn uống không?"
Tô Trăn không rõ thế nên gật đầu.
Cô nếu như thanh tỉnh thì đã sớm trốn càng xa càng tốt rồi.
"Ngồi xuống đây" Cố Thanh Nhượng vỗ vỗ lên chân mình, " Ngồi đối diện anh".
Tô Trăn ngoan ngoãn sải bước ngồi lên chân người đàn ông, tay nhỏ chống lên bụng dưới của anh.
Cố Thanh Nhượng uống hết rượu ở dưới đáy ly, trên môi còn dính rượu..
Tô Trăn sốt ruột, thanh âm mềm mại tủi thân " Không phải nói cho em rồi sao, anh làm sao lại uống hết rồi?"
Đôi mắt hoa đào của Cố Thanh Nhượng mang đậm ý cười, tay lớn phủ lên đầu Tô Trăn, đôi môi in lên trên đôi môi hồng nhuận của Tô Trăn.
"Ưm..."
Môi của Tô Trăn bị đầu lưỡi ấm mềm liếm mở, người đàn ông từ trên xuống dưới nắm lấy cơ thể của thiếu nữ, rượu đỏ ấm nóng từ trong miệng người đàn ông chảy vào trong miệng thiếu nữ.
Người đàn ông chậm rãi chuyền sang, thiếu nữ tiếp lấy vô cùng thuận lợi.
Chỉ có một ngụm rượu, một tý là uống hết rồi.
Thiếu nữ không hài lòng hừ lên một tiếng, không có rượu, cô tự mình tìm.
Lưỡi nhỏ của Tô Trăn liếm láp răng và lưỡi lớn của anh, nghĩ muốn đuổi nó ra ngoài. Rượu nhất định còn ở trong miệng anh, chính là người xấu không muốn cho cô.
Đầu lưỡi nhỏ vô thức cuốn lấy đầu lưỡi lớn, một vòng lại một vòng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn ở trong miệng của cô.
Thiếu nữ muốn uống rượu sốt ruột dùng tay nhỏ đập đập vào ngực của người đàn ông, bị anh cầm trong tay chơi đùa.
Cố Thanh Nhượng một tay khác nắm lấy eo của Tô Trăn. Ngoài dự đoán ít đến đáng thương, lòng bàn tay của thiếu nữ mịn màng xinh đẹp.
Thiếu nữ ngồi trên chân người đàn ông từ từ đứng dậy, hai tay của cô nắm lấy đầu của anh, đem anh đẩy lên sofa, bản thân cũng dán lên, nghiêng đầu muốn tìm cách đột phá miệng anh.
Cũng không biết cô học được ở chỗ nào, một tay ở trước người đàn ông vẽ loạn, nhẹ nhàng chậm rãi, lúc có lúc không, dụ dỗ người đàn ông thở gấp.
Người đàn ông cuối cùng cũng nhượng bộ, đầu lưỡi lớn dẫn dắt đầu lưỡi nhỏ của tiểu cô nương tiến vào khoang miệng của bản thân.
Đầu lưỡi nhỏ của Tô Trăn ở trong khoang miệng của Cố Thanh Nhượng tìm kiếm một vòng, nửa giọt rượu cũng không liếm được, mùi vị ngược lại càng lúc càng ngọt.
Hửm....đó là đang giấu đường à.....
Rượu đã sớm uống xong, hôn càng lúc càng lâu, thiếu nữ cả người áp lên cơ thể người đàn ông, miệng của hai người phát ra thanh âm "chùn chụt' của tiếng nước.
Đầu lưỡi của Tô Trăn quả thật là mỏi không chịu được, rời khỏi miệng Cố Thanh Nhượng, rút ra một sợi chỉ bạc, bị đầu lưỡi của cô liếm mất.
Hai người dựa đầu vào nhau thở gấp, thiếu nữ còn thỉnh thoảng mút mút lên đôi môi mỏng của người đàn ông, vẻ mặt say mê.
Tô Trăn cảm thán, "Rượu này thật ngon...."
Thiếu nữ từ trên người của Cố Thanh Nhượng bước xuống, cầm lấy bình rượu uống một ngụm
Phi phi....uống không ngon a....
Lúc thiếu nữ quay người lại, người đàn ông đã trực tiếp đến phòng vệ sinh, lấy nước lạnh rửa mặt.
Tô Trăn cầm bình rượu tỉ mỉ nhìn, đầu óc sau khi uống rượu xoay chuyển đặc biệt chậm, nhưng còn may vẫn xoay chuyển được, chỉ là phương hướng thì có chút lệch lạc.
Một mình uống rượu.... không ngon.
Một miệng uống.... không ngon.
Nhưng thêm một cái nữa uống cùng....rất ngon!.
Thiếu nữ cầm cốc rượu đến bên bồn rửa tay, tha thiết nói, "Trăn Trăn muốn uống rượu".
Đôi mắt hoa đào của Cố Thanh Nhượng nhìn Tô Trăn một cách cuồng dã, con ngươi đen thẫm, giơ tay tỏ ý cô cứ uống.
"Nhưng rượu trong miệng anh ngon hơn..."
Cố Thanh Nhượng bị Tô Trăn nửa đẩy nửa đè.
Tô Trăn uống rượu rồi không biết sợ, còn ngu ngốc áp người vào lòng Cố Thanh Nhượng, sờ mó người đàn ông lý trí sắp đi đến ranh giới sụp đổ, nũng nịu hỏi," Ca ca anh uống một ngụm đi, uống xong lại chia cho Trăn Trăn uống được không? được không ca ca? Trăn Trăn thích ca ca nhất!"
Trong mắt Cố Thanh Nhượng phản chiếu hình ảnh của chú cừu nhỏ mập mạp nằm dưới móng vuốt sói mà vẫn không hề hay biết, cười đến dụ hoặc "Đương nhiên có thể, Trăn Trăn muốn ăn à?"
Tô Trăn say rượu đem Cố Thanh Nhượng đẩy lên trên tường, kiễng chân lên, môi đỏ cũng chỉ hôn được đến cằm anh, không nhịn được khóc hu hu, tay nhỏ trắng nộn móc lấy đầu anh, tay áo trượt xuống đáy, lộ ra da thịt trắng mềm, miệng nhỏ đợi không được dán lên trên môi người đàn ông "Trăn Trăn muốn!"
Cố Thanh Nhượng cúi đầu thuận theo tiểu quỷ say rượu không biết trời đất là gì, muốn khinh bạc người khác cũng không được, vứt mắt kính ra, đôi mắt hoa đào toát ra vẻ phóng đãng, giọng nói trầm thấp giống như rượu đỏ làm say người "Đến, để ca ca yêu em..."
Cửa phòng vệ sinh bị đóng lại, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng rên hừ của thiếu nữ cùng tiếng người đàn ông than nhẹ.
" Không muốn nữa....Trăn Trăn không muốn uống nữa...."
Dưới ánh đèn mờ sáng, thiếu nữ mặt đỏ ửng chân đứng không vững bị người đàn ông cường tráng ôm ở trong ngực, cả người trên dựa vào người đàn ông, trong miệng rầm rì đáng thương, "Không muốn nữa..."
"Không muốn nữa?" Cố Thanh Nhượng híp mắt, "Trăn Trăn nói muốn liền muốn, nói không muốn liền không muốn, nhưng trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy chứ?'
Một lời hai nghĩa.
Câu này rốt cuộc là đang ám chỉ hiện tại hay là tối hôm đó ở khách sạn Cố An mấy tháng trước, chỉ có bản thân Cố Thanh Nhượng tự biết.
Tay Cố Thanh Nhượng xoa nhẹ đầu Tô Trăn, giọng nói xa xăm "Có một số người, em đã đụng vào người ta rồi, thì nên ngoan ngoan đợi ở bên người người ta, vì sao lại cứ không an phận muốn chạy đi vậy...."
Tô Trăn uống say căn bản không nghe hiểu lời anh nói, chỉ cảm thấy ca ca đột nhiên biến thành vô cùng đáng sợ, cô chỉ dám lặng lẽ di chuyển cơ thể từ từ hướng ra ngoài, thế nhưng bị người đàn ông cứng rắn ôm trở về.
Dọa Tô Trăn không dám động lung tung, tay nhỏ bám vào bả vai người đàn ông dâng đôi môi đỏ hồng của mình lên, hôn một cái lên cằm người đàn ông, "Trăn Trăn rất ngoan, ca ca đừng tức giận."
Cố Thanh Nhượng cúi đầu nhìn Tô Trăn đang cẩn thận dè dặt, từ từ buông lỏng cô ra.
Tô Trăn được tự do rồi, lập tức chạy đi, lưu lại bóng lưng cho Cố Thanh Nhượng, ánh mắt Cố Thanh Nhượng thâm sâu.
Còn có thể có cách nào, từ từ vậy.....
Cố Thanh Nhượng ôm ngực chậm rãi đi ra, dựa vào bên tường nhìn thiếu nữ ngây thơ môi bóng nước đang chu ra.
Tô Trăn sau lưng thấy ngứa, nhìn Cố Thanh Nhượng không còn đáng sợ như lúc nãy nữa, sẹo lành mau quên đau.
"Ca ca giúp em gãi gãi được không?" Tô Trăn chạy đến trước mặt Cố Thanh Nhượng, " Ngứa ngứa, gãi không được...."
Lưng của Tô Trăn, lấy cột sống làm trung tâm, lộ ra một mảnh da lớn dưới lớp vải.
Người đàn ông khuôn mặt tuấn tú nhướn mày, giọng nói khàn khàn " Được, Trăn Trăn muốn gãi chỗ nào.
Tô Trăn chỉ chỉ đằng sau.
Chỗ xương bả vai.
Đầu ngón tay của Cố Thanh Nhượng từ từ xoa nắn xương bả vai của Tô Trăn, môi khẽ động.
" Thoải mái không?"
" Không, sao càng gãi càng ngứa vậy"
Ca ca này cũng không biết gãi, càng lúc càng ngứa.
" Không cần nữa...."
Tô Trăn theo bản năng muốn chạy, cô có thể tự mình đi tìm chỗ khác cọ cọ.
Bị người đàn ông chế trụ.
" Nếu đã ngứa như vậy, hay cởi quần áo ra gãi đi".
Cái gì....?
Cho dù Tô Trăn say rượu cũng biết quần áo không được cởi lung tung.
" Không được..." " Đừng sợ, em xem trên giường có chăn, cởi ra cũng không bị lạnh.
Vậy sao? Là như vậy sao...?
Tô Trăn bị Cố Thanh Nhượng mang đến trên giường trắng tinh, tóc đen dài uốn lượn xõa ra.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô.
Tô Trăn theo bản năng cảm thấy ca ca trước mặt có vẻ nguy hiểm, hướng ra sau bò đi, chui vào trong chăn.
Cùng lúc này, ngón tay dài mảnh khảnh của người đàn ông cởi hai chiếc cúc áo, quỳ gối lên giường bò đến.
"Trăn Trăn sợ cái gì, ca ca cũng sẽ không ăn em" Người đàn ông cười cực kỳ cuồng dã, trong ánh mắt có chút tà khí mà bình thường không nhìn thấy "Ca ca yêu em còn không kịp nữa mà, Hửm?"
Trong bộ não hỗn độn của Tô Trăn cảm thấy câu này nghe rất quen tai, cảm thấy đã nghe ở đâu rồi.....
Cố Thanh Nhượng đã đè lên rồi, qua một lớp chăn ôm lấy sủng vật nhỏ.
Tô Trăn mặc dù có chút sợ hãi, nhưng cô vẫn cố chấp cho rằng ca ca là người tốt.
Tay nhỏ thế nhưng chủ động ôm lấy cổ Cố Than Nhượng, "Ca ca anh đè lên Trăn Trăn rồi".
Ngón tay thon dài của người đàn ông trêu đùa mặt Tô Trăn, "Miệng ngọt như vậy, em vừa bôi mật à?"
" không có....là bôi nước miếng của ca ca".
Tô Trăn trêu nghẹo người ta mà vẫn không biết.
Cố Thanh Nhượng cười khúc khích, hôn lên môi Tô Trăn.
Tô Trăn say rượu dường như rất thích hôn môi, cơ thể ở trong chăn nâng lên dán lại gần Cố Thanh Nhượng, thè đầu lưỡi liếm liếm môi anh.
Nếu như không bị ngăn bởi cái chăn, sợ rằng chân cô đã móc lên trên người Cố Thanh Nhượng rồi.
Đột nhiên, Cố Thanh Nhượng đẩy Tô Trăn ra.
Tô Trăn không hài lòng, lại dán lên.
Lại bị anh đẩy ra.
Tô Trăn tủi thân, "Ca Ca không thích Trăn Trăn à....hôn một cái cũng keo kiệt không cho.
Cố Thanh Nhượng mặt phát ngốc:.......
Nếu như bình thường Tô Trăn nhiệt tình với anh như vậy, Cố Thanh Nhượng sẽ vô cùng vui vẻ thêm một lần nữa cùng với Tô Trăn tận hưởng hạnh phúc thể xác và linh hồn kết hợp.
Nhưng Tô Trăn lúc này.....
" Em uống say rồi." Cố Thanh Nhượng cố gắng bình tĩnh nói.
"Thế thì làm sao..." Tô Trăn đẩy chăn ra trèo lên.
"Nếu như anh.... em ngày mai sẽ hối hận". Cố Thanh Nhượng dứt khoát cởi cúc áo.
"Không hiểu a". Tô Trăn cười ha ha lại muốn dán lên.
Sự tình cũng không biết vì sao lại diễn biến thành như vậy, Tô Trăn đuổi, Cố Thanh Nhượng trốn.
Trốn không kịp bị Tô Trăn đè lên. Tiểu yêu tinh học hỏi từ Cố Thanh Nhượng, học rất tốt, dở hết thủ đoạn của bản thân để câu dẫn anh.
Cơ thể Cố Thanh Nhượng càng lúc càng nóng, thít thở càng lúc càng nặng nề, thật sự cọ tiếp sẽ phát ra lửa.
Anh miễn cưỡng lấy điện thoại " Mang canh giải rượu đến đây, lập tức".
"Thiếu gia, người không sao chứ?"
" Tôi không sao, canh giải rượu, mau lên, đợi không kịp nữa rồi".
Cố Thanh Nhượng bị Tô Trăn cuốn lấy lý trí càng lúc càng yếu. thậm trí, thậm trí còn nghĩ hay là thuận theo cô luôn, ngày mai cô tỉnh lại cũng.....
Không được...cô sẽ khó chịu....anh nên chết cũng không hợp tác mới đúng....
Cố Thanh Nhượng lại gọi điện thoại, một tay giữ lấy tiểu yêu tinh đang khắp nơi đốt lửa, dường như đang dùng hết cả sức lực "Nhanh lên!"
Cố Thanh Nhượng đợi không được canh giải rượu đến, bắt đầu cởi thắt lưng mình.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, hai người nam hai người nữ, 4 người phục vụ nối đuôi nhau đi vào, giành được lại lý trí đã mất của Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng đầu đầy mồ hôi, hãy còn nhớ mặc quần áo cho Tô Trăn.
"Thiếu gia, người có cần...."
Hai người hầu nữ đang dỗ Tô Trăn uống canh giải rượu.
Người hầu nhìn thấy thiếu gia nhà mình như là vừa mới được vớt từ trong nước ra, cùng với chỗ sưng lên của anh....ở một bộ phận nào đó, quan tâm đưa ra ý kiến, "Thiếu gia người có cần...."
Cố Thanh Nhượng da trắng mắt đen, lạnh lùng liếc nhìn người hầu, quay người đi vào phòng vệ sinh.
Tắm nước lạnh.
Cố Thanh Nhượng mở nước tắm, không nghe rõ được tình hình bên ngoài. Lúc đi ra nhìn, không ngờ được là Tô Trăn vẫn chưa uống canh giải rượu.
"Làm sao vậy?" Cố Thanh Nhượng thay một bộ đồ ngủ màu đen.
"Vị tiểu thư này sống chết không chịu uống".
Nữ nhân viên phục vụ nhìn vẻ mặt không vui của Cố Thanh Nhượng " Xin lỗi thiếu gia, là tôi vô năng".
Cố Thanh Nhượng đau đầu vẫy vẫy tay " Đi trước đi".
Trong phòng lại chỉ còn thừa lại hai người.
"Uống hết, sẽ tỉnh rượu".
Tô Trăn lắc đầu " Đắng".
Cố Thanh Nhượng uống một ngụm "Không đắng".
"Thế ca ca uống, Trăn Trăn uống ở trong miệng ca ca, miệng ca ca rất ngọt."
Cố Thanh Nhượng:............
Cái gánh nặng ngọt ngào này không đem anh vò chết thì không thôi mà....
Khó khăn lắm mới dập được hỏa thì giờ lại có xu hướng ngẩng đầu rồi.
Cố Thanh Nhượng đau khổ lắc đầu " Không được".
Tô Trăn sững sờ, trề môi bắt đầu khóc.
" Trăn Trăn...." Tô Trăn vừa khóc, Cố Thanh nhượng tay chân luống cuống.
Sau đó bất luận Cố Thanh Nhượng dỗ thế nào cô cũng đều không để ý đến anh, cuối cùng anh đành phải nhượng bộ. Tô Trăn đến uống trong miệng anh một lần, còn lại bản thân tự uống hết.
" Được được được" Khuôn mặt nhỏ còn đẫm nước mắt vì vậy mà nở nụ cười.
Tô Trăn uống một nửa lớn chén canh, để lại một ngụm cho Cố Thanh Nhượng. Cố Thanh Nhượng uống canh, Tô Trăn nũng nịu ngồi vào trong lòng Cố Thanh Nhượng móc lấy cổ anh.
Tô Trăn học được hít thở rồi, uống sạch nước canh trong miệng Cố Thanh Nhượng, Cố Thanh Nhượng nghĩ muốn rời đi, bị cô mềm mại giữ lấy, làm sao cũng không lỡ để vật nhỏ ngon miệng này đột nhiên rời đi.
Tục ngữ có câu...
Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng là quỷ phong lưu....
Tục ngữ có câu
Khó khăn nhất chính là hưởng thụ mỹ nhân.....
Một đêm này, Cố Thanh Nhượng bị Tô Trăn giày vò sắp chết rồi, không biết bao nhiêu lần muốn thuận theo cô cho xong.
Người hiện tại khó khăn lắm ngủ.
Cố Thanh Nhượng ôm Tô Trăn lên trên giường, nhẹ nhàng đắp chăn lên.
Vẻ mặt lúc ngủ của Tô Trăn xinh đẹp như thiên thần nhỏ, nhưng sau khi uống say thế nhưng....
Tiểu ác quỷ.....nhìn thấy mà không được ăn.....
Cố Thanh Nhượng mệt đến mức ngồi thảm bên cạnh giường, không biết từ lúc nào đã ngủ mất.
Trước khi tiến vào giác mông, anh khàn khàn cười một tiếng.
Không sao, sau này đòi lại hết.
***