Mã Y Minh ngạc nhiên hô lên một tiếng, như là trời sập đến nơi vậy, " Trời ạ Tô Trăn, cậu không phải thích học trưởng Cố chứ!"
Ngô Đình vừa nghe, cũng căng thẳng kéo lấy tay Tô Trăn.
Mã Y Minh và Ngô Đình nhớ lại, tối qua lúc học trưởng Cố đưa Tô Trăn về, ánh mắt Tô Trăn như hồ nước mùa thu nhìn nam thần lạnh lùng nhà người ta, vẫn như có điều muốn nói lại ngại, mặt lại đỏ ửng như vậy, căn bản chính là bộ dáng của thiếu nữ hoài xuân lần đầu biết yêu mà.
" Ai ya," Ngô Đình chán nản tự đập đầu mình, " Cũng tại mình, nếu như lúc đầu mình đồng ý đổi với Tô Trăn, cũng sẽ không phát sinh mấy chuyện này, cũng tại mình hết!"
Tô Trăn cùng tổ 3 vẽ tranh với nam thần, ngoài việc cùng chung một tổ nhiều ngày, tối qua còn trai đơn gái chiếc ở chung một tối, nam thần lại vừa đẹp trai, vừa phong độ, điều kiện gia đình cũng rất tốt, nếu là nữ sinh cũng đều sẽ bị luân hãm là điều đương nhiên. Việc Tô Trăn thích học trưởng Cố cũng là điều hợp tình hợp lý.
Nhưng vấn đề chính là....
" Tư liệu trên diễn đàn trường cũng ghi rõ, nam thần từ nhỏ đến lớn nhận biết bao nhiêu là thư tình, nhưng cho dù là loại hình nữ sinh nào, đáng yêu, thanh thuần, nóng bỏng hay là ngự tỷ, trước giờ chưa có ai lọt được vào mắt của anh.
Đến đại mỹ nữ Bạch Nhã Vi ở khoa tài chính, muốn khí chất có khí chất, muốn tướng mạo có tượng mạo, ngày ngày theo đuổi anh, nhưng nam thần vẫn như cũ không có để mắt đến." Mã Y Minh thấm thía nói.
Đến Ngô Đình nói " Thế nên Tô Trăn, Tô Trăn bạn tốt của tớ, cậu có hiểu rõ không?"
" Hiểu rõ cái gì....." Tô Trăn ngơ ngẩn, ngây thơ nhìn hai người bọn họ
Bộ dạng Tô Trăn như vậy trong mắt hai người kia chính là đến chết cũng không tỉnh ngộ.
" Cố Nam Thần anh ấy là một cái động không đáy, một cái hố băng!" Hai người nhìn nhau đều đồng thanh hô.
Nam thần chỉ thích hợp nhìn từ xa, nếu như dám mơ ước sẽ phải trả giá đắt.
Các cô đương nhiên biết Tô Trăn là một nữ sinh rất tốt, tính tình ấm áp dịu dàng, tướng mạo cũng tốt. Nhưng người ngoài không biết a, người ngoài nhìn vẻ ngoài của cô ấy, chỉ cho rằng cô có bộ dáng hồ ly tinh như vậy chắc chắc là nữ sinh mưu mô, xảo quyệt.
Nam sinh bình thường có một người bạn gái xinh đẹp giống hồ ly tinh như Tô Trăn như thế, cũng chỉ có thể chia tay sớm.
Nhưng gặp nam thần Cố Thanh Nhượng người như vậy, dù Tô Trăn có kê chân ra cũng không thể câu dẫn được anh.
Con đường thích nam thần, chú định là chỉ có đơn phương và đau khổ, có thể còn chịu đủ các tình địch dồn ép....
Xa không nói, đồ ngốc Tần Tiểu Manh trong phòng không phải thích Cố Thanh Nhượng sao, chỉ có thể yêu đơn phương trong đau khổ.
Hai người các cô không muốn Tô Trăn trải qua những ngày như vậy, mồm 5 miệng 10 phân tích đủ các tình cảnh khó khăn.
Tô Trăn khóc không ra nước mắt.
Trong thế giới tiểu thuyết, hai người đó có thể đưa ra những nhận định như thế, nhất định phải cho hai người bạn cùng phòng bảo bối của cô một tràng vỗ tay, đầu óc thế nhưng vô cùng tỉnh táo, không thể mơ ước đến nam thần.
Cô nhìn bộ dạng của hai người đối với nam thần Cố Thanh Nhượng chỉ là thưởng thức chứ không có ý....
Tán dóc.
Khuôn mặt của nữ phụ Tô Trăn, lúc buồn ngủ nhìn có vẻ lười nhác, chỉ tùy ý liếc nhìn người khác thôi cũng chính là bộ dáng muốn nói lại thôi, cô cũng rất bất lực a.....
Tô Trăn phải mất một lúc lâu mới có thể xóa bỏ ý tưởng kỳ lạ trong đầu của bọn họ.
Ăn trưa xong chuẩn bị ra ngoài.
Hôm nay là ngày đầu tiên của đại hội thể thao của Mân Ân, trong trường học từ sáng sớm đã bắt đầu náo nhiệt.
Bên trong phòng ký túc chỉ có Tô Trăn vẫn đang chìm trong giấc ngủ, ba người khác đã ra ngoài từ sớm.
Mã Y Minh được phân đến tổ chụp ảnh, sau khi bắt đầu đại hội buổi chiều, cô đã mang máy ảnh đi rồi, quyết tâm chụp được khoảnh khắc hiên ngang hào hùng của các vận động viên.
Hơn nữa còn không được ít hơn 30 tấm...đây quả là một nhiệm vụ gian khổ.....
" Đúng rồi, tranh triển lãm của khoa tài chính ở chỗ nào?" Tô Trăn đột nhiên dừng lại, ban đầu bọn họ định cùng với Mã Y Minh đến một sân vận động khác ở khuôn viên.
" Cậu muốn làm gì?" Ngô Đình cảnh giác nhìn Tô Trăn.
Tô Trăn im lặng thở dài, " Mình không phải muốn đi gặp học trưởng Cố, mình chỉ muốn đi xem bức tranh đó...."
Bức tranh đó, tuy rằng tất cả mọi người đều biết là Tô Trăn cùng nam chính hợp tác vẽ, ngay cả khi chỉ là phụ giúp thì cũng là hợp tác....nhưng thật ra, bản thân Tô Trăn một nét cũng không có vẽ, miễn cưỡng thì cũng coi như là mấy nét Cố Thanh Nhượng cầm tay cô vẽ.
Tô Trăn cũng rất tò mò, nam chính thật sự là đưa cô về xong lại quay trở lại tự mình phấn đấu cả một đêm ư....?
Rất nhiều người vây xung quanh tranh triển lãm của khoa tài chính, nguyên nhân bởi vì anh, bức tranh mà đích thân nam thần vẽ bản thân trong đại hội năm ngoái, không chỉ sinh viên trường bạn muốn xem mà sinh viên trường mình cũng muốn xem.
Phía trước tranh do Cố Tranh Nhượng vẽ có một vòng lớn người vây quanh, rất nhiều nữ sinh đều cẩm điện thoại chụp không ngừng. Còn có mấy bạn nữ vì người phía trước xem quá lâu, chặn đường người phía sau nên cùng người ta tranh luận.
Thật sự như là minh tinh thần tượng vậy.
Nếu như Cố Thanh Nhượng bước vào ngành giải trí, nhất định là hình mẫu học bá đẹp trai.
Đến lượt của Tô Trăn, cũng đã là 20 phút sau.
" Tô Trăn", Tô Trăn quay đầu, là Tần Tiểu Manh, bên cạnh còn có một nam sinh cao gầy, chính là nam sinh cô nhìn thấy tối hôm qua.
Thấy Tô Trăn nhìn mình, nam sinh kia mất tự nhiên đỏ mặt.
Trên bức tranh mà Cố Thanh Nhượng vẽ, ở dưới cùng, có ghi tên của hai người.
Cố Thanh Nhượng
Tô Trăn
Dòng chữ đó là dùng bút máy viết vô cùng tiêu chuẩn giống chữ mẫu, nét bút rất sắc nét, vừa nhìn đã biết không phải nữ sinh viết.
Tần Tiểu Manh nhìn chằm chằm vào hai dòng chữ bên dưới. Nếu như không phát sinh chuyện tối qua thì cái tên ghi cùng tên với Cố Thanh Nhượng đáng nhẽ là cô.
Ánh mắt của nữ chính khiến cho người ta sợ hãi, đây cũng chỉ là chữ ký bức tranh, cũng không phải ký tên vợ chồng trên giấy hôn thú, không cần phải quá coi như thật vậy chứ....
Tô Trăn ngẩng đầu nhìn bức tranh, liền nhíu mày.
Đây dường như.... dường như không phải là bức tranh mà bọn họ vẽ hôm qua.
Trên bức tranh tối ngày hôm qua, Tô Trăn nhắm mắt vẽ hai nét, Cố Thanh Nhượng sau đó trên cơ sở đó bổ cứu chỉnh sửa, cũng chính là nói, độ cong của cánh tay phải, phải lớn hơn so với bức tranh trước mặt này.
Tô Trăn chắc chắn là bản thân mình không nhớ sai.
Đây là có chuyện gì?
Phía trước bức tranh của Cố Thanh Nhượng, mọi người vẫn đang vui vẻ chụp lại, ánh mắt phát sáng nhìn chằm chằm, chỉ có một tiểu cô nương trông vô cùng quyến rũ, đang nhíu chặt mày, cẩn thận xem từng chi tiết giống như một nhà khảo cổ vậy, rõ ràng trông rất lạc loài.
" Bạn học, cậu xem xong chưa, mọi người đằng sau đều đang đợi đó".
Tô Trăn và Tần Tiểu Manh chỉ có thể rời đi trước.
Tô Trăn nghĩ không ra, Tần Tiểu Manh so với cô càng nghĩ không ra.
Lúc đó căng thẳng quá, cho rằng bản thân nhớ nhầm. Sau đó nhớ lại một chi tiết, ngón tay của Cố Thanh Nhượng sau đó có dừng trên bức tranh mấy giây, sau đó quả quyết xé rách bức tranh.
Hình như là....cố ý xé rách!
Nhưng Tần Tiểu Manh cũng không chắc chắn đó có phải là hình ảnh sau khi bản thân mình kinh hãi quá độ mà tưởng tượng ra hay là thật sự như vậy không nữa.
Nếu như không phải là do bản thân cô ta tưởng tượng ra, thế chính là Cố Thanh Nhượng đặt bẫy cô ta. Nhưng mà cô ta cũng không hiểu vì cái gì mà anh phải làm như vậy, cuối cùng người sửa chữa vẫn không phải là anh sao.
Nhưng nếu không phải, thì Cố Thanh Nhượng quả thật đối với cô ta rất tốt, ra sức sửa chữa, một câu nói nặng cũng không nói với cô ta... thế chính là anh ấy thích cô ta phải không?
Hai kết quả cách nhau quá xa, Tần Tiểu Manh đồng thời cảm nhận được sự va chạm mạnh mẽ giữa băng và lửa, sắc mặt có chút khó coi.
" Đừng nghĩ nữa, sau này sẽ có cơ hội". Nam sinh an ủi Tần Tiểu Manh, Tần Tiểu Manh miễn cưỡng gật đầu.
" Cảm ơn cậu, Văn Sam."
Văn Sam, Khâu Văn Sam?
Tô Trăn nhìn nam sinh trong lòng, trong mắt chỉ có Tần Tiểu Manh, hóa ra anh ta chính là thanh mai trúc mã của nữ chính, là anh trai hàng xóm, là nam phụ số 3 trong tiểu thuyết.
Vốn dĩ trong tiểu thuyết, sau khi nam chính và nữ chính cùng nhau hợp tác vẽ tranh, tình cảm tăng lên, nữ chính mỗi ngày đều vui vẻ, tích cực tiến nên, tất nhiên là cũng không cần đến sự an ủi của anh trai tốt cả.
Nhưng tình hình hiện tại không giống, bản chất gây phiền phức của nữ chính đã gây ảnh hưởng của nam chính, trực tiếp bị đuổi ra khỏi cửa rồi.
Nữ chính và nam chính náo đến không vui, ngược lại cùng nam phụ càng lúc càng thân thiết, có chút rời xa so với cốt chuyện ban đầu.
Còn nữa, nếu như bức tranh này không phải là bức tranh tối hôm qua, thế tức là có 3 bức tranh... thế bức tranh này được chuẩn bị lúc nào.....
" Tô Trăn cậu làm sao vậy, sau khi xem xong tranh của nam thần biểu tình nghiêm túc giống như tham gia lễ truy điệu vậy." Ngô Đình khoác vai Tô Trăn, " Đi thôi, chúng ta đi xem thi đấu thôi, thuận tiện cổ vũ cho người trong khoa luôn".
Mạch suy nghĩ của Tô Trăn đột nhiên bị Ngô Đình cắt đứt, muốn nghĩ nữa cũng không nghĩ ra, cũng chẳng tìm ra manh mối gì.
Thôi bỏ đi, ai mà chẳng có chút ngốc nghếch mơ hồ....
Đại hội thể thao kéo dài 5 ngày, trong lúc này các chủ đề diễn thuyết liên quan,của các khoa lớn mở ra diễn thuyết bừng bừng khí thế.
Mã Y Minh lấy được bảng lịch trình của các hoạt động gần đây trong trường, cô ấy đếm một lúc, trong 10 buổi diễn thuyết thì có đến 3 buổi là do Cố Thanh Nhượng làm chủ tọa.
Số lượng người trong 3 buổi này đương nhiên là vô cùng đông.
Tô Trăn vừa nghe thế liền xua xua tay, tha cho cô đi, cô lần trước chính là đi đưa mắt kính, không có biện pháp phải ngồi nghe 1 buổi diễn thuyết, chính vì như vậy sau đó kéo theo bao nhiêu là chuyện.
Lần này có nói gì cô cũng không đi.
" Vừa nãy vẫn còn nói cậu thích nam thần mà, hiện tại lại đối địch với nam thần như vậy.... Tô Trăn cậu có thể bớt mâu thuẫn một chút được không?" Ngô Đình để một đầu tóc dài, vắt chéo hai chân ngồi trên băng ghế gặm hamburger.
" Chính là, giống như bọn tớ có phải tốt không. Dáng người và khuôn mặt của nam thần rất đẹp, giọng nói của nam thần cũng rất hay." Hai người Ngô Đình và Mã Y Minh đạp tay vào nhau.
Tô Trăn do dự muốn nói lại thôi, cuối cùng cổ vũ bản thân thêm dũng khí, mọi người đều là bạn tốt, bọn họ nhất định sẽ tin tưởng cô.
" Mình nói với các cậu câu này" Tô Trăn khe khẽ nói, " Cố Thanh Nhượng đó, anh ta không phải người tốt."
" hả?" Hai người kia đều ý vị thâm trường "hả?"," Chứng cứ đâu?"
Tô Trăn: "....." không nói ra chứng cứ được.
" Tô Trăn a, Tần Tiểu Manh làm rách bức tranh của nam thần, nam thần không một câu trách cứ lại còn chủ động nhận sửa chữa, đây là nhân phẩm gì?
Sắp xếp cho hai người cùng nhau thức đêm, anh ấy lại đưa cậu quay về, một mình thức đêm, hoàn thành trong tác phẩm vẫn ghi tên của hai người vào, đây là tinh thần gì?
" Lại còn, đây là đồng ý cho cậu trực tiếp gọi đại danh của nam thần?"
Ánh mắt của Ngô Đình và Mã Y Minh nhìn Tô Trăn, khiến cho Tô Trăn cảm thấy bản thân giống như một người bệnh tâm thần.
" Thế mới nói không thể thích nam thần, nhưng có thể sùng bái, thưởng thức cái đẹp" " không sai"
Tô Trăn tuyệt vọng đi lấy nước, từ chối nói chuyện với hai fan của Cố Thanh Nhượng.
Buổi diễn thuyết của học viện khác có thể không đi, nhưng buổi diễn thuyết do học viện mình sắp xếp sắp xếp không thể không đi.
Tô Trăn vừa mở sổ, người chủ trì, Cố Thanh Nhượng.