"Ngày mồng năm tháng năm, đội quân tiến công của Ninh Ca Nhi sẽ đến kinh thành. Ninh Ca Nhi đã lập công lớn."
Trong viện, Tạ Phù Phong nhìn trang giấy từ bên ngoài truyền vào hồi lâu không nói.
Nàng ta biết Triệu Ninh vẫn luôn theo tứ hoàng tử Lý Lệnh Tiết, Triệu Ninh đã trở lại, có nghĩa Lý Lệnh Tiết rất có thể cũng sẽ sớm nhập kinh. Tình trạng hiện giờ của phủ tam hoàng tử e rằng không ổn. Người bên trong không ra được, người bên ngoài không vào được, nàng ta sợ bản thân cũng sẽ giống Lý Lệnh Thần, mắc phải quái bệnh, cuối cùng sẽ chết ở đây.
"Tiểu thư." Trên mặt Kiêm Gia đầy lo lắng, nàng ta thấp giọng nói, "Nơi này không thể ở nữa, có muốn nghĩ biện pháp rời đi?"
"Gấp cái gì?" Tạ Phù Phong trừng mắt nhìn Kiêm Gia, nở nụ cười cay nghiệt. Nàng ta xoa chiếc bụng đã lộ rõ của mình, híp mắt suy nghĩ một lát. Dịch bệnh Tề châu nàng ta cũng biết một ít, nàng ta tin tưởng Hoa Nhĩ Nhã bên kia sẽ có giải pháp. Sau một lúc lâu, nàng ta lười biếng nói, "Đưa tin tức này đến chỗ tam hoàng tử." Ngừng một chút, nàng ta lại nói, "Nghĩ biện pháp xuất phủ." Nàng ta đi theo tam hoàng tử, không danh không phận, không tính là người của phủ tam hoàng tử.
Quái bệnh bất thình lình làm xáo trộn tất cả kế hoạch của Lý Lệnh Thần, phụ tá của hắn hoặc là cũng bị nhốt trong phủ, hoặc là không được đi vào. Tuy rằng Lý Lệnh Thần lo lắng thế cục, nhưng cũng bất lực, điều này khiến hắn càng thêm cáu giận Hoa Nhĩ Nhã. Khi nghe được tin tức từ Tạ Phù Phong bên kia, hắn lại càng lửa giận công tâm, miệng mũi chảy máu.
"Trước khi Lý Lệnh Tiết trở vể, nhất định phải điều chế được thuốc! Nếu không —--" Lý Lệnh Thần cũng trở nên tàn nhẫn, ánh mắt nhìn Hoa Nhĩ Nhã tràn ngập ác ý. Đây là định chết cũng muốn kéo Hoa Nhĩ Nhã chôn cùng.
Hoa Nhĩ Nhã không ngờ thuốc của mình lại mất đi hiệu lực, cũng vô cùng sốt ruột. Nàng ta phát hiện, ngoại trừ tam hoàng tử và Vương Cần, người lui tới trong phủ không có người nào bị quái bệnh này, điều này cho thấy trùng cổ này khác với của nàng ta khi trước!
Cùng lúc khi người của phủ tam hoàng tử khẩn trương hành động, Chiêu Dương công chúa cũng không nhàn rỗi. Phủ tam hoàng tử bị niêm phong, phụ tá trong phủ hắn cũng không dám tự tiện hành động, đây đúng là thời cơ tốt. Nàng một mặt âm thầm cho người truyền tin tức dẫn dắt nhị hoàng tử điều tra ra nơi khởi nguồn của quái bệnh, mặt khác, chính nàng lấy lý do du sơn chơi xuân mang theo nhân mã tiến vào Tiểu Nam Sơn. Núi này nhiều đạo quan thờ phụng tổ sư gia, người lui tới ngoại trừ đạo sĩ thì là tín đồ. Sự việc của Khấu Huyền Chân khiến cho nhóm đạo sĩ đều trở nên co đầu rụt cổ, vừa thấy có một nhóm đông nhân mã đến, cuống cuồng chạy trốn khắp nơi. Chiêu Dương công chúa lười quản bọn họ, mà trực tiếp chạy đến nơi hạ nhân thông báo.
Núi cao lộ hiểm, bụi gai mọc thành đám.
Tạ Phù Sơ đi đằng trước, quay đầu lại nhìn Chiêu Dương chống gậy leo núi, khẽ thở dài: "Đã bảo nàng ở trong phủ chờ tin, nàng lại muốn đến đây." Nàng vươn tay về phía Chiêu Dương, vừa cười nói, "Đến đây, ta cõng nàng."
Chiêu Dương công chúa phồng má, lắc đầu. Nếu chút thể lực ấy còn không có, ngày sao làm sao đi xa? "Ta đi cũng không tính là chậm, là động tác của nàng quá nhanh." Chiêu Dương công chúa thấp giọng oán giận nói.
Tạ Phù Sơ ngẩn ra, nàng cười nói: "Phải phải phải." Nói xong bèn chậm bước chân lại. Bên người các nàng có hơn mười cao thủ, những người còn lại đã sớm đi đến điểm đến. Tam hoàng tử chuẩn bị một đại lễ như vậy, không nhận lấy quả thật quá có lỗi với phần lễ này. Vốn nơi này là do Cố Thanh Lâm trông giữ, nhưng lúc này hắn ta cũng bị vây trong phủ tam hoàng tử lo lắng chuyện quái bệnh, cho dù hắn nhớ tới chuyện này cũng không làm được gì, chỉ có thể âm thầm gửi hy vọng cho ông trời.
Đạo sĩ luyện đan trong núi vốn là chuyện thường, cho dù là quan phủ cũng không quản bọn họ. Chiêu Dương công chúa cũng biết việc này, bèn mua chuộc một đạo sĩ Tiểu Nam Sơn để hắn dẫn đường. Đạo sĩ này là người có độ điệp*, là đạo sĩ chính thống được quan phủ công nhận, người bên ngoài làm sao ngăn được hắn. Phương pháp của hắn cũng rất đơn giản, trực tiếp bảo những kẻ mặc đạo bào kia đưa độ điệp ra, mà những người đó vốn là người do tam hoàng tử xếp vào ngụy trang thành đạo sĩ, sao có thể có độ điệp? Nhóm người có mấy chục người đang trở nên rối rắm, tên đầu lĩnh vốn định liều lĩnh xông đến giết đạo sĩ kia diệt khẩu, nào ngờ đột nhiên xuất hiện mấy chục người cầm kiếm, chỉ có thể khoanh tay chịu trói.
*Độ điệp: văn thư chứng minh thân phận của người tu đạo.
Trong sơn động, nơi nơi đều là mùi thuốc súng gay mũi, bụi trong lò còn sót lại vương đầy khắp mặt đất. Người của Chiêu Dương công chúa tìm kiếm trong sơn động, thật sự đã tìm ra một ít hoả dược luyện chế, nàng phái người mang ra xa thử, tiếng ầm ầm vang động, uy lực vượt xa hắc hoả dược trong triều sử dụng. Hắc hoả dược dân gian không thể chế tạo riêng tư, lúc trước khi thái tử gặp chuyện là do có người chôn thứ này ở đó, chẳng qua đó chưa phải uy lực của vật ấy, nó chỉ được dùng để làm cho núi sụp đổ. Từ hoả dược đến đằng giáp đao binh, cánh tay của tam hoàng tử lại vươn đủ dài. Lấy được từ người ngoài, vẫn không bằng tự bản thân nắm trong tay có thể sản xuất được, đúng không?
Lúc trở về thành, thấy một đội người nghe được tin tức đi tới. Chiêu Dương công chúa cũng không khách khí, bắt hết người lại. Về phần chuyện sau đó, nàng trực tiếp đưa đến tay người có lòng, để xem hắn sử dụng thế nào.
"Cuối xuân." Dọc theo sơn đạo trở về, Tạ Phù Sơ nhìn những tán cây rậm rạp, chợt lên tiếng cảm khái.
"Sao, nàng tiếc nuối khi bỏ qua ngày xuân này?" Chiêu Dương công chúa quay sang nhìn Tạ Phù Sơ, nhẹ nhàng cười nói. Ngày xuân năm nay bận rộn hơn mọi năm, ngủ cũng không quá an ổn, rất nhiều chuyện thay đổi trong nháy mắt, rốt cuộc không thể tìm về cảm giác khi trước. Chẳng qua cũng có chuyện đáng để ăn mừng, ít nhất bên cạnh có một người có thể nắm tay đến già.
Tạ Phù Sơ nhìn Chiêu Dương, đáp: "Nói gì vậy." Dừng một chút, nàng lại cười xán lạn nói, "Lệnh Nghi nàng nhất tiếu sinh xuân, ta sao lại bỏ qua xuân sắc vô biên chứ?"
"Nàng —--" Sắc mặt Chiêu Dương công chúa ửng đỏ, nàng liếc mắt nhìn Tạ Phù Sơ, cúi đầu không nói chuyện. Nước suối trong núi róc rách, thanh âm vang vọng một vùng. Dưới chân sơn đạo nhiều đá vụn, Chiêu Dương công chúa được Tạ Phù Sơ nắm chặt, trong lòng chợt xúc động. Nàng từng nghĩ muốn có được một thân thể tốt, không bệnh không tai, hiện giờ trời cao đã đáp lại nàng. Về sau lại dần nảy lên những ý niệm khác, nhất nhất đều được đáp ứng, trời cao quả là hậu đãi nàng.
Gió cuối xuân đã có thêm mấy phần ấm áp, cuốn theo tơ liễu bay vào trong phủ tam hoàng tử.
Bệnh tình Lý Lệnh Thần không tiếp tục chuyển biến xấu, nhưng mẩn đỏ khắp người lại thật lâu không biến mất. Tin tức theo chim bồ câu truyền vào trong phủ, Lý Lệnh Thần vừa mở ra nhìn thấy, phút chốc sợ hãi trong lòng.
"Sơn động Tiểu Nam Sơn bị người phát hiện, thánh thượng đã phái người đi điều tra."
Đây là tội lớn, cho dù hắn là hoàng tử cũng không thể được miễn. Nếu việc này bị thiên tử biết, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Hắn nghĩ ra nơi để xử lý việc này, nhưng thân thể lại không được, chỉ cần nhị hoàng tử và ngự y bên kia không buông tha, cho dù hắn nói chứng bệnh này sẽ không lây cho người ngoài cũng không có người chịu tin tưởng. Mọi việc không thuận, Lý Lệnh Thần nhìn thấy Hoa Nhĩ Nhã lại cảm giác trong lòng không vui. Bên kia Tạ Phù Phong cũng nói với hắn muốn xuất phủ, đã có người che chở cho nàng ta, nàng ta sẽ từ đó mà chu toàn, Lý Lệnh Thần bị ầm ĩ đến đau đầu, bắt đầu hối hận đã dính vào hai nữ nhân này.
Hoa Nhĩ Nhã cũng không có bản lĩnh giải quyết phiền toái này của Lý Lệnh Thần, mãi đến khi thư từ Ba Quốc bên kia truyền đến, nàng ta mới tìm được biện pháp. Lý Lệnh Thần khẩn trương thúc giục, càng ngày càng nóng nảy, ngay cả những người bên cạnh nàng ta cũng đã đổi mấy người, như là người điên. Nàng ta cũng không la hét với Lý Lệnh Thần nữa, thầm mong mau chóng giải quyết phiền toái này.
Hạ tuần tháng tư. Cách thời gian Lý Lệnh Tiết quay về còn mấy ngày. Lý Lệnh Thần cuối cùng cũng vứt được chứng quái bệnh khiến hắn đau đầu này. Ngự y bên kia lơi lỏng, nhưng nhị hoàng tử bên này lại vẫn trả lời cần phải báo cáo với thiên tử. Vệ binh canh giữ ở bên ngoài phủ tam hoàng tử vẫn không rút lui.
Trong cung.
Minh Đức Đế lực bất tòng tâm đã buông chính vụ xuống, chuyển tâm tư tới lục hoàng tử Lý Lệnh Chất nhỏ tuổi nhất. Minh Đức Đế từng vì chán ghét Lục gia mà vứt bỏ hai mẹ con Lục Lệnh phi, lúc này lại một lần nữa sủng ái trở lại.
Tiểu hoàng tử tuổi nhỏ có phần ngây thơ, xem như là niềm an ủi duy nhất của Minh Đức Đế. Nhưng khi nghĩ tới nữ nhi bất hiếu ngỗ nghịch kia, ông ta lại trở nên không vui.
"Phụ hoàng." Tiểu hoàng tử kéo ống tay áo Minh Đức Đế, ngồi lên đầu gối ông ta, vươn tay sờ "râu rồng" của ông ta. Minh Đức Đế lơ đễnh đáp lại, nhìn vật cũ trên bàn lại thở dài một hơi. Nội thị là người hiểu rõ tâm tư Minh Đức Đế nhất, hắn vội nói: "Phương thuốc đều là tam công chúa bên kia tìm được, nàng ấy cũng nhớ người."
Minh Đức Đế cười lạnh một tiếng. Nhớ cái gì? Từ sau chuyện của Khấu Huyền Chân, nàng liền không vào cung nữa. Đầu óc hỗn loạn, ông ta xoa xoa trán, hỏi: "Thái tử bên kia có động tĩnh gì không?"
Nội thị cung kính nói: "Xác nhận không lâu nữa sẽ hồi kinh."
"Thái tử ca ca sắp về đây sao? Tốt tốt." Con nhỏ bên gối reo hò. Minh Đức Đế híp mắt, lạnh giọng nói: "Lâu như vậy, vẫn là đừng trở lại." Lời này nội thị nào dám tiếp? Chỉ khúm núm ở một bên, mà tiểu hoàng tử lại vỗ tay hưởng ứng Minh Đức Đế. Mặc kệ ông ta nói gì đều cổ vũ theo.
"Con trẻ vô tri, chính là phúc khí." Minh Đức Đế lắc đầu, khẽ cảm khái một tiếng.
Minh Đức Đế cùng ấu tử chơi đùa một hồi, bỗng nghe người truyền tới, nói là Chiêu Dương công chúa cầu kiến. Nội thị kia trong lòng vui vẻ, nhưng nhìn tới vẻ mặt của Minh Đức Đế, hai chữ "Mau truyền" tức thì kẹt trong yết hầu. Hắn trừng mắt nhìn không đáp lời nữa, trên trán lấm tấm mồ hôi.
"Con nói xem nên truyền hay không." Trên mặt Minh Đức Đế hỉ nộ khó phân, ông ta trêu đùa ấu tử, thản nhiên hỏi.
"Không truyền không truyền, nàng ta làm phụ hoàng mất hứng." Tiểu hoàng tử bĩu môi nói.
Minh Đức Đế gật đầu, thản nhiên nói: "Vậy để nó chờ ở ngoài điện đi." Nhưng dù thế, ông ta cũng không có tâm trạng chơi đùa cùng ấu tử, đưa người cho nội thị một bên, ông ta đứng dậy đi tới lui trong điện. "Một khắc chưa?" Sau một hồi lâu, Minh Đức Đế bỗng nhiên quay đầu hỏi.
Nội thị kia gật đầu cũng không được mà lắc đầu cũng không xong.
Nội thị không lên tiếng trả lời, Minh Đức Đế lại tự nói: "Đủ lâu rồi." Ông ta nâng mắt nhìn ngoài điện, trầm giọng nói, "Truyền."
Chiêu Dương công chúa đứng ngoài điện, có lần nào nàng vào cung mà Minh Đức Đế không truyền ngay đâu? Chỉ thời gian chờ đợi ngắn ngủi chưa đầy nửa khắc này, đã khiến cho lòng nàng sinh xúc động. Nàng bước nhanh vào trong điện, còn chưa đến gần hành lễ với Minh Đức Đế, đã thấy một đứa bé chạy tới, hung hăng va vào nàng, trong miệng còn hét: "Ngươi xấu!"
Nội thị thấy vậy, tim cũng nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khoé mắt Chiêu Dương công chúa giật nhẹ, nàng lách sang một bên, duỗi tay đè tiểu hoàng tử lại, lạnh giọng quát: "Làm gì vậy?"
Minh Đức Đế không mở miệng, ông ta chau mày, nhìn Chiêu Dương thật sâu, như đang nhìn một người khác.
Chiêu Dương công chúa vẻ mặt thản nhiên, nàng hành lễ nói: "Nữ nhi tham kiến phụ hoàng."
Minh Đức Đế lãnh đạm nói: "Đứng lên đi, xem ra ngươi còn nhớ rõ phụ hoàng này."
Chiêu Dương công chúa còn chưa nói gì, tiểu hoàng tử lại hét lên: "Ngươi tránh ra!" Làm như muốn đẩy Chiêu Dương.
Minh Đức Đế nhìn sang hai bên. Những người đó làm sao không biết? Vội vàng bước lên bế tiểu hoàng tử còn đang ầm ĩ mang ra ngoài.