Cuối tháng mười một.
Đầu tường mây nặng như chì, chuẩn bị một hồi đại tuyết dày đặc.
Tạ Phù Sơ cầm theo thủ lô*, nhanh chóng đi trên đường đến Bảo Hòa Đường.
*Thủ lô: lò sưởi cầm tay.
Từ biến cố ở sinh thần thái tử, trong thành Trường An vẫn không quá yên bình. Thiên tử vạn phần vui mừng vì thái tử phi có thai, ban thưởng hậu hĩnh, mặt khác cũng tức giận khi có người mưu hại thái tử phi và hoàng tôn, sai người tra rõ án này. Thái tử tự xin tránh tị hiềm, trong lúc tra cũng không thấy bóng dáng của hắn, nhưng cục diện đã thành, hai ngày nay rất nhiều người bị tịch biên gia sản vì tội danh "mưu phản".
Những người bị vây trong hoàn cảnh này đương nhiên chĩa mũi giáo về phía Hoa Thanh Nhã, dù sao một phần chứng cứ phạm tội là do hắn cung cấp. Bọn họ lấy thân phận của Hoa Thanh Nhã uy hiếp, nào biết người này là Hoa Thanh Nhã chân chính, kẻ giả mạo kia đã không còn biết tung tích. Hoa Thanh Nhã làm xong hết thảy cười tiêu sái, từ biệt Minh Đức Đế quay về Ba Quốc.
Gió gào thét dưới mái hiên như dã thú rít gào.
Tạ Phù Sơ ngồi ở Bảo Hòa Đường không đến nửa canh giờ, đã có hạ nhân đến thông báo, nói là Hoa Tinh Hà cầu kiến. Nàng nhíu mày, mơ hồ cũng đoán được ý đồ của Hoa Tinh Hà, trầm ngâm một lát, nàng nói: "Mời người vào."
Hoa Tinh Hà vẫn mang dáng vẻ vốn có, chắp tay có chút tùy ý, ngồi xuống ở đối diện Tạ Phù Sơ. Hắn chống cằm nhìn Tạ Phù Sơ, lười biếng nói: "Là tại hạ xem nhẹ bản lĩnh của quận chúa."
Tạ Phù Sơ nhíu mày, lãnh đạm nói: "Hoa tế ti có việc cứ nói thẳng."
Hoa Tinh Hà cười ha ha một trận, sảng khoái nói: "Hoa mỗ cũng không vòng vo. Hoa mỗ sẵn lòng hợp lực cùng quận chúa chữa trị cho Chiêu Dương công chúa, chỉ cần quận chúa đồng ý trao trả 'Triêu lộ'."
Tạ Phù Sơ cũng không tin tưởng Hoa Tinh Hà, mí mắt run lên, không muốn nghĩ đến, trực tiếp cự tuyệt: "Không cần." Dừng một chút, nàng lại nói, "Vương trữ hẵn đã chuẩn bị hồi quốc?"
Hoa Tinh Hà nghe vậy mặt lộ vẻ không vui, nhưng biết không thể cưỡng cầu. Hắn nhìn Tạ Phù Sơ thật sâu, trầm giọng nói: "Một khi đã vậy, Hoa mỗ cũng không cưỡng cầu. Nhưng nếu quận chúa đã không muốn tặng nó, vậy ngày sau dù là ai đến lấy, cũng xin quận chúa đừng giao ra."
Tạ Phù Sơ không đáp, như cười như không nhìn Hoa Tinh Hà.
Hoa Tinh Hà không nói thêm gì, lại chắp tay nghênh ngang mà đi.
"Quận chúa?" Ỷ Ngọc kinh hoảng nói.
Tạ Phù Sơ lấy ra một cây kim châm, tùy tay ném ra, liền cắm vào một con tiểu trùng màu đen không dễ thấy. "Không cần quan tâm hắn." Tạ Phù Sơ nói.
Sau khi Hoa Tinh Hà rời đi không bao lâu, lại có người khác tới cửa. Số lần Tạ Phù Sơ đến Bảo Hòa Đường cũng không ít, lại liên hệ với lúc trước người của phủ công chúa ra mặt giúp Bạch Ngọc Lâu và Bảo Hòa Đường, mọi người phút chốc có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Bọn họ không dám đến phủ Chiêu Dương công chúa, nhưng có thể chờ đợi ở Bảo Hòa Đường hoặc Bạch Ngọc Lâu.
"Quận chúa, đại phu ở tiền đường nói có một bệnh không cứu được, xin người ra tay." Ỷ Ngọc nhỏ giọng nói.
Tạ Phù Sơ trầm tư giây lát, trầm giọng nói: "Đưa người đến đây." Giá trị tín ngưỡng của hệ thống này càng là người khó cứu thì điểm càng cao, đương nhiên nàng không muốn bỏ qua.
Người tới cũng không bị nâng vào như Tạ Phù Sơ nghĩ. Người nọ sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt nôn nóng, hai mắt vô thần. Tạ Phù Sơ không biết hắn có bệnh nan y gì. Nàng nhíu mày, đang định bảo hắn tiến đến, người nọ rầm một tiếng quỳ gối dưới đất, khẩn cầu: "Cầu quận chúa khai ân."
Sắc mặt Tạ Phù Sơ chợt biến đổi, lập tức liền hiểu được. Người này e rằng không phải đến cầu y.
Người nọ thấy Tạ Phù Sơ quan sát hắn, trong lòng hoảng hốt, nói hết những lời đã được sắp xếp ra như đổ đậu. Hắn nói: "Tiểu nhân là người Lỗ gia, gia chủ vì chuyện thái tử phi mà thân hãm ngục tù, thật sự vô tội. Cầu quận chúa khai ân, nói tốt vài câu trước mặt công chúa giúp tiểu nhân." Nói xong, người nọ rút ra một xấp ngân phiếu từ trong tay áo.
Dám giáp mặt đút lót? Lá gan cũng to thật. Tạ Phù Sơ cười lạnh một tiếng. Nàng cũng không tin người Lỗ gia thật sự vô tội. Lỗ gia không tính là cao môn đại hộ, nhưng cũng có chút quan hệ thông gia với Tạ gia, Trịnh gia. Trong danh sách Hoa Thanh Nhã cung cấp cũng có một chỗ cho Lỗ gia. Đây là bị nắm lấy nhược điểm còn dùng chiêu thức cũ để chạy thoát.
Tạ Phù Sơ hồi lâu không nói gì, trong lòng kẻ Lỗ gia kia cũng bất an. Theo tin tức hắn nghe được, Tạ Phù Sơ được nuôi dưỡng ở nông thôn từ nhỏ, ở Hầu phủ cũng không được coi trọng hẳn sẽ rất thích bạc, có lẽ nào là ngại ít? Lỗ gia có nghìn vàng, không biết đã hối lộ qua bao người, trong đó cũng có những văn sĩ tự xưng là cao khiết. Hắn lén lút ngẩng đầu dò xét Tạ Phù sơ, đôi môi run run.
Tạ Phù Sơ cười giễu một tiếng, hỏi: "Người nào Lỗ gia?"
Ánh mắt người nọ chợt lóe, cũng không đọc ra thâm ý trong lời nói của Tạ Phù Sơ, vội vàng đáp: "Là Lỗ Dương Qua của nhà chúng ta."
Tạ Phù Sơ gật đầu, vẻ mặt khó lường. Nàng chậm rãi nói: "Ta đã biết, ngươi lui ra đi."
Không có được lời chắc chắn, người nọ sao chịu đi? Nhưng Tạ Phù sơ đã xoay người quay về phòng. Người nọ bị người hầu đuổi ra khỏi Bảo Hòa Đường, gió lạnh phả vào mặt, hắn run rẩy một hồi, hung hăng dậm chân, mắng một tiếng, chạy về một hướng nào đó. Xấp ngân phiếu khế đất lộn xộn kia rơi vào tay Tạ Phù Sơ.
"Quận chúa, người muốn biện hộ giúp Lỗ gia sao?" Ỷ Ngọc lo lắng hỏi.
Tạ Phù Sơ cười cười, chậm rãi thu hồi ngân phiếu, nàng nói: "Án này do Đại lý tự cùng Hình bộ xử lý, ta có thể làm gì?"
Hoàng hôn, sắc trời minh mông. Những bông hoa tuyết bay lả tả, dính vào y phục lập tức tan biến. Tạ Phù Sơ cũng không mang ô, đi được nửa đường bèn giục người đi cùng chạy về trước. Nội lực vận chuyển, nàng đã không sợ giá lạnh, toàn thân ấm áp.
Người đi đường dùng tay áo che đầu, một đường vội vàng chạy, những người bán hàng rong trên đường cũng không rao hàng nữa, hoặc là trở về, hoặc tìm một mái hiên trú vào.
Bước chân Tạ Phù Sơ rất nhanh, không bao lâu đã tới con phố nơi phủ công chúa. Dường như cảm nhận được điều gì, nàng chợt nâng mắt. Cách đó không xa, một bóng dáng quen thuộc che ô, dạo bước giữa làn hoa tuyết tung bay mà đến. Tim Tạ Phù Sơ loạn nhịp, nàng nhìn dáng người mảnh mai càng ngày càng gần kia, tim đập thình thịch. Một xúc cảm nào đó lướt qua trong nháy mắt, như điện quang huyễn ảnh, không thể nắm bắt.
"Là công chúa." Ỷ Ngọc ngạc nhiên thốt lên.
Hồi lâu sau, Tạ Phù Sơ mới cười khẽ, nói "Ừ" một tiếng. Gió tuyết càng lớn, nàng phất tay áo, nhanh chóng đi về phía Chiêu Dương công chúa.
"Trời lạnh, sao nàng lại ra ngoài?" Tạ Phù Sơ dịu dàng nói, nàng cầm bàn tay lạnh lẽo của Chiêu Dương công chúa, lại đón lấy tán ô trong tay nàng ấy.
Chiêu Dương công chúa mỉm cười nói: "Tuyết rơi." Nàng đặt tay bên môi thở ra một hơi khí nóng, lại nhấc tay phủi đi những bông tuyết trên vai và tóc của Tạ Phù Sơ. "Chờ sang năm xuân đến, không biết ta đã ra sao." Nàng lại nhẹ thở dài một tiếng.
Hai người sóng vai đi trên đường, đám người Ỷ Ngọc tự giác lui về sau.
Đoạn đường ngắn ngủi này lại dài như cả đời, Tạ Phù Sơ không nhớ rõ bản thân và Chiêu Dương đã nói gì, đến khi nàng hoàn hồn lại, ngẩng đầu đã trông thấy tấm biển phủ Chiêu Dương công chúa. Chợt bên tai nghe thấy một tiếng thầm thì: "Về nhà rồi."
Áo lông dính tuyết có hơi ẩm ướt, tản ra hàn khí.
Vào trong phòng, hơi ấm của lửa than phả vào mặt. Tạ Phù Sơ giục Chiêu Dương đổi một thân y phục, đến khi hai người đều sạch sẽ, nàng mới mở miệng kể chuyện đã xảy ra ở Bảo Hòa Đường.
Nàng nói: "Lúc ở Bảo Hòa Đường, Hoa Tinh Hà cùng với một người Lỗ gia đều đến tìm ta."
Chiêu Dương công chúa nhíu mày, đáp: "Hoa Tinh Hà lại là vì 'Triêu Lộ'?"
Tạ Phù Sơ gật đầu nói: "Hoa Tinh Hà có vẻ khó chịu, hắn mất hứng bèn cố tình thả ra một con cổ trùng." Trước khi Ba Quốc đến làm sứ, thái tử rất tôn sùng và kỳ vọng đối với Hoa Tinh Hà, khiến nàng cũng nghĩ Hoa Tinh Hà có thể mang đến một hy vọng sống cho Chiêu Dương công chúa, nhưng hôm nay xem ra thái tử đã nhìn nhầm.
"Sứ thần Ba Quốc sẽ sớm rời kinh." Chiêu Dương công chúa lắc đầu nói, "Huynh trưởng vốn định giữ Hoa Tinh Hà lại, nhưng ta lại cảm thấy không cần."
Tạ Phù Sơ nghe vậy cũng đồng ý: "Hoa Tinh Hà chưa chắc đáng tin. Hắn xem trọng thanh chủy thủ kia như thế, có lẽ là trong chủy thủ cất giấu điều gì?" Dừng một chút, suy nghĩ của nàng lại chuyển về Chiêu Dương công chúa, "Trải qua khoảng thời gian ngâm thuốc, thân thể của nàng đã chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng chung quy không thể trị tận gốc, khi nào thì bắt đầu đây?"
"Nàng nghĩ thế nào?" Chiêu Dương công chúa cười hỏi.
Tạ Phù Sơ trầm ngâm một lúc, đáp: "Lại điều trị thêm một thời gian đi." Bệnh đã hơn mười năm, chỉ có nửa tháng thì thật sự là qua loa.
"Theo ý nàng." Chiêu Dương công chúa cười nói, "Ta còn muốn đi xem sắc xuân Giang Nam." Nếu sớm ép độc xuống hai chân, sợ là không thể rời khỏi kinh thành này nữa.
"Người Lỗ gia? Là Lỗ Dương Qua à?" Chiêu Dương công chúa bỗng hỏi.
Tạ Phù Sơ gật đầu, nhớ đến vẻ mặt của người Lỗ gia kia cũng thấy thú vị. Nàng lấy ngân phiếu và khế đất ra nói: "Lỗ gia ra tay thật hào phóng."
Chiêu Dương công chúa cười nói: "Hắn có thể tích lũy tài phú cũng là nhờ vị trí hiện tại mà thôi. Nếu không làm sao tích được gia tài bạc triệu thế này?" Nhặt lấy mấy tấm khế đất từ trong ngân phiếu, Chiêu Dương công chúa nói, "Ngoại thành thật là một khu đất tốt, thu không biết mệt."
Tạ Phù Sơ chợt nghĩ, truy vấn: "Muốn giải quyết giúp Lỗ gia?"
Chiêu Dương công chúa lắc đầu. Có thể chặt đứt được thế lực Trịnh gia, cớ gì không làm? Về phần những ngân phiếu và khế đất Lỗ gia đưa tới, chỉ khiến cho bọn họ có nhiều thêm một tội trạng thôi. Những thứ tịch thu được cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống hoàng gia. "Khoảng thời gian này nàng chớ xuất phủ." Chiêu Dương công chúa nói. Người Lỗ gia tặng đồ, đương nhiên sẽ muốn tìm một kết quả. Nhưng các nàng cũng không định thả Lỗ Dương Qua ra, chờ khi Đại lý tự cùng Hình bộ trình lên tất cả chứng cứ, đương nhiên sẽ bị kết tội.
"Nếu bọn họ biết được chúng ta lấy tiền nhưng không làm việc, có thể sẽ trả thù ngầm hay không?" Tạ Phù Sơ nói đùa.
Chiêu Dương công chúa nhìn Tạ Phù Sơ, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, nàng gật đầu nói: "Sẽ." Không chỉ có thể có việc này. Thái tử đắc tội với người khác, bọn họ không thể xuống tay với thái tử, nhưng sẽ xuống tay với những người xung quanh thái tử, mà công chúa bệnh tật như nàng hoàn toàn là một trong những mục tiêu. Nàng nhìn Tạ Phù Sơ, lại nghiêm túc nói, "Ta sống một ngày, sẽ bảo hộ cho nàng một ngày an ổn. Nàng vào phủ công chúa, có thể mượn danh nghĩa trong phủ làm bất cứ chuyện gì, cho dù là chọc trời cũng có ta chịu trách nhiệm."
Tạ Phù Sơ suy nghĩ một chút, nàng cố ý nói: "Nếu ta về phe Lý Lệnh Thần thì sao?"
Chiêu Dương công chúa không chút do dự, nàng chắc chắn nói: "Nàng sẽ không." Nàng dám nói ra lời ấy, đương nhiên là vạn phần tin tưởng Tạ Phù Sơ.
Cảm giác được người toàn tâm toàn ý tin tưởng và bảo vệ tốt vô cùng.
Giai nhân như thế, ai có thể cầm lòng được? Liệu còn ai khác cũng được hưởng vinh dự ấy? Tạ Phù Sơ nhìn bản thân trong mắt Chiêu Dương, suy nghĩ bất tri bất giác chạy đến nơi nào.