"Đường Miên, có người tìm cậu."
Một bạn học đứng ngoài cửa phòng học gọi, Đường Miên ngẩng đầu nhìn thấy Giang Tú Phân ở ngoài hành lang phòng học, Giang Tú Phân nhìn qua thấy Đường Miên nhìn tới bên này vội vàng vẫy tay ý bảo Đường Miên đi ra ngoài.
Đường Miên không chút suy nghĩ buông quyển sách trên tay, đứng dậy đi ra ngoài.
"Mẹ, sao lại ở đây, trong nhà xảy ra chuyện gì sao?" Đường Miên lo lắng hỏi.
"Có chút chuyện, chúng ta qua bên kia nói đi."
Giang Tú Phân duỗi tay lôi kéo Đường Miên tới rồi thang lầu chỗ rẽ bên kia đi, chỗ rẽ cầu thang bên này không nhiều người, nói chuyện này cũng tiện hơn.
Mắt Giang Tú Phân hơi hơi phiếm hồng nhìn Đường Miên, nghẹn ngào hai tiếng nói: "Miên miên, lục ca của con bị thương, chiến hữu của nó lại đây nói là lúc này nó đang ở quân khu bệnh viện. Mẹ với ba con trong lòng không yên tâm, mẹ dự định cùng ba đi qua đó một chuyến. Dạo này con có muốn về nhà thì về cùng bọn Đường Kiều, con đi một mình không an toàn, nếu như con lại xảy ra cái chuyện gì, nửa cái mạng già này của mẹ cũng không còn! Còn nữa, con có chuyện gì thì tìm đại ca con biết không, mấy người chị dâu của con không đáng tin cậy, một số việc mấy ca ca con vẫn lo được. Mẹ đi rồi không biết khi nào trở về. Nếu chạm thì cũng phải hơn nửa tháng."
Giang Tú Phân trong lòng lo lắng, không biết lão lục bên kia như thế nào, dẫn tới nói năng có chút lộn xộn.
Đường Miên nghe thấy Đường Chiến bị thương cũng lo lắng, mày đẹp nhíu lại, mở miệng nói: "Mẹ, không có việc gì, mẹ cứ đi đi, gần đây con cũng không có thời gian về nhà,hai ngày trước chủ nhiệm lớp nói con phải tham gia thi đua, trong khoảng thời gian này phải ở trường học bù. Lúc đi mẹ hãy mang theo cái này, lần trước con cùng bạn học đi chùa có xin một lá bùa bình an, mẹ giúp con đưa nó cho lục ca, cầu cái tâm an, nghỉ hè con sẽ đi thăm lục ca."
"Sáng mai mẹ đi, đến lúc đó mẹ lại sang đây một chuyến, đúng rồi, đây là tiền sinh hoạt của con trong nửa tháng này, con cầm đi." Giang Tú Phân nói xong đem một xấp tiền nhét vào tay Đường Miên.
Đường Miên vội vàng cự tuyệt: "Mẹ, con có tiền, khoảng thời gian trước con làm phiên dịch cho người ta được không ít tiền, mẹ đi với con về ký túc xá, con có mua mỹ phẩm cho mẹ, mẹ thuận đường lấy mang về đi."
"Tiền của con là tiền của con, đây là tiền mẹ cho con, con lấy tiền này mà sinh hoạt, lần này mẹ đi mất nửa tháng, trên người của có có chút tiền mẹ cũng an tâm, cầm!" Giang Tú Phân thái độ rất cường ngạnh, căn bản không cho Đường Miên cự tuyệt.
Thừa dịp còn không có tiết học, Đường Miên dẫn theo Giang Tú Phân về ký túc lấy mỹ phẩm cho Giang Tú Phân, Giang Tú Phân cũng không ở lâu liền rời đi, trong nhà còn một đống việc phải thu xếp, còn phải dọn dẹp sửa soạn đồ đạc chuẩn bị cho một chuyến đi dài.
Ngày hôm sau, Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn lại đến, Đường Miên tìm Lưu Hồng Kỳ xin nghỉ nửa ngày định đưa cha mẹ đi nhà ga.
"Con về đi, xin nghỉ làm gì, chậm trễ học tập, chiến hữu của lục ca con nói đã chờ ba mẹ ở nhà ga, ba mẹ còn có thể xảy ra chuyện gì nữa......" Giang Tú Phân lải nhải nói.
"Mẹ, con đưa hai người đến cổng nhà ga, như vậy được rồi đi." Đường Miên bất đắc dĩ nói.
Ba người tới rồi gần ga xe lửa, ở đây bán không ít đồ trứng luộc nước trà, bánh bao gì đó đều có, Đường Miên thấy vậy liền mua một chút đồ ăn, làm Giang Tú Phân liên tiếp mắng lãng phí tiền.
Đường Miên nghe xong cũng không tức giận, tiếp xúc một thời gian Đường Miên cũng đã biết đại khái tính tình của hai vợ chồng già này, thế hệ trước từ nạn đói năm ấy đầu lại đây, sinh hoạt chú ý tiết kiệm, cho dù là hiện tại đã tốt hơn trước nhiều cũng như cũ không thích lãng phí, đối với bản thân cũng liền càng thêm không chú ý nhiều như vậy, mặc kệ ăn gì, có thể lấp đầy bụng là được.
Chi nhiều tiền như vậy để mua bánh và trứng, Giang Tú Phân cảm thấy rất đau lòng a.
"Mẹ, không có việc gì, con có tiền, đồ trên tàu có thể mắt hơn ở đây, hơn nữa mẹ phải ở trên xe mấy ngày, chẳng lẽ đều không ăn?" Đường Miên nói.
"Không phải không ăn, trước khi đi mẹ có làm bánh nướng mang theo, đến lúc đó đem hâm lại là ăn được rồi, này bánh bao, trứng gà mẹ ăn cảm thấy xót." Giang Tú Phân nói.
"Mẹ, như vậy không được, hai người lớn tuổi rồi, ăn uống phải thận trọng một chút. Mẹ còn không nói còn có hai chiến hữu của lục ca đi cùng, con mua mấy cái này là để tiếp đãi bọn họ, người ta tới đây một chuyến, tốt xấu gì cũng chiếu cố một chút."
Đường Miên nói như vậy Giang Tú Phân cũng không nói gì nữa, con gái nói có đạo lý, người ta đi một chuyến xa như vậy tới đây, bà và lão đầu tử ăn bánh nướng lớn, làm hai đồng chí cũng phải gặm bánh nướng vậy không tốt lắm.
Đường Dương Sơn không nói gì, sau khi biết lão lục bị thương đến nay trong lòng chỉ còn mỗi chuyện này.
Tới ga tàu, Giang Tú Phân bảo Đường Miên nhanh quay về trường học.
Đường Miên một bên trở về, vừa nghĩ có chỗ nào đó không thích hợp, tựa hồ cô đã quên mất thứ gì.
Đi được một khoảng Đường Miên đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu liền thấy Tiết bạch cách cô mấy mét, bên cạnh Tiết bạch còn có Lệ Ngự.
Tiết bạch sải bước đi tới, lộ ra nụ cười sang sảng nói: "Đường Miên đồng chí, thật trùng hợp, ở chỗ này cũng gặp được cô."
"Ân, thật trùng hợp." Đường Miên mắt liếc người nào đó bên cạnh Tiết Bạch, sau đó tiếp tục nói: "Hai người đây là phải đi?"
"Đúng vậy, chúng tôi đến tỉnh H là để thực hiện nhiệm vụ bây giờ đã hoàn thành, nên phải rời đi." Tiết bạch cười giải thích hai câu, sau đó mới nhận ra mình đã nói hơi nhiều.
"Đúng rồi, chúng tôi ở tỉnh W, nếu cô có cơ hội đến đó không chừng chúng ta có thể gặp lại." Tiết bạch lại lần nữa mở miệng nói.
"Có thể, chúc hai người thuận buồm xuôi gió." Đường Miên khách sáo nói.
Dù sao cũng không thân, chào hỏi vài câu hai bên liền rời đi.
Tiết bạch nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của cô, cảm thán nói: "Cô bé kia thật xinh đẹp, còn rất lễ phép, Lệ ca, cậu xem thử có phải cô ấy so với mấy cô công chúa nhỏ trong đại viện của chúng ta tốt hơn nhiều đúng không?"
"Cô ấy còn chưa thành niên, thu hồi lại mấy cái tâm tư dơ bẩn đó của cậu đi." Lệ Ngự liếc mắt qua nhàn nhạt nói.
"Này, sao cậu biết con gái nhà người ta vị thành niên?"
Điểm chú ý của Tiết bạch luôn kỳ quái như vậy, Lệ Ngự rõ ràng là khinh bỉ anh tâm tư không thuần, kết quả trọng điểm của anh lại thành Lệ Ngự vì sao biết cô bé vị thành niên...... Thật đúng là, hết cứu!
"Này, nói mau sao cậu biết người ta vị thành niên?"
"Mặc đồng phục, mắt cậu là để trang trí à?" Mù rồi sao?
"Thôi, không nói chuyện này, dù sao cũng không phải vấn đề không lớn, vị thành niên tôi có thể chờ, tôi mới 24, chờ cô bé thành niên tôi cũng không phải quá già."
Tiết bạch cố ý nói như vậy, kỳ thật Tiết bạch đối cô bé kia không có ý tứ gì, thấy con gái nhà người ta đẹp nên xem như em gái nhà mình mà đối đãi, sở dĩ nói như vậy là cố ý chọc Lệ Ngự.
"Tỉnh tỉnh đi, cô ấy thành niên thì cậu đã thành lão già."
"Không thể nào, đàn ông lớn tuổi cũng có thể cạnh tranh công bằng!" Tiết xem mặt đầy ý cười, tiếp tục trêu chọc nói.
"A!" Lệ Ngự cười lạnh liếc Tiết bạch, môi mỏng hé mở, nói ra hai chữ: "Cầm thú!"
"Này, này, Lệ ca à cậu công kích tôi như vậy không đúng rồi, thích người nhỏ tuổi hơn liền thành cầm thú, cậu dám bảo đảm sau này vợ của cậu sẽ không nhỏ hơn cậu nhiều tuổi, đến lúc đó không chừng cậu cũng là cầm......"
Tiết bạch còn nói chữ cuối cùng chân đã bị đạp, đứng không vững suýt nữa thì bị ngã.
Chờ ổn định thân mình thì chủ nhân cái chân đá anh đã đi xa, Tiết bạch xoa xoa chân bị đá, vội vàng cất bước theo sau.
Trong lòng âm thầm phun tào người nào đó, quan lớn đốt nhà, người dân không được thắp đèn*.
(*) Ý nói là quan lớn có đốt nhà người dân không được kêu than hay ý kiến. Tiết Bạch chỉ trích Lệ Ngự ỷ làm chỉ huy ăn hiếp lính ấy mà.
Cậu mắng tôi cầm thú thì được, tôi nói lại cậu thì bị đá, công bằng ở đâu hả?
Vẽ cái vòng tròn nguyền rủa cậu, tương lai sẽ phải cưới một cô vợ nhỏ hơn 10 tuổi, đến lúc đó xem ai là cầm thú!!!
Hai bóng dáng màu xanh quân trang khuất xa dần ở cửa nhà ga......