Alexander trở về với cơ thể tiều tụy, đức vua thấy anh thì cau chặt mày, không nói nhiều lời liền cho người đưa anh trở về cung điện riêng, đồng thời cũng chấp thuận yêu cầu cho Rayson trở thành vệ sĩ của Alexander.
Hoàng hậu nhìn Alexander trở về như vậy thì vô cùng tức giận, bà ta siết chặt nắm tay xoay người đi đến cung điện của Leandre.
Khoảng thời gian sau đó đức vua không còn đến tìm anh nữa, Rayson và Alexander thi thoảng sẽ cùng nhau trốn khỏi cung điện chạy đến đội sát thủ và luôn trở về trước năm giờ chiều.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ tốt lên, dần dần Rayson không còn coi Alexander như một hoàng tử nữa mà là một người em trai, cậu luôn muốn bao bọc Alexander.
Cho đến một ngày...
Rayson cùng Alexander đang trên đường trở về cung điện, họ đi vào trong khu rừng, bỗng nhiên một mũi tên lao thẳng về phía họ.
Rayson nhanh tay rút kiếm đỡ được một tên cho Alexander sau đó lao về phía mũi tên được bắn ra. Alexander cũng cầm kiếm lao lên. Ngay lập tức họ bắt gặp được một tên hiệp sĩ đang cố gắng chạy trốn. Rayson chạy nhanh đến trước mặt gã, đá một phát khiến gã ngã xuống đất, cung rơi ra ngoài.
Alexander nhìn thấy ấn ký của hoàng hậu trên áo giáp của gã, khuôn mặt tối sầm lại, đưa mũi kiếm đến trước mắt gã:
"Hoàng hậu sai ngươi đến ám sát ta sao?"
Gã hiệp sĩ chẳng dám cử động, bởi chỉ cần hắn nhích một li thì mũi kiếm kia sẽ đâm thẳng vào mắt hắn, hắn bất lực, tình thế tiến thoái lưỡng nan tự cắn lưỡi mình.
Alexander giật mình thu kiếm lại, muốn ngăn gã tự sát, nhưng giây sau đó gã vùng lên đâm con dao găm giấu sau lưng về phía Alexander.
Động tác của hắn vô cùng dứt khoát, con dao liền găm thẳng vào bắp chân của Alexander, anh nhíu mày vung kiếm, thẳng tay cắt đứt yết hầu của gã.
Đúng vào lúc này, những hiệp sĩ khác chạy ra nhìn thấy cảnh tượng đó, ai nấy đều bàng hoàng, có tên còn nhanh chóng chạy đi báo cho hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe tin liền triệu tập nhị hoàng tử và vệ sĩ của ngài ấy đến cung điện chính, bắt đầu đau đớn than khóc với đức vua. Alexander nghe những lời trách móc của bà ta mà giận đến mức cười khẩy.
Rayson im lặng quỳ bên cạnh nghe những lời khiển trách, nắm tay vô thức siết chặt.
Đợi hoàng hậu than thở xong xuôi, đức vua mới lên tiếng:
"Ai là người đã giết hiệp sĩ đó."
Alexander ngẩng đầu, định nhận đó là mình là Rayson đã nhanh hơn một bước:
"Là thần thưa đức vua."
Alexander hoảng hốt nhìn Rayson, nét mặt cậu vẫn bình thản như thường. Alexander nhíu mày muốn xen vào, Rayson lại nói tiếp:
"Là tên đó tấn công nhị hoàng tử, thần không kịp suy nghĩ thiệt hơn đã ra tay chém hắn."
Hoàng hậu quát lớn:"To gan! Ngươi có biết đó chính là hiệp sĩ truyền tin của ta không mà dám ra tay như vậy? Mà nơi ngươi ra tay lại còn trong chính phạm vị hoàng tộc, sao ngươi dám hỗn xược như vậy? Đức vua, ngài phải đòi lại công bằng cho ta!"
Đức vua im lặng một lúc, ung dung lên tiếng:"Vệ sĩ của nhị hoàng tử giết hại hiệp sĩ thân cận của hoàng hậu, chém đứt một chân, trục xuất khỏi hoàng gia."
"Phản đối" Alexander đứng bật dậy:"Rõ ràng là tên khốn đó sai trước, hà cớ gì ngài lại chém đứt chân cậu ấy, hơn nữa, không phải cậu ấy giết chết hắn!"
"Vậy ngươi nói xem ai là người giết?"- Hoàng hậu nói.
"Là ta, là ta chém chết hắn, muốn phạt thì phạt ta!"- Alexander chắn trước mặt Rayson.
Hoàng hậu bật cười:"Một tên nhóc như ngươi thì giết được ai chứ? Nghe lời, trở về cung điện riêng tự nhận thức tội lỗi của mình vì đã bao che cho kẻ phản đồ đi."
Đức vua không thèm để tâm đến Alexander, phẩy tay cho binh lính lôi Rayson đi. Alexander chạy theo muốn ngăn lại nhưng bị các binh lính khác kiềm lại, cưỡng ép quay về cung điện.
.....
Karlis nhíu mày:"Khốn nạn."
Rayson xắn một bên quần lên, để lộ một cái chân giả được làm bằng gỗ, cậu ta cười gằn:"Đây, cái chân này chứng minh được mối quan hệ giữa tôi và nhị hoàng tử trong sáng rồi chứ?"
Karlis nào còn tâm hơi đâu mà để ý vấn đề đó, hắn nhìn chăm chú vào cái chân giả một lúc, lên tiếng hỏi:"Nhưng mà, thời đại này có thể làm ra một thứ như vậy sao?"
Rayson nhún vai:"Là đội trưởng làm cho tôi, ngài ấy cái gì cũng biết, thậm chí suy nghĩ còn vượt thời đại."
Dù sao đây cũng là nội dung của cuốn tiểu thuyết não tàn kia, nếu xuất hiện một người như thế cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Karlis tự động bỏ qua những nghi ngờ về vị đội trưởng Eric này.
Rồi đột nhiên hắn lên tiếng hỏi:"Sao đó ngươi đến biệt thự Alarie hả?"
Rayson lắc đầu:"Bị cưỡng chế đưa vào. Tôi ban đầu làm trong một quán rượu sau đó chính quản gia Algie đã đến và đưa tôi đến đây với lời dụ dỗ rằng mức lương cao hơn."
Karlis câm nín. Rayson nhìn biểu cảm của hắn một lúc, không nhịn được bật cười:"Nói nhiều rồi, trở về thôi."
Hôm nay Rayson đã nói quá nhiều từ ngữ cho một ngày, lại còn cười nhiều hơn bình thường nữa nên cậu không muốn phí sức, muốn quay lại phòng mình nghỉ ngơi, dù sao công việc của cậu cũng đã kết thúc rồi.
Karlis vẫn đứng bất động tại chỗ, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Quá khứ của Alexander, không ngờ lại có thể u ám đến như vậy. Rốt cuộc thì hắn nên làm gì mới có thể giúp ích cho anh đây?
Đang mãi bận tâm suy nghĩ, hắn không để ý đến bóng dáng một người xuất hiện sau lưng hắn.