Karlis "giận dỗi" theo Alexander ra phố. Hôm nay anh nói sẽ đưa hắn đến trung tâm thị trấn để tham dự lễ hội mùa thu.
Lúc này Karlis mới nhớ rằng mùa hạ sắp kết thúc rồi, bây giờ đang là thời điểm giao mùa sang thu. Thời điểm Karlis đến với thế giới này là đầu hạ, bây giờ tính ra hắn ở đây cũng đã được ba tháng rồi.
Bỗng nhiên trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc khó tả.
Karlis không quen thuộc với đường phố ở đây, chỉ biết những con đường dẫn đến những cửa tiệm hắn hay đến, còn lại phần thị trấn rộng lớn kia hắn chưa từng trải nghiệm. Thật ra thì có một chút nhưng khi đó xảy ra sự cố bị tên Anthony bắt đi nên hắn không dám đi lung tung nữa, mỗi lần đi đâu đều đi cùng Alexander.
Từ tiệm xem bói đến trung tâm thị trấn không xa, đi một lúc là tới. Alexander thấy hắn cứ nhìn Đông ngó Tây không khỏi mỉm cười:"Ngài chưa từng đến lễ hội giao mùa của vương quốc sao?"
Karlis ngẫm nghĩ, cố lục soát suy nghĩ của "Karlis" nhưng vẫn chẳng có chút ký ức nào. Hắn lắc đầu, nói:"Chưa từng, đây là lần đầu tiên."
Alexander cũng chỉ gật đầu.
Thật ra điều này cũng khá bình thường, lễ hội giao mùa là do người dân trong thị trấn tự tổ chức để ăn mừng cho công sức của bản thân trong thời gian qua, cũng là nơi trao đổi hàng hóa, mua bán những thứ cần thiết cho một mùa mới, vậy nên các quý tộc không đến tham gia cũng là lẽ thường tình vì họ muốn mua cái gì đều có thể, chẳng cần phải đợi để mua tại một lễ hội như thế này.
Nhưng đương nhiên cũng có ngoại lệ, một số quý tộc thích thú với lối sống của người dân trong thị trấn cũng thường cải trang vào để tham gia cùng với họ, tận hưởng niềm vui của thời khắc giao mùa.
Trong nguyên tác có đề cập đến chuyện này, đây là thời điểm nữ chính Violet trốn khỏi biệt thự Alarie cùng với đại hoàng tử Leandre cải trang thành người thường đến "hẹn hò" tại lễ hội này.
Karlis biết chứ chưa từng có ý định sẽ đi vì đơn giản là hắn không biết ngày. Nói là thời điểm giao mùa nhưng hắn lại không biết nó diễn ra vào hôm nào nên không thể đi được, mà hôm nay vừa khéo lại là ngày diễn ra lễ hội, bên cạnh lại có một người hiểu rõ về thị trấn này, không tận dụng cơ hội thì đúng là ngu ngốc.
Đã tiến vào trung tâm thị trấn, khung cảnh nơi này vô cùng náo nhiệt. Mọi người cười cười nói nói hết sức vui vẻ và thoải mái chứ không như những buổi tiệc quý tộc cười nói với nhau hết sức gượng ép.
Ở đây vô cùng đông đúc, người dân của cả thị trấn gần như đều tụ tập lại tại đây, vô số hàng quán được dựng lên để bán những thực phẩm tươi ngon hay những món đồ lưu niệm. Ở giữa trung tâm còn được dựng một sân khấu lớn, có vẻ như sẽ có cả những tiết mục âm nhạc ở đây.
Karlis thích thú nhìn ngắm khắp nơi, hắn chạy đến hàng quán đông người nhất, nơi đó đang rao bán các sản phẩm được làm từ ngọc trai trông cực kỳ đẹp mắt. Hắn muốn chen vào mua một vài món nhưng còn chưa kịp chạm đến món đồ đã bị dòng người đông đúc đẩy ra, một thân hình cao lớn ở phía sau đỡ lấy hắn, nói:
"Ngài thích những thứ này sao?"
Karlis thấy mình không bị ngã thì thở phào nhẹ nhõm, hắn đứng vững lại, hào hứng nói:"Đương nhiên, đẹp thế cơ mà."
"Vậy khi nào trở về tôi sẽ làm cho ngài vài cái."-Alexander thản nhiên nói.
Ánh mắt Karlis sáng lên, hắn hỏi:"Thật chứ?"
"Thật, không đẹp bao đổi."
Nghe được lời khẳng định chắc nịch từ Alexander, hắn quay lại nhìn cửa hàng ngọc trai được mọi người bu đông kia, quay mặt bỏ đi:
"Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác."
"Nhưng trước tiên." Alexander lên tiếng, anh nắm chặt lấy bàn tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, nói tiếp:"Làm như thế này cho chắc chắn, ở đây đông người, nếu bị lạc thì khó tìm lắm, phải không phu quân?"
Karlis ngẩng đầu nhìn người cao hơn mình cả một cái đầu gọi mình là "phu quân" bỗng chốc xấu hổ vô cùng. Đỏ mặt tía tai mà quay đi.
Alexander thấy vành tai ửng hồng của hắn, cảm thấy đáng yêu cực kỳ nhưng không nỡ chọc, sợ lại làm hắn giận nên đành nhịn xuống, đưa hắn đến những cửa hàng khác.
Ngoại hình của Karlis vô cùng bắt mắt khiến cho các thiếu nữ tuổi mới lớn nhìn mãi không rời mắt được. Hắn đứng mua trái cây mà cảm nhận được hàng trăm ánh nhìn đang ghim chặt trên người mình, đến cả bà chủ gian hàng còn ghẹo hắn:
"Chàng trai trẻ, cháu đẹp trai như thế không biết đã có người trong lòng chưa? Cháu gái của bà năm nay tròn mười tám, dáng vẻ ưa nhìn, chẳng biết cháu có hứng thú?"
Karlis ngượng chín cả mặt, hắn quay sang nhìn Alexander, ánh mắt van nài cầu cứu anh. Alexander bật cười, kéo Karlis vào lòng mình, trả lời bà chủ thay hắn:
"Tiếc quá, nhưng mà cậu chàng này là của cháu rồi, chỉ có thể chúc cháu gái bà gặp được một người khôi ngô tuấn tú hơn thôi ạ."
"Ôi." Bà chủ lớn tuổi rồi nên chuyện gì mà chẳng từng gặp qua, thấy hai chàng trai xác nhận quan hệ như vậy bà cũng chỉ cười nói:"Vậy sao, tiếc quá, đành phải để cháu gái tiếp tục chờ đợi rồi."
Alexander tán gẫu với bà chủ thêm vài câu rồi kéo Karlis đi. Dù rời đi rồi nhưng cả người Karlis vẫn còn đỏ ửng, đặc biệt là vành tai, Alexander cuối cùng vẫn không nhịn được mà chọc ghẹo:
"Phu quân của tôi lớn thành bộ dạng này nên người gặp người thích, ngài công tước, ngài nói xem tôi có nên đưa phu quân về nhốt trong nhà để hằng ngày chỉ mỗi mình tôi được ngắm nhìn không?"
Karlis mím môi, một lúc lâu sau hắn mới "ừm" một tiếng. Alexander ngạc nhiên, anh cứ nghĩ hắn sẽ thẹn quá hóa giận mà không thèm đi cùng mình nữa, nào ngờ hắn lại đồng ý?
Bên dưới lớp áo choàng màu đen, làn da trắng của Alexander bỗng phủ một tầng ráng hồng.
Violet tranh thủ thời gian Karlis không có ở biệt thự để chạy đến thị trấn. Việc được cầu hôn tối hôm qua đều nằm trong dự liệu của cô, vậy thì hôm nay chắc hẳn cô sẽ được gặp người đó tại lễ hội giao mùa theo đúng như nguyên tác.
Cô đi thật nhanh đến trung tâm thị trấn, nhìn quang cảnh đông đúc náo nhiệt mà không khỏi nhíu mày, cô nghĩ trong lòng:
"Đông thế này làm sao mà tìm được anh ấy."
Cô đi dạo xung quanh vài vòng, bởi vì sở hữu ngoại hình ưa nhìn nên lúc nào cũng được các chàng trai đến làm quen, điều này không khiến Violet dễ chịu một chút nào. Cô gạt phanh những chàng trai ấy đi, cố chấp đi về phía trước tìm kiếm đại hoàng tử Leandre.
Đến khi cô tìm được người ấy rồi, định tiến lại gần thì phát hiện Karlis cũng đang đứng ở đó!