Ngày hôm sau Tần Tứ không thể không đối diện với việc bị mời phụ huynh, hắn cho rằng Tần Hải Minh chắc chắn sẽ không đến nhưng vừa bước chân vào trường đã nhìn thấy xe của Tần Hải Minh ở cổng trường.
Tần Tứ sững sờ, nhíu mày lại.
Hắn làm bộ như không nhìn thấy Tần Hải Minh, đợi ông ấy xuống xe, mặc âu phục cùng giày da bước vào cổng trường rồi, Tần Tứ mới bắt đầu bước tiếp.
Tần Tứ trực tiếp đi vào lớp, mới đầu rất bình tĩnh cho đến khi tan tiết học đầu tiên, hắn đi đến nhà vệ sinh, các học sinh trên đường đều lén lút nhìn hắn, sau khi đợi hắn đi lại thì thầm với nhau sau lưng hắn.
“Trời ơi, tụi bây biết gì chưa? Tần Tứ vậy mà lại là thái tử gia của tập đoàn Tần thị, con trai của Tần Hải Minh!”
“Đúng đúng, tao cũng nghe nói rồi, hôm qua không phải Tần Tứ bị gọi đến phòng hiệu trưởng sao? Sau đó thì hôm nay Tần Hải Minh đã tự mình đến trường rồi, hiệu trưởng tự mình đến tiếp đãi ông ấy, nghe nói ba của Tần Tứ còn muốn tặng một tòa lầu cho trường nữa đó!”
“Oa, quả nhiên có tiền là tốt nhất, vậy lần này chắc Tần Tứ sẽ không chịu trừng phạt rồi nhỉ.”
“Đó là đương nhiên rồi, đừng nói là phạt Tần Tứ, rất có thể cậu ta sẽ được tuyên dương trong lễ chào cờ vào thứ Hai tuần sau.”
“….”
Tần Hải Minh nhiều năm chiếm giữ bìa mặt báo tuần san về tài chính kinh tế, không có mấy người là không biết, cho dù là không biết cũng từ miệng người khác biết được một xíu tình huống.
Sau khi Tần Hải Minh gặp hiệu trưởng lại đi đến cửa lớp của Tần Tứ, chặn Tần Tứ từ mới nhà vệ sinh trở lại, ông ấy nói với Tần Tứ vài câu rồi mới rời đây. Đương nhiên là cả quá trình Tần Tứ không nói một câu nào.
Song lần này không cần hoài nghi nữa, chứng cứ xác minh Tần Tứ thực sự là con trai của Tần Hải Minh, không phải là một kẻ nghèo hèn, có thể tập đoàn Tần thị sẽ thuộc về hắn trong tương lai.
Tin tức Tần Tứ là thái tử gia của tập đoàn Tần thị được lan truyền nhanh chóng, chẳng bao lâu nó đã lan truyền khắp trường ở thành phố B, tất cả những người từng bàn tán về hắn vì hắn kén ăn lần này không dám nói gì nữa.
Khi Lăng Vi biết được thân phận Tần Tứ, cô ta hoàn toàn choáng váng, cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Tần Tứ là con trai của Tần Hải Minh, cô ta đã từng coi thường hoàn cảnh nghèo khó của hắn, bây giờ nghĩ lại cảm thấy trớ trêu và buồn cười làm sao.
Mà Tô Trầm Tinh, kể từ khi gặp Nguyễn Ninh và Tần Tứ ngày hôm đó, cũng không để ý tới Lăng Vi nữa, chưa tới hai ngày đã vứt bỏ hoa khôi trường quen bạn gái mới rồi.
Nếu nhìn kĩ bạn gái mới của Tô Trầm Tinh sẽ thấy phần lông mày có hơi giống Nguyễn Ninh, trên mặt có hai quả lê, nhưng về tổng thể thì vẫn kém Nguyễn Ninh một chút.
——
Tin đồn trong trường không ảnh hưởng nhiều đến Tần Tứ, hắn cũng không quan tâm đến ý kiến của người khác.
Hiện tại hắn chỉ muốn biết suy nghĩ của Nguyễn Ninh đối với mình.
Ngày mai vừa đúng là sinh nhật mười tám tuổi của hắn, hắn muốn xin Nguyễn Ninh làm bạn gái hắn không biết cô sẽ đồng ý hay không.
Bữa tối sinh nhật hôm đó, Nguyễn Ninh tự mình làm bánh kem cho hắn, nhưng nếu đã là bánh kem, chắc chắn độ ngọt rất cao, so với đồ ăn ngọt hơn nhiều.
Tần Tứ nhìn chiếc bánh kem cô tự tay làm, trong lòng dâng lên một luồng ấm áp, đây là sinh nhật đầu tiên hắn đón sau khi bốn tuổi.
Hơn nữa còn là với người mà hắn thích.
Hắn đột nhiên cảm thấy cuộc đời không có gay go như vậy.
Nguyễn Ninh nói: “Biết anh không thích đồ ngọt cho nên bỏ ít đường rồi, nhưng mà vẫn là rất ngọt, anh đừng ghét bỉ nhé.”
Sao hắn có thể ghét bỏ được? Tần Tứ không nói nên lời, nhưng chỉ cần là Nguyễn Ninh làm hắn đều sẽ thích.
Nguyễn Ninh cắm số “18” bên bánh kem, sau đó đốt lửa, bắt đầu hát chúc mừng sinh nhật hắn.
Tần Tứ nhìn cô chằm chằm giữa ánh nến lung lay, nhìn một lúc lại không thể nhìn thấy thứ gì khác.
Nguyễn Ninh hát xong nói: “Anh nhắm mắt cầu nguyện trước đi, sau đó thổi tắt nến, như vậy nguyện vọng mới trở thành sự thật.”
Ánh mắt Tần Tứ vẫn rơi trên khuôn mặt của cô nói: “Nguyện vọng nào cũng thành hiện thực sao?”
Nguyễn Ninh ngập ngừng nói: “Khả năng thành hiện thực….khá lớn, anh đừng đưa ra những nguyện vọng xa vời, phải có tính khả thi mới được.”
Tần Tứ cong môi cười nói: “Được.”
Sau đó hắn nhắm mắt, sau khi cầu nguyện xong thì thổi tắt nến.
Nguyễn Ninh nói: “Sinh nhật vui vẻ, Tần Tứ.”
Tần Tứ nói: “Cảm ơn em, Ninh Ninh.”
Cảm ơn em đã cùng anh.
Cuối cùng Tần Tứ ăn hết cái bánh kem, một chút cũng không lãng phí.
Trời đã khuya, Nguyễn Ninh ngáp muốn đi tắm rửa rồi ngủ nhưng bị Tần Tứ ngăn cản.
“Ninh Ninh, lúc nãy em nói nguyện vọng sẽ trở thành sự thật, hiện tại anh nói cho em biết nguyện vọng của anh, em giúp anh thực hiện được không?” Tần Tứ nghiêm túc nhìn cô: “Ninh Ninh, làm bạn gái anh đi.”
Nguyễn Ninh: “…”
Tần Tứ thấy cô im lặng, trong lòng có hơi loạn rồi, hắn đáng thương giải thích: “Ninh Ninh, em biết không, sau khi anh bốn tuổi, anh đã không còn đón sinh nhật nữa, cũng chưa từng thực hiện được điều ước sinh nhật. Anh đang nghĩ, có thể gặp được em có lẽ là ông trời đền bù cho anh bấy lâu nay.”
Nguyễn Ninh nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng buồn rầu, Tần Tứ của cô, trước khi gặp được cô luôn không có được khoảnh khắc yên lòng và vui vẻ.
Tần Tứ thấy lá bài tình cảm có ích, vội vàng tiếp tục cố gắng: “Ninh Ninh, em không thật sự chuẩn bị đá vị hôn phu tương lai của em đó chứ?”
Nguyễn Ninh im lặng suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng lấy hết can đảm, ngẩng đầu nhìn Tần Tứ và tỏ tình với anh: “Tần Tứ, em có việc này muốn nói với anh, thực ra em không thuộc về thời không này.”
Tần Tứ nhướng mày.
Nguyễn Ninh chậm rãi nói sự thật với Tần Tứ, nói cho Tần Tứ biết chuyện đã xảy ra giữa hai người ở một thời không khác, sau đó nói: “Em không biết bản thân tại sao lại đột nhiên xuyên qua đây, cũng không biết có một ngày sẽ đột nhiên xuyên trở về hay không, nếu như hiện tại em đồng ý với anh, lỡ như một ngày nào đó em bỗng nhiên biến mất, anh sẽ đau lòng.”
Tần Tứ tiêu hóa một lúc rồi mới chấp nhận được những gì cô nói, mặc dù khó tin nhưng hắn tin những gì Nguyễn Ninh nói là sự thật.
Tần Tứ nói: “Cho nên nói, vị hôn phu tương lai của em là anh của tám năm sau? Nguyên bản là chúng ta sắp kết hôn rồi?”
Nguyễn Ninh gật đầu: “Ừm, trước kết hôn một ngày đột nhiên em xuyên tới đây.”
Tần Tứ: “….”
Hắn không biết nên giải thích chuyện này như thế nào, trong lòng hắn cảm thấy phức tạp, nhưng có thể gặp được Nguyễn Ninh, cho dù là một ngày, một giờ, một phút hắn cũng thấy mình được lợi rồi.
Tần Tứ kéo cô vào lòng, thở dài nói: “Ninh Ninh, lần này có thể oan ức em rồi, lại đợi thêm hai năm rồi kết hôn, anh không gấp, hiện tại toàn thân cả tim anh cũng thuộc về em rồi.”
Nguyễn Ninh: “…”
Em không gấp đâu, rốt cuộc thì anh nhìn từ đâu ra em gấp vậy!
Sau khi nói ra mọi chuyện, Nguyễn Ninh và Tần Tứ sống một cuộc sống hạnh phúc như một cặp vợ chồng.
Cho đến một ngày nào đó của nửa năm sau, Tần Tứ nằm xuống ngủ thiếp đi như mọi ngày, mọi chuyện vẫn bình thường, nhưng khi mở mắt ra lại thấy mình ở một nơi xa lạ.
Đây là một căn phòng có đầy đủ dụng cụ tập thể dục, căn phòng rất lớn và rộng rãi, trông giống như một phòng tập thể dục, và trên mặt đất trước mặt hắn là một người đàn ông bị đánh đến bầm tím mặt mũi, người đàn ông đã ngất đi.
Tần Tứ cau mày không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Tuy nhiên, khi hắn ngẩng đầu lên và nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương trên tường, hắn đã vô cùng sửng sốt.
Người đàn ông trong gương mặc áo phông đen với quần thể thao giản dị, thân hình thẳng tắp cường tráng, đường nét ba chiều sâu thẳm, lông mày kiếm và mắt sao, đường nét khuôn mặt lạnh lùng vô cảm.
Là hắn, nhưng lại không giống hắn.
Người đàn ông trong gương trông khoảng hai mươi lăm hai mười sáu tuổi, như thể già hơn mình rất nhiều.
Hắn nhanh chóng nghĩ đến những gì Nguyễn Ninh đã nói với hắn về việc xuyên không, chẳng lẽ hắn cũng đã xuyên không rồi sao? Đây có phải là xuyên đến vài năm sau rồi?
Tần Tứ đột nhiên cảm giác được một trận sợ hãi, sắc mặt tái nhợt, không rõ Nguyễn Ninh có còn tồn tại trong không gian thời gian này hay không, nếu không có, nếu như không có…
Hắn không dám tiếp tục nghĩ sâu hơn, không dám nghĩ đến nếu như Nguyễn Ninh không có ở đây thì hắn sẽ như thế nào đây.
Tần Tứ mở cửa phòng tập muốn đi ra ngoài, tuy nhiên bên ngoài phòng tập đã có rất nhiều người đứng, có mấy người quần áo màu đen giống như vệ sĩ cùng một thanh niên mặc vest với giày da, bên cạnh còn đứng…
Ninh Ninh?!
Con ngươi của Tần Tứ kịch liệt co rút, bạo lực toàn thân lui xuống…
Cô mặc một chiếc váy dài lộ vai, tuy ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng trong mắt lại ẩn chứa vẻ sợ hãi không rõ, giống như một con nai sừng tấm lạc vào bầy sói, đáng thương mà quyến rũ.
Đây là Ninh Ninh của hắn, hắn tuyệt đối không nhận lầm.
Ánh mắt của Tần Tứ không ngừng rơi trên người Nguyễn Ninh, từ đầu đến cuối không hề dời đi quá nửa phút.
Nguyễn Ninh bị hắn nhìn đến da đầu run lên, quả thật muốn khóc đến nơi rồi. Cô vừa xuyên vào sách không bao lâu, đã bị coi thành thế thân của Nguyễn Trân lôi đến gặp nhân vật phản diện số một trong cuốn sách, phải biết rằng nhân vật phản diện này rất hung hãn, không phải người bình thường có thể tiếp cận.
Nhưng đúng lúc này Tần Tứ đột nhiên bước tới, đi về phía cô.
Nguyễn Ninh theo phản xạ nuốt nước bọt.
Không biết trong lòng Tần Tứ có bao nhiêu kích động, có bao nhiêu vui mừng, thời không này có Ninh Ninh. Cô vẫn bộ dáng hai mươi tuổi, hình như hắn lớn hơn cô vài tuổi, bây giờ cô không thể xem anh như trẻ con nữa.
Tần Tứ đứng yên trước mặt cô, sau đó đưa tay kéo váy dài hở vai của cô lên, giọng nói rất từ tính: “Sau này đừng mặc loại váy này nữa, nhé?”
Nguyễn Ninh: “….”
Tần Tứ thấy sắc mặt cô hơi trắng, nhịn không được nhướng mày, dũng khí kém như vậy, nhưng…. hình như em ấy không nhận ra mình rồi.
Tần Tứ cong môi, cố tình trêu chọc cô nói: “Sợ anh sao?”
Nguyễn Ninh run rẩy, giọng nói tuy rằng run rẩy nhưng lại cố chấp: “Không…. Không sợ.”
Tần Tứ nhướng mày: “Thật sự không sợ?”
Nguyễn Ninh sắp khóc đến nơi rồi: “…..Sợ!”
Tần Tứ trái tim mềm nhũn rối tinh rối mù, nhưng ngoài mặt vẫn rất dữ tợn, ai bảo em ấy vô lương tâm quên mất mình chứ.
“Em sẽ khóc sao?”
Nguyễn Ninh: “Không… Không khóc.”
Trong mắt Tần Tứ bùng cháy ngọn lửa bệnh tâm lý, hắn nhìn cô chăm chú và nói: “Không, bảo bối, anh muốn khiến em khóc.”
Nguyễn Ninh: “….”
Mẹ ơi, hắn thật là đáng sợ! QAQ
—–
Lúc Tần Tứ xuyên qua đây Nguyễn Ninh cũng cùng lúc xuyên trở lại.
Ngay khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình vẫn đang trên xe đang thử váy cưới, xe đã đậu trước cửa biệt thự nửa tiếng, Tần Tứ đang ngồi bên cạnh cô tính tình rất tốt chờ cô tự mình tỉnh dậy.
“Tỉnh rồi?” Ngay khi Tần Tứ thấy cô mở mắt thì giọng nói trầm thấp đã vang lên.
Nguyễn Ninh bối rối một lúc mới phản ứng lại được, cô nhìn Tần Tứ hai mươi sáu tuổi trước mặt, một lúc lâu sau, cô vội vàng lao tới ôm lấy hắn.
Tần Tứ không khỏi nhướng mày, nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”
Nguyễn Ninh nói: “Lúc nãy em nằm mơ.”
Tần Tứ: “Ác mộng sao?”
Nguyễn Ninh nói: “Không, là mộng đẹp. Em mơ gặp anh lúc còn là học sinh đó.”
Tần Tứ: “…”
Mặc dù miệng nói là mơ nhưng Nguyễn Ninh biết nó rất có thể không phải là một giấc mơ mà là thật, chỉ là thời gian ở hiện thực trôi qua chậm hơn so với thời gian xuyên việt.
Cô đột nhiên xuyên trở lại cũng không biết Tần Tứ ở thời không đó sẽ như thế nào, có phải sẽ vì cô đột nhiên biết mất mà buồn rầu.
Tần Tứ nghe cô nói mơ thấy lúc mình còn là học sinh thì không khỏi nở nụ cười, hắn mở cửa bước xuống xe trước, sau đó giúp Nguyễn Ninh mở cửa xe dìu cô xuống.
Hai người về đến nhà, tất đều như cũ, Nguyễn Ninh lại trở về hoàn cảnh thân thuộc.
Ngày mai là hôn lễ của hai người, cũng sẽ như cũ tổ chức bình thường, tựa như không có cái gì thay đổi.
Nguyễn Ninh nói: “Tần Tứ, anh có ảnh thời anh còn là học sinh không?”
Tần Tứ nói: “Em muốn em sao?”
Nguyễn Ninh gật đầu.
Tần Tứ hít một hơi khó khăn nói: “Có thì có, nhưng mà….”
Nguyễn Ninh sững sờ nói: “Chỉ là cái gì?”
Tần Tứ: “Chỉ là sợ em bị vẻ đẹp của anh làm cho choáng váng.”
Nguyễn Ninh: “….”
Làm gì khoa trương đến như vậy, cô đã gặp người thật cũng không có bị đẹp trai làm cho choáng váng, chỉ là xem ảnh thôi dĩ nhiên sẽ không như vậy đâu, người này thật sự quá là tự luyến rồi.
Tần Tứ kéo cô trở về phòng, sau đó từ trong ngăn kéo dưới cùng lôi ra một tấm ảnh thời học sinh, hắn lặng lẽ liếc nhìn cảm thấy ăn mặc có hơi mộc mạc, nhưng may mắn là nhan sắc vẫn rõ nét, hắn đưa cho cô với vẻ mặt ghét bỏ.
Nguyễn Ninh nhận lấy, nhìn thanh niên có đôi mày ảm đạm trong bức ảnh, ngón tay khẽ vuốt lông mày.
Vẫn là dáng vẻ trong giấc mơ đó.
Cô chưa từng nhìn thấy Tần Tứ thời niên thiếu, Tần Tứ trong ảnh mặc đồng phục màu xanh trắng, tóc mái trên trán hơi dài, đôi mắt sâu và híp, mũi cao môi mỏng, giống như cậu bé cô từng gặp qua trong mơ.
Quả nhiên không phải là mơ.
Nguyễn Ninh nói: “Tấm ảnh này tặng cho em được không?”
Tần Tứ cười nói: “Được, tấm ảnh này cho em, thân anh cũng cho em.”
Nguyễn Ninh nhịn không được bật cười, bất kể là ở thời không nào, chỉ cần có Tần Tứ thì cô sẽ cùng hắn hạnh phúc cùng nhau.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Nguyễn Ninh nằm trên giường, cầm lấy tấm ảnh nhìn rất lâu, trong lòng luôn nghĩ đến bây giờ Tần Tứ thiếu niên đang làm cái gì, chắc chắn là đang vì sự biến mất của cô mà buồn rồi.
Nguyễn Ninh từ trên giường đứng dậy, từ trong ngăn kéo tìm được một cây bút, viết một câu ở mặt sau bức ảnh, sau đó đem bức ảnh vào khung đặt ở đầu giường.
Ngủ ngon, thiếu niên của em.
“Giả như không còn gặp lại anh nữa, em chúc anh sáng, trưa, tối đều tốt lành.”
Tác giả có lời muốn nói: Toàn văn hoàn.