Cảm giác vừa tỉnh lại đã xuất hiện ở một chỗ xa lạ không phải lần đầu tiên Nguyễn Ninh trải qua. Thế nhưng lúc thấy hai đám người đang giương cung bạt kiếm trước mặt, cô vẫn hơi không phản ứng kịp.
Cách chỗ cô không đến ba mét có hơn mười học sinh mặc đồng phục xanh trắng đang chia làm hai nhóm, một bên mười người, bên kia bốn năm người. Ranh giới bên Sở bên Hán phân biệt rất rõ ràng.
Nhìn bừng bừng rực lửa, mùi thuốc súng nồng nặc, giống như giây tiếp theo sẽ lao vào đánh nhau vậy.
Nguyễn Ninh trừng lớn mắt sững sờ.
Cô đây là… xuyên trở về sao?!
Nguyễn Ninh nhìn cảnh vật xung quanh mình. Nơi này là một cái ngõ nhỏ vô cùng hẻo lánh, bình thường hẳn là rất ít người qua lại, hơn nữa cũng không có camera theo dõi hay gì cả, thật đúng là một chỗ lý tưởng để giết người phóng hỏa hay đánh nhau ẩu đả.
Nghĩ đến gì đó, Nguyễn Ninh vội nâng tay sờ mặt mình, đáng tiếc chỉ dựa vào sờ cô không thể xác định được khuôn mặt của mình có thay đổi gì hay không. Cô lại cúi đầu nhìn nhìn quần áo mặc trên người, phát hiện ra trên người mình vẫn mặc chiếc váy liền áo màu trắng tinh khiết trước khi xuyên qua, chân vẫn đi đôi giày cứng nhắc màu đen kia, mà trên cổ tay còn có một cái nốt ruồi nhỏ.
Trong lòng Nguyễn Ninh yên tâm hơn một chút. Xem ra lần này cô là xuyên cả người qua luôn chứ không phải chỉ xuyên linh hồn.
Tinh thần chưa kịp trở lại bình thường, người trước mặt cô đã bắt đầu nói chuyện.
“Tần Tứ, bây giờ Vy Vy là bạn gái bố mày, nếu mày mẹ nó biết điều thì tránh xa bảo bối của bố mày một chút, nếu không đừng mong còn sống nổi ở Trường cấp ba thành phố B này nữa!”
Nguyễn Ninh: “…”
…Tần Tứ?
Trường cấp ba thành phố B? Lúc Tần Tứ còn là học sinh?!
Trong giây lát, Nguyễn Ninh bối rối chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô cố gắng hết sức giảm cảm giác tồn tại của mình xuống, nhẹ tay nhẹ chân đi lên phía trước lẫn vào giữa dòng người. Cô tỉnh bơ chen chúc lên trước muốn thấy rõ xem Tần Tứ này là người trùng tên trùng họ hay là Tần Tứ mà sau này sẽ cùng cô bước vào nấm mồ hôn nhân.
Vốn dĩ là cô cùng Tần Tứ kết hôn. Trước ngày cưới một ngày, Tần Tứ mang cô đi thử áo cưới, sau đó trên đường về cô chỉ ngủ trên xe một lát thôi mà ai ngờ khi mở mắt ra lần nữa đã đột nhiên xuất hiện ở nơi này rồi.
Cũng không biết thời không mang bộ đồ bây giờ cô mặc xuyên qua kiểu gì nhỉ. Nó vẫn còn tồn tại, không hề biến mất.
Nếu là người sau thì chỉ sợ Tần Tứ sẽ điên mất.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nguyễn Ninh liền nhịn không được sầu lo.
Nhưng mà trước mắt u sầu lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề gì. Cô không biết vì sao mình lại xuyên đến đây, càng không biết mình có trở về được nữa hay không.
Mà lúc này cô đã chạy tới phía sau nam sinh vừa mới nói chuyện kia.
Dáng người nam sinh cao gầy, không thấy rõ mặt, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng. Dáng người Nguyễn Ninh nhỏ xinh, vừa lúc nam sinh kia có thể cản lại tầm nhìn của cô.
Nam sinh tiếp tục nói: “Tần Tứ, mày ngay cả cơm cũng không có mà ăn còn mẹ nó dám có suy nghĩ không an phận với Vy Vy à, tao nhổ vào!”
Phía sau có người cười rộ lên. Nguyễn Ninh sửng sốt, ngay cả cơm cũng không có mà ăn? Tần Tứ chính là người đứng đầu bảng xếp hạng phú hào trong sách giáo khoa đấy, còn giàu hơn cả nam chính nữa, không ai nhiều tiền bằng hắn.
Nhưng mà nghĩ lại thì thời còn là học sinh Tần Tứ đúng là thật sự rất nghèo. Dù sao thì lúc đó hắn vẫn chưa thoát khỏi Tần gia để tự lực tự cường, tiền tiêu vặt từng tháng còn phải dựa vào Trần Xu phát cho. Không nói đến chuyện Tần Xu có thể cắt xén tiền tiêu vặt của Tần Tứ, nếu bà ta cho nhiều Tần Tứ cũng sẽ không lấy.
Nguyễn Ninh vừa tưởng tượng như vậy, một thanh âm trầm thấp lạnh thấu xương vang lên từ phía đối diện, thanh âm đó có xem thường, còn có chút cười nhạo.
“Vy Vy là ai?”
“…”
Bốn chữ vô cùng đơn giản khiến không khí toàn trường đều lặng như tờ, cũng khiến tim Nguyễn Ninh đập nhanh hơn.
Cô vô cùng quen thuộc với thanh âm này, cho dù chỉ là nghe tiếng thôi cô cũng có thể xác định, đây là Tần Tứ thật.
Nguyễn Ninh lặng lẽ thăm dò nghiêng đầu một cái. Khi cô thấy rõ dáng người thon dài thẳng tắp cùng ngũ quan thâm thúy hoàn mỹ của nam sinh đứng phía đối diện thì không khỏi dừng hô hấp.
Tần Tứ phía sau nhìn qua trẻ tuổi tươi mới hơn một chút, còn có hơi thở thanh xuân, thế nhưng thân đã cao ít nhất phải hơn mét tám rồi. Ngũ quan của hắn vô cùng tinh xảo, làn da rất trắng, lông mi rậm rạp mảnh dài, ánh mắt có vẻ vô cùng thâm thúy, bên đôi môi mỏng còn mang theo lười biếng cùng khinh thường, biểu cảm vô cùng thiếu đánh.
Đây vẫn là lần đầu tiên Nguyễn Ninh nhìn thấy Tần Tứ non nớt như vậy. Thiếu chút thành thục ổn trọng, nhiều hơn chút bồng bột tinh thần phấn chấn nhưng lại làm cho người ta có cảm giác rất tối tăm, như là con thú bị vây hãm trong bóng đêm lâu ngày không thấy ánh mắt trời ấy, cả người đều mang theo hơi thở nguy hiểm khiến người ta sợ hãi.
Một lòng Nguyễn Ninh đều dừng trên người Tần Tứ, không để ý tới mấy nam sinh bên cạnh sau khi thấy rõ mặt cô đều ngây ngẩn cả người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
Mẹ nó! Nữ sinh này là ai thế? Đi theo ai tới đây? Bộ dạng cũng quá mẹ nó đẹp đi! Hoa hậu giảng đường Trường cấp ba thành phố B mà so với cô thì đúng thật là một bên trên trời một bên dưới đất, không so nổi đâu!
Nhất thời tim mấy nam sinh đập nhanh, lại thẹn thùng đỏ mặt các thứ, chỉ dám nhìn lén Nguyễn Ninh chứ không dám đáp lời cô.
Nam sinh phía trước lại không để ý tới Nguyễn Ninh. Nghe xong lời Tần Tứ nói, hắn ta tức giận không nhẹ, Tần Tứ đây là đang trắng trợn khiêu khích phải không? Thế mà dám hỏi Hoa hậu giảng đường Trường cấp ba thành phố B là ai, sao hắn không hỏi tiếp bây giờ bọn chúng đang đứng ở đây làm gì luôn đi?
Trong cơn giận dữ, nam sinh nói: “Tần Tứ, mày mẹ nó ít giả bộ lơ mơ với bố mày đi! Bây giờ Vy Vy là người của tao, nếu mày còn dám dây dưa không ngớt với cô ấy, bám dai như đỉa nữa thì bố mày sẽ giết chết mày!”
Thanh âm Tần Tứ lười biếng nhưng không hiểu sao lại làm cho người ta có cảm giác rất lạnh.
“Phải không? Giết tao à?”
Nam sinh kia tên là Tô Trầm Tinh, nhìn thấy thái độ nhàn hạ cùng mặt mày nhạt nhẽo của Tần Tứ, trong lòng hắn ta hơi có ý định muốn bỏ cuộc giữa chừng. Dù sao ai cũng biết cái tên Tần Tứ này mặc dù không có ô dù gì, trong nhà nghèo nát, còn là trẻ mồ côi nhưng cái giá động đến người này lại là không sống nổi.
Trong trường học từng có một nam sinh gia cảnh không tồi nhìn hắn không vừa mắt nên tìm hơn mười bảo tiêu đến vây đánh hắn. Kết quả là một mình Tần Tứ đấu với hơn mười bảo tiêu vai u thịt bắp kia, ngày hôm sau còn đánh cho nam sinh thuê người kia vào bệnh viện nằm. Tần Tứ bị mời đi uống trà rồi lại bình yên vô sự trở về, một chút chuyện cũng không có. Điều này làm mọi người đồn đoán rằng hắn nhất định là có ô dù phía sau.
Càng thần bí thì càng làm cho người ta sợ hãi. Có thể nói là Tần Tứ một trận chiến thành danh luôn. Từ đó về sau không ai dám đến gây sự với hắn nữa.
Tô Trầm Tinh vốn cũng không muốn chọc đến Tần Tứ. Thế nhưng hắn ta vừa mới giao lưu với bạn gái Lăng Vy mà cô ta nói với hắn ta rằng Tần Tứ quấy rầy cô ta không ngừng, dây dưa không ngớt. Ngay từ đầu hắn ta cũng không tin. Dù sao thì mọi người đều biết tên Tần Tứ này ngoại trừ đánh nhau không muốn sống ra thì luôn trong trẻo lạnh lùng cấm dục, không gần nữ sắc, mấy nữ sinh dám không sợ chết tới gần hắn bây giờ cỏ trên mộ đã cao hai mắt rồi.
Nhưng lúc Lăng Vy khóc như lê hoa đái vũ* nói với hắn ta, hắn ta vẫn là chọn tin tưởng. Dù sao thì Lăng Vy cũng là Hoa hậu giảng đường Trường cấp ba thành phố B, đến khóc cũng đẹp đến nỗi làm cho người ta run bắn cả người, bảo sao Tần Tứ lại không động lòng chứ.
(*Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)
Tô Trầm Tinh kiên trì giằng co với Tần Tứ. Nếu lúc này hắn ta lui về phía sau thì nhất định Lăng Vy sẽ cho rằng hắn ta là người nhu nhược rồi khinh thường hắn ta mất.
“Nếu mày quỳ xuống trước mặt Vy Vy đập đầu giải thích thì tao có thể suy nghĩ mà tha cho mày một lần.”
Tần Tứ nghe vậy thì nở nụ cười, cười đến bạc tình lạnh lẽo: “Tao không thích cõng nồi* thay người khác, lại càng không quen Vy Vy gì kia, chẳng qua…” Dừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nếu mày thật sự muốn chết thì tao cũng không phải không thể thành toàn cho mày. Chỉ là chết kiểu này có hơi thảm quá, mày đừng hoảng nha.”
(*Cõng nồi [背锅]: nôm na là bị oan, nhận tội thay người khác)
Tô Trầm Tinh: “…”
Nữ sinh tóc xoăn bên cạnh chính là Lăng Vy. Cô ta thấy sắc mặt Tô Trầm Tinh hơi trắng nên tất nhiên là sợ rồi, liền mềm giọng làm nũng nói: “Anh Trầm, chẳng phải anh nói nên lấy lại công đạo cho em sao? Bây giờ Tần Tứ đang ở ngay trước mặt rồi, nếu anh không xả giận cho em thì chúng ta chia tay đi, em không cần một kẻ bất lực làm bạn trai.”
Thật ra căn bản không phải là Tần Tứ dây dưa không ngớt với cô ta. Đó là điều không thể xảy ra. Sự thật là cô ta thích Tần Tứ nhưng hai lần ba lượt cứ bị Tần Tứ lạnh nhạt, cuối cùng giáp mặt thổ lộ lại bị từ chối rất vô tình nên cô ta tức quá, câu lấy Tô Trầm Tinh nổi danh là phú nhị đại của trường học, muốn mượn tay hắn ta cho Tần Tứ ăn chút đau khổ.
Ai ngờ Tần Tứ ngay cả mình mà cũng chướng mắt. Tốt xấu gì từ nhỏ đến giờ cô ta cũng được nam sinh săn đón thành thói quen rồi, sao có thể chịu được sự thật này. Tần Tứ rõ ràng là đang nhục nhã cô ta!
Tô Trầm Tinh không chịu nổi kích động, vừa nghe thấy lời này, sợ hãi trong lòng nháy mắt thành hư không luôn. Hắn ta vươn tay ra sau người rút ra một con dao, không nói hai lời đã xông thẳng về phía Tần Tứ.
Nguyễn Ninh thấy con dao liền hoảng sợ, không kịp suy nghĩ nhiều đã trực tiếp đẩy Tô Trầm Tinh một cái từ phía sau. Tô Trầm Tinh hoàn toàn không phòng bị nên bị cô đẩy qua một bên, lảo đảo té trên mặt đất, nhưng mà là mặt chạm đất trước, ngã một cái như chó gặm bùn.
Ra quân chưa thành người đã ngỏm trước.
Đám nam sinh phía sau Tô Trầm Tinh hoàn toàn không ngờ chuyện này sẽ xảy ra. Bọn họ vừa nhìn Nguyễn Ninh đã mặt đỏ tai hồng rồi, căn bản là không ai dám đứng ra chỉ trích cô sao lại đẩy anh Đại nhà mình.
Được cô đẩy một chút, ngã chết cũng bằng lòng! Còn có nam sinh cho rằng Tô Trầm Tinh chiếm được tiện nghi lớn nên trong lòng nhịn không được hâm mộ không thôi.
Nguyễn Ninh căn bản không biết sự xuất hiện của mình đã gây ra nhiều oanh động như vậy. Ngay cả Tần Tứ trước giờ ngay cả liếc nữ sinh cũng không thèm liếc lấy một cái mà lúc thấy cô cũng không nhịn được sửng sốt một chút, sau đó lại nheo mắt lại, đánh giá cô từ đầu đến chân, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt đẹp thanh thuần động lòng người đang khủng hoảng của cô.
Lăng Vy nhìn thấy Nguyễn Ninh thì trừng lớn mắt, ghen tỵ trong đó như thể sắp phun lửa đến nơi.
“Ai u mẹ nó!”
Tô Trầm Tinh không ai đỡ không ai hỏi gì thất tha thất thểu đứng lên từ dưới mặt đất.
Nguyễn Ninh không kịp nghĩ nhiều đã tiến lên cầm lấy tay Tần Tứ, lôi kéo hắn bỏ chạy, ném một đám người lại sau lưng.
Trong nháy mắt khi tay Tần Tứ bị cô nắm lấy, cả người hắn không nhịn được cứng đờ lại, nhưng kỳ lạ là hắn thế nhưng không giãy ra mà để tùy ý cô lôi kéo tay mình chạy khỏi hiện trường.
Một hơi chạy đến khu náo nhiệt người đến người đi, Nguyễn Ninh quay đầu lại nhìn phía sau thấy không ai đuổi theo, mà chỗ này nhiều người như thế, nếu bọn họ đuổi theo cũng không ai dám động tay lần nữa.
Nguyễn Ninh dừng lại thở hổn hển. Bởi vì vận động kịch liệt mà trên trán toát ra một tầng mồ hôi mỏng, hai má đỏ bừng, trong trắng lộ ra hồng như rượu ngâm quả mọng, hoặc như nhuộm màu son, đẹp đến nỗi làm cho người ta đui mù.
Tần Tứ vẫn chưa phát hiện ra tầm mắt mình đang dính lên mặt cô không hề di chuyển.
“May mà bọn họ không đuổi theo.” Nguyễn Ninh nhẹ nhàng thở ra nói.
Tần Tứ cần cù rèn luyện nên mặt không đỏ thở không gấp. Hắn không biết cô bé trước mặt là ai, cũng không biết cô đột nhiên từ đâu tới. Nhưng cô vốn dĩ đứng trong đội của Tô Trầm Tinh, chắc là đồng lõa của đối phương, vậy vì sao lại giúp mình?
Sau khi Nguyễn Ninh bình phục lại liền chú ý tới tầm mắt nóng cháy của Tần Tứ. Cô quay đầu nhìn về phía hắn, nhất thời hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tần Tứ vô thức ngừng hô hấp lại, đôi mắt thâm thúy khiến người ta không nhìn rõ tâm tư bên trong.
“Sao lại đánh nhau?” Nguyễn Ninh hỏi. Nói xong lại nhịn không được mà đỏ mặt. Bây giờ Tần Tứ còn chưa quen cô, cũng không phải vị hôn phu của cô, hai người không có quan hệ gì cả. Tần Tứ đánh người hay không cô không có quyền can thiệp.
Tần Tứ nghe vậy liền nhíu mày. Ngữ khí của Nguyễn Ninh thật sự rất rất quen, khiến hắn không thể không nghi ngờ, cô quen biết hắn sao? Hình như không chỉ là quen biết đơn giản như vậy.
Thấy Tần Tứ trầm mặc, Nguyễn Ninh khụ khụ nói: “Tôi, ý tôi là đánh nhau không tốt.”
Tần Tứ khẽ nhếch đôi môi mỏng, cong lên thành một độ cong tà tứ: “Sao lại không tốt?”
Nguyễn Ninh nhíu mày: “Vừa rồi trong tay nam sinh kia có dao đấy, nhỡ cậu bị thương thì làm sao bây giờ?”
Tần Tứ: “…”
Cô ấy đang quan tâm mình đấy à?
Nhận thức này khiến cả người Tần Tứ đơ ra trố mắt nhìn. Sự quan tâm trong giọng nói của cô không giống giả vở, cô là thật sự lo lắng mình sẽ bị thương.
Cho nên cô mới có thể không nghĩ chút nào đã đẩy Tô Trầm Tinh ra? Cô ấy là đang bảo vệ mình sao?
Sau khi trố mắt, áp lực quanh thân Tần Tứ chợt biến mất, rốt cuộc cô gái này là ai? Sao lại phải quan tâm mình vô duyên vô cớ như vậy?
Từ sau khi mẹ qua đời, rốt cuộc gần như hắn không còn được người khác quan tâm nữa. Người khác có thể thể hiện muôn vàn ý xấu với hắn nhưng không thể biểu hiện ra dù chỉ một chút thiện ý.
Hắn đã thất vọng quen rồi, nên không dám lại cầu mong hy vọng nữa. Sau hy vọng sẽ là thất vọng, giống như dao nhọn, đâm vào người máu tươi đầm đìa.
Cả người Tần Tứ đều trở nên xa cách lãnh đạm. Hắn tối tăm nhìn Nguyễn Ninh một lúc lâu rồi không nói câu nào đã xoay người bước đi.
Nguyễn Ninh ngơ ngác, không rõ vì sao đột nhiên hắn bỏ lại mình một mình mà đi mất.
Cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ chạy chầm chậm theo sau. Cô xuyên tới đây một nghèo hai trắng, thân thể càng thêm tứ cố vô thân.
Bước chân Tần Tứ rất nhanh, Nguyễn Ninh phải chạy chậm mới đuổi kịp hắn. Tới một giao lộ, Tần Tứ băng qua đường cái, đột nhiên đèn xong biến thành đèn đỏ, Nguyễn Ninh bị ngăn cách bên kia đường nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Tứ đi càng ngày càng xa.
Nguyễn Ninh đột nhiên cảm thấy rất tủi thân. Cô cũng không cảm thấy kỳ quái vì sao Tần Tứ lại không để ý tới mình. Dù sao thì bây giờ hắn cũng không quen cô. Nhưng cô không biết vì sao mình tự nhiên xuyên qua nơi này. Bây giờ cô không có chỗ nào để đi, Tần Tứ lại càng không quen cô, cô không biết nên làm gì bây giờ.
Lần đèn đỏ này rất dài, những một phút lận, Tần Tứ lại đi nhanh như vậy, căn bản là không muốn chờ cô, Nguyễn Ninh biết mình nhất định là không đuổi kịp hắn rồi.
Cô ngồi chồm hỗm bên đường cái, ôm chặt hai chân mình, cúi đầu nhìn mặt đất phía dưới, hốc mắt chua chát, không nhịn được rơi nước mắt.
Nước mắt khiến tầm mắt mơ hồ, có người đứng trước mặt mà Nguyễn Ninh vẫn chưa phát hiện ra.
Cho đến khi đỉnh đầu truyền tới một thanh âm trầm thấp quen thuộc.
“Hừ, cô khóc cái gì?”
Nguyễn Ninh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nhanh một cái, lại thấy Tần Tứ đã đi rồi nhưng quay lại, hắn đang cúi đầu nhìn mình, biểu cảm trên mặt làm người ta không rõ.
Một giọt nước mắt vừa lúc tràn ra hốc mắt, trượt nhào xuống hai gò má trắng nõn của Nguyễn Ninh.
Tần Tứ nhíu mày, phát hiện tim mình hình như đập không bình thường lắm.
Nguyễn Ninh hơi xấu hổ, vội vàng thò tay xoa xoa nước mắt, nhưng trong lòng vẫn rất tủi thân. Cô vẫn ngồi xổm trên mặt đất như trước, lại cúi đầu.
Tần Tứ nói: “Không đợi cô, cô liền khóc sao?”
Nguyễn Ninh: “…”
Tần Tứ cảm thấy hôm nay mình kiên nhẫn chưa từng có, ngay cả chính hắn cũng phải khiếp sợ cơ mà, hắn thế mà có lòng thảnh thơi trì hoãn thời gian cùng một cô bé mới quen ở đây.
Nhưng hắn lại không biết phiền chán, ngữ khí cũng vô thức mềm xuống: “Còn không đứng lên đi, chờ tôi ôm cô đứng lên nữa à?”
Nguyễn Ninh: “…”
Quả nhiên là Tần Tứ rồi, ngay cả lời từng nói qua cũng không sai một chút.
Nguyễn Ninh hơi ngại ngùng, thanh âm còn hơi nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Chân tôi ngồi chồm hỗm nên tê rần rồi.”
Tần Tứ: “…”
Tần Tứ tự nhận mình không phải một người tâm địa mềm mại, trái lại, hắn là một ma quỷ không có tim, không có lòng đồng tình. Trần Xu thậm chí còn nói hắn không có chút tình người nào, đánh mất hết tất cả tình cảm bình thường của nhân loại, không xứng được yêu thương, không xứng được yêu người khác, hắn chỉ thích hợp sống một mình cô độc suốt quãng đời còn lại mà thôi.
Hấn tuyệt đối sẽ không làm ra mấy việc thiện như nâng tay đỡ cô bé này lên.
Nhưng mà giây tiếp theo…
“Cám ơn.” Nguyễn Ninh dịu dàng nói với Tần Tứ đã nâng mình dậy.
Tần Tứ lạnh nghiêm mặt lại không nói chuyện.
Hắn cảm thấy hành vi của mình quả thật cực kỳ hoang đường. Vừa rồi trong nháy mắt hắn thậm chí đã muốn chủ động hỏi xem cô có muốn hắn cõng không?
Tần Tứ muốn xoay người rời đi nhưng vạt áo phông lại bị nhẹ nhàng giữ chặt lại, lực rất nhẹ nhưng vẫn chân thật tồn tại.
Tần Tứ dừng bước nhưng không quay đầu lại, nghiêng nghiêng sườn mặt không tiếng động hỏi cô muốn làm gì.
Nguyễn Ninh hạ mắt xuống nói: “Tôi không có nơi để đi, cậu không thể thu nhận tôi sao?”
Tần Tứ: “…”
Dắt một cô bé về nhà mình ngay trong lần đầu gặp mặt, không cần nghĩ cũng biết không có khả năng, huống chi Tần Tứ còn chẳng biết gì về cô, ngay cả cô tên gì cũng không biết.
“…Ừ.”
Vài giây sau, Tần Tứ lại nghe thấy thanh âm mình vang lên đồng ý.
Ài, chi vậy trời.
——
Tần Tứ không ở nhà họ Tần, cũng không trọ ở trường mà là ở ngoài khuôn viên trường.
Điều khiến Nguyễn Ninh ngạc nhiên chính là Tần Tứ cũng không nghèo như lời nam sinh vừa rồi nói. Nơi ở của hắn là một tiểu khu rất cao, hắn ở tầng tám, phòng rất lớn, trừ một phòng bếp cùng nhà vệ sinh ra thì còn có ban công, thư phòng cùng phòng tập thể thao nữa.
Nhà trọ rất lớn nhưng vật dụng trong phòng lại không nhiều, nhìn có vẻ trống rỗng, vô cùng quạnh quẽ, khiến người ta không có chút cảm giác gia đình nào, không hề có hơi ấm nào hết.
Đây là phòng của Tần Tứ, không phải đi thuê.
Chỗ huyền quan chỉ có một đôi dép lê nam, xem ra bình thường rất ít người đến thăm. Nguyễn Ninh không có dép nên đành dẫm chân trầm vào phòng. Trong phòng được lát sàn gỗ nên hơi lạnh.
Sau khi cô vào phòng, tầm mắt Tần Tứ liền rơi xuống trên chân cô, màu mắt nhất thời tối sầm lại.
Nguyễn Ninh vừa quay đầu lại đã vừa lúc bắt gặp tầm mắt không che dấu chút nào của hắn.
Nguyễn Ninh rụt rụt ngón chân, khẩn trương trong lòng. Cô biết chân mình có bao nhiêu lực hấp dẫn trí mạng đối với Tần Tứ.
Tần Tứ gian nan dời tầm mắt, không dám tới gần mà chỉ ném đôi dép lê duy nhất xuống trước mặt cô, cứng giọng nói: “Đi vào.”
Nguyễn Ninh: “…À.”
Tần Tứ sắp xếp cho Nguyễn Ninh một gian phòng cho khách, là phòng cách vách phòng hắn. Chờ sau khi dọn dẹp xong, hắn thấy Nguyễn Ninh trực tiếp bổ nhào lên giường muốn ngủ, khóe miệng liền nhịn không được kéo lên.
Rốt cuộc cô có biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác không vậy?
Tùy tùy tiện tiện theo hắn về nhà, về nhà hắn còn không có chút lòng phòng bị nào. Hắn nên vui vẻ hay tức giận đây?
“Nguyễn Ninh.” Nguyễn Ninh đột nhiên mở to mắt, thanh âm dịu dàng nói: “Tôi tên là Nguyễn Ninh.”
Tần Tứ: “…Tôi là Tần Tứ.”
Nguyễn Ninh nở nụ cười, trên mặt hiện lên hai cái lúm đồng tiền đáng yêu: “Ừ, tôi biết anh là Tần Tứ rồi.”
Trả lời xong liền nhắm mắt lại nặng nề ngủ.
Tần Tứ: “…”
—–
Nguyễn Ninh bị đói làm tỉnh ngủ, cô bò dậy từ trên giường muốn đi tìm Tần Tứ. Thế nhưng căn nhà to như vậy mà lại yên tĩnh không tiếng động nào, cô đi từng phòng nhìn một lượt lại phát hiện Tần Tứ không ở nhà, cũng không biết hắn đã ra ngoài khi nào.
Trong lòng Nguyễn Ninh hơi hoảng loạn, có thể là vừa mới tỉnh ngủ, hơn nữa đột nhiên xuyên qua nơi này nên còn mê mang khiến cô nhịn không được suy nghĩ miên man.
Tần Tứ không thích mình ở lại nơi này nên mới đi sao?
Nguyễn Ninh cuộn tròn người dưới sàn nhà bên cạnh sofa, ôm đôi chân, cả người nhìn có vẻ nhỏ yếu lại đáng thương.
Không biết ngồi một tư thế như vậy bao lâu, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra từ bên ngoài. Trong phòng tối đen âm trầm, không bật đèn, Nguyễn Ninh ngẩng đầu nhìn qua lại chỉ nhìn được đường viền phác họa một dáng người cao ngất.
Tần Tứ mở cửa ra, nhìn thấy Nguyễn Ninh đang ngồi trên sàn nhà lạnh như băng, hắn nhướn mày, sau đó mang gói đồ ăn trong tay tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống.
Lúc này Nguyễn Ninh mới phản ứng lại đây là Tần Tứ, cô đứng bật dậy khỏi sàn nhà, trong lòng có cảm giác xúc động vô cùng vô cùng muốn nhào vào ngực hắn. Nhưng mà nghĩ đến bây giờ hai người quan hệ gì cũng không phải thì cánh tay đang nâng lên của cô lại thả xuống.
“Tần Tứ, cậu về rồi!” Trong giọng nói của Nguyễn Ninh có chứa niềm vui không che dấu được, ánh mắt ướt át trong trẻo.
Ánh mắt Tần Tử giãn ra mở lớn, trong nháy mắt kia hắn thật sự cảm thấy cô đang muốn bổ nhào vào lòng mình.
Cũng không biết là tiếc nuối hay gì, trong lòng Tần Tứ đột nhiên nhảy ra một chút tâm tình xa lạ. Hắn đưa tay đặt gói đồ ăn lên bàn trà bên cạnh sofa rồi nói: “Tôi đi ra ngoài mua cơm, không biết cô thích ăn gì nên mua tùy tiện mua mấy thứ.”
Bụng Nguyễn Ninh rất hợp thời đúng lúc càu nhàu một tiếng, cô ngẩn người, sau đó xấu hổ nâng tay lên che cái bụng mình.
Động tác của Tần Tứ vẫn như thường bày đĩa đặt bát, chỉ là khóe môi lại không nhịn được kéo lên cao.
Cơm nước xong thì đã tám giờ tối.
“Đưa cô đi mua quần áo.” Tần Tứ hơi không được tự nhiên nói.
Hắn nhìn ra được Nguyễn Ninh một nghèo hai trắng, ngay cả quần áo để tắm rửa cũng không có. Cô mặc quần áo của mình… cũng được, nhưng mà nội y thì phải mua.
Nghĩ đến đây, hắn liền không nhịn được đỏ hồng hai tai.
Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên hắn ở chung với một cô bé, vô cùng không quen. Hắn không cố ý xem nhẹ mình vì sao muốn mua quần áo cho Nguyễn Ninh, dù sao thì hắn đều đã mang người về nhà rồi.
Nguyễn Ninh là đột nhiên xuyên tới nên trừ một bộ quần áo trên người cùng một đôi giày trên chân ra thì chẳng có gì nữa cả. Nghe Tần Tứ nói muốn mua quần áo cho mình, cô hơi do dự nói: “Nhưng mà bây giờ ngay cả cơm cậu cũng không có mà ăn…”
Ý cô là hắn không không có nhiều sinh hoạt phí.
Nhưng Tần Tứ lại mài mài răng cấm, hắn nghe thành cô đây ngại hắn nghèo?
Lửa giận tụ lại đầy lồng ngực, chỉ là hắn sợ dọa đến cô nên đành đè nó xuống không phát tác.
“Yên tâm, nghèo nữa cũng nuôi nổi cô.”
—–
Nguyễn Ninh đi theo Tần Tứ tới cửa hàng tổng hợp, thẳng tiến đến khu đồ nữ.
Đây là lần đầu tiên Tần Tứ theo một cô bé đi dạo phố mua quần áo. Cả người hắn đều rất khó chịu, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên.
Hắn cũng không hiểu nổi bản thân vì sao lại chiều chuộng Nguyễn Ninh như thế. Trên thực tế là hắn quả thật không nói nên lời từ chối với Nguyễn Ninh.
Nguyễn Ninh nhìn ra được Tần Tứ rất không tự nhiên cho nên không chọn lựa kỹ càng gì mà chỉ tùy tiện chọn hai bộ quần áo. Trong cửa hàng cũng có nội y, Nguyễn Ninh lược bớt phiền toái, ngay cả nội y cũng cầm đại hai bộ.
Tần Tứ mặt đỏ tai hồng thanh toán cho cô, giật giật môi, hắn rất muốn hỏi cô có muốn thử xem có hợp hay không, nhưng cuối cùng hắn không nói gì cả, chỉ dẫn đầu đi ra khỏi cửa hàng thời trang.
Hắn lớn nhường này rồi vẫn là lần đầu tiên bước vào cửa hàng thời trang nữ đấy.
Mới quen Nguyễn Ninh còn chưa tới một ngày mà hắn đã được nếm thử rất nhiều “lần đầu tiên”, nhiều lần ngoại lệ rồi. Này thật sự không phải điềm báo tốt lành gì.
“Tần Tứ, từ từ chờ tôi với.” Nguyễn Ninh đuổi theo phía sau.
Tần Tứ dừng lại, quay đầu nhìn cô rồi nói: “Chúng ta trở về đi, ngày mai tôi còn muốn đi học.”
Nguyễn Ninh nhu thuận nói: “Ừ, được.”
Vừa rồi cô soi gương phát hiện ra gương mặt cô không có gì khác biệt với lúc chưa xuyên qua, nói cách khác thì bây giờ cô là hai mươi tuổi, mặc dù nhìn qua có vẻ còn nhỏ nhưng nói là học sinh thì chắc vẫn nhiều người tin, thế nhưng nhất định là lớn hơn Tần Tứ hai ba tuổi.
Nguyễn Ninh nhịn không được hỏi: “Tần Tứ, bây giờ cậu bao nhiêu tuổi?”
Tần Tứ không biết vì sao cô đột nhiên hỏi điều này nhưng vẫn trả lời cô rất chi tiết: “Mười tám…kém vài ngày.”
Nguyễn Ninh à một tiếng sau đó mắt sáng rực lên, vô cùng vui vẻ nói: “Bây giờ tôi lớn hơn cậu đấy, tôi hai mươi rồi.”
Tần Tứ: “…”
Tần Tứ hơi mơ hồ, hắn thấy Nguyễn Ninh nhìn có vẻ nhỏ, không ngờ cô còn lớn hơn mình hai tuổi. Hơn nữa ngữ điệu đắc ý của cô là chuyện gì xảy ra vậy?
Đương nhiên là Tần Tứ không quá vui vẻ. Trong lòng hắn còn đang tính cô có thể chấp nhận tình yêu chị em không.
Từ trước đến nay Tần Tứ đều sống rất rõ ràng. Cảm giác của hắn với Nguyễn Ninh vô cùng đặc biệt, chẳng sợ hắn còn chưa trải qua tình cảm như vậy bao giờ, hắn cũng biết hắn động lòng rồi.
Hình như hắn thích chị gái nhỏ mới gặp mặt lần đầu này rồi.
Trong lòng có một loại tâm tình khác thường, xa lạ lại còn mới mẻ, thế nhưng cảm giác cũng không quá xấu.