Sau khi An Mẫn say thật sự rất ngoan, đồng thời với người mình đã chấp nhận cực kỳ an tâm nên đêm tân hôn này Ôn Tước cảm thấy cực kỳ thích thú, dù sao một cô dâu mới biết phối hợp, mọi người đều biết…
Cho nên hôm sau, An Mẫn thức giấc trên giường chỉ thấy cả người đau nhức, y như đã vận động cực mạnh, mà quả thật là đã vận động cực mạnh, móa! Ổng chưa từng “gặp” phụ nữ hả?
An Mẫn giật giật tay chân, từ trên giường đứng lên đi đến phòng tắm, vốn nghĩ muốn tắm một lúc nhưng vì là sáng sớm nên chỉ có thể từ bỏ, tắm rửa đơn giản rồi bước ra khỏi phòng ngủ, thấy Ôn Tước đã chuẩn bị một bàn thức ăn đầy đủ.
Ôn Tước thấy An Mẫn đã đi ra, cười rồi kéo ghế cho cô ngồi xuống, hỏi: “Cơ thể có khỏe không em? Có thấy không thoải mái ở đâu không?”
An Mẫn đối với sự ân cần của Ôn Tước làm như không thấy, chỉ là lườm một cái rồi nói với đối phương: “Em cảm thấy phải đi tập gym để rèn luyện sức khỏe, miễn cho hai chúng ta lâu dài sẽ không được.”
“A ~” Ôn Tước cúi xuống ~, nhìn vào mắt An Mẫn nói, “Là lỗi của anh, tha thứ cho anh lần này được không?”
“Vậy có thay đổi không?” An Mẫn quay đầu lại, nhìn thẳng và Ôn Tước.
“Hả cái gì? An Mẫn…” Ôn Tước nhếch miệng, dỗ dành nói: “Em có biết đàn ông ở nhà mà không được thỏa mãn thì có thể khiến hôn nhân không hạnh phúc không, tuy nhu cầu của anh hơi mạnh một chút nhưng cũng không phải ở nhà mỗi ngày, phần lớn thời gian anh đều tung hết sức lực trong quân rồi, em chắc cũng hiểu mà phải hong?”
“Cho nên là muốn em đi tập gym chứ gì!”
“Vậy thì tìm nữ HLV, nếu không được nữa thì em đến khu nhà cho quân nhân đi, anh giúp em tập cũng thế thôi.”
“Vậy còn rèn luyện thể lực thì sao?” An Mẫn không nói gì, buông đũa xuống, cười giả trân, “Chồng ơi~ nghe nói trong quân đội có khu tập gym, không bằng anh để em vào đó, lúc đó anh lúc nào cũng có thể hướng dẫn từ xa, dù sao anh cũng chuẩn bị trở lại từ bên dưới.”
“Vậy cũng được.”
An Mẫn không tỏ vẻ gì với việc Ôn Tước giả nai, nhưng chuyện này cứ vậy mà đã được quyết định, chuyện trong công ty đã đi vào quỹ đạo, cô cũng biết không cần lúc nào cũng phải ở đó trông coi nên cũng giành chút thời gian để bản thân hưởng thụ.
Trước kia cô nghĩ muốn tập yoga gì gì đó nhưng khi đó cô chỉ là một cô gái bình thường, vì liều mạng để có ngôi nhà của bản thân mà đã chiếm gần hết thời gian, thời gian rảnh chỉ hận không thể làm ổ trên giường, mà lúc này lại không giống vậy, cô đã không cần làm việc vất vả như thế thì cô có thể để bản thân sống thoải mái hơn.
Huống chi cuộc đời của một người phụ nữ phải theo đuổi cái gì? Sự nghiệp hay tình yêu? An Mẫn không có quá nhiều trông mong vào tình yêu, cũng không quá thích theo đuổi sự nghiệp, mọi thứ chỉ vì để sống sót, hiện tại An Mẫn vẫn chưa nghi ngờ mọi thứ sao?
Đương nhiên là không nhưng dù có nghi ngờ nhưng cô vẫn cảm nhận được tim mình đang đập cho nên dù khó hiểu An Mẫn vẫn không cho phép mình sống trong lo sợ, sự yếu đuối đó cô không cần.
Cho nên dù xem mắt với người đàn ông không quen, An Mẫn cũng chẳng có chút chần chờ nào, mà hiện nay cô lại kết hôn với người đàn ông này, những lần ở chung trước kia đã khiến cô có sự hiểu biết về anh, nảy sinh hảo cảm, cô không nghi ngờ gì trong tương lai sẽ nảy sinh tình cảm, chưa kể … người đàn ông này thật không có gì để chê.
An Mẫn đặt đồ ăn xuống, lấy khăn lau tay rồi lau miệng, đặt sang bên cạnh. Cô đứng lên nhìn Ôn Tước, khí phách ngập tràn, nói: “Anh Ôn Tước, nhớ rửa chén sạch sẽ, em đi ra sân, không được làm phiền em, you know?”
Đợi khi Ôn Tước gật đầu rồi đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của cô, An Mẫn mới xuất khí thế nữ vương đứng lên rời đi.
An Mẫn rất hài lòng với nơi này, trước đó cô đã chuẩn bị sẵn sàng để chuyển đồ đạc đến nhà trong quân phân cho của Ôn Tước, sau đó bình thường nếu có công việc cần làm thì cô ở đây hoặc ở nhà họ Ôn, dù sao giao thông thuận tiện, tuy lái xe có chút phiền nhưng một tháng một hai lần thì vẫn còn ổn.
Nhưng mà hiện tại Ôn Tước quyết định bắt đầu từ quân khu, không ở lại nơi đóng quân cho nên nhà họ Ôn vận dụng quan hệ, ngược lại giúp An Mẫn đỡ chạy tới chạy lui, hơn nữa nhà họ Ôn còn nghĩ cho An Mẫn, không bắt cô ở nhà lớn, chỉ cho một căn nhà trong đại viện quân khu, đợi sau khi Ôn Tước trở về, hai người cùng nhau dọn đến, hiện tại họ sống trong căn nhà tân hôn tạm thời mà nhà họ Ôn mua cho bên ngoài.
Nhà họ Ôn là đại gia tộc chân chính, giàu sang phú quý. Sự khác biệt giữa giàu sang và xa hoa là ở phong cách gia đình, giàu trong thời gian ngắn rất khó để có được phong thái của thế gia. Dù Ôn Tước là quân nhân nhưng lại có phong thái ôn tồn lễ độ cũng từ đó mà ra.
An Mẫn đẩy xích đu nhè nhẹ nên buồn ngủ, trước đó lúc chuyển nó vào sân cô còn bị chê “Giống người già” nhưng An Mẫn không quan tâm, cô chỉ cần bản thân thoải mái là được không quan tâm ánh nhìn của người khác.
Sau khi Ôn Tước kết thúc thời gian nghỉ phép để kết hôn, An Mẫn cũng lần nữa quay lại với công việc của mình, công ty gần đây sắp sửa ra mắt vài người mới, An Mẫn nghiêm túc xem xét một lần, sửa chữa vài thứ rồi cho phép bọn họ ra mắt.
Sau khi tiếp quản công ty, An Mẫn đã chỉnh đốn lại không khí trong công ty, tuy nhiên vẫn còn nhiều chuyện không thể loại bỏ tận gốc. An Mẫn cũng từng bảy tỏ những gì cô có thể chịu đựng và những gì cô không thể chịu đựng. Ban đầu, nhà họ An ỷ vào thân phận không xem trọng nên tùy tiện biến công ty giải trí này thành một cái túi da, hiện tại, An Mẫn là BOSS lớn của công ty, gả cho một người không dễ trêu chọc nên càng không có ai dám đụng đến An Mẫn.
An Mẫn cũng không ngại dùng địa vị gia đình chồng củng cố địa vị bản thân, cô không phải già mồm cãi láo, có đôi khi kết quả còn quan trọng hơn cả quá trình, nếu không có kết quả thì quá trình có đôi khi chẳng có ý nghĩa gì. Nên An Mẫn tiếp nhận món quà do gả vào nhà họ Ôn là chuyện đương nhiên, vốn dĩ là chuyện đôi bên cùng có lợi.
Mà lời đề nghị của An Mẫn đã được trưởng bối nhà họ An và người nhà họ Tống thảo luận, vẫn là bỏ qua An Thụy, An Mẫn không nói ra hành vi lén lút của An Thụy. Trên thực tế An Mẫn cũng tán thành, một người ở vị trí thế nào phải gánh trách nhiệm với vị trí đó của mình, tuy bây giờ điều này đã gây khó khăn cho cả hai ở một mức độ nhất định nhưng cô cảm thấy đây là suy nghĩ vì tương lai của nhà họ An, đồng tính yêu nhau không sao cả, nhưng người thừa kế thì không thể là người không thể giới thiệu được và bị người khác chỉ trích.
Đợi cả hai nhà có cùng nhận thức, An Mẫn thường quan sát Tống Bội, sở dĩ trong nguyên tác cô nàng tiểu thư này có kết cục như vậy, một mặt là vì cô gái này bệnh nặng thật, mặt khác vì muốn mà không được nên trở nên biến thái, nhưng cũng có thể cho rằng vì được người nhà nuông chiều mà đơn thuần, không rõ sự đời, bị người ta lợi dụng rồi làm tổn hại bản thân mình.
An Mẫn và cô nương trong nhà ấm như vậy là hai loại người khác nhau, đời trước cũng không thấy chán ghét, đời này thì thấy thương tiếc thêm một chút, nhưng vì để tránh những phiền phức không cần thiết, An Mẫn cảm thấy vẫn nên cho cô nàng này chút lời khuyên.