Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Mục Trích suýt nữa cắn trúng miệng, gian nan đứng vững, phun ra hai chữ từ kẽ răng: "Không, sao."
Dọc đường đi, Mục Trích đều suy nghĩ một cách khổ sở, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Thẩm Cố Dung thấy rõ tâm tư của hắn, không hề cảm thấy đó là tình cảm như trẻ quấn quýt cha mẹ của đệ tử với sư tôn đây?
Dựa vào tính tình không tim không phổi này của Thẩm Cố Dung, nếu mình không nói thì e rằng cả đời này y cũng không ngộ ra được mấu chốt.
Mục Trích tự hỏi một lúc lâu, cuối cùng trước khi hai người sắp tiến vào Hỗn Độn Chi Cảnh, rời khỏi Bí cảnh Cô Hồng, hắn đột nhiên gọi Thẩm Cố Dung lại.
"Sư tôn."
Thẩm Cố Dung nghi hoặc quay đầu lại: "Ừ? Sao vậy? Không ra ngoài sao?"
Mục Trích đã tìm được cơ duyên, cũng không biết có phải Bí cảnh Cô Hồng kết thù oán gì với Thẩm Phụng Tuyết hay không mà đánh cả đường cũng không tìm được bất kỳ cơ duyên nào thuộc về y, hai người đành phải tính toán đi về trước rồi nói tiếp.
Thẩm Cố Dung chỉ còn nửa bước nữa là có thể ra khỏi Bí cảnh Cô Hồng, đột ngột bị gọi lại, cực kỳ nghi hoặc, còn tưởng Mục Trích có chuyện gì quan trọng chưa làm xong.
Mục Trích bình tĩnh nhìn y, lại lên tiếng, có điều lần này hắn gọi tên Thẩm Cố Dung:
"Thẩm Cố Dung."
Thẩm Cố Dung sửng sốt, khô khốc nói: "A?"
Mục Trích nói: "Ta ái mộ người."
Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, mới nghi hoặc nhíu mày: "Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa."
Không nghe rõ.
Mục Trích đi lên phía trước vài bước, đứng cách Thẩm Cố Dung một bước, rũ mắt nhìn chằm chằm đôi mắt Thẩm Cố Dung, gằn từng chữ một nói: "Ta ái mộ người, muốn cùng người vĩnh viễn ở bên nhau."
Câu nói đột ngột này khiến người ta không kịp đề phòng, so với câu 'Sư tôn, ngài đoạt xá sao' trước kia càng đánh sâu vào lòng người hơn, Thẩm Cố Dung ngơ ngác đứng tại chỗ một lúc lâu, mới như là tai điếc, lẩm bẩm nói: "Ngươi vừa mới nói gì sao?"
Mục Trích: "......"
Mục Trích không nghĩ rằng mình lấy hết can đảm nói ra, Thẩm Cố Dung lại như thật sự không nghe được.
Hắn hít sâu một hơi, nói: "Ta nói."
Thẩm Cố Dung ngơ ngác nói: "Ngươi cái gì ta?"
Mục Trích: "Ái mộ người."
Thẩm Cố Dung: "Ai ái mộ ta?"
"......" Mục Trích: "Ta."
"Ngươi ái mộ ai?"
Mục Trích: "......"
Sao phản ứng của sư tôn lại giống y như đúc bản thân mình lúc trước khi nghe được chuyện Đạo Lữ Khế vậy?
Xem ra là thật sự bị dọa choáng váng.
Mục Trích tiến lên một bước, giơ tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay Thẩm Cố Dung rũ xuống một bên.
Năm ngón tay Thẩm Cố Dung tinh tế, khi đụng vào đột nhiên hơi gập lại, tựa hồ theo bản năng muốn tránh đi, nhưng bị Mục Trích dùng sức nắm chặt trong lòng bàn tay.
Thẩm Cố Dung ngạc nhiên nhìn hắn, bị sự cường thế dày đặc trên người Mục Trích làm cho liều mạng muốn tránh đi, nhưng hai chân lại như mọc rễ, nửa bước cũng không thể động đậy.
Chỉ trong một thời gian ngắn, Thẩm Cố Dung đã phải chịu hai đợt đả kích lớn.
Đầu tiên là bị vạch trần bí mật bấy lâu nay mình vẫn che giấu, hai là bị đồ đệ của chính mình bày tỏ tình yêu.
Nếu lá gan của Thẩm Cố Dung nhỏ hơn chút nữa, chỉ sợ đã trực tiếp ngất xỉu.
Nhưng trạng thái hiện tại của y cũng không kém ngất xỉu là bao.
Mục Trích thấy y vẫn luôn muốn trốn về sau, đánh phải vươn tay vòng qua ôm sau lưng y, không cho y lui về sau. Bởi vì tư thế nửa vây quanh này, Thẩm Cố Dung bị nhốt trong lòng hắn căn bản không có chỗ trốn, chỉ có thể mờ mịt ngẩng đầu nhìn Mục Trích, gần như là cầu xin hắn thả mình đi.
Đối diện với ánh mắt này, trái tim Mục Trích chỉ rối loạn trong chớp mắt, hắn mạnh mẽ ổn định cảm xúc, nói: "Thẩm Cố Dung, ta không quan tâm người rốt cuộc có phải đoạt xá hay không, cũng không để quan tâm là ai. Ta ái mộ người, muốn cùng người đồng sinh cộng tử, thương yêu nhau cả đời, người có nghe hiểu ta đang nói gì không?"
Thẩm Cố Dung bị dọa ngây người, cứng đờ gật đầu.
Giọng nói y run rẩy: "Nhưng chúng ta là thầy trò......"
Mục Trích sửng sốt, lúc này mới phát hiện phản ứng đầu tiên của Thẩm Cố Dung cũng không phải cự tuyệt, mà là để ý đến vấn đề bối phận.
Hắn vui mừng nói: "Ta có thể phản bội, rời khỏi Ly Nhân Phong, như vậy chúng ta sẽ không còn là thầy trò nữa."
Có thể không phải thầy trò, nhưng khế ước không thể giải.
Thẩm Cố Dung vẫn như đi vào cõi thần tiên, trả lời theo bản năng: "Nhưng chúng ta còn đều là nam nhân......"
Mục Trích nói: "Nam nhân cũng có thể ở bên nhau, nữ tu Giới Tu Chân rất ít, có không ít tu sĩ cũng có tình đoạn tụ, không gì đáng ngại."
Hắn nói, còn lấy một ví dụ: "Tứ sư bá không phải cũng là đoạn tụ sao?"
Thẩm Cố Dung ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn hắn, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, hai lý do lớn nhất đều bị Mục Trích phản bác, y nhìn qua có chút nôn nóng, liều mạng suy nghĩ lý do khác có thể từ chối Mục Trích, nhưng nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra.
Hiện tại lý do lớn nhất có thể từ chối Mục Trích chính là y hoàn toàn không yêu Mục Trích.
Nhưng Thẩm Cố Dung lại căn bản không nghĩ tới lý do này, hoàn toàn xem nhẹ nó.
Trái tim Mục Trích sắp vọt tới cổ họng, hắn gần như phải dùng lực áp chế lớn nhất đời này mới ngăn được bản thân không thúc giục Thẩm Cố Dung cho hắn đáp án.
Thẩm Cố Dung mơ màng hồ đồ hồi lâu, mới khẽ mở đôi môi tái nhợt, lẩm bẩm nói: "Đồng sinh cộng tử, đó chỉ là lời hứa hẹn giả dối hứng khởi nhất thời của người thiếu niên thôi. Chờ đến thời khắc nguy cấp chân chính, không mấy ai có thể thật sự cùng người ta đồng sinh cộng tử."
Thẩm Cố Dung kinh hách quá độ, ngược lại trở nên bình tĩnh tới cực điểm, y nói như ông cụ non: "Ngươi còn nhỏ."
Mục Trích lập tức nói: "Ta không còn nhỏ, ta...... ta có thể vì ngài trả giá tính mạng."
Thẩm Cố Dung lại nói: "Ta muốn tính mạng ngươi làm gì? Bán sao?"
Mục Trích: "......"
Tại thời điểm này, Thẩm Cố Dung vậy mà còn có tâm tình rảnh rỗi đùa vui.
Sau khi Thẩm Cố Dung nói xong, nhìn thấy Mục Trích không nói lời nào, lập tức cảm thấy bản thân nhất định đã thuyết phục được hắn, nói cho hắn phải ngậm miệng.
Chậc, quả nhiên vẫn là tâm tính thiếu niên.
Chỉ là......
Mục Trích yên lặng lại làm trái tim Thẩm Cố Dung như đao cắt, nhói đau từng đợt.
Thẩm Cố Dung gần như khổ sở suy nghĩ: [ Ái mộ của người thiếu niên, quả nhiên tựa như một buổi tham hoan. ]
Mục Trích đang định lên tiếng, lại nghe thấy Thẩm Cố Dung lạnh lùng nói: "Buông ta ra."
Mục Trích chưa bao giờ nghe thấy giọng nói lạnh lùng như vậy của Thẩm Cố Dung, hắn bị kinh hãi, buông lỏng tay theo bản năng.
Thẩm Cố Dung tránh thoát khỏi vòng tay hắn, theo bản năng lui về sau nửa bước, mà Hỗn Độn Chi Cảnh vốn có thể vào được kia không biết bị kích phát cái gì, một cỗ linh lực đột nhiên dao động phóng ra, nhộn nhạo khắp Bí cảnh Cô Hồng.
Thẩm Cố Dung đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy, một dự cảm xấu bỗng nảy lên trong lòng.
Mà loại cảm giác này lần trước hình như tới vào thời điểm năm đó Mục Trích đột phá Nguyên Anh.
Cùng lúc đó, Mục Trích chợt nói: "Sư tôn......"
Thẩm Cố Dung quay đầu lại, liền nhìn thấy chùm sáng cơ duyên Mục Trích liều mạng giữ trong tay kia, hắn nói một cách khó khăn: "Nó... không biết vì sao, tự mình chạy ra."
Mục Trích hoàn toàn không muốn dùng cơ duyên tại đây, bởi vì hắn không biết Bí cảnh Cô Hồng này là địch hay bạn, quan trọng nhất chính là một nửa lôi kiếp sẽ rơi xuống đầu Thẩm Cố Dung, Mục Trích không nỡ để sư tôn bị hắn liên lụy phải chịu khổ.
Mà khi Thẩm Cố Dung đang đi vào Hỗn Độn Chi Cảnh, cơ duyên kia vậy mà chợt không chịu kiểm soát chui ra khỏi nhẫn trữ vật của hắn, nhắm thẳng vào hướng đan điền hắn, nhìn thái độ là muốn dung hợp, mạnh mẽ ép Mục Trích tiến vào Đại Thừa kỳ.
Thẩm Cố Dung thấy thế lập tức tiến đến, muốn giúp Mục Trích thu cơ duyên về, nhưng khi Thẩm Cố Dung vừa tới gần, cơ duyên kia không biết vì sao lại đột nhiên càng thêm phấn khởi, trực tiếp tránh thoát khỏi tay Mục Trích, nhập thẳng vào đan điền hắn.
Sắc mặt Mục Trích tái nhợt như tờ giấy, ngẩn ngơ nói: "Sư tôn, ta......"
Hắn còn chưa nói xong, phía chân trời trong giây lát liền tụ tập mây lôi kiếp che trời lấp đất, rất mau liền lao tới trên đầu hai người, sấm rền ầm ầm vang vọng giữa tầng mây.
Đó là lôi kiếp Đại Thừa Kỳ.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Cố Dung chính là vui thay cho Mục Trích: "Ngươi sắp tiến vào Đại Thừa Kỳ sao?"
Mục Trích lại không lạc quan như y.
Sắc mặt hắn trắng bệch, muốn kêu Thẩm Cố Dung đi mau, nhưng lại không biết y có thể bỏ chạy đến nơi nào, năm đó khi hắn tiến vào Hóa Thần Cảnh, ở cách xa ngàn dặm mà lôi kiếp kia còn có thể đánh loạn tới tận động phủ bế quan của Thẩm Cố Dung trên Ly Nhân Phong, huống chi hiện tại hai người lại gần nhau như vậy.
Mục Trích lớn như vậy vẫn chưa biết tuyệt vọng là gì, nhưng lúc này hắn lại chân chính cảm nhận được tuyệt vọng chính là biết rõ chuyện tồi tệ nhất sẽ xảy ra, lại chẳng cách nào ngăn cản.
Loại cảm giác này tra tấn trái tim hắn thống khổ đến sắp nhỏ máu.
Chẳng qua tự trách cũng không thay đổi được Thiên Đạo, Mục Trích hít sâu một hơi, nói: "Sư tôn, trong cơ thể ta có nửa viên nguyên đan của ngài, lôi kiếp đánh xuống, ngài ắt sẽ bị ta làm liên lụy."
Thẩm Cố Dung sửng sốt, đột nhiên hít ngược một hơi khí lạnh:
"Ngươi ngươi...... sao ngươi biết được?"
Mục Trích lại tiến lên bắt lấy tay y, trịnh trọng nói: "Việc này tạm nói sau, sư tôn nguyện cùng ta gánh lôi kiếp không?"
Thẩm Cố Dung ngây người hồi lâu, mờ mịt nhìn lôi kiếp đã tích tụ sắp xong trên đỉnh đầu, đột nhiên có chút muốn khóc.
[ Ta còn có thể lựa chọn sao? Hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy? Vì sao chuyện xui xẻo đều rơi hết lên người ta? ]
Mục Trích do dự một lát, mới ghé sát bên tai Thẩm Cố Dung, nhẹ giọng nói chuyện trong một trận tiếng sấm rung trời: "Còn một việc nữa."
"Ầm ầm ầm" một tiếng vang lớn.
Đạo lôi kiếp thứ nhất đánh xuống, thế như chẻ tre, hoàn toàn không cho hai người cơ hội thương lượng.
Rõ ràng là tiếng sấm đinh tai nhức óc, Thẩm Cố Dung lại thính tai nghe rõ lời nói của Mục Trích:
"Ta đã biết sư tôn kết với ta vốn không phải Đệ Tử Khế."
"Mà là Đạo Lữ Khế."
Ầm vang một tiếng, trong đầu Thẩm Cố Dung tựa như cũng bắt đầu sấm sét ầm ầm.
Mục Trích căng ra kết giới linh lực bảo vệ hai người, ôm chặt Thẩm Cố Dung, cắn vành tai y, rót thanh âm khàn khàn vào trong đầu Thẩm Cố Dung đang dại ra.
"Ta sẽ không đồng ý giải khế."
"Trừ khi sư tôn nói không thích ta."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung suýt nữa ngất xỉu.
Mỗi khi y cảm thấy mình đã đủ xui xẻo, sẽ luôn có chuyện càng xui xẻo hơn tới chứng minh rằng y đã cao hứng quá sớm.
Bí cảnh Cô Hồng lần đầu tiên xuất hiện lôi kiếp mạnh mẽ như vậy, những người tu vi Hóa Thần đều nhìn ra đó là lôi kiếp Đại Thừa Kỳ, lập tức tiến đến vây xem.
Quá nhiều người bị nhốt ở Hóa Thần Cảnh, trăm năm không thể tiến bộ, có thể may mắn nhìn thấy lôi kiếp Đại Thừa Kỳ nói không chừng có thể thay đổi tâm cảnh chút.
Kính Chu Trần lần đầu tiên không ngồi kiệu, vứt bỏ hộ vệ, hồng y phần phật bay tới cạnh lôi kiếp, sắc mặt trầm đến sắp nhỏ nước.
Triều Cửu Tiêu rít gào một tiếng, Giao Long khổng lồ bay từ nơi không xa tới, dừng bên cạnh Kính Chu Trần hóa thành hình người, vung lên áo đen bao bọc lấy thân thể săn chắc.
Hắn lạnh lùng nói: "Có phải Thẩm Thập Nhất điên rồi hay không? Cũng dám cho Mục Trích đột phá ở Bí cảnh Cô Hồng?"
Kính Chu Trần ngay cả quạt cũng không phẩy, trên mặt tràn đầy khí lạnh thấu xương: "Mục Trích biết nặng nhẹ, ắt hẳn không phải hắn chủ động dùng cơ duyên đột phá."
Hắn ngẩng đầu mây sét tụ tập đầy trời, lẩm bẩm: "Lần này tám phần là Thiên Đạo quyết tâm muốn Thẩm Thập Nhất chết tại chỗ này."
Triều Cửu Tiêu sửng sốt, ngạc nhiên nói: "Có người nói y tự tiện động tới Thần Khí nên mới khiến Thiên Đạo ghi hận, đây là sự thật?"
Kính Chu Trần gật đầu: "Đại sư huynh... Ly Canh Lan hẳn không nói bừa, Thập Nhất lúc ấy quả thực đã cướp đi Thần Khí trên người hắn, dùng lên người mình, lúc này mới khiến Thiên Đạo tức giận, những năm gần đây không ngừng giáng xuống lôi kiếp trời phạt."
Triều Cửu Tiêu nhíu chặt mày: "Thần Khí khác bị dùng cũng không dẫn tới lôi phạt. Kiện Thần Khí kia rốt cuộc là cái gì?"
Kính Chu Trần nghiêng đầu liếc hắn một cái, đồng tử mị ma chậm rãi tán ra, quỷ dị âm trầm.
Hắn mở miệng, giọng nói gần như bị bao phủ trong tiếng sấm ầm ầm.
Nhưng Triều Cửu Tiêu lại nghe được.
"Kinh Thế Lục." Kính Chu Trần nói: "Thần khí có thể xuyên qua cổ kim, nghịch thiên sửa mệnh."