Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Trong giấc mộng của Thẩm Cố Dung, y vẫn đang ở bên muội muội Thẩm Tịch Vụ ôn nhuyễn đáng yêu.
Hai người cùng thả hoa đăng ở bờ sông, sau đó gặp tiên sinh một thân thanh y.
Tiên sinh thổi sáo trúc cho y nghe, dư âm tiếng sáo linh hoạt kỳ ảo vẫn còn văng vẳng bên tai.
Thẩm Cố Dung híp mắt nghe, nhưng không biết từ khi nào tiếng sáo trúc đã gián đoạn.
Mở mắt ra lần nữa, y bỗng thấy mình đang ở giữa một vũng máu.
Con ngươi Thẩm Cố Dung co rụt.
"Ca ca......"
Có người gọi y.
Thẩm Cố Dung mờ mịt quay đầu, cuối tầm mắt, Thẩm Tịch Vụ vừa rồi còn ôn nhuyễn gọi y huynh trưởng giờ đây đã ngã xuống vũng máu, đôi mắt mở lớn, ánh mắt tan rã mà nhìn y.
Cả người Thẩm Cố Dung phát lạnh, ngẩn ngơ trong chốc lát, sau đó bước chân lộn xộn như sắp té ngã lao tới.
"Tịch Vụ!"
Cơ thể nho nhỏ của Thẩm Tịch Vụ được y ôm giữa khuỷu tay, khóe môi không ngừng trào ra từng đợt máu, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng chậm rãi xuất hiện từng vệt đỏ giương nanh múa vuốt.
Nàng lẩm bẩm: "Ca ca, muội đau quá."
Thẩm Cố Dung tay chân luống cuống, tựa như bị dọa ngây người, y không ngừng lau đi máu chảy ra từ khóe môi Thẩm Tịch Vụ, nhưng càng lau máu càng nhiều, chỉ có thể cảm giác cơ thể Thẩm Tịch Vụ trong lòng y từng chút lạnh dần.
"Tịch Vụ....."
"Tịch Vụ!"
Thẩm Cố Dung đột nhiên mở mắt, bị dọa đến hoàn toàn tỉnh táo.
Y ngồi trên giường trúc hồi lâu mới khôi phục tinh thần, nhấc tay lau mặt, trên tay đã ướt đẫm nước mắt.
Thẩm Cố Dung chưa hết kinh hồn, mất thêm một lúc lâu nữa rốt cuộc mới thoát khỏi cảnh tượng Thẩm Tịch Vụ chết trong mộng.
Y vỗ vỗ mặt mình, nhỏ giọng nói thầm: "Tự mình dọa mình, mơ đều là ngược, Tịch Vụ còn đang khỏe mạnh ở nhà đợi mình, sao có thể gặp bất trắc được?"
Hề Cô Hành chưa trở về, Thẩm Cố Dung suy nghĩ, cuối cùng vẫn đeo băng tiêu lên mắt —— cảm giác không nhìn thấy đồ vật quá đáng sợ, tựa như bước tiếp theo có thể một chân giẫm hư không, rơi xuống vực sâu, khiến người ta thật sự không thể yêu thương nổi.
Bởi vì giấc mộng kia, Thẩm Cố Dung có chút mất hồn mất vía đi ra khỏi trúc xá, vừa đi được vài bước liền liếc thấy Ly Tác đã chờ ở ngoài từ lâu.
Thẩm Cố Dung nghĩ một lát mới nhận ra người tới là ai: "Ly Tác."
Mười năm trôi qua, trên mặt Ly Tác vẫn là vẻ tái nhợt bệnh tật như cũ, tựa hồ chưa từng thay đổi, hắn nhìn thấy Thẩm Cố Dung ra, trên mặt xuất hiện sự vui vẻ, vội vàng tiến lên hành lễ: "Bái kiến Thánh quân."
Thẩm Cố Dung nâng hắn lên, nói: "Sao ngươi lại chờ ở đây?"
Ly Tác nói: "Sư tôn bảo con chờ ở đây, nói khi nào ngài tỉnh thì dẫn ngài tới Nghị Sự Đường trên Trường Doanh Sơn."
Thẩm Cố Dung gật đầu: "Ừ, đi thôi."
Ly Tác dẫn đường phía trước, âm thầm có chút vui mừng.
Mười năm không đổi, khí thế trên người Thánh quân tựa hồ còn tăng thêm so với trước đây, hắn ở trước mặt Thẩm Cố Dung không dám thở mạnh lấy một tiếng.
Đi được nửa đường, chợt thấy Mục Trích đeo kiếm bước nhanh đến, trên vai còn đọng sương tuyết.
Thẩm Cố Dung nhìn một thân gió tuyết của hắn, hình như mới từ Ngọc Nhứ Sơn xuống.
"Mục Trích?"
Mục Trích vốn đang mặt không cảm xúc đi tới, bỗng bất ngờ gặp Thẩm Cố Dung, theo bản năng muốn nở nụ cười ôn nhu, nhưng vừa chạm vào đôi mắt nhạt màu kia của Thẩm Cố Dung, vẻ mặt hắn cứng đờ, đột nhiên chật vật cúi đầu.
Hắn tiến lên, lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn."
Thẩm Cố Dung không nhận ra sự khác thường của hắn, nhàn nhạt nói: "Con đi luyện kiếm?"
Mục Trích nói: "Vâng."
Thẩm Cố Dung lập tức thổn thức không thôi: "Đứa nhỏ này sẽ không trở thành Hề Chưởng giáo thứ hai chứ? Đến cái chỗ Ngọc Nhứ Sơn không dành cho người ở kia luyện kiếm, đây không phải tự ngược hay sao?"
Mục Trích sửng sốt.
"Chậc." Thẩm Cố Dung: "Một đứa trẻ tốt như vậy, lại bị Hề Cô Hành kia dạy hư."
Mục Trích: "......"
Chăm chỉ tu hành sao lại thành bị dạy hư?
Sư tôn hắn rốt cuộc đã đạt đến Đại Thừa Kỳ bằng cách nào vậy?
Mục Trích đã luyện kiếm từ tảng sáng, khi mặt trời lên cao ba sào, dẫn ý lạnh thấu xương ở Ngọc Nhứ Sơn vận chuyển rất nhiều vòng trong linh mạch, cuối cùng cũng mạnh mẽ xua được tâm tư đại nghịch bất đạo trong lòng kia ra ngoài.
Hắn hít sâu một hơi, đang định lên tiếng, chợt nghe thấy cách đó không xa vang lên tiếng nức nở khe khẽ.
Ba người đồng thời quay đầu nhìn lại.
Thẩm Cố Dung hơi nhíu mày, không biết vì sao, y giống như bị thứ gì chỉ dẫn, thần sai quỷ khiến mà đi qua.
Sau rừng cây có một vùng đất trống, trong góc có một đệ tử mặc áo bào trắng hoa văn mây tím đang kéo một đứa trẻ y phục lộn xộn đi về phía trước. Đứa trẻ kia bị kéo lê trên mặt đất, hai đầu gối rướm máu, nhiễm đỏ áo bào màu trắng vừa bẩn vừa loạn.
Tiếng nức nở mong manh vừa rồi hẳn là từ đứa trẻ kia.
Đệ tử mặc áo bào hoa văn mây tím vô cùng trẻ tuổi, nhưng trên gương mặt kia toàn bộ đều là lệ khí hung ác, hắn túm lấy mái tóc dài của tiểu cô nương, ngồi xổm xuống lạnh lùng nói: "Bảo ngươi đi thì đi đi, Phong Lộ Thành nuôi ngươi cũng không phải muốn ngươi trở thành đứa tham sống sợ chết."
Tiểu cô nương kia cả người chật vật, thở hổn hển yếu ớt, nghe câu này liền nghẹn ngào không dám kêu thành tiếng.
"Đứng lên." Đệ tử Phong Lộ Thành mạnh bạo túm nàng lên, trên mặt không có chút thương tiếc: "Khi sinh ra trên người đã chứa quỷ khí, Thành chủ cho ngươi sống đến bây giờ đã là ban ân, ngươi không biết cảm ơn thì thôi, còn dám tùy tiện cãi lại mệnh lệnh?"
Trên má tiểu cô nương chi chít vết máu ứ đọng và xanh tím, vẻ mặt nàng dại ra, gắng gượng đứng vững, tựa như đã mất đi năng lực phản kháng.
Nàng đờ đẫn nói: "Vâng."
"Hôm qua Ly Nhân Phong trúng mánh, đánh được một con man thú có nội đan, chúng ta đã sớm thua cả quãng xa, hôm nay nếu ngươi không thể dẫn được man thú kết đan từ băng nguyên tới, vậy thì chết ở bên ngoài luôn đi đừng quay trở lại."
Nghe thấy chữ "Chết", ánh mắt đứa trẻ kia thế mà sáng lên, chết đối với nàng mà nói tựa như một hy vọng xa vời cầu không được.
Đệ tử kia vênh váo tự đắc, mặc kệ có là đang nói người ta đi chết, vẻ mặt hắn vẫn kiêu căng khinh thường như trước, hắn dường như không cảm thấy việc ép chết một người sống sờ sờ có gì không đúng.
Thẩm Cố Dung vừa đi tới, nhìn thoáng qua lập tức sững sờ.
Đêm qua của y bắt đầu bằng một giấc mộng đẹp, vẫn như trước từ trong sách trở về Hồi Đường Thành, y nắm tay muội muội Thẩm Tịch Vụ đi dạo trên phố hoa đăng, cuối cùng lại dừng ở cảnh tượng gương mặt Thẩm Tịch Vụ tràn đầy máu tươi, dần dần mất đi sức sống.
Trong nháy mắt này, gương mặt trong mộng của Thẩm Tịch Vụ khớp lại với gương mặt của đứa trẻ trước mắt, khiến Thẩm Cố Dung giữa hoảng hốt còn cho rằng mình đang nằm mơ.
Mãi đến khi "Thẩm Tịch Vụ" ho mạnh "khụ" một tiếng, ôm ngực hộc ra một ngụm máu.
Bên tai loáng thoáng vang lên tiếng nghẹn ngào, tựa như gió luồn vào tai Thẩm Cố Dung.
"Muội đau quá."
"Ca ca, muội đau quá."
Trước mắt Thẩm Cố Dung đột nhiên tối sầm, lý trí biến mất trong nháy mắt, tựa như bị thứ gì tiếp tục điều khiển thân thể.
Ly Tác và Mục Trích đuổi theo sau, nhưng còn chưa nhìn thấy cái gì thì đột nhiên cảm giác một luồng uy áp ập đến trước mặt, hướng về bốn phía che trời lấp đất tản ra.
Man thú chạy rông khắp nơi ngoài Ly Nhân Phong trong nháy mắt như bị thứ gì mạnh mẽ ngăn chặn, không nhích nổi một bước, chỉ có thể cuộn tròn tại chỗ run bần bật.
Mọi người trong Nghị Sự Đường trên Trường Doanh Sơn cũng bị chấn động đến kinh hãi, vội vã chạy tới chỗ xuất phát của uy áp.
Ly Tác và Mục Trích cách gần nhất đã bị trận uy áp Đại Thừa Kỳ kia ép cho suýt nữa quỳ xuống, gắng gượng dùng linh lực ổn định mới không ngã trên mặt đất.
Sắc mặt Mục Trích tái nhợt, vừa vận chuyển linh lực liền nghe thấy giọng nói rét lạnh thấu xương của Thẩm Cố Dung đang quay lưng về phía hắn.
[ Ta muốn hắn chết. ]
Mục Trích ngẩn ra.
Tiếp theo trong nháy mắt, một tiếng phá không bén nhọn vang lên bên tai, năm ngón tay thon dài của Thẩm Cố Dung siết chặt một thanh kiếm, linh lực đã ngưng tụ thành băng trên chuôi kiếm, giá lạnh đang chậm rãi bò lên trên thân kiếm.
Đệ tử Phong Lộ Thành kia đang định lấy roi ra dạy dỗ người đã gần chết, đột nhiên cảm giác được một luồng sát ý khiến người ta lạnh run ập tới trước mặt, hắn thậm chí ngay cả một phản ứng cũng không kịp làm ra, hai đầu gối lập tức mềm nhũn, quỳ sụp trên mặt đất.
Hắn như bị một lực lượng vô hình thô lỗ áp chế trên mặt đất, sức mạnh kia to lớn, nền đá xanh nơi hắn quỳ gối thế nhưng trực tiếp rạn nứt.
Luồng uy áp kia hắn chưa bao giờ gặp qua, nhưng chỉ dựa vào khí thế đã có thể khiến người khác không thở nổi.
Hắn há to miệng thở hổn hển, giãy giụa ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt hoảng hốt trông thấy một người mặc áo đỏ đi tới trước mặt hắn, động tác mềm nhẹ ôm đứa trẻ đang cuộn tròn trên mặt đất không rõ sống chết vào lòng.
Thẩm Cố Dung một tay bế "Thẩm Tịch Vụ" lên, một tay cầm Lâm Hạ Xuân, trên khuôn mặt luôn ôn hòa lúc này phủ kín lệ khí, y thậm chí một lời thừa thãi cũng không muốn nói, ngay cả mắt cũng không chớp mà vung kiếm chém xuống.
Đệ tử Phong Lộ Thành ở đâu không là trăng giữa trời sao, thiên chi kiêu tử, nào từng gặp qua bước đường cùng này. Tuy rằng hắn đã dốc hết sức lực muốn giãy giụa tránh thoát, nhưng hai chân xụi lơ đau nhức hoàn toàn không thể động đậy một ly, chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm cuốn theo sương tuyết kia chém xuống đầu mình.
Tiếp theo trong nháy mắt, một tiếng "Keng" sắc bén vang lên, Lâm Hạ Xuân của Thẩm Cố Dung bị một thanh kiếm khó khăn lắm mới ngăn lại được.
Thẩm Cố Dung đến mắt cũng không chớp, thậm chí không thèm xem người ngăn cản y là ai, giọng nói lạnh như băng: "Cút ngay."
Thanh kiếm ngăn lại y đúng là Đoản Cảnh Kiếm.
Tu vi Hề Cô Hành vẫn không theo kịp Thẩm Cố Dung, chỉ một kiếm va chạm, cổ họng hắn đã bị chấn động đến tê dại, cũng may Thẩm Cố Dung nhìn thấy hắn, kịp thời thu lại chút lực mới không làm hắn bị thương.
Hề Cô Hành lạnh lùng nói: "Ta mới rời mắt không để ý tới đệ một lát, đệ lại suýt nữa gây rắc rối cho ta."
Thẩm Cố Dung hoàn toàn khác hẳn ngày thường, mặt y không cảm xúc, vẫn thờ ơ lạnh lùng như cũ, nói: "Ta không gây rắc rối."
Hề Cô Hành: "Vậy vì sao đệ lại vô duyên vô cớ muốn giết người?"
Thẩm Cố Dung nói: "Không phải vô duyên vô cớ."
Hề Cô Hành hơi sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ về tính tình đã an phận hơn rất nhiều của Thẩm Cố Dung gần đây, lại nhìn qua đệ tử quỳ trên mặt đất đang sợ khiếp vía.
Đệ tử kia hoàn toàn bị dọa đến choáng váng, lưng áo đã ướt đẫm một mảng.
Hề Cô Hành "Chậc" một tiếng, vung Đoản Cảnh Kiếm, lui về sau nửa bước, hơi nhướng mày: "Được, có nguyên do là được. Phong Quân sắp tới rồi, đệ giết trước đi, vạn sự ta có gánh cho đệ."
Ly Tác, Mục Trích: "......"
Thành chủ Phong Lộ Thành khó khăn lắm mới tới kịp: "......"
Hề Cô Hành và Thẩm Cố Dung, một tên dám nói, một kẻ dám làm.
Nghe thấy Hề Cô Hành không ngăn cả mình, Thẩm Cố Dung lại lần nữa vung kiếm, Thành chủ Phong Lộ Thành —— Phong Quân không ngờ mình đã tới rồi mà y vẫn có thể tiếp tục ra tay, vội vàng xông lên cản, nhưng đã chậm một bước.
Lâm Hạ Xuân của Thẩm Cố Dung lao tới, cả thân kiếm cuốn theo băng sương, hung hãn chém vào thân thể đệ tử kia.
Phong Quân: "......"
Mọi người nghe tin mà đến: "......"
Xung quanh một trận tĩnh mịch.
Lâm Hạ Xuân cũng không ở trong tay Thẩm Cố Dung, kia chỉ là kiếm ý hư ảo ngưng tụ thành mà thôi, kiếm ý kia đâm vào thân thể người không tạo ra lấy một vết thương, nhưng lại đánh thẳng vào nguyên đan tu sĩ, có thể khiến người ta phải chịu đựng thống khổ gần như xé rách linh hồn.
Đệ tử kia chỉ ăn một kiếm đã đau chết điếng.
Thẩm Cố Dung ôm chặt người trong lòng, ánh mắt lạnh băng nhìn lướt qua những người xa lạ xung quanh.
Nếu là ngày thường, khung cảnh đồ sộ như vậy đã sớm khiến y run sợ trong lòng, nhưng lần này không biết vì cái gì, trong ngực tựa hồ được một luồng linh lực nhẹ nhàng nâng lên, tâm y như nước lặng, tất cả những cảm xúc và tình cảm giống như bị một thứ gì đó mạnh mẽ đè ép xuống.
Thẩm Cố Dung nhẹ tênh thu kiếm về, nghiêng đầu nói với mọi người đang ngẩn ngơ: "Chỉ dọa hắn chút thôi."
Đệ tử kia toàn thân không có vết thương, nhìn qua giống như chỉ bị dọa ngất xỉu, dù trong lòng Phong Quân có một vạn câu hỏi cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Là Phong Quân dạy dỗ không chu toàn, mạo phạm Thánh quân, hắn đáng bị như vậy."
Thẩm Cố Dung khẽ gật đầu, cũng không hề khách sáo mà đồng ý: "Quả thực không chu toàn."
Phong Quân: "......"
Phong Quân là nữ tu, mỹ mạo khuynh thành, dựa vào tu vi mạnh mẽ thống lĩnh Phong Lộ Thành mấy trăm năm, tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn độc ác, mặc kệ có bị tước đoạt mặt mũi trước mặt mọi người như vậy, nụ cười trên mặt nàng vẫn không hề thay đổi, tựa như được vẽ lên.
Nàng chậm rãi uốn gối, chân thành thật lòng mà nói vài câu đàng hoàng tỏ vẻ xin lỗi, xong mới hỏi: "Không biết đệ tử này của ta mạo phạm Thánh quân chỗ nào, mong ngài cho biết vài câu, khi trở về ta chắc chắn sẽ trừng phạt thích đáng."
Y hơi nhướng mày, nói: "Cũng không có gì, chỉ là lớn lên quá xấu, làm ngứa mắt ta."
Phong Quân: "......"
Hề Cô Hành: "......"
Trên mặt Hề Cô Hành viết đầy "Con mẹ nó ngươi nghiêm túc đấy à? Đây là nguyên do của ngươi?!"
Thẩm Cố Dung rụt rè gật đầu, tỏ vẻ: "Sư huynh, đúng là thế đó sư huynh. Sư huynh, sư huynh, sư huynh tốt."
Hề Cô Hành: "......"
Mặt Hề Cô Hành tái đi.
Mặt Phong Quân cũng không khác gì Hề Cô Hành, đủ mọi màu sắc, nàng miễn cưỡng cười vui: "Chuyện này...... Thánh quân......"
"Sao?" Thẩm Cố Dung nói: "Mới vừa rồi không phải ngươi còn nói hắn đáng bị như vậy, hiện tại lại muốn đổi ý, chuyển sang chất vấn ta ư?"
Phong Quân kinh hãi, lập tức nói: "Không dám."
Thẩm Cố Dung lười dài dòng vô nghĩa với bọn họ, thu hồi Lâm Hạ Xuân, xoay người muốn đi.
Phong Quân cắn nát hàm răng, nuốt xuống ngụm máu, gắng gượng tươi cười cho người nâng đệ tử bị dọa vỡ mật kia rời khỏi, liếc thấy người trong lòng Thẩm Cố Dung, thử nói: "Thánh quân, người ngài ôm, hình như là người của Phong......"
Thẩm Cố Dung không chờ nàng ta nói xong, nói thẳng: "Phong cái gì? Nàng là người của Ly Nhân Phong ta."
Phong Quân: "???"
Phong Quân bị diễn xuất cường hào cướp đoạt này dọa sợ ngây người: "Nhưng mà nàng......"
Hề Cô Hành cũng nhíu mày nói: "Chuyện từ bao giờ?"
Phong Quân cũng muốn hỏi, đúng vậy, từ bao giờ thế?
Thẩm Cố Dung ném xuống một câu: "Ngay lúc này thôi."
Rồi phất tay áo bỏ đi —— tiện tay túm theo cả Mục Trích đang dại ra.
Mọi người: "......"
Hề Cô Hành mồ hôi đầy đầu xử lý xong cục diện rối rắm mà Thẩm Cố Dung bỏ lại cho mình, trực tiếp rút Đoản Cảnh Kiếm ra, đằng đằng sát khí phóng tới Phiếm Giáng Cư.
À đâu, Phiếm Giáng Cư sụp rồi.
Hắn lại chuyển hướng sang thiên viện, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Cố Dung đang ở trong phòng Mục Trích.
Hề Cô Hành nổi giận mắng: "Thẩm Thập Nhất! Nhận lấy cái chết đi!"
Mục Trích ở một bên vội vàng ngăn đón, nói: "Chưởng giáo bớt giận, sư tôn chỉ sốt ruột cứu người......"
"Cứu người?" Hề Cô Hành mắng: "Y thế mà cũng có lòng tốt cứu người cơ đấy, thế sao không cứu ta đi? Đệ biết cáo già Phong Quân kia khó đối phó đến mức nào không?! Thẩm Thập Nhất!"
Thẩm Thập Nhất hai mắt trống rỗng, khám phá hồng trần, trong mắt chỉ còn đứa trẻ đang hôn mê trên giường.
Dáng vẻ xách kiếm cường thế lãnh ngạo ở Trường Doanh Sơn lúc vừa rồi, sau một hồi lâu giống như đã bị y quên đi hoàn toàn.
Khí thế trong trái tim kia từ khoảnh khắc y trở về Phiếm Giáng Cư liền tan biến, sự phẫn nộ che trời lấp đất, đan chéo sự sợ hãi, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần, vô cùng hụt hẫng.
Thẩm Cố Dung mờ mịt nghĩ thầm, vừa rồi người nọ là ta sao? Ta...... Cường thế như vậy sao?"
Có thể mặt không cảm xúc xách kiếm trực tiếp chém về phía một người sống sờ sờ, chẳng lẽ không phải chuyện chỉ Thẩm Phụng Tuyết từng chém vô số yêu tà tu sĩ mới làm được sao?
Thẩm Cố Dung đột nhiên có chút hoảng sợ, bởi vì trong nháy mắt đó, y thế nhưng không phân biệt được rõ ràng mình và Thẩm Phụng Tuyết.
Mục Trích ở bên cạnh nhìn, không biết vì sao tuy rằng linh lực hắn đang vận chuyển, nhưng lại không thể nghe được một chút tiếng lòng nào của Thẩm Cố Dung.
Vậy có thể chứng minh y chỉ đang ngẩn người?
Ngay khi Thẩm Cố Dung còn đang miên man suy nghĩ, đứa trẻ kia đã tỉnh lại sau hôn mê, lông mi khẽ run, chậm rãi mở đôi mắt trống rỗng vô thần.
Không quan tâm mình đang ở một nơi xa lạ, nàng tựa như cũng không có cảm giác gì, trong đôi mắt kia đã không còn chút hy vọng sống nào, nhìn qua hoàn toàn không xác định được nàng giống người mù, hay Thẩm Cố Dung giống người mù hơn.
Thẩm Cố Dung thấy nàng tỉnh lại, vội vứt bỏ suy nghĩ miên man trong đầu lên chín tầng mây: "Tịch Vụ, ta là ca ca!"
Đứa trẻ dường như không nghe được.
Thẩm Cố Dung có chút nôn nóng, vội cởi chuỗi vòng Mộc Hoạn vẫn luôn đeo trên cổ tay xuống, qua quýt đưa cho nàng.
"Tịch Vụ? Tịch Vụ muội nhìn xem......"
Đứa trẻ lúc này mới phản ứng, nàng chậm rãi nhìn thoáng qua Thẩm Cố Dung, giãy giụa ngồi dậy mới khẽ gật đầu, giọng nói yếu ớt vô lực, khàn khàn nói: "Tiên quân, ngài nhận nhầm người."
Ý cười trên mặt Thẩm Cố Dung đột nhiên cứng đờ.
Sau bạo nộ, mừng như điên, Thẩm Cố Dung mới chậm rãi tỉnh táo lại.
Đứa nhỏ trước mặt này, tuy rằng diện mạo rất giống muội muội ruột Thẩm Tịch Vụ của y, nhưng trên thực tế vẫn có điểm khác biệt, ví dụ như trên khóe mắt nàng không có nốt lệ chí kia, tính tình càng khác biệt một trời một vực.
Lại nói, đây chỉ là một thế giới hư cấu trong sách. Cuối cùng Thẩm Cố Dung cũng hoàn toàn tỉnh táo. Y hít sâu một hơi, giơ tay muốn sờ đầu đứa trẻ kia, nàng lại trực tiếp né tránh, tựa như vô cùng sợ hãi.
Thẩm Cố Dung vội ép mình rụt tay về, giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có: "Vậy muội tên là gì?"
Đứa trẻ mê man nhìn y, có vẻ phát hiện ra y không có ác ý, mới nhỏ giọng nói: "Ta cũng tên Tịch Vụ, nhưng ta không phải muội muội Thánh quân."
Thẩm Cố Dung ngẩn ra, cũng tên Tịch Vụ?
Hề Cô Hành bên cạnh xem đến nghiến răng: "Làm phiền, có ai thấy ta không?"
Thẩm Cố Dung lúc này mới nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nói: "Ồ, huynh cũng ở đây à."
Hề Cô Hành: "......."
Hề Cô Hành hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Không biết còn tưởng các đệ là một nhà ba người hòa thuận vui vẻ, còn ta là tên khốn kiếp cầm gậy đánh uyên ương cơ đấy."
Thẩm Cố Dung: "......."
Khốn kiếp là cái cách nói gì?
Mục Trích sửng sốt, không biết nghĩ tới điều gì, vành tai đột nhiên đỏ lên.
Thẩm Cố Dung tùy ý xua tay nói: "Được được, ta cũng không giết hắn mà."
Hề Cô Hành nổi giận: "Đệ còn có mặt mũi nói chuyện này?"
Dựa theo tính tình của Thẩm Cố Dung, căn bản không thể nào tùy tiện giết người, nhưng một kiếm Lâm Hạ Xuân kia lại hủy hoại đan điền của tên đệ tử đó, bên ngoài có thể nhìn không ra, nhưng một khi quay về cho y tu tới bắt mạch, khám một chút sẽ phát hiện ngay lập tức.
Thẩm Cố Dung hoàn toàn không biết lúc ấy sao lại như vậy, chỉ cảm thấy trong đầu đột nhiên bốc lên một ngọn lửa giận dữ, thiêu đốt cả người y lúc nào không hay, chỉ còn ý nghĩ muốn thiên đao vạn quả người làm nhục "Muội muội" y.
Hiện tại tỉnh táo rồi, Thẩm Cố Dung liền thấy hơi chột dạ, nhưng không hề hối hận.
Tu đạo trước hết phải tu tâm, loại cặn bã bắt nạt người nhỏ yếu này mà cũng xứng tu đạo không bị trời phạt, vậy còn tu cái đại đạo gì.
Hề Cô Hành nổi giận đùng đùng mắng y một trận, thấy Thẩm Cố Dung vẫn giữ tư thế lợn chết không sợ nước sôi, tức giận đến xoay người phất tay áo bỏ đi.
Sau khi hắn rời đi, Thẩm Cố Dung đưa Tịch Vụ đi nghỉ ngơi trước, sau đó dẫn theo Mục Trích ra ngoài. . truyện ngôn tình
Trong thiên viện có một vườn hoa nhỏ, mỗi năm vào ngày xuân Mục Trích đều sẽ rải chút hạt giống, lúc này đã mọc ra các loài hoa đủ mọi màu sắc.
Thẩm Cố Dung khom lưng hái một đóa hoa Tịch Vụ màu tím, đặt trong tay ngắm nghía.
Mục Trích không nói một lời, đứng sau kiên nhẫn bồi y.
Suy nghĩ của Thẩm Cố Dung lại nhanh chóng tung bay.
Muội muội Thẩm Tịch Vụ của Thẩm Cố Dung từ nhỏ đã được y cưng chiều mà lớn lên, chỉ nhìn thấy một đứa trẻ có khuôn mặt cực giống Thẩm Tịch Vụ bị bắt nạt thôi, Thẩm Cố Dung đã hoàn toàn không nhịn nổi, cứ cảm thấy như có một thanh chủy thủ đang đào khoét trái tim y.
Vừa rồi khi nhìn cô bé bị người ta bắt nạt, Thẩm Phụng Tuyết xuất hiện trong nháy mắt, thật sự khiến y không phân biệt rõ ràng đây là sự phẫn nộ của mình, hay là của Thẩm Phụng Tuyết.
Từ sau khi y xuyên vào quyển sách này, những giấc mộng gặp phải hầu như đều không phải vô căn cứ.
Nếu y mơ thấy Tịch Vụ chết thảm, vậy có phải nghĩa là, cô bé tên Tịch Vụ trong quyển sách này cuối cùng cũng sẽ đột tử không?
Huống hồ dường như đứa nhỏ này có thân phận rất đặc biệt, không biết có ảnh hưởng gì đến cốt truyện về sau không.
Thẩm Cố Dung càng nghĩ càng thấy phiền lòng, cuối cùng bất chấp tất cả, hành động tùy tâm.
Y mặt không cảm xúc nghĩ thầm, Thẩm Phụng Tuyết chưa được sự đồng ý của y đã kéo y vào quyển sách rác rưởi này, còn luôn miệng nói muốn y cứu người, vậy y cũng giữ lại một đứa trẻ có nét tương đồng với muội muội mình che chở, một chút lòng riêng này hẳn là được chấp thuận nhỉ.
—— Tuy rằng cũng không công bằng với đứa trẻ kia, nhưng nàng đã như bèo trôi không rễ, vào Ly Nhân Phong ở cạnh Thẩm Cố Dung, nàng ngược lại có thể được bảo vệ an toàn hơn.
Ít nhất sẽ không chết thảm như trong mộng.
Nếu thân thể của Thẩm Phụng Tuyết không bài xích, Thẩm Cố Dung liền trực tiếp chuẩn bị tốt cho quyết định, trước tiên nghĩ xem nên giữ đứa trẻ này lại bên mình bằng cách nào.
Hay là thu nàng làm đồ đệ?
Tưởng tượng đến cảnh Thẩm Tịch Vụ gọi mình là sư tôn, Thẩm Cố Dung thoáng lạnh run, vội vàng vứt bỏ ý định này.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Cố Dung đột nhiên nói: "Mục Trích, con có muốn có thêm một......"
Y còn chưa nói xong, trong lòng Mục Trích đã run lên, nhớ lại câu "Thu mấy đứa đồ đệ, tốt nhất là có tiểu cô nương" lúc trước của Thẩm Cố Dung, trái tim lại lần nữa hơi chua xót khó chịu.
Một Ngu Tinh Hà đã đủ khiến hắn thấy phiền, hắn không muốn có thêm tiểu sư muội tới tranh giành sự sủng ái vốn đã không nhiều lắm của Thẩm Cố Dung dành cho hắn.
Mục Trích đang khổ sở suy nghĩ, liền nghe được sư tôn chậm rì rì nói xong ý sau:
"Con có muốn có thêm một tiểu sư thúc không?"
Mục Trích: "......"