Sau khi biết Thẩm Cố Dung chuẩn bị hợp tịch với Mục Trích, Ngu Tinh Hà cũng từ Ngu Châu Thành nước mắt lưng tròng chạy tới.
Sau khi từ biệt tại Hàm Châu, Ngu Tinh Hà đã biết sư tôn cực kỳ chán ghét hắn, không còn chủ động tới tìm Thẩm Cố Dung nữa, đỡ phải lại bị ghét bỏ, nhưng khi biết chuyện lớn tiểu sư huynh biến thành sư nương, hoặc sư tôn biến thành sư tẩu này, hắn bất đắc dĩ vẫn phải mặt dày tới đây.
Khi hắn tới Phiếm Giáng Cư, Thẩm Cố Dung đang thử hôn phục, y dựa vào giường nệm, cả người toát ra thần thái lười biếng đến cực điểm, có vẻ hơi mệt mỏi, đôi mắt dưới băng tiêu chỉ nửa mở, tựa hồ không có sức lực.
Y tùy ý nhìn lướt qua hôn phục kia, Mục Trích lập tức chỉ tay về một chỗ: "Nơi này?"
"Ừ." Thẩm Cố Dung lười biếng nói: "Ta không thích hạc, đổi cho ta."
Mục Trích gật đầu: "Đổi thành gì?"
"Thích gì cũng được, chỉ cần không phải hạc."
Mục Trích nói: "Được."
Nói xong liền thu hôn phục về, bưng đi tìm quản sự Ly Nhân Phong.
Vừa ra khỏi cửa, hắn liền nhìn thấy Ngu Tinh Hà lấp la lấp ló ở cây cột bên cạnh hành lang dài.
Mục Trích thoáng sửng sốt, nhiều ngày nay hắn bị chuyện đại điển hợp tịch nháo nhào đến to đầu, nhưng tâm tình lại sung sướng trước nay chưa từng có, nhìn thấy Ngu Tinh Hà cũng hiếm khi không lạnh mặt, nói: "Tới rồi sao? Mau vào đi thôi."
Ngu Tinh Hà kinh ngạc chỉ vào mình: "Ta?"
Mục Trích nói: "Ừ."
Ngu Tinh Hà thoáng sững sờ, vội vàng vui mừng phấn khởi đi vào.
Thẩm Cố Dung đã dựa vào giường nệm thượng nghỉ ngơi, nghe được tiếng bước chân, y nhíu mày, khó chịu nói: "Đã nói rồi, ngươi muốn sửa thế nào thì sửa, phiền chết ta."
Ngu Tinh Hà khựng bước, khô khốc nói: "Sư... sư tôn."
Thẩm Cố Dung lúc này mới mệt mỏi mở mắt, nhìn thấy người đến là Ngu Tinh Hà, lông mày mới giãn ra, nhiều ngày nay y đã bị đống thứ chuẩn bị cho đại điển hợp tịch và đòi hỏi của Mục Trích vào ban đêm giày vò đến tinh bì lực tẫn.
Y ngồi dậy, vẫy tay với Ngu Tinh Hà, nói: "Tinh Hà tới đúng lúc lắm, lại đây."
Ngu Tinh Hà vội nhảy nhót chạy qua.
Thẩm Cố Dung lấy ra một thanh kiếm rực rỡ lung linh kim quang lấp lánh cực kỳ phù hợp với sở thích của Ngu Tinh Hà, đưa cho hắn, nói: "Sư tôn tìm được kiếm bản mạng cho ngươi rồi, nhìn xem có thích hay không?"
Ngu Tinh Hà ngơ ngác nhìn chằm chằm thanh kiếm kia, lại nhìn sang Thẩm Cố Dung, tựa hồ không thể tin tưởng, hắn chỉ vào chính mình: "Cho con? Tinh Hà đó ạ?"
Thẩm Cố Dung bật cười: "Đúng vậy, cầm lấy đi, ta mỏi tay."
Ngu Tinh Hà thoáng nhìn thấy trên cổ tay Thẩm Cố Dung hình như có vệt đỏ, cho rằng sư tôn bị thương, vội vàng nhận lấy, yêu thích không buông tay nhìn hồi lâu, vui mừng nói: "Cảm ơn sư tôn, Tinh Hà thích lắm!"
Thẩm Cố Dung nói: "Thích thì tốt."
Y nâng tay lên, Ngu Tinh Hà thấy thế lập tức thò lại gần, cọ đầu mình vào lòng bàn tay y.
Thẩm Cố Dung buồn cười, cười một tiếng, nói: "Tinh Hà trách ta sao?"
Ngu Tinh Hà vội vàng lắc đầu, lắc đến đầu óc choáng váng mới ngừng lại, mềm giọng nói: "Không trách sư tôn, là Tinh Hà sai......"
Hắn nhỏ giọng nói thầm: "Luôn thích so với người khác."
Nếu không vì tính tình luôn ghen tị của hắn, trong Kinh Thế Lục cũng sẽ không xuất hiện thảm kịch kia.
Thẩm Cố Dung lại xoa đầu hắn, nhẹ giọng nói: "Ta cũng có điều sai."
Ngu Tinh Hà lập tức nói: "Sư tôn không hề sai, sư tôn làm gì cũng không hề sai!"
Thẩm Cố Dung không nhịn được cười.
Ngu Tinh Hà được sư tôn cho kiếm bản mạng, cực kỳ vui vẻ, sau khi ra khỏi Phiếm Giáng Cư, hắn nâng kiếm đi dạo vô số vòng khắp Ly Nhân Phong, gặp ai cũng khoe ra kiếm của mình.
Có điều hiện tại toàn bộ Ly Nhân Phong đều đang bận bù đầu chuẩn bị cho đại điển hợp tịch bảy ngày sau, tất cả mọi người đều vội vàng đến choáng váng đầu óc, hoàn toàn không có thời gian nghe hắn khoe khoang. Ngu Tinh Hà còn chưa khoe được với mấy người đã bị các sư huynh bận đến sắp ăn thịt người túm đi làm cu li.
Mấy ngày sau, Ôn Lưu Băng đã hoàn toàn thu Phong Lộ Thành vào trong túi cuối cùng cũng có thời gian trở về Ly Nhân Phong.
Thẩm Cố Dung vẫn đang sửa hôn phục, lúc này y đã kề cận bờ vực nóng nảy, ngay cả ánh mắt nhìn Mục Trích cũng chứa hàn ý dày đặc.
"Ta nói một lần cuối cùng, ta rất hài lòng với bộ này. Mục Trích, nếu ngươi còn tiếp tục cầm tới đây muốn ta sửa, có tin ta khâu ngươi vào luôn hay không?"
Mục Trích: "......"
Ôn Lưu Băng hoàn toàn không quan tâm đến hai từ 'khách sáo' với sư tôn, trực tiếp đẩy cửa mà vào, cung kính nói: "Sư tôn, muốn con khâu giúp ngài không?"
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung liếc mắt nhìn hắn, nói với Mục Trích: "Đi nói với Trưởng lão quản sự, đừng tiếp tục đến làm phiền ta nữa."
Mục Trích dở khóc dở cười: "Sư tôn, tối hôm qua là ngài nói muốn sửa."
Thẩm Cố Dung trừng hắn, nhỏ giọng nói: "Ngươi đi đi."
Mục Trích đành phải bưng hôn phục rời đi.
Một bộ hôn phục phải sửa tới sửa lui vô số lần, bên quản sự Ly Nhân Phong cũng cực kỳ dụng tâm.
Mục Trích không chê phiền, chuyện nhỏ này cũng phải tự tay làm, giao cho người khác chỉ sợ làm sai.
Ôn Lưu Băng hành lễ, nói: "Sư tôn, phía Nhị sư đệ nói về trễ một chút, không biết có thể kịp dự đại điển hay không, muốn ta thay mặt tặng quà cho ngài."
Thẩm Cố Dung đứng dậy, mở cửa sổ ra, ngồi lên giường nệm bên cửa sổ tiếp tục khắc sáo trúc đã thành hình, nói không chút để ý: "Thế nào cũng được."
Trăm năm nay, khi Thẩm Cố Dung diệt trừ yêu ma từng cứu mấy đứa trẻ, bởi vì bọn chúng không có nơi để về nên đều thu làm đồ đệ, nhưng vì y không phải đang tru tà thì chính là bế quan, chưa thể nào dạy dỗ, nên đều dồn cho Hề Cô Hành dạy dỗ thay.
—— Thay vì nói là đồ đệ y, chi bằng nói là của Hề Cô Hành.
Ôn Lưu Băng do dự một lát, mới hỏi: "Sư tôn, vậy sau này con phải xưng hô với Mục Trích thế nào?"
Thẩm Cố Dung sửng sốt, xém khắc sai một nét.
Ôn Lưu Băng thử thăm dò nói: "Sư nương?"
'Ầm' một tiếng trầm đục, linh lực toát ra trên người Thẩm Cố Dung trực tiếp chém đứt đôi mặc trúc trong sân.
"Tam Thủy." Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc, cả người đều là sát ý: "Nếu ngươi thật sự gọi ra miệng, hậu quả là gì, hẳn ngươi cũng biết?"
Ôn Lưu Băng: "......"
Ôn Lưu Băng cung kính cúi đầu: "Vâng, vậy con gọi tên là được rồi."
Thẩm Cố Dung nhíu mày: "Làm càn, hắn là đạo lữ của ta."
Ôn Lưu Băng: "......"
Mục Trích lại bưng hôn phục đã sửa đổi về cho Thẩm Cố Dung xem qua, còn chưa đến Phiếm Giáng Cư đã chạm mặt Ôn Lưu Băng.
Mục Trích khẽ gật đầu: "Đại sư huynh."
Ôn Lưu Băng lạnh lùng nói: "Mục sư đệ nương."
Mục Trích: "......"
Mục Trích: "???"
Ôn Lưu Băng lạnh mặt phất tay áo bỏ đi.
Mục Trích không hề để ý, dù sao Đại sư huynh hắn bị rút não cũng là chuyện thường xuyên, hắn đã quen rồi.
Hắn vừa mới vào Phiếm Giáng Cư, liền thông qua Đạo Lữ Khế loáng thoáng phát hiện tâm trạng của sư tôn mình hình như không tốt lắm, đành phải đặt hôn phục đã sửa xong sang một bên, đi vào dỗ người trước.
Thẩm Cố Dung đang nhướng mày điêu khắc sáo trúc —— toàn bộ Ly Nhân Phong đại khái cũng chỉ có y nhàn nhã như vậy.
Cảm giác được Mục Trích trở về, lông mày Thẩm Cố Dung lúc này mới giãn ra, y như nhớ tới chuyện gì, nói: "Bất kể Tứ sư bá của ngươi đưa cho ngươi bất kỳ lễ vật gì, ngươi cũng không được nhận lấy, nhớ kỹ chưa?"
Mục Trích nghi hoặc nói: "Vì sao?"
Thẩm Cố Dung không kiên nhẫn nói: "Đừng hỏi nhiều, không nhận là không nhận."
Mục Trích vô tội nói: "Nhưng mà ta đã nhận."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung suýt nữa đâm chệch đao nhỏ kia vào lòng bàn tay mình, y ngạc nhiên hỏi: "Chuyện từ khi nào?"
Mục Trích lấy hộp gỗ quen thuộc từ trong Giới Tử ra, đưa cho Thẩm Cố Dung xem: "Mới vừa rồi."
Thẩm Cố Dung lập tức nổi giận nói: "Trả về cho ta! Không cho nhận!"
Mục Trích có chút khó xử: "Nhưng nhận cũng đã nhận rồi, giờ trả về liệu có......"
Thẩm Cố Dung vừa tự mình giận dỗi, vừa không muốn khiến Mục Trích quá khó xử, đành phải rầu rĩ nói: "Đưa hộp gỗ kia cho ta."
"Đây." Mục Trích đưa hộp cho y.
Thẩm Cố Dung nhận lấy, lập tức ném vào sâu trong Giới Tử, dự định tìm thời gian phóng lửa thiêu rụi nó.
Con ngươi Mục Trích khẽ động, nhưng không nói gì nữa.
Hiếm khi được rảnh rỗi, Mục Trích ngồi bên cạnh bồi Thẩm Cố Dung khắc sáo trúc.
Thẩm Cố Dung khắc ra vụn trúc, Mục Trích liền nhanh tay lẹ mắt phủi xuống đất, bảo đảm trên người sư tôn không dính chút bẩn nào.
Thẩm Cố Dung không chút để ý khắc tiếp, nói: "Vọng Lan và Tịch Vụ đi đâu rồi?"
Mục Trích nói: "Bọn họ theo Ly Tác tới Trường Doanh Sơn."
Thẩm Cố Dung gật gật đầu, không biết vì sao đột nhiên 'khụ' một tiếng, nhỏ giọng nói: "Mục Thần Chi."
Mục Trích: "Hm?"
"Thân thể của ta...... bởi vì những năm trước dùng nhiều dược mạnh, tám phần suốt đời này đều không thể phi thăng." Thẩm Cố Dung rũ mắt, khắc từng chữ lên sáo trúc, tựa hồ không dám ngẩng đầu nhìn Mục Trích: "Thiên phú và tu vi của ngươi đều không tồi, tu luyện thêm vài thập niên hẳn có thể lấy được cơ duyên phi thăng."
Mục Trích nhìn y.
Thẩm Cố Dung nghẹn giọng, rầu rĩ nói: "Hiện tại ngươi đổi ý...... có lẽ còn kịp."
Đầu óc Mục Trích không dám xoay chuyển, hắn khô khốc nói: "Sư tôn...... muốn đổi ý sao?"
Thẩm Cố Dung vốn đang thấp thỏm chờ Mục Trích trả lời, suýt nữa bị những lời này làm nghẹn chết, cuối cùng y cũng ngẩng đầu lên, trừng Mục Trích một cái, tức giận nói: "Ta đang sợ ngươi đổi ý, dù sao hiện tại sư tôn tuổi già sắc suy, ngươi còn trẻ, ắt hẳn người khác đang nói ta là một cành hoa lê áp hải đường (trâu già gặm cỏ non)......"
Mục Trích hoài nghi đầu óc sư tôn mình có chút vấn đề, nếu y hiện tại mà tính là tuổi già sắc suy, thì những người khác cũng không cần phải sống nữa.
Mục Trích thấy sự bất an nơi đáy mắt Thẩm Cố Dung, lúc này mới nhận ra y đang lo lắng điều gì.
Thẩm Cố Dung còn đang khắc chữ, nhưng rõ ràng đã thất thần.
Mục Trích hít sâu một hơi, lập tức nắm lấy tay Thẩm Cố Dung, để mười ngón tay của y và mình đan xen, trịnh trọng lạ thường: "Sư tôn ở đâu, ta sẽ ở đó."
Thẩm Cố Dung nói: "Vậy phi thăng......"
Mục Trích: "Quản cái......"
Thẩm Cố Dung ngẩng đầu.
Mục Trích vội vàng nuốt từ kia về, nói: "...... Phi thăng, ta chỉ cần sư tôn, không cần phi thăng."
Thẩm Cố Dung buồn bã nói: "Ai dạy ngươi nói lời thô tục?"
Mục Trích: "......"
Thẩm Cố Dung lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, ngón tay giữ đao nhỏ cuối cùng cũng khắc xong chữ trên sáo trúc, y lại lục tìm trong nhẫn trữ vật, tìm được hạt châu Mộc Hoạn Mục Trích đưa cho, lấy hạt châu kia ra.
Mục Trích nghi hoặc nhìn động tác của y.
Thẩm Cố Dung dùng linh lực ngưng tụ ra một sợi tơ đỏ, xâu hạt châu vào phần đuôi sáo trúc đã khắc xong, hòa vào tua rua tơ lụa, sắc đỏ son nằm bên trên màu xanh biếc.
Thẩm Cố Dung nhướng mày, đưa sáo trúc cho Mục Trích, nhàn nhạt nói: "Này, cầm lấy, sư tôn cho ngươi tín, tín......"
Y vốn đang giả bộ bình tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn hơi đỏ mặt, nghẹn một lúc lâu mới nói xong mấy chữ sau:
"Tín vật đính ước."
Mục Trích ngơ ngác nhận lấy sáo trúc được chế tác như ngọc tạc kia, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve, nhìn thấy hai chữ được Thẩm Cố Dung khắc lên sáo trúc.
—— Thần Chi.
Sau khi Thẩm Cố Dung nói ra bốn chữ 'Tín vật đính ước', cả người thẹn đến mức muốn tìm khe đất chui vào.
[ Vì sao nói ra bốn chữ này lại thẹn như vậy?! ]
[ Ta là thiếu nữ chưa lấy chồng sao?! Đưa đồ cho người ta mà cũng phải ra vẻ như vậy a a a! ]
Mục Trích: "......"
Mục Trích đột nhiên dịu dàng cười một tiếng.
Hắn khép lại tay nắm sáo trúc, nhẹ nhàng tiến tới gần Thẩm Cố Dung, hạ xuống một nụ hôn nhẹ nơi mi tâm y, lẩm bẩm nói: "Đa tạ sư tôn, ta rất thích."
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu tránh thoát, nói thầm: "Đã nói đừng gọi ta là sư tôn."
Mục Trích không nghe, Mục Trích càng muốn gọi.
Thẩm Cố Dung bị từng tiếng sư tôn kia gọi cho nhớ lại cảnh tượng khiến y eo mềm chân mềm, y bị ép đến nóng nảy, một phát đẩy Mục Trích đang đè lên người mình ra, vươn tay muốn đoạt lấy sáo trúc kia, lạnh mặt nói: "Đưa sáo trúc cho ta, ta còn chưa chỉnh âm."
Mục Trích nở nụ cười: "Đã rất chuẩn."
"Không chuẩn." Thẩm Cố Dung nói, "Lấy tới đây, ta thổi một khúc cho ngươi nghe."
Mục Trích: "......"
Mục Trích thấy dáng vẻ muốn mưu sát người thân của Thẩm Cố Dung, do dự một lúc lâu, cuối cùng khẽ cắn môi đưa sáo trúc Thẩm Cố Dung, trên mặt tràn ngập vẻ anh dũng bất chấp tất cả.
Thẩm Cố Dung bị tức đến cười, nhấc chân đá đá hắn, nói: "Vẻ mặt này của ngươi là sao?"
Mục Trích nói: "Vẻ mặt lắng nghe âm thanh của tự nhiên —— Mời sư tôn."
Sớm chết, sớm siêu sinh.
Thẩm Cố Dung phụt một tiếng bật cười, y cười mắng: "Nhãi con, quen thói nói lời ngon tiếng ngọt, cũng không biết học được từ ai."
Mục Trích thuận theo cười.
Thẩm Cố Dung nâng sáo trúc, thổi một âm.
Nụ cười của Mục Trích suýt nữa không trụ vững nổi trên mặt.
Chờ đến khi Thẩm Cố Dung thổi xong một khúc hoàn chỉnh, Triều Cửu Tiêu ở cách đó rất xa đã ác long rít gào: "Ngày đại hỉ mà thổi khúc tang gì thế? Không sợ đen đủi à? Câm miệng!!"
Thẩm Cố Dung: "......"
Mục Trích: "......"
Mục Trích thấy Thẩm Cố Dung mặt trầm như nước, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, xóa sạch linh lực rót vào lỗ tai.
Nhưng đúng lúc này, Thẩm Cố Dung lại nhẹ nhàng nhích người tới, dịu dàng nói một câu bên tai hắn.
"Chờ sau khi hợp tịch, chúng ta trở về Đại trạch......" Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng thì thầm: "...... Ta chỉ thổi cho mình ngươi nghe."
Mục Trích: "......"
Mục Trích không sống được bao lâu.
Thẩm Cố Dung nhìn thấy biểu cảm của hắn, ha ha cười lên, sáo trúc xoay vài vòng trên năm ngón tay thon dài tinh tế của y, chuẩn xác rơi vào lòng bàn tay.
Tâm trạng y vui sướng, khẽ ngâm một tiểu khúc không biết tên, vòng tay qua cổ Mục Trích, buộc hai lọn tóc của hai người vào nhau, thắt ra một nút kết khó tách rời.
Cho dù hai người đã sớm song tu không biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào Mục Trích cũng bị động tác thân mật của Thẩm Cố Dung đánh trúng trái tim kinh hoàng.
Đuôi mắt Thẩm Cố Dung nhẹ nhàng nhướng lên, lông mi hơi chớp, thấp giọng nói: "Từ nay về sau, ta chỉ thuộc về mình ngươi."
Mục Trích...... Mục Trích suýt chút nữa đã bị trái tim đập kịch liệt của mình đâm chết.
Hắn lập tức ôm chặt eo Thẩm Cố Dung, vùi mặt ở cổ y, lẩm bẩm nói: "Được."
Thẩm Cố Dung trêu hắn: "Được cái gì?"
Mục Trích nhỏ giọng nói: "Ta cũng chỉ thuộc về mình người."
Thẩm Cố Dung cong môi bật cười.
Y vươn tay gỡ xuống băng tiêu vẫn luôn đeo trên mắt kia, mấy ngày nay được linh lực ôn dưỡng, đôi mắt y đã khôi phục gần hoàn hảo như lúc ban đầu, sau khi kéo băng tiêu chướng mắt kia xuống, đây mới là lần đầu tiên Thẩm Cố Dung thật sự nhìn Mục Trích bằng hai mắt của mình.
Trong mắt y sóng sánh ánh nước, phản chiếu duy nhất một người là Mục Trích, phảng phất như dòng nước Vô Ngần yên lặng mấy trăm năm rốt cuộc cũng bị quấy đảo, đá rơi u đàm, khơi lên vô số vòng sóng gợn nhộn nhạo.
Hồng trần muôn vàn hỗn loạn, nơi nhìn đến chỉ cần một người.
Là đã trọn đủ rồi.