Hàm Châu Thành.
Mục Trích đi trên đường chính, không biết vì sao mày bỗng nhẹ nhàng nhíu lại.
Cửu Tức đang chảy nước miếng nhìn ma tu đi tới đi lui xung quanh, thấy thế nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Mục Trích nhắm hờ mắt, phô triển thần thức, lẳng lặng bao phủ toàn bộ Hàm Châu Thành, thấp giọng nói: "Không đúng lắm."
Cửu Tức hút mấy hơi ma khí của ma tu đi ngang qua để lại, lén lút như kẻ trộm: "Hử? Không đúng chỗ nào?"
Mục Trích nói: "Khi ta diệt sạch Dịch Quỷ ở Ngu Châu Thành, mười ba Dịch Quỷ kia phân tán ở các góc trong thành, nhưng Dịch Quỷ nơi này......"
Hắn giơ tay chỉ về hướng trung tâm Hàm Châu: "Hình như chưa đủ mười ba con, hơn nữa tất cả còn tụ tập ở một chỗ."
Cửu Tức mờ mịt "A" một tiếng, không hiểu vấn đề này lắm, chỉ hỏi: "Vậy lát nữa ta có thể ăn không?"
Mục Trích dừng bước, mở mắt, con ngươi nặng nề nhìn về phương hướng của Dịch Quỷ.
Cửu Tức: "Không đi sao?"
Mục Trích nói: "Không thể đi."
Cửu Tức thất vọng nói: "Hả?"
"Sư tôn chỉ muốn xua ta đi, không phải thật sự muốn ta đi diệt trừ mười ba Dịch Quỷ kia." Mục Trích nói: "Sư tôn chỉ cần giết Ly Canh Lan, hoặc là Tam Thủy sư huynh ngăn cản Phong Quân khởi động trận pháp 'Dưỡng Dịch Quỷ', những Dịch Quỷ đó sẽ không còn gì đáng sợ."
Cửu Tức nhìn ma tu chạy tới chạy lui xung quanh, hút lấy hút để, cảm giác chỉ có thể nhìn mà không thể ăn thật sự quá thống khổ, hắn gắng gượng xé tầm mắt khỏi người đám ma tu, gian nan nói: "Vậy giờ chúng ta làm gì? Ngươi sẽ không định chờ mãi ở chỗ này chứ?"
Tất nhiên là Mục Trích sẽ không ở yên chờ, hắn lại lần nữa phóng thần thức ra ngoài, có điều lần này không nhằm vào Dịch Quỷ nữa, mà dừng trên tu sĩ và phàm nhân.
Quả nhiên.
Mục Trích đột nhiên mở mắt, chuyển hướng sang phía Nam, nói: "Đi."
Hắn vừa nói xong đã lao vụt đi, Cửu Tức vội vàng theo sau, nói: "Đi làm gì á?! Ăn cơm sao?"
Giọng Mục Trích không chút dao động: "Đi cứu người."
Còn chưa đủ mười ba Dịch Quỷ, trong Hàm Châu Thành chắc chắn còn những phàm nhân hoặc tu sĩ khác bị ma tu bắt tới Hàm Châu, mục đích luyện bọn họ thành Dịch Quỷ.
Nếu tới kịp cứu bọn họ, vậy trận pháp Dưỡng Dịch Quỷ kia sẽ thiếu Dịch Quỷ, dĩ nhiên không cách nào khởi động được.
Nhưng Mục Trích lại vẫn cảm thấy việc này quái quái.
Từ xưa đến nay, các sách ghi lại 'Dưỡng Dịch Quỷ' đều tiến hành ở thành trì của phàm nhân, bởi vì phàm nhân tay trói gà không chặt, chỉ cần Dịch Quỷ có chút tu vi là có thể dễ như trở bàn tay tạo thành một trận đơn phương tàn sát.
Tỷ như Phong Đô.
Lại tỷ như Ngu Châu Thành chưa thành công năm đó.
Lúc này trận pháp 'Dưỡng Dịch Quỷ' lại ở trong thành trì của ma tu.
Hàm Châu toàn bộ đều là ma tu, thậm chí còn có tận hai vị Ma tôn Hóa Thần Cảnh, dù có luyện ra Dịch Quỷ cũng không thể dễ dàng tàn sát toàn bộ thành trì.
Trận pháp này chỉ có thể áp dụng ở thành trì phàm thế, đặt ở thành trì của ma tu quả thực coi như là một trò cười.
Nhưng Ly Canh Lan lại làm, hơn nữa Phong Quân và Yêu chủ cũng theo hắn cùng nhau mưu tính việc này, Mục Trích cảm thấy sau lưng chắc chắn còn âm mưu lớn hơn nữa.
Thẩm Cố Dung đối đầu với Ly Canh Lan, có mấy cảnh giới áp chế không thể thua được, Dịch Quỷ kia có thể được xử lý một cách nhẹ nhàng, khó nhất chính là không biết trận pháp ở nơi nào.
Mục Trích đã bắt đầu hoài nghi, trận pháp ở Hàm Châu rốt cuộc có phải trận pháp 'Dưỡng Dịch Quỷ' hay không, những Dịch Quỷ đã được luyện thành kia có khả năng chỉ được dùng để mê hoặc che mắt bọn họ.
Nghĩ tiếp, Ngu Tinh Hà bị đưa tới Phong Đô, cùng lúc linh thuyền của bọn họ cũng bị yêu tu đập hỏng Linh Bàn, đánh bậy đánh bạ tiến vào Phong Đô......
Sau đó là theo chồn sóc kia vào Hàm Châu.
Có lẽ tất cả mọi chuyện đều nằm trong mưu đồ của Ly Canh Lan, vì nhân tiện muốn đưa Thẩm Cố Dung tới Hàm Châu.
Cửu Tức đuổi kịp hắn, nhìn thấy sắc mặt hắn khó coi đến cực điểm, nhỏ giọng nói: "Ngươi nghĩ đến cái gì?"
Mục Trích đã bước nhanh vào phủ trạch giam giữ tu sĩ và phàm nhân, lưu loát đánh chết vô số ma tu trông coi, phá vỡ ám môn tiến vào nhà giam chế tạo từ huyền thiết.
Trong nhà lao kia quả nhiên có tu sĩ bị giam giữ.
Mục Trích mặt trầm như nước đi tới, tầm mắt đảo một vòng xung quanh, đột nhiên ngẩn người.
Trong nhà giam, Diệu Khinh Phong và Túc Phương Ý đang thử vẽ trận pháp đào tẩu, nghe thấy cửa bị đá văng bỗng hoảng sợ, mặt tràn đầy kinh hãi nhìn ra ngoài.
Nơi này không có bất kỳ tia sáng nào, hai người cẩn thận phân biệt một lúc lâu mới nhận ra người tới là Mục Trích.
Mục Trích: "......"
Sao lại là hai người các nàng?
Túc Phương Ý nhìn hắn, nước mắt đột nhiên chậm rãi chảy xuống dưới.
Mục Trích nể tình lúc trước Túc Phương Ý báo cho hắn chuyện Đạo Lữ Khế nên không bài xích lắm, đang định dùng Cửu Tức Kiếm phá vỡ nhà giam, Túc Phương Ý đột nhiên lao tới, hai tay siết chặt thanh sắt, khàn giọng hỏi: "Thánh quân...... Thánh quân có tới không?"
Mục Trích nhíu mày: "Sao?"
"Thánh quân không thể tới Hàm Châu!" Trên mặt Túc Phương Ý đầy nước mắt, nghẹn ngào nói: "Sư tôn ta...... Phong, Phong Quân muốn lợi dụng tính mạng vô số ma tu ở Hàm Châu Thành, mở ra trận pháp hướng Thiên Đạo về chính đồ."
Mục Trích sửng sốt, lập tức tiến lên, lạnh lùng nói: "Ngươi có ý gì?!"
Túc Phương Ý nói: "Trận pháp kia không phải 'Dưỡng Dịch Quỷ'! Đó là bẫy rập, Thánh quân không thể tới Hàm Châu!"
Nàng khóc đến run người, Diệu Khinh Phong tiến lên nhẹ nhàng đỡ lấy nàng, sắc mặt tái nhợt nói với Mục Trích: "Phương Ý trong lúc vô tình nghe thấy Thành chủ Phong Quân ý và Yêu chủ thảo luận chuyện này, mới bị ném tới Hàm Châu, nói cái gì mà luyện thành Dịch Quỷ, nàng......"
Đồng tử Túc Phương Ý đều đang run rẩy, bị sư tôn một tay nuôi lớn mình lạnh lùng vô cảm ném tới Hàm Châu chịu chết đối với nàng mà nói chính là một đả kích quá nặng.
Sắc mặt Mục Trích âm trầm, dùng Cửu Tức kiếm mở nhà giam ra, chặt đứt xiềng xích trên cổ tay hai người, trầm giọng nói: "Trước đừng khóc, nói cho ta trận pháp kia rốt cuộc là cái gì, cái gì gọi là chính đồ Thiên Đạo?"
Cuồng phong thổi tới cánh cửa, sương mù theo khe hở lọt vào từng chút, sương trắng mịt mờ quẩn quanh bốn phía.
"Chính đồ Thiên Đạo?"
Ngoài Hàm Châu Thành, Thẩm Cố Dung lạnh lùng cười, y hơi cúi người, từ trên cao nhìn xuống Ly Canh Lan, trong đôi mắt vô hồn phản chiếu gương mặt xấu xí kia của hắn.
"Ngươi nói cho ta xem, cái gì gọi là Chính đồ Thiên Đạo?"
Ly Canh Lan lạnh lùng nói: "Tất cả số mệnh Thiên Đạo chú định, đều là chính đồ."
Mà số mệnh hiện trên Kinh Thế Lục, vậy Kinh Thế Lục chính là chính đồ.
Thẩm Cố Dung nghe vậy cười lạnh ra tiếng: "Ngươi phóng......"
Lâm Hạ Xuân: "Khụ."
Thẩm Cố Dung: "......"
Thẩm Cố Dung mạnh mẽ nghẹn câu đó trở về.
"Ngươi nói bậy."
Chỉ là khí thế kia rõ ràng đã yếu xuống hẳn, Thẩm Cố Dung tức giận trừng mắt nhìn Lâm Hạ Xuân một cái, mới tiếp tục nói với Ly Canh Lan: "Việc thành do người, không phải do Thiên Đạo chú định. Ngươi ngay cả chính tà thị phi cũng không phân biệt rõ, còn gửi gắm tương lai cho số mệnh trời định, chẳng lẽ không cảm thấy thật đáng buồn sao?"
Ly Canh Lan lại nói: "Mọi chuyện trong Tam giới đều do Thiên Đạo chú định."
Năm ngón tay dính đầy máu tươi của hắn siết chặt tay vịn, gần như bẻ tay vịn gỗ kia thành bột phấn, có thể thấy đã dùng sức lực lớn bao nhiêu.
Hai mắt hắn đỏ đậm, lành lạnh nói.
"Năm đó khắp U Châu có hàng ngàn hàng vạn người, vì sao chỉ có mình ta bị nhận thành Dịch Quỷ bám vào người? Đây là số mệnh."
"Ngoài thành U Châu có vô số hung thú, mà ta năm đó chỉ là một đứa trẻ, vì sao lại sống sót được tận mấy ngày liền, cuối cùng được Nam Ương đi ngang qua cứu? Đây là số mệnh."
"Ta nhập đạo tu ma, tìm được Dịch Độc ở U Châu, lợi dụng tàn quyển trong lúc vô tình lấy được, nghiên cứu ra trận pháp 'Dưỡng Dịch Quỷ'. Đây cũng là số mệnh."
"Mọi việc đều là số mệnh Thiên Đạo chú định, luân chuyển theo quỹ đạo, ai cũng không chạy thoát khỏi gông cùm xiềng xích của Thiên Đạo."
Ly Canh Lan dữ tợn nói: "Nhân quả luân hồi quy về số mệnh Thiên Đạo, người bảo hộ Kinh Thế Lục là người duy nhất có thể vi phạm Thiên Đạo, cho nên năm đó ngươi mới tiếp tục sống sót mà không trở thành Dịch Quỷ."
Thẩm Cố Dung lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn, giống như đang xem một tên hề nhảy nhót.
"Nếu không có hắn!" Ly Canh Lan khàn giọng: "Rõ ràng được Thiên Đạo yêu mến, lại cố tình vì một phế vật mà vi phạm Thiên Đạo, thay đổi toàn bộ số mệnh đã chú định của ta, hắn đáng chết! Hắn xứng đáng chịu khổ sở trăm năm, hắn xứng đáng......"
Đồng tử Thẩm Cố Dung đột nhiên co rụt lại, lửa giận chợt thổi quét thần thứ y, suýt nữa thiêu y mất hết lý trí.
"Xứng đáng?" Y lẩm bẩm nhấn mạnh những lời Ly Canh Lan nói: "Ngươi nói hắn xứng đáng?"
Ly Canh Lan nhìn thấy sắc mặt y rốt cuộc cũng thay đổi hoàn toàn, điên cuồng sảng khoái cười ra tiếng, nói không lựa lời: "Đúng, hắn vốn chịu trừng phạt đúng tội, mấy ngàn vạn năm nay Tam giới nào có người được trời chọn nào thất bại như hắn? Thế nhưng lại vì một phàm nhân mà không tiếc huỷ hoại chính mình! Sở dĩ phải chết thảm đều là vì hắn gieo gió gặt bão!"
Sắc mặt Lâm Hạ Xuân cuối cùng cũng hơi thay đổi, hắn thử tiến lên phía trước nửa bước, muốn khuyên nhủ chủ nhân —— tuy rằng cảm giác căn bản không có tác dụng.
"Chủ nhân......"
Cả người Thẩm Cố Dung đều run lên, đôi mắt y đã chuyển sang màu đỏ tươi, gắng sức ngăn chặn tức giận đã bên bờ vực bùng nổ của mình, trong đồng tử đều là sát ý không thể che giấu.
"Qua đây." Thẩm Cố Dung khẽ nâng tay, cũng không quay đầu lại, nhẹ giọng nói với Lâm Hạ Xuân.
Lâm Hạ Xuân hơi do dự: "Chủ......"
Thẩm Cố Dung mặt không cảm xúc nói: "Ta nói một lần cuối cùng."
"Qua, đây."
Lâm Hạ Xuân: "......"
Lâm Hạ Xuân đành phải hóa thành thân kiếm, vững vàng đáp xuống tay Thẩm Cố Dung.
Toàn bộ cơ thể Thẩm Cố Dung đều run lên, nhưng tay cầm kiếm lại vững như bàn thạch, con ngươi y nặng nề nhìn chằm chằm Ly Canh Lan, thanh âm không chút dao động.
"Nếu ngươi muốn vây khốn ta...... Vậy như ngươi mong muốn, ta bị nhốt ở chỗ này."
Thẩm Cố Dung rũ mắt nhìn Lâm Hạ Xuân tỏa ra hàn quang thị huyết, tay nhẹ nhàng vung lên, kiếm quang hơi lóe, ánh lên con ngươi hai người.
"Nếu cả ngươi và ta đều không ra được, vậy thì đơn giản tiếp tục tính toán khoản nợ năm đó đi."
Mũi kiếm chậm rãi xẹt qua cổ Ly Canh Lan, cuốn theo một vết máu.
Một giọt huyết chậm rãi chảy từ kẽ hở ngón tay xuống, nhỏ giọt ướt dính trên mặt đất.
Trong nhà giam ngầm Hàm Châu Thành, Mục Trích siết mạnh cằm, năm ngón tay bấu chặt, móng tay sắc nhọn ghim sâu vào lòng bàn tay, vết máu theo kẽ hở ngón tay nhỏ xuống từng giọt.
Túc Phương Ý đã ổn định xong cảm xúc, nàng ôm hai tay, lúng ta lúng túng nói: "Sư tôn...... nàng bị người ta mê hoặc sao?"
Vọng tưởng xoay chuyển quá khứ, lợi dụng trận pháp cường ngạnh hướng về "Chính đồ".
Người chết không thể sống lại, chuyện đã xảy ra tất nhiên cũng không thể thay đổi.
Chính đồ trong miệng bọn họ, thật sự là chính đồ sao?
Túc Phương Ý cố gắng kìm nước mắt, nghẹn ngào nói: "Đó không phải chuyện đường ngang ngõ tắt mới có thể làm sao?"
Diệu Khinh Phong nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng nàng, lại không nghĩ ra lời nào an ủi nàng.
Cổ họng Mục Trích tràn ngập huyết tinh, đầu lưỡi hắn chống lên hàm trên, niệm đi niệm lại ba lần Thanh Tĩnh Kinh, lúc này mới giữ vững được lý trí.
"Ý của ngươi là: Trăm năm trước, Phong Đô...... cũng chính là Hồi Đường Thành bị người ta bày trận 'Dưỡng Dịch Quỷ'...... sư tôn là người duy nhất được cứu, tiếp tục sống sót?" Mục Trích nói ra từng chữ một cách cực kỳ gian nan, trong cổ họng tựa hồ ngập máu: "...... Mà hiện tại Ly Canh Lan và Phong Quân vọng tưởng muốn bẻ chuyện năm đó về chính đồ, để sư tôn ta biến thành Dịch Quỷ năm đó chưa thành, đúng không?"
Diệu Khinh Phong gật đầu: "Đúng vậy."
Mục Trích yên lặng hồi lâu, đột nhiên cười một tiếng, trong mắt lại không có ý cười.
Hắn lẩm bẩm nói: "Ta biết rồi."
Tất cả phỏng đoán lúc trước Mục Trích không muốn tin tưởng, đều đã trở thành hiện thực.
Thẩm Cố Dung, chính là Thẩm Phụng Tuyết.
Không có thế giới nào khác, không có đoạt xá gì.
Thẩm Cố Dung nói: "Ta không còn nhà."
Hồi Đường Thành biến thành một tòa quỷ thành, y quả thực không còn nhà.
Trước kia dù biết chuyện có lẽ Thẩm Cố Dung chính là Thẩm Phụng Tuyết từ trong miệng Thẩm Vọng Lan, Mục Trích vẫn không thể tin tưởng như cũ, chỉ muốn chờ mọi chuyện trần ai lạc định, để Thẩm Cố Dung chính miệng nói cho hắn toàn bộ chân tướng.
Nhưng hiện tại, hắn không hề chuẩn bị tâm lý, lại không thể không tiếp nhận.......
Tiếp nhận chuyện Thẩm Phụng Tuyết....... Thẩm Cố Dung năm đó đối xử đặc biệt với hắn, chỉ bởi vì hắn là cố nhân kiếp trước của y.
Là tiên sinh Thẩm Cố Dung nhớ thương nhiều năm như vậy.
Mấy năm nay Thẩm Cố Dung luôn nhìn mặt hắn nhưng trong lòng lại nghĩ đến người khác.
Hiện tại hắn nhớ lại từng ánh mắt Thẩm Cố Dung dành cho mình, chỉ cảm thấy đau đến tê tâm liệt phế.
Năm đó Thẩm Cố Dung chỉ mất đi ký ức, mà sau khi tới Hồi Đường Thành đã khôi phục hoàn toàn.
Cho nên sau khi Thẩm Cố Dung ra khỏi Phong Đô, mới trực tiếp đồng ý với hắn một cách lạ thường như vậy.
Bởi vì chính hắn hẳn là tiên sinh chuyển thế.
Buồn cười biết bao nhiêu.
Lúc ấy trong lòng Mục Trích có bao nhiêu vui vẻ, hiện tại hắn liền tuyệt vọng bấy nhiêu.
Mục Trích chậm rãi nâng tay lên, mặt không cảm xúc bôi từng chút máu chảy ra từ lòng bàn tay lên mặt, hận máu kia không thể là độc dược mạnh nhất trên đời, có thể hủy hoại gương mặt này, hoàn toàn thay đổi.
Như vậy hắn sẽ không bị Thẩm Cố Dung nhận lầm thành người khác nữa.