Lúc Thẩm An An vừa xuyên qua thì cụ rùa biển đã từng dọa cô, nói là bây giờ cô vẫn là vị thành viên, chưa thể lên bờ tùy ý được, nếu không nhẹ thì ngất xỉu, nặng thì khó giữ được tính mạng. Nhưng trong khoảng thời gian này Thẩm An An cũng hiểu được tình huống chân thật, không phải người cá vừa lên bờ là ngất xỉu mà là sau khi rời khỏi đại dương một khoảng thời gian nhất định mới ngất xỉu vì khô cạn thiếu nước.
Mặc dù cô không rõ thời gian nhất định này là bao lâu nhưng Thẩm An An đoán, thời gian người cá vị thành niên như cô có thể rời khỏi đại dương để lên bờ đương nhiên sẽ rất ngắn, e là phải chờ sau khi trưởng thành mới có thể ở khá lâu trên bờ được.
Bởi vì sợ liều lĩnh lên bờ sẽ xảy ra chuyện nên dọc đường Thẩm An An đi qua đảo thì lâm thời đổi chủ ý, quyết định trước khi lên bờ phải tìm một chỗ đá ngầm ngoi lên mặt biển để thử nghiệm xem rốt cuộc cô có thể rời khỏi đại dương trong thời gian bao lâu.
Bây giờ cô không có đồng hồ cũng chả có điện thoại, cho nên cách tính thời gian thông thường cũng không dùng được. Cô nghĩ một hồi, cuối cùng dứt khoát ngồi lên đá ngầm bắt đầu tính toán.
Dựa theo kết quả thử nghiệm, thời gian nhiều nhất hiện tại mà cô có thể rời khỏi đại dương là không quá mười phút, bởi vì lúc cô đếm tới sáu trăm đã bắt đầu có cảm giác khó thở. Đổi cách nói thì từ lúc cô rời khỏi biển để lên bờ tìm gà rán, thành công ăn vụng xong quay lại trong biển, mọi động tác đều phải hoàn thành trong vòng mười phút, hơn nữa cũng không thể để nhà khoa học trên đảo kia phát hiện ra.
Nếu như cô có chân, trong mười phút làm hết mọi thứ cũng không phải là không được, nhưng vấn đề là... Thẩm An An đau đầu nhìn đuôi cá của mình, bởi vì bây giờ còn là vị thành niên nên cho dù cô rời khỏi biển cũng không thể nào tiến hóa ra chân người. Nghĩ tới hình ảnh mình lết đuôi cá lên bờ bò lan, Thẩm An An chợt cảm thấy gà rán không còn ngon nữa.
Cụ rùa biển nghĩ ngợi một hồi, rốt cuộc vẫn không yên lòng, vì vậy ông chờ trong hang động một hồi vẫn không thấy Thẩm An An về nên lập tức phái cá mái chèo ngoi lên mặt biển xem tình hình.
Cá mái chèo vừa ngoi lên đã thấy Thẩm An An ngồi trên đá ngầm ngẩn ngơ suy nghĩ, bẹp miệng khóc không ra nước mắt nhìn về phía đảo cách đó không xa, bóng người trông vừa đáng thương vừa bất lực, thật sự là một con cá thê thảm mà!
Cá mái chèo chợt sinh ra cảm giác đau thương của cha già nhìn thấy con gái tham ăn, cậu ta thở dài, đang chuẩn bị hệ thống tìm từ an ủi Thẩm An An một chút thì thấy Thẩm An An quay lại, hai mắt sáng lấp lánh hỏi cậu: "cá mái chèo, cậu có từng nghe nói kế điệu hổ ly sơn nữa?"
Cá mái chèo: "..."
Điệu hổ ly sơn? Cái này là cái gì? Cô đang làm khó cá mái chèo tôi đó!
Thẩm An An tốn khoảng mười phút tận tình giải thích cho cá mái chèo biết kế điệu hổ ly sơn là gì, sau đó mới nói thẳng kế hoạch "ăn vụng" của cô cho cậu ta nghe.
"Không được không được, gọi là kế hoạch ăn vụng nghe phèn quá, phải gọi là kế hoạch double C, dù sao gà rán trong tiếng Anh cũng là Chicken Chop mà."
Cá mái chèo: "..."
Kế hoạch ăn vụng của Thẩm An An, à không, kế hoạch double C này nói đơn giản thì là Thẩm An An định dùng chính mình làm "mồi", dụ nhà khoa học trên đảo kia ra bờ biển, sau đó để cá mái chèo nhân cơ hội đi trộm gà rán ra giúp cô.
Vừa rồi cô ngồi trên đá ngầm nghĩ kỹ rồi, chỉ dựa vào một mình cô thì e là không thể thuận lợi lấy được gà rán rồi lại toàn thân trở ra trong vòng mười phút được, cho nên cô cần một người trợ giúp, mà cá mái chèo là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng mà tên cá mái chèo này ra tay không biết nặng nhẹ, lần trước Thẩm An An bảo cậu ta đánh choáng nhà khoa học trên thuyền giúp mình, kết quả sau khi đánh xong làm nhà khoa học kia không xuất hiện mấy ngày liên tiếp, thậm chí hai ngày trước còn đi theo thuyền vật tư của loài người rời khỏi đảo. Mặc dù Thẩm An An cũng không rõ rốt cuộc nhà khoa học kia ra khỏi đảo làm gì nhưng cô cực kỳ nghi ngờ nhà khoa học đáng thương kia bị cá mái chèo đánh cho nội thương...
Có vết xe đổ lần trước nên Thẩm An An cũng không dám để cá mái chèo xung đột chính diện với loài người nữa.
Bản thân mình không thể lên bờ, cá mái chèo có thể lên bờ nhưng không thể xung đột chính diện với loài người, cho nên cách tốt nhất là dụ nhà khoa học kia cách xa khỏi gà rán, vừa tránh được cá mái chèo xung đột chính diện với nhà khoa học kia lại còn tiện cho cá mái chèo trộm gà rán, đúng là một công đôi việc.
Thẩm An An vừa cảm khái mình đúng là thiên tài, vừa không khỏi thở dài khe khẽ trong lòng. Nếu thời gian quay về vài tháng trước, có người nói với cô một ngày nào đó cô sẽ tốn hết tâm tư, mưu tính đủ kiểu chỉ vì một miếng gà rán, thậm chí còn không tiếc dùng tới ba mươi sáu kế binh pháp Tôn Tử thì có lẽ có đánh chết cô cũng không tin. Nhưng bây giờ Thẩm An An chỉ muốn nói, nếu không phải vì không muốn bại lộ thân phận, cô thậm chí còn chẳng ngại dùng mỹ nhân kế.
Sau khi Chu Tùy Ngộ viết mấy dòng chữ kia vào "bản báo cáo nghiên cứu người cá" xong thì đứng dậy trở về phòng mình, sau đó ngồi trên bàn sách trước cửa sổ, bắt đầu thầm chú ý đến tiếng động ở đối diện.
Từ cửa sổ phòng anh nhìn ra có thể thấy rõ bàn dài trong phòng bếp và bữa tối được bày trên đó, nhất là món gà rán kia có thể gọi là "ra mắt vị trí center".
Dù sao chỉ cần người cá thật sự xuất hiện trong phòng bếp này, Chu Tùy Ngộ tuyệt đối có thể nhìn thấy được. Nhưng anh chờ rồi lại chờ, nhìn thấy đồ ăn trên bàn cũng sắp lạnh mà phòng bếp vẫn chẳng có tí động tĩnh nào.
Chẳng lẽ sự rình mò lúc trước chỉ là ảo giác của anh? Hay là nói sở dĩ lúc trước người cá thầm nhìn trộm cũng không phải vì tò mò về món ngon anh làm mà là tò mò vì anh là loài người ư?
Người quen với Chu Tùy Ngộ đều biết tính tình của anh luôn trầm ổn, sẽ rất ít hiện ra vẻ mặt khẩn thiết thì một chuyện gì đó, nhưng giờ phút này Chu Tùy Ngộ nhìn thấy phòng bếp yên tĩnh lại hiếm khi có chút đứng ngồi không yên.
Ngay khi anh đang do dự có nên đi rán lại miếng gà đã nguội kia lần nữa hay không thì trong biển chợt có tiếng ca. Chu Tùy Ngộ vốn còn tưởng là mình nghe lầm nhưng chờ khi anh tập trung lắng nghe lại phát hiện tiếng ca này không chỉ tồn tại thật sự mà thậm chí còn dần có xu thế tăng lên. Hơn nữa đây không giống với giọng của loài người, bởi vì nó vô cùng kỳ ảo và mơ mộng, giống như một loại sinh linh nào đó trên biển.
Nghĩ tới lời đồn "sở trường ca hát" của người cá ở trên mạng, Chu Tùy Ngộ chợt đứng dậy khỏi bàn sách.
Thật ra trước khi Thẩm An An cất giọng hát, trong lòng cô cùng bất an. Mặc dù cá mái chèo đã đảm bảo với cô rất nhiều lần là tiếng ca của cô vô cùng tuyệt vời êm tai nhưng bởi vì ở thế giới hiện thực, Thẩm An An là một người ngũ âm không hoàn chỉnh, cho nên cô còn cố tình nhỏ giọng luyện tập nửa ngày mới cất tiếng ca.
Sự thật chứng minh điều kiện giọng ca của người cá thật sự được trời ưu ái, dù Thẩm An An chỉ ngâm nga đại nhưng nhờ điều kiện trời ban nên nó vô cùng xuất sắc và êm tai. Hay đến mức vô vừa hát vừa điên cuồng tâng bốc chính mình trong lòng.
Chất giọng được thiên sứ hôn qua là gì? Nuốt đĩa là gì? Chính là cái này nè!!!
Âm thanh của tự nhiên tồn tại thật ư? Người khác có hiểu lầm là thần tiên đang hát không nhỉ?
Trời ạ, hôm nay cũng là ngày mà cô chết mê chết mệt bản thân mình.
...
Không biết hát được bao lâu, cuối cùng trên đảo cũng có tiếng động, có người đi sang bên này. Có lẽ là sợ làm người cá đang hát trong màn đêm sợ hãi nên Chu Tùy Ngộ cũng không mở đèn mà chỉ mượn ánh trăng, chậm rãi đi tới gần chỗ Thẩm An An.
Bây giờ thị lực trong bóng tối của Thẩm An An cũng rất kì diệu, cho nên cô vừa thấy người đi tới bên này là lập tức liếc mắt sang cá mái chèo, ra hiệu cậu ta bắt đầu hành động. Chờ cá mái chèo lặng lẽ rời đi, Thẩm An An cũng trở mình xuống khỏi đá ngầm, giấu nửa người dưới vào trong biển, chỉ còn lại nửa người trên của cô dựa vào trên tảng đá ngầm khi nãy, sau đó mượn bóng đêm và đá ngầm che chở, càng hát càng hăng.
Cô cũng không phải loại người ăn chùa, gà rán kia là cô dùng giọng ca tuyệt vời đổi lấy nha!
Mặc dù Chu Tùy Ngộ có thể nghe thấy tiếng ca nhưng thị lực của anh không bằng Thẩm An An nên hoàn toàn không thấy được bóng dáng người cá. Anh cũng có ý nghĩ muốn lái thuyền đi theo tiếng ca để nhìn thấy bộ mặt thật của người cá nhưng lại sợ làm đối phương sợ, sau này đối phương lại ẩn nấp không thấy tung tích như trước nên đành cố gắng khắc chế cỗ xúc động này, ép mình đứng bên bãi biển lẳng lặng lắng nghe.
Ít nhất thì bây giờ anh có thể viết thêm một vài chữ trên "báo cáo nghiên cứu người cá": Người cá biết hát cũng không phải tin đồn giả, cái này có thật.
Thẩm An An vừa hát vừa nhìn sáu phương, nghe tám hướng, mãi đến khi nhìn thấy bóng dáng cá mái chèo xuất hiện bên bờ biển, cô mới kích động dừng lại.
Chu Tùy Ngộ thất vọng mất mát đứng bên bờ biển một hồi, mãi đến khi xác định người cá không hát nữa thì anh mới chậm rãi quay người trở về. Lúc đi qua cửa phòng bếp, anh theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua bàn dài, kết quả kinh ngạc phát hiện mấy món ăn vốn bày trên bàn đã không cánh mà bay từ lúc nào.
"..."
So với Chu Tùy Ngộ đang có cảm xúc ngổn ngang thì trên tảng đá ngầm cách anh không xa đang tổ chức một bữa tiệc chè chén say sưa. Một người cá, một con rùa biển già và một con cá mái chèo, mỗi người đều cầm một miếng gà rán ăn như hổ đói dưới ánh trăng.
Nói thật, gà rán hơi nguội nên hương vị cũng còn ngon như lúc đầu, nhưng Thẩm An An vẫn ăn rất thỏa mãn. Chỉ có điều cái này cũng có thể hiểu được, dù sao cho dù ai ăn sinh vật phù du không có hương không có vị dưới đáy biển một thời gian dài cho cô, chợt ăn được món ngon của loài người đều sẽ ăn rất ngon lành.
Huống chi cá mái chèo không chỉ đem gà rán về mà cậu ta còn đem thêm cả món xương bò nướng sốt.
Đó là xương bò nướng sốt đó!
Trên thịt bò không chỉ được ướp gia vị vô cùng thơm ngon mà còn mặn nhạt phù hợp, cứng mềm vừa mại. Nhẹ nhàng dùng răn xé ra, thịt bò cũng bị tách khỏi xương, so với thịt bò thơm ngon mềm mại thì gân bò bên trong lại vô cùng dai, đến mức Thẩm An An vừa ăn vừa thiếu điều ngửa mặt lên trời thét to: Má ơi, con được ăn thịt rồi, thời gian trôi qua, cuối cùng con cũng được sống lại rồi!
Cụ rùa biển gặm xương bò nướng sốt mà trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
Ông cực kỳ không có lòng tin vào loài người, bởi vì ông đã sống đến từng tuổi này, đã thấy nhiều loài người làm chuyện xấu với biển và sinh vật biển nên mới luôn có ý ngăn cản người cá thân thiết với loài người.
Nhưng mà... Đồ ăn của loài người thật sự rất ngon!
Ngon đến mức ông vừa ăn vừa không nhịn được thầm khinh bỉ chính mình không quản được cái miệng rách này, nhưng mà ông cũng thầm thề trong lòng, chuyện này chỉ có một lần, lần sau không thể làm vậy được nữa!
Kết quả vừa mới nghĩ vậy đã thấy Thẩm An An ở bên cạnh chắp tay trước ngực nhìn về phía đảo, vẻ mặt thành kính cầu nguyện: "Tôi muốn ăn tôm hùm chua cay, tôi muốn ăn tôm hùm chua cay, tôi muốn ăn tôm hùm chua cay,..."
"..."
-