Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 53: Yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh



"Tôi thừa nhận thủ đoạn và tài năng của anh trước đây, nhưng bây giờ anh đã không còn là Phó Hành Vân của ngày xưa nữa."

Anh rủ mắt xuống, bóng tối che khuất hốc mắt, trông không có chút tinh thần nào, giọng nói lạnh lùng, "Chú muốn nói gì?"

"Anh không giữ được người ta đâu." Trán Tần Úy Sở toát một lớp mồ hôi mỏng, "Huống hồ giữa hai người chỉ là cuộc hôn nhân lợi ích, vốn không có tình cảm."

Phó Hành Vân lạnh lùng nhìn hắn, "Ai nói với chú?"

"Không cần ai nói tôi cũng biết, anh không có tình cảm với Lâm Quỳnh."

"Nên là?"

"Vậy tại sao anh không để anh ấy đi?"

Tần Úy Sở hít sâu một hơi, cảm giác tội lỗi trong lòng càng lúc càng lớn, "Anh ấy rời xa anh sẽ có một cuộc sống tốt hơn nhiều."

Đôi con ngươi đen láy của Phó Hành Vân trông thật đáng sợ, ngón tay khẽ gõ nhịp lên xe lăn, "Nếu tôi không làm vậy thì sao?"

Tần Úy Sở: "Vậy thì anh quá ích kỉ rồi, không công bằng với Lâm Quỳnh."

Phó Hành Vân ngẩng đầu lên, giọng nói trầm thấp xen lẫn trào phúng, "Ai nói với chú rằng giữa chúng tôi cần sự công bằng?"

Tần Úy Sở trừng mắt, "Anh..."

Phó Hành Vân nhìn hắn, "Tôi sẽ không để em ấy đi."

(Đoạn này anh lớn bắt đầu đánh dấu chủ quyền nên tôi đổi xưng hô luôn nhớ)

Tần Úy Sở nuốt nước miếng, "Vậy nếu như tự Lâm Quỳnh muốn đi, có phải anh sẽ thả người không?"

Phó Hành Vân lại nhìn hắn, đáp án thể hiện rõ qua sự im lặng.

Tần Úy Sở tức giận, "Anh như thế này khác nào đang kiểm soát quyền tự do của anh ấy?"

"Vậy thì thế nào?"

Ánh mắt Phó Hành Vân trở nên nham hiểm, đôi môi mỏng khép mở như lưỡi dao xé gió lạnh, "Nếu em ấy dám bỏ đi, tôi sẽ đánh gãy chân, lột hết quần áo, nhốt trong phòng."

"Cho dù có bò trên đất một cách xấu xí như loài sâu bọ, cùng đừng hòng ra ngoài."

Hai tay Tần Úy Sở run rẩy, toàn thân như bị đóng đinh tại chỗ.

"Anh... anh..."

Nghe được đáp án điên cuồng từ miệng anh, Tần Úy Sở nhất thời nói không nên lời.

Phó Hành Vân: "Em ấy cho dù có chết cũng phải chết bên tôi."

Ánh mắt của anh như đang bóp chặt lấy cuống họng hắn, hơi thở tắc nghẽn, Tần Úy Sở mềm nhũn hai chân, hoảng sợ đến mức ngồi bệt mông xuống đất.

Phó Hành Vân nhìn hắn, giống như có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ trong lòng hắn vậy, "Thu lại mấy cái tâm tư đó của chú đi, chỉ cần tôi không thả người, Lâm Quỳnh cả đời này cũng đừng hòng rời đi."

Tần Úy Sở lập tức nghiến chặt răng, vừa định nói thì đó thì lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Tần Úy Sở!!!"

Tần Úy Sở lập tức hoàn hồn lại, sự dũng cảm vừa rồi biến mất trong nháy mắt, hệt như một quả bóng xì hơi vậy, nhìn Tần Hằng đứng cách đó không xa, "Anh."

Tần Hằng đen mặt nhìn hai người phía trước, "Hai người ở đâu làm gì?"

Phó Hành Vân: "Nói chuyện."

"Thật sao?"

Tần Hằng dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Tần Úy Sở, "Chú không nói ra lời nào không nên nói đó chứ?"

Trán Tần Úy Sở lập tức đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu không nói gì.

Tần Hằng bước đến bên Phó Hành Vân, "Được rồi, mau về thôi."

Nói rồi đẩy người rời đi, Tần Úy Sở thấy vậy cũng vội vàng theo sau.

Đến khi đưa Phó Hành Vân về an vị trong lều rồi, Tần Hằng mới nhìn qua Tần Úy Sở, nói, "Chú qua đây với anh."

Tần Úy Sở lập tức run sợ, "Sao?"

Tần Hằng mất kiên nhẫn, "Bảo chú qua thì cứ qua đi, phí lời vậy làm gì."

Tần Úy Sở nơm nớp lo sợ theo anh trai nhà mình đến một góc khất cách đó không xa.

"Nói đi, lúc nãy chú nói gì với người ta rồi?"

Tần Úy Sở vừa nghe liền vội nói: "Anh à, lúc nãy tụi em chỉ nói chuyện thôi mà."

Tần Hằng đen mặt, "Chú nghĩ anh sẽ tin?"

Da đầu Tần Úy Sở tê rần, "Phó Hành Vân không phải cũng nói vậy sao?"

"Tần Úy Sở!"

Tần Úy Sợ bị dọa đến run bần bật, cúi đầu, "Không... Không nói gì..."

"Nói!"

"Em chỉ bảo anh ta hãy để Lâm Quỳnh đi!"

"Lâm Quỳnh theo em sẽ tốt hơn anh ta!"

Tần Úy Sở vừa nói xong liền cảm thấy bụng mình đau nhói, mồ hôi lạnh toát ra, ôm bụng ngồi trên đất.

"Tần Úy Sở, mẹ nó chứ, trước đó anh đã nói với chú thế nào hả?"

"Con mẹ nó, anh đã bảo chú biết điều một chút!"

"Cho dù chú có thích Lâm Quỳnh hơn nữa thì thế nào, cậu ấy kết hôn rồi, kết hôn với anh em của anh mày đó!"

Tần Úy Sở gượng dậy, "Vậy thì thế nào, Phó Hành Vân cũng đâu có thích Lâm Quỳnh, còn không để anh ấy đi, còn đáng khinh hơn em."

"Anh ta có thể làm gì cho Lâm Quỳnh, anh ta bây giờ tàn phế, không đứng dậy được nữa rồi, đến cả đi đâu cũng cần có người giúp."

Tần Hằng tức đỏ mắt, "Lời này chú cũng nói rồi?"

Tần Úy Sở sững người.

Tần Hằng tức giận đạp mạnh người ta một cái, "Mẹ nó, anh đang hỏi chú đó?!"

Tần Úy Sở bị đá lên vai đau điếng, cũng tức lên, "Phải!"

"Em nói hết với anh ta rồi, lẽ nào em nói gì sai sao?!"

"Anh ta không phải là tàn phế sao?!"

Nói rồi nhớ lại những suy nghĩ bẩn thỉu đối với Lâm Quỳnh được nói ra từ miệng của Phó Hành Vân, Tần Úy Sở càng nghĩ càng cảm thấy đáng sợ.

Tuyệt đối không phải là người bình thường.

Tần Hằng xách người từ trên đất lên, "Chú có biết Phó Hành Vân tại sao lại què không?"

"Chú còn lấy người ta ra làm trò đùa, mẹ nó chứ, chú có chút lương tâm nào không hả?"

"Phó Hành Vân vì đi cứu người, bị đè dưới đống đổ nát nên mới không đứng dậy được nữa!"

"Anh hỏi chú, nếu như xung quanh chú là một biển lửa, chú có chạy không, có chạy không hả?!"

Tần Hằng gào khàn cả giọng, "Phó Hành Vân không phải không thể chạy ra ngoài, không phải không có cơ hội để chạy..."

"Nhưng cậu ta vẫn lựa chọn quay lại cứu người, biết vì sao không?"

"Chỉ vì... Con mẹ nó chứ, cậu ta nghe thấy tiếng trẻ con khóc!"

"Nếu đổi lại là chú, chú có làm được không?!"

"Nếu đổi lại là chú, chú có quay lại không?!"

Tần Úy Sở nhìn Tần Hằng trước mặt, bị dọa đến mức run lẩy bẩy, "Anh..."

"Chú con mẹ nó chứ đừng gọi tôi là anh, có anh em nào như chú không?!"

"Chỉ có tình yêu của chú mới là yêu, người khác thì không sao?!"

Hốc mắt Tần Úy Sở nháy mắt đỏ hoe, lúc này mới biết những lời vừa rồi mình nói với người ta hoang đường và nực cười đến mức nào, "Anh, em cũng hết cách rồi, em thích Lâm Quỳnh, em thật sự rất thích anh ấy..."

Nói rồi Tần Úy Sở túm lấy cánh tay Tần Hằng hệt như một người sắp chết đuối túm lấy cọng cỏ bên bờ sông vậy, "Nếu em không làm vậy thì em sẽ thật sự không còn cơ hội nữa, em... Em biết em như vậy rất khốn nạn..."

"Anh..."

Nhìn Tần Úy Sở lệ chảy thành hàng, Tần Hằng nhất thời không rõ trong lòng đang có tư vị gì, sau đó bất lực thả cổ áo Tần Úy Sở ra, "Chú bây giờ thành ra thế này cũng có trách nhiệm của anh."

"Nếu như anh không dung túng chú thì cũng không ra nông nỗi này."

Tần Hằng bất lực nhìn Tần Úy Sở ngã ngồi trên đất, đen mặt nói: "Lát nữa phải đi xin lỗi người ta."

Nói xong liền cất bước rời đi, Tần Úy Sở ngồi bệt trên đất hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Đợi đến khi mấy người đi kiếm cúi trở về, mặt trời sáng rực như quả cam cũng sắp lặn.

Lâm Quỳnh đặt cành khô mình đã kiếm được kế bên bếp lò, sau đó cầm khóm qua dại đã hái hớt ha hớt hải chạy về lều.

"Hành Vân~"

Nhưng vừa vén lều lên lại phát hiện ra bên trong có ba cái đầu.

Lâm Quỳnh:???

Lẽ nào cậu mở cửa sai cách rồi?

Sau đó thả xuống, vén lên lại lần nữa, vẫn là ba cái đầu.

Tần Hằng thấy cậu về, mở miệng, "Cậu về đúng lúc lắm."

Lầm Quỳnh: "Đánh bài thiếu một chân hả?"

....

"...."

Lâm Quỳnh nói rồi cởi giày, vào ngồi cạnh Phó Hành Vân, nhét khóm hoa vào tay anh, "Không chơi ăn tiền, tránh xa bài bạc cá độ chút."

Tần Hằng:...

Phó Hành Vân:....

Tần Úy Sở:...

Tần Hằng: "Không phải chơi bài."

Lâm Quỳnh nghi hoặc, "Vậy mấy người tụ tập ở đây làm gì?"

Tần Hằng nhìn qua Tần Úy Sở, vừa định mở miệng thì nghe Phó Hành Vân nói: "Bọn họ đi ngay bây giờ."

Tần Úy Sở có chút kinh ngạc nhìn Phó Hành Vân.

Tần Hằng đã đưa người đến nói xin lỗi rồi, cũng nhìn ra ý trong mắt Phó Hành Vân, đứng dậy, đem Tần Úy Sở ra khỏi lều.

Phó Hành Vân không muốn để Lâm Quỳnh biết.

Vì anh cảm thấy mất mặt.

Tần Hằng chỉ sợ mài sắt chẳng nên kim, đá Tần Úy Sở một cái, "Chú sau này ngoan ngoãn chút cho anh."

Tần Úy Sở xoa xoa chỗ chân bị đá đau, không dám hó hé.

Trong lều, Lâm Quỳnh nhìn hoa mình đã hái cho anh, "Thế nào?"

"Có đẹp không?"

Phó Hành Vân nhìn nhìn, hờ hững đáp một tiếng, "Ừm."

"Đẹp không?"

"Đẹp."

Lâm Quỳnh nghe xong liền lấy đóa hoa màu đỏ khá lớn cài lên tai Phó Hành Vân, sau đó cười ngây ngô, "Như vậy càng đẹp hơn."

"Em thích không?"

Lâm Quỳnh ngây người.

Phó Hành Vân nhìn cậu, hỏi lại lần nữa: "Em có thích không?"

Lâm Quỳnh ngây người một lúc mới vội nói: "Đương nhiên là thích."

Ánh mắt anh hiếm có mà hiện lên sự do dự, "Em thích tôi hay thích tiền của tôi?"

Lâm Quỳnh có chút bất ngờ, "Sao lại hỏi vậy?"

Phó Hành Vân: "Tôi chỉ quan tâm đến câu trả lời."

Lâm Quỳnh không chút do dự, "Thích hết."

"Chỉ được chọn một cái."

"Không chọn được."

Ánh mắt Phó Hành Vân trầm xuống, ngay sau đó thấy cậu thẹn thùng cúi đầu, "Tôi thích tất cả thuộc về anh, bao gồm cả tiền của anh."

"...."

Phó Hành Vân nhìn người trước mắt, nhất thời không hiểu vừa rồi mình đang mong đợi điều gì.

Lâm Quỳnh nhặt củi cả một buổi chiều đã hơi mệt, sau đó nghiêng người dựa vào Phó Hành Vân, "Mượn anh dựa một chút."

Anh không nói gì, cũng không nhúc nhích.

Lâm Quỳnh nhìn đóa hoa đỏ bên tai anh, mỉm cười, "Anh thế này đẹp lắm."

Chàng thanh niên chỉ hé mắt nhìn, nhưng cũng biết bản thân Phó Hành Vân vốn đã đẹp rồi.

Sau đó đột nhiên nhớ ra gì đó, "Tôi hôm nay đi nhặt củi thì phát hiện ra nơi có thể ngắm bình minh đó."

Phó Hành Vân nhìn cậu, gần như ngay lập tức nhìn thấu tâm tư của đối phương, "Em muốn đi?"

Lâm Quỳnh ngập tràn khát khao gật đầu.

Phó Hành Vân: "Vậy em đi đi."

"Nhưng tôi muốn anh đi cùng cơ."

Nói rồi mặt Lâm Quỳnh lộ vẻ chán nản, "Chỉ là có chút khó khăn."

Phó Hành Vân nhìn xuống chân mình, vừa định mở miệng bảo em có thể tìm người khác thì đã nghe Lâm Quỳnh nói tiếp: "Ba giờ đã phải dậy rồi."

Phó Hành Vân:....

"Chỉ vì cái này?"

Lâm Quỳnh gật đầu, "Lúc đó trời còn chưa sáng."

Sau đó nhìn Phó Hành Vân: "Anh gọi tôi dậy nhé."

Phó Hành Vân: "Tôi có nói mình muốn đi sao?"

Lâm Quỳnh nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi, "Anh không đi hả?"

"... Đi."

Đêm trên núi nhiệt độ xuống thấp, Lâm Quỳnh bọc chân anh kín mít rồi mới đẩy anh ra ngoài ăn cơm.

Ngồi bên bếp lửa, cơm còn chưa nấu xong nên định nướng ít marshmallow lót dạ.

Lâm Quỳnh cầm xiên lên, ngồi nướng hệt như một ông cụ, sau đó nhìn qua bên cạnh, "Vai cậu sao vậy?"

Tần Úy Sở giật mình, "Không sao."

Lâm Quỳnh nhìn vai trái của hắn, "Bị thương hả?"

Tần Úy Sở lấp liếm: "Ngã cái thôi."

Lâm Quỳnh gật đầu, "Đúng là tác phong của cậu."

"...."

Lâm Quỳnh nói xong quay đầu nhìn, phát hiện marshmallow sắp cháy rồi, vội vàng kéo về thổi thổi, cũng may còn cứu được, chỉ là có một viên hơi cháy.

Lâm Quỳnh nhìn marshmallow hơi cháy, sau đó cười một cái.

Viên này cho Phó Hành Vân ăn thôi~

Sau đó cầm xiên nướng chạy như điên đến bên Phó Hành Vân, "Anh ăn."

Phó Hành Vân:....

Hai mắt Lâm Quỳnh sáng long lanh, "Ăn đi!"

....

Anh há miệng cắn một miếng, nhưng không giống như bên ngoài, bên trong marshmallow vẫn còn nóng hôi hổi, Phó Hành Vân lập tức hít hà.

"Xuýt..."

Lâm Quỳnh giật mình, "Sao vậy, bỏng rồi hả?!"

Nói rồi vội vàng ôm lấy cái đầu chó của anh, thổi thổi vào miệng.

Phó Hành Vân thấy môi cậu ngày càng gần, vừa định quay đầu đi, liếc qua lại thấy Tần Úy Sở đang nhìn về phía mình.

Sau đó dừng lại động tác, để mặc cậu thổi vào miệng mình.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv