"Cậu làm gì đó!"
Mặt chàng thiếu niên đỏ ửng, giọng nói có chút tức giận, mặt ngay lập tức chuyển đỏ, gân cổ nổi lên.
Anh lùi mạnh về sau, va vào cửa kêu một tiếng "rầm", dùng đôi con ngươi đen láy nhìn Lâm Quỳnh, sau đó giơ tay lên lau thật mạnh gò má vừa rồi bị hôn.
Điệu bộ hệt như con gái nhà lành bị người ta giở trò lưu manh vậy.
Hiển nhiên, hành động thân mật này đã đạp trúng đuôi của chàng thiếu niên.
Lớn tới chừng này rồi, Phó Hành Vân chưa bao giờ thân mật với ai như vậy, càng khỏi phải nói đến cái người xa lạ đột nhiên xuất hiện và nói là bạn đời tương lai của mình.
Lâm Quỳnh kinh ngạc nhìn phản ứng của đối phương.
Được lắm!
Người đàn ông kia!
Anh đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!
Miệng chàng thanh niên khẽ cong lên, đôi con ngươi trong veo như làn nước nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng của chàng thiếu niên, cái đuôi cáo sau lưng như đang phe phẩy.
"Lau cái gì mà lau?"
"Anh không thích hả?"
Sau đó ngẩng đầu thì thầm vào tai anh: "Anh của tương lai thích nhất là được em hôn đó."
Chàng thiếu niên như bị câu nói đầy mờ ám này làm bỏng, lập tức kéo xa khoảng cách với cậu.
Lời nói đầy phẫn nộ của anh nhất thời không tài nào nói ra được, "Cậu.... Nói bậy cái gì đó!"
Sau đó còn định nói vài câu dạy dỗ đối phương, nhưng não như rối tinh rối mù, không biết nói gì, dồn nén cả nửa ngày mới mới thốt ra được một câu, "Tránh xa tôi ra!"
Lâm Quỳnh nhịn cười, chớp chớp đôi mắt nhìn Phó Hành Vân của lúc này, so với người đàn ông tối qua dày vò cậu thì quả là quá non nớt, da mặt mỏng quá mỏng, hoàn toàn không phải là đối thủ của cậu.
"Em không có nơi nào để đi nữa rồi, anh không cho em ở lại được sao?"
Phó Hành Vân nhìn đối phương nhướng mày đầy vô tội, hơi thở nghẹn lại, quay đầu đi để không bị cậu mê hoặc nữa, "Không được, nếu cậu không muốn tôi báo cảnh sát thì mau đi đi!
"Chỉ ba đêm thôi, em sẽ không ở lâu thêm đâu."
Khuôn miệng chúm chím của Lâm Quỳnh nói không ngừng: "Em sẽ không ở không đâu, sẽ giặt đồ, nấu cơm, ủ ấm giường cho anh."
"Cậu còn dám nói linh tinh gì đó?!"
Hai từ "ấm giường" mà chàng thanh niên nói gần như đã giáng một đòn thật mạnh vào thần kinh của anh, anh không thể không thể thừa nhận rằng người đang đứng trước mặt mang đến cho anh một sức hấp dẫn kì lạ, nhưng lẽ nào chỉ vì vậy mà anh lại phải đi tin cái lí do hoang đường và hành vi khác người của cậu.
Anh là người sống theo thuyết vô thần, cũng không có tín ngưỡng tôn giáo, nên cái cớ mà cậu nói quả thực quá hão huyền.
"Đâu có nói linh tinh."
Lâm Quỳnh thấy chàng thiếu niên không nói gì, liền nói thêm: "Còn có thể cho anh lợi ích khác nữa đó."
Bàn tay đang cầm giấy của chàng thiếu niên siết chặt, cái lợi ích chưa biết là gì này hoàn toàn khơi dậy sự tò mò của anh.
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, nhìn miếng keo con chó có muốn lột cũng lột không ra trước mặt, nghiến chặt hàm.
Gương mặt ngây thơ của Lâm Quỳnh không hề có chút công kích nào, đôi mắt vong veo đang nhìn Phó Hành Vân chợt sáng lên, sở thích của đối phương cậu đã sớm nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.
Chàng thiếu niên nhắc đến việc báo cảnh sát không chỉ một lần, nhưng Lâm Quỳnh quá hiểu tính cách của đối phương, lão đàn ông này, xưa nay làm việc đều quyết đoán, không bao giờ do dự, không cho người khác đường lui, nếu như anh thật sự muốn báo cảnh sát thì sẽ không ở đây hù dọa cậu, mà sẽ trực tiếp cầm điện thoại lên gọi cho cảnh sát.
Mà cho đến bây giờ, đối phương đã nói năm lần bảy lượt rồi nhưng lại không hề báo cảnh sát, điều này chứng tỏ rằng Phó Hành Vân không phải là không có cảm giác với cậu.
Lâm Quỳnh bước về phía chàng thiếu niên một bước, không hề mạnh dạn như lúc nãy, mà cực kì dè dặt giơ hai ngón tay ra níu lấy ống tay áo đối phương, hai mắt nhìn thẳng vào anh, "Thật sự chỉ cần ba đêm thôi mà, xin anh đó."
Ráng đỏ trên mặt chàng thiếu niên đã bớt đi một chút, nhưng nhìn Lâm Quỳnh lúc này, mặt lại bất giác đỏ hơn.
Nói rồi Lâm Quỳnh còn không quên bắc cho anh một bậc thang, "Nếu anh phát hiện em có hành vi gì khả nghi thì có thể báo cảnh sát bất cứ lúc nào."
Nếu như anh nỡ.
Não Phó Hành Vân nhất thời ngừng hoạt động, đứng đờ người với cậu ở cửa, sau đó hít một hơi thật sâu, "Nếu như cậu bị tôi phát hiện có bất kì ý xấu nào, thì ngay lập tức biến khỏi đây cho tôi!"
"Đương nhiên rồi."
Lâm Quỳnh vội gật đầu lia lịa, cực kì đồng tình.
Cậu có thể có ý xấu gì cơ chứ.
Cửa chung cư mở ra, Lâm Quỳnh theo sát anh đi vào, có thể là vì ở biệt thự quen rồi, Lâm Quỳnh cảm thấy loại kí túc xá đơn này hơi nhỏ.
Sau đó trong lòng thầm khinh bỉ chính bản thân mình bị tư bản làm sa đọa, Lâm Quỳnh, mày xa rời hiện thực quá rồi đó.
Chung cư không lớn, mở cửa ra, đi vài bước là đến bếp, bước thêm vài bước nữa, mở cánh cửa phía bên phải ra chính là phòng tắm kết hợp nhà vệ sinh, cuối phòng là một chiếc giường đơn và bàn đọc sách, ngay sau đó là một cửa sổ sát đất và khoảng ban công nho nhỏ.
Không lớn, cùng lắm là 50m², không quá sạch sẽ, mặc dù không có rác nhưng lại rất bừa bộn, hoàn toàn khác biệt với hình tượng bình thường mà Phó Hành Vân mang lại cho người khác.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng, Phó Hành Vân bây giờ mới mười tám, mặc dù trưởng thành hơn người khác một chút, nhưng hãy còn là một thiếu niên bồng bột, xốc nổi, hơn nữa còn quyết liệt tách mình khỏi Phó gia, trong tay cũng không có tiền dành dụm để thuê nhà.
Kiểu lối đi dài thẳng một đường này, một người đi thì có dư, nhưng hai người thì lại vô cùng chật chội, biết được phiền não trong lòng chàng thiếu niên lúc này, Lâm Quỳnh cũng không nhảy nhót trước mặt anh nữa, lặng la lặng lẽ theo sau lưng.
Thiếu niên giơ tay lấy một chiếc thảm mỏng từ trong tủ ra, vứt vào khoảng trống lớn bên cạnh giường, không hề thương hương tiếc ngọc, nói: "Mấy ngày tới cậu ngủ đây đi."
Lâm Quỳnh nhìn anh, gật gật đầu, "Ừm."
Phó Hành Vân nhìn cậu một cái rồi quay đầu đi, cái điệu bộ kia cứ như đang tủi thân vậy.
Lần này, người bên cạnh lại lên tiếng, "Em vẫn còn chưa nói tên của mình nữa, em tên Lâm Quỳnh, hai mộc thành Lâm, chữ Quỳnh có bộ Ngọc."
Câu này vừa nói xong, Phó Hành Vân lập tức càng cảm thấy quyết định của mình hoang đường đến nhường nào, để một người xa lạ, đến cả tên còn không biết vào nhà, còn giữ người ta lại qua đêm, thật là nực cười, từ lúc nào mà anh lại có lòng thương người vậy chứ?
Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Nếu anh nhớ không nổi, thì cứ gọi em là "anh trai" đi."
Phó Hành Vân cục súc: "Tôi đếch quan tâm cậu tên gì."
"......"
Ba ngày nữa cút cho tôi nhờ.
Lâm Quỳnh cũng không thèm để tâm thái độ lồi lõm của đối phương, nhìn căn phòng một lượt rồi bắt đầu dọn dẹp.
Chàng thiếu niên của lúc này tính nết cũng không vừa, khi nói chuyện với người đột nhiên xâm nhập lãnh thổ của mình, giọng nói đầy giận dữ, "Ai cho cậu đụng vào đồ của tôi?"
Giọng anh không hề nhỏ, khiến Lâm Quỳnh đang dọn dẹp quần áo cho anh lập tức toàn thân run rẩy.
Chàng thiếu niên thấy vậy, lập tức mím mím môi, một cảm xúc áy náy chợt lóe lên trong mắt rồi lại trở về lạnh lùng.
Lâm Quỳnh một lần nữa cầm chắc quần áo, bĩu chiếc môi xinh, "Có đụng lung tung đâu, em giúp anh dọn dẹp mà."
Giọng nói nũng nịu khiến Phó Hành Vân nghe vào mà toàn thân tê tái, sau đó không thèm để ý đến đối phương nữa, ngồi vào bàn học, bắt đầu học bài.
Lâm Quỳnh thấy vậy, không làm phiền đến anh mà bắt đầu dọn phòng, sau đó vào phòng tắm, bỏ đồ vào máy giặt, khi cầm phải một mảnh vải nào đó, mặt liền đỏ lên, ho khan đầy lúng túng.
Thò đầu ra nhìn chàng thiếu niên vẫn đang học bài, lại nhìn xuống mảnh vải trong tay.
Tuổi còn trẻ mà thiên phú hơn người ha.....
Sau đó kiên cường bỏ những thứ đó vào máy giặt.
Đợi đến khi dọn dẹp xong thì đã ba giờ chiều, nhưng còn rất lâu mới đến giờ cơm tối, Lâm Quỳnh không có việc gì làm, bèn ngồi xuống bên anh.
Phòng nhỏ, bàn kê sát tường, kế bên là giường, Lâm Quỳnh không còn chỗ nào khác, đành phải ngồi xuống giường.
Sau đó đưa hai tay chống cằm nhìn đối phương.
Phó Hành Vân đang vùi đầu làm báo cáo, sau đó chỉ cảm thấy má mình nóng lên, toàn thân cứng đờ, nhanh chóng giơ tay lên ôm lấy bên má bị người ta hôn, "Cậu làm cái gì vậy?!"
Lâm Quỳnh cũng ý thức được bản thân mình vừa làm gì, mặt cũng lập tức đỏ lên, "Chỉ... Chỉ là muốn hôn anh thôi."
Lý do cực đơn giản và rõ ràng, không chú thích gì thêm.
Bị người trước mặt quấy rầy nhiều lần như vậy, Phó Hành Vân có chút tức giận, từ chối một cách mạnh mẽ và quyết liệt: "Không cho."
Lâm Quỳnh đưa đôi mắt tròn xoe nhìn đối phương: "Anh không thích?"
"Không quen."
Lâm Quỳnh giơ ra một ngón tay, "Vậy em hôn anh thêm cái nữa nha, rồi không hôn nữa."
Phó Hành Vân nghe xong thì như mèo bị đạp trúng đuôi, "Sao cậu lại....."
"Sao cơ?"
"Không biết xấu hổ."
Lâm Quỳnh lập tức trợn tròn mắt, bất giác so sánh chàng thiếu niên trước mặt và người đàn ông của mình với nhau.
Cái đồ vừa ăn cướp vừa la làng, ở tương lai thì dày vò cậu đến thế, bây giờ mới hôn có một cái đã bảo người ta không trong sáng rồi.
Lâm Quỳnh cũng không để bụng lời anh nói, mà hỏi ngược lại: "Vậy anh có cho em hôn hay không đây?"
Ánh mắt chàng thiếu niên bất giác dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của đối phương, hầu kết chuyển động, không nói gì.
Lâm Quỳnh nheo nheo mắt, nhổm người từ từ hướng về phía anh, ánh mắt Phó Hành Vân nhất thời không tài nào rời khỏi đôi môi của đối phương được.
Sự kháng cự trong lòng đang gào thét, nhưng lại không có bất kì phản ứng nào về hành động, tay chân giống như bị người ta trói chặt, không thể nào cử động.
Anh không tài nào gạt bỏ được cái cảm giác chờ mong trong lòng, nhưng lại không ngừng phủ định hành vi hiện tại của mình.
Lâm Quỳnh cách anh càng lúc càng gần, đôi mắt long lanh nhìn vào chàng thiếu niên đang ngượng ngùng kia, mặt mày đỏ ửng, nóng nảy và cọc cằn.
Phó Hành Vân có thể cảm nhận một cách rõ ràng hơi thở của đối phương, vào ngay lúc anh bất giác ngẩng đầu lên thì người trước mặt lại rời đi.
Chỉ nghe thấy đối phương không mặn không nhạt nói: "Nếu như anh không muốn thì thôi vậy."
Nói rồi định đứng dậy đi phơi đồ.
Phó Hành Vân đang một mình ngẩng đầu:.....
Đợi bóng dáng đối phương hoàn toàn tiến vào nhà vệ sinh, chàng thiếu niên giơ tay đấm thật mạnh xuống bàn, vừa rồi anh hoàn toàn để mặc người ta dẫn dắt, lửa giận và sự không cam tâm lập tức dâng trào trong lòng.
Một thiếu niên mười tám tuổi chính là như vậy, sự nhát gan như bị thượng đế lấy đi mất, nên làm chuyện gì cũng ào ào, cuồng nhiệt.
Cái vẻ ngoài điềm đạm, tự chủ, sự trưởng thành, trầm ổn được cố thể hiện ra bên ngoài kia, chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc giả tạo.
Cọc cằn, vô lý mới là danh từ đại diện cho con người anh, bao gồm cả sự liều lĩnh được ăn cả ngã về không, đồng thời không biết tính toán đến hậu quả.
Phó Hành Vân đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, túm lấy Lâm Quỳnh đang cúi người lấy đồ, "Lúc nãy cậu có ý gì?"
Đầu Lâm Quỳnh như chìm trong mây mù: "Gì cơ?"
....
"Lúc nãy sao cậu lại rời đi?"
Lâm Quỳnh chớp chớp mắt hai cái đầy vô tội: "Không phải anh không muốn hả, em tôn trọng anh mà."
"Lúc nãy cậu chơi tôi?!"
Chàng thiếu niên hiển nhiên đã bị hành động ban nãy của Lâm Quỳnh chọc giận.
Vừa rồi môi đối phương rõ ràng đã sắp hôn lên môi anh, sau đó lại rời đi, đây không phải là tôn trọng anh, mà là đang chơi anh.
Tâm tư bị người ta vạch trần, Lâm Quỳnh có chút bối rối, "Anh... Anh nhìn ra rồi hả?"
Chàng thiếu niên trợn tròn mắt, không ngờ đối phương sẽ thừa nhận, càng không ngờ đối phương sẽ thừa nhận một cách nhẹ nhàng như vậy.
"Cậu...."
"Em không hôn anh, anh giận cái gì chứ?"
Chàng thiếu niên bị lửa giận cháy lan lên tận não lập tức ngây ra như phỗng.
Trong tay lâm Quỳnh đang cầm chiếc sơ mi trắng đã giặt xong của đối phương, bước về phía trước một bước, "Vì em không hôn anh nên anh giận sao?"
Nhà vệ sinh chật hẹp, đối phương gần như dính sát vào người anh, nhưng không hề dồn sức lên người anh mà chỉ hờ hững sáp tới.
Phó Hành Vân nhất thời không biết nên trả lời thế nào, khuôn mặt trẻ trung non nớt có chút gượng gạo, lại vừa không cam tâm.
Lâm Quỳnh nhướng mày nhìn anh, "Anh gọi em một tiếng anh trai đi, em liền hôn anh."
Phó Hành Vân cảm thấy đối phương nói chuyện quá vô lý, quay người định rời đi.
Lâm Quỳnh bỏ đồ đã giặt vào sọt, sau đó kéo tay đối phương lại.
Phó Hành Vân giận dữ gạt đi, "Làm gì...."
Trên môi truyền đến một xúc cảm, chàng thiêu niên trợn tròn mắt.
Tác giả có lời muốn nói:
Phó- sinh viên ngây thơ trong trắng- Hành Vân:.....
Lâm Quỳnh: Êu ơi, nam sinh đại học, high lắm ó~~