Edit: Điềm Điềm
***********************
Tiểu Hạch Đào thích ứng rất nhanh ở trường mẫu giáo, Dung Ngọc vốn còn lo lắng bé sẽ giận dỗi, kết quả phát hiện, Tiểu Hạch Đào không chỉ không có, còn rất chờ mong.
Dung Ngọc tuy rằng tò mò cũng không hỏi nhiều, đối với cậu mà nói, Tiểu Hạch Đào có thể có bí mật nhỏ của mình.
Chỉ là khi cậu đưa Tiểu Hạch Đào đến trường mẫu giáo, phát hiện một cậu bé ở cửa, nhìn thấy Tiểu Hạch Đào liền cười nhảy dựng lên vẫy tay với bé, kích động đến mức to hô anh ơi.
Tiểu Hạch Đào rụt rè vểnh môi lên, ngửa đầu nhìn Dung Ngọc: “Ba ơi con đi vào đây, hẹn gặp lại ba.”
Nói xong bé nhanh chóng chạy về phía Tiểu Bồ Đào, hai người cùng nhau vào lớp.
Dung Ngọc đứng ở nơi đó, chớp chớp mắt, Tiểu Hạch Đào lên trường mẫu giáo một tuần liền thành anh trai?
Con trai nhà mình quả thật có bộ dáng làm đại ca, tuy rằng có chút kinh ngạc, nhưng Dung Ngọc vẫn rất vui vẻ vì Tiểu Hạch Đào có thể kết giao bạn bè.
Theo cậu, con trai cậu có một chút im lặng khi ở nhà.
Tiểu Bồ Đào từ khi ở trường mẫu giáo nhận Tiểu Hạch Đào làm anh trai, cũng không còn là túi khóc nhỏ trước kia. Hiện tại mỗi buổi sáng đều phải thúc giục mẹ nhanh chóng đưa cậu đến trường mẫu giáo, đừng làm chậm trễ sự phát triển tình bạn của con và anh trai Hạch Đào.
Tiểu Bồ Đào kéo tay áo Tiểu Hạch Đào ngồi xuống, mím môi cười từ trong túi lấy ra một cây kẹo cam, lấy lòng đặt lên tay Tiểu Hạch Đào: “Anh ăn đi!”
Tiểu Hạch Đào nhìn kẹo cam sắp tan trong lòng bàn tay, lấy ra một con thỏ trắng lớn đặt vào tay Tiểu Bồ Đào, Tiểu Bồ Đào nhất thời cười rộ lên.
Tiểu Hạch Đào cảm thấy Tiểu Bồ Đào không khóc vẫn rất đáng yêu.
Buổi tối Dung Ngọc đã nói với bé, sau khi nhà trẻ tan học Cố Triều Từ sẽ đến đón bé.
Sau khi thức dậy vào buổi trưa và ăn trái cây, Tiểu Bồ Đào nói: “Anh ơi, buổi tối mẹ em đến đón em, còn anh thì sao, mẹ anh có đến đón anh không?”
“Cha anh đến đón anh.”
“Ừm, mẹ em sẽ mua bánh ngọt cho em, anh ơi, cha anh có mua cho anh không?”
“Bánh ngọt ăn nhiều sẽ làm hư răng.”
Tiểu Bồ Đào chớp chớp đôi mắt như trái nho: “Mẹ em nói ăn xong súc miệng sẽ ổn thôi.”
Tiểu Hạch Đào cầm kiwi trước mặt, không chạm vào nho trên đĩa, tựa như từ sau khi quen Tiểu Bồ Đào, bé liền không đành lòng ăn chúng.
Nhưng Tiểu Bồ Đào bên cạnh lại không có áp lực như vậy, từng ngụm từng ngụm ăn hết nho, Tiểu Hạch Đào nhìn cậu bé, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút nghiêm túc.
Tiểu Bồ Đào ăn xong của mình, nhìn chằm chằm vào đĩa của Tiểu Hạch Đào: “Anh ơi, anh có ăn không?”
Tiểu Hạch Đào đẩy đĩa qua, Tiểu Bồ Đào vui vẻ cầm lấy, không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào ăn nho vào bụng.
Nhà trẻ tan học tương đối sớm, Cố Triều Từ cũng đã lái xe đến từ sớm, nhìn Tiểu Hạch Đào xếp thành hàng từ bên trong đi ra, Cố Triều Từ đi tới trực tiếp ôm người lên.
Tiểu Hạch Đào nằm sấp trên bờ vai rộng lớn của cha, vẫy tay với Tiểu Bồ Đào phía sau.
Sau khi lên xe, Tiểu Hạch Đào lắc lắc cẳng chân, Cố Triều Từ lấy cặp sách của bé xuống, sờ sờ đầu bé: “Hôm nay con ở trường mẫu giáo vui vẻ sao?”
Tiểu Hạch Đào gật đầu.
“Có kết giao bạn bè không?”
“Có ạ, Tiểu Bồ Đào.”
Cố Triều Từ trong mắt nổi lên tươi cười: “Tiểu Bồ Đào thích cái gì?”
“Thích nho, bánh ngọt, thỏ trắng lớn.”
“Sáng mai có thể để ba mang cho con một miếng bánh ngọt, cùng Tiểu Bồ Đào chia sẻ, được không?”
Tiểu Hạch Đào do dự: “Thêm dâu tây có được không ạ?”
“Có thể.”
“Thêm một ít nho cũng được đúng không ạ?”
“Có thể, sau khi trở về có thể nói với dì, để cho dì làm cho con.”
“Được ạ.”
Sau khi về nhà, Tiểu Hạch Đào cặp đặt xuống và rửa tay sạch sẽ, chạy vào nhà bếp, tìm dì nấu ăn: “Bà dì ơi, bà có thể dạy con làm bánh không, muốn nho và dâu tây ạ.”
“Làm bánh ngọt sao, được chứ!”
Vì thế khi Dung Ngọc về đến nhà, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của con trai nhà mình dính bột mì, nghiêm túc làm bánh ở một bên.
Dung Ngọc đưa áo khoác trên tay cho Cố Triều Từ nghênh đón cậu: “Đây là đang làm cái gì vậy?”
“Bánh ngọt, ngày mai đưa cho bạn.”
Dung Ngọc nhớ tới bé trai nhỏ buổi sáng kia, cười gật gật đầu, đi về phía Tiểu Hạch Đào, lau bột mì trên mặt bé, cúi đầu hôn lên trán bé: “Lát nữa bánh ngọt xong rồi, ba có thể lấy một miếng được không, Tiểu Hạch Đào tự tay làm sao?”
Tiểu Hạch Đào gật gật đầu: “Ba và cha còn có bà dì đều có.”
Chờ bánh ngọt hoàn thành, Tiểu Hạch Đào với sự giúp đỡ của bà dì, tự tay bôi kem, gắn trái cây.
Dung Ngọc cầm phần bánh ngọt mình được phân chia, hạnh phúc không chịu được, chụp ảnh gửi lên Weibo ——
Dung Ngọc V: Bánh ngọt do Tiểu Hạch Đào tự tay làm, cảm động… [Ảnh]…
[ Ahhh, Tiểu Hạch Đào đều có thể làm bánh ngọt rồi sao, bất ngờ quá, vẫn là bảo bối sáu tháng tuổi năm đó phát sóng trực tiếp sao! [
[ Tôi cũng muốn ăn bánh ngọt do Tiểu Hạch Đào tự tay làm!!!! ]
[ Tôi hiện tại cũng không biết làm bánh ngọt, Tiểu Hạch Đào giỏi quá!!!!!! ]
……
Tiểu Hạch Đào đóng gói bánh vào hộp, sau đó đặt nó trong tủ lạnh, để sáng mai mang theo chia sẻ với Tiểu Bồ Đào.
Dung Ngọc buổi tối dỗ Tiểu Hạch Đào ngủ xong, trở lại phòng ôm lấy Cố Triều Từ: “Em cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, Tiểu Hạch Đào đã ba tuổi rồi, đã có thể làm bánh ngọt rồi.”
Cố Triều Từ ôm lấy bả vai cậu, nghiêng đầu hôn một cái, trong mắt tràn đầy ôn nhu, thiếu niên của anh, cũng trưởng thành rồi.
Nhưng vẫn làm cho anh thích như vậy.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hạch Đào đến lớp học, sau khi ngồi xuống, mở túi trước mặt Tiểu Bồ Đào, lấy bánh ra, như không có gì xảy ra đặt lên trên bàn.
Đôi mắt Tiểu Bồ Đào sáng lên trong nháy mắt: “Anh ơi, hôm nay anh mang theo bánh ngọt.”
Tiểu Hạch Đào gật đầu:”Ừm.”
“Anh ơi, em có thể ăn được không?”
“Có thể, nhưng ăn xong phải súc miệng.”
“Được nha.”
Tiểu Hạch Đào mở bánh ra, Tiểu Bồ Đào nhìn bánh nho dâu tây xinh đẹp cười khúc khích: “Anh ơi, sao anh giỏi vậy?”
Tiểu Hạch Đào rụt rè nhìn Tiểu Bồ Đào một cái, nhếch khóe môi lên, có chút vui vẻ gật đầu: “Cùng ăn đi.”
Một miếng bánh ngọt, trong một thời gian dài là điều tốt đẹp nhất trong ký ức của hai cậu bé.
Buổi chiều Cố Triều Từ cùng Dung Ngọc cùng đón Tiểu Hạch Đào tan học.
Nhìn thấy bọn họ cùng nhau đi tới, Tiểu Hạch Đào luôn nghiêm túc xuất hiện một chút kinh ngạc, sau đó liền nở nụ cười.
Dung Ngọc đi qua ôm lấy bé, sờ sờ đầu Tiểu Hạch Đào: “Hôm nay có chia sẻ bánh ngọt với bạn không?”
“Có ạ, Tiểu Bồ Đào rất thích.”
“Ba và cha cũng rất thích bánh ngọt của bảo bối.”
Hai má Tiểu Hạch Đào đỏ lên, rụt rè nói: “Không cần khách khí.”
Gió thổi qua, Cố Triều Từ giơ tay che mắt Tiểu Hạch Đào, che chở Dung Ngọc cùng Tiểu Hạch Đào cùng nhau đi dưới ánh mặt trời, tương lai mười năm, hai mươi năm, thậm chí thời gian dài hơn, bọn họ đều sẽ sống hạnh phúc như thế.
Toàn văn hoàn.