Edit: Điềm Điềm
***********************
Dung Minh làm việc ở công trường một tuần, phơi nắng đến đen đi, thật vất vả mới có thời gian nghỉ ngơi. Buổi sáng từ phòng đi ra, liền nhìn thấy Dung Phi ngồi trên sô pha phòng khách cúi đầu không biết cùng ai gửi tin nhắn.
“Chào buổi sáng, anh cả.”
“Ừm.” Dung Phi đầu cũng không ngẩng lên, chỉ khẽ đáp một tiếng.
Dung Minh quay đầu nhìn anh một cái: “Sớm như vậy mà có công việc sao?”
Dung Phi nghe vậy ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt đen lạnh lùng lộ ra ý tứ khiến y câm miệng.
Dung Minh: “… Anh cả, em cảm giác anh có chút kỳ quái, anh không phải là yêu đương đó chứ, ha ha!”
Không sợ chết nói xong câu đó, Dung Minh đã chuẩn bị tốt bị anh cả nhà mình phàn nàn, lại thấy Dung Phi rũ mắt đen xuống không nhìn y nữa, ánh mắt một lần nữa trở lại màn hình di động: “Ừ, đang nói chuyện.”
Dung Minh: “… Anh cả anh có thể nói lại lần nữa không, em có chút nghe không rõ!”
Dung Phi: = =
Dung Minh: “Em biết rôi anh cả, không biết khi nào có thể nhìn thấy chị dâu.”
Dung Phi: “Em ấy khá nhút nhát, còn phải chờ một chút nữa.”
Dung Minh: “Được rồi, được rồi.”
Dung Minh không biết mình ăn bữa sáng như thế nào. Ăn xong liền chạy về phòng, rút điện thoại đang sạc ra, mở avatar Dung Tuyền ra: Anh hai, anh cả đang yêu đương!!!!!!!!!!
Dung Tuyền: Em có phải còn mơ ngủ không, em yêu đương anh còn cảm thấy có thể, anh cả làm sao có thể!
Dung Minh: Chính miệng anh ấy thừa nhận, còn nói chị dâu thẹn thùng, cần thêm thời gian mới có thể dẫn về nhà. Kích thích quá, anh cả vậy mà yêu đương, hơn nữa anh ấy lại thừa nhận, trời ơi!!!
Dung Tuyền: Quả thật khó có thể tin được, anh cả vậy mà có người thích.
Dung Minh: Em cũng không thể tin được, em cho rằng anh cả đời này chỉ dựa vào tay phải sống, không nghĩ tới anh ấy lại thoát kiếp, rốt cuộc là tiên nữ nào không ăn thức ăn của người thường vậy.
Dung Tuyền: Em có dám hỏi là ai không?
Dung Minh: Anh hai, em cảm thấy anh đang đùa với lửa, không dám!
Dung Tuyền: Vậy được rồi, chờ chị dâu khi nào không còn thẹn thùng thì gặp mặt đi.
……
La Kỳ Sinh trong khoảng thời gian này tâm tình đặc biệt tốt. Từ sau khi cùng Dung Phi gặp mặt, ngoại trừ lúc ban đầu lễ phép chúc ngủ ngon ra, hai người cũng có thể tán gẫu một ít việc khác.
Cùng Dung Phi nói chuyện phiếm rất thoải mái, người đàn ông tuy rằng bề ngoài lạnh lùng, nhưng kỳ thật rất biết quan tâm tâm tình của hắn. Khi đề tài sắp chấm dứt, lại một lần nữa khơi mào đề tài.
Điều này làm cho La Kỳ Sinh cảm giác mình cũng không phải là đơn phương.
Người đại diện từ bên cạnh đi ngang qua, nhìn La Kỳ Sinh ngồi ở chỗ đó ôm điện thoại cười ngây ngô, tâm tình có chút phức tạp nói: “Hai người tiến hành đến bước nào rồi?”
Nói chuyện cũng đã nói rất lâu rồi.
“Đang nói chuyện phiếm, nào có nhanh như vậy chứ.”
Nghe La Kỳ Sinh đơn thuần trả lời, khóe môi người đại diện co rút. Hai người này rốt cuộc đang làm gì vậy, cậu học sinh trung học theo đuổi tiểu cô nương cũng sẽ không đơn thuần nói chuyện phiếm như vậy được không!
“Cậu xác định không tranh thủ thời gian tỏ tình sao? Cứ nói như vậy, vạn nhất ngày nào đó không có đề tài thì làm sao bây giờ?”
La Kỳ Sinh nghe vậy biểu tình trên mặt có chút cứng đờ, trông hơi sững sờ.
Hắn nhìn vào người đại diện: “Anh nói có vẻ hơi hợp lý.”
Hắn luôn cảm thấy muốn cùng Dung Phi nói chuyện phiếm nhiều hơn, để cho bọn họ quen thuộc với nhau một chút. Nhưng trên thực tế chỉ là nói chuyện phiếm không tiếp xúc, hai người lại không có nhiều giao điểm chung, không biết ngày nào đó sẽ không còn đề tài để tán gẫu.
Nghĩ đến kết quả cuối cùng là như vậy, La Kỳ Sinh cũng có chút không cam lòng.
Người đại diện thấy hắn dường như hiểu ra, cũng không nói thêm: “Cậu một hồi trực tiếp về nhà, hay là muốn đi nơi khác, có cần tôi đưa cậu không?”
“Không cần, anh đi trước đi.”
“Vậy cậu chú ý an toàn.”
Sau khi người đại diện rời đi, La Kỳ Sinh nhốt mình vào sofa, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve màn hình điện thoại di động, cắn khóe môi dưới, không do dự, trực tiếp mở ảnh đại diện Dung Phi ra: “Dung tiên sinh, kỳ thật vẫn có một câu không nói với ngài, kỳ thật tôi rất có hảo cảm với anh, không biết có vinh hạnh kết giao với anh hay không?”
Dung Phi nhìn màn hình điện thoại di động im lặng mấy phút sau lại sáng lên, rất bất ngờ khi nhìn thấy một câu nói như vậy: “Hiện tại ở đâu?”
La Kỳ Sinh mím khóe môi, trong lòng tràn đầy thấ thỏm chờ Dung Phi trả lời.
Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy bốn từ này, có một loại hoảng loạn: “Trong phòng chờ của công ty, anh muốn đến sao? Tôi sẽ đi tìm anh.”
“Không cần, gửi địa chỉ tới đây, chờ tôi.”
Trái tim La Kỳ Sinh đập thình thịch, hắn cảm thấy mình không nên nghĩ nhiều như vậy, vạn nhất Dung Phi tới đây không phải là loại ý tứ này, vạn nhất tới đây chỉ là muốn từ chối hắn ngay trước mặt thì sao?!
Nhưng Dung tiên sinh sao lại làm chuyện nhàm chán như vậy được!?
Vì vậy, hắn vẫn còn một chút hy vọng phải không?
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, La Kỳ Sinh cho tới bây giờ chưa từng cảm thấy thời gian trôi qua chậm như vậy.
Khi màn hình điện thoại di động sáng lên một lần nữa, nhìn thấy hộp thoại của Dung Phi xuất hiện hai từ: Xuống đây.
La Kỳ Sinh nghe thấy tiếng tim đập của mình, trong nháy mắt phục hồi tinh thần, hắn đã ở trong thang máy.
La Kỳ Sinh ra bãi đậu xe, tìm được Dung Phi tựa vào bên cạnh xe chờ hắn.
Đối phương mặc âu phục tối màu, dáng người cao ngất, trong ngũ quan tuấn tú lộ ra cảm giác trong trẻo lạnh lùng.
La Kỳ Sinh nắm chặt hai tay rủ xuống bên cạnh, khẩn trương chạy tới: “Dung tiên sinh.”
Dung Phi nhìn thanh niên dừng ở trước mặt mình, còn có chút thở dốc, hơi nhếch khóe môi: “Tôi cảm thấy có một số việc vẫn là nói trước mặt thì tốt hơn.”
Ngực La Kỳ Sinh nhíu chặt, thầm nghĩ một tiếng, sắp bắt đầu chưa?
“Được, ngài trả lời cái gì tôi đều có thể tiếp nhận.”
Dung Phi đem sự khẩn trương của hắn thu vào đáy mắt, ý cười bên môi không có hạ xuống, ngược lại lại nâng lên vài phần: “Con người tôi ngoại trừ công việc ra, cũng không có sở thích nào khác. Năm nay 28 tuổi, chưa từng có quan hệ thân mật với bất kỳ kẻ nào, nếu như vậy em vẫn muốn kết giao với tôi, tôi hy vọng mục đích là tiến tới hôn nhân, cần cho em thời gian suy nghĩ không?”
La Kỳ Sinh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe thấy câu trả lời như vậy.
Kinh ngạc nhìn Dung Phi, trong lúc nhất thời ngực có chút đau đớn, hắn lắc đầu: “Không cần lo lắng, em nguyện ý.”
Dung Phi gật gật đầu: “Lên xe, đi ăn cơm nào.”
La Kỳ Sinh còn có chút bay bay, không nghĩ tới bọn họ cứ như vậy bắt đầu kết giao, cảm giác hết thảy đều không chân thật, lại cảm thấy hết thảy hình như nên như vậy.
Sau khi lên xe, La Kỳ Sinh bình phục một hồi lâu, mới giống như tìm được thanh âm, do dự đưa tay kéo tay áo Dung Phi xuống: “Dung tiên sinh, em có thể hỏi một chút không, hiện tại chúng ta có phải đã chính thức kết giao hay không, ngài là bạn trai của em có phải không?”
Cảm giác được thanh niên bên cạnh thấp thỏm bất an, Dung Phi nghiêng đầu nhìn hắn: “Đúng, bạn trai, cho nên không cần gọi Dung tiên sinh nữa, trực tiếp gọi tên tôi là được rồi.”
Dứt lời, Dung Phi nhẹ nhàng sờ sờ đầu La Kỳ Sinh.
La Kỳ Sinh đột nhiên bị sờ đầu hai má đỏ lên, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn ổn định tâm tình nổ tung, rồi lại nhịn không được nhếch khóe môi: “Dung Phi.”
“Ừm, tôi ở đây.”