Edit: Điềm Điềm
**********************
Bàn tay buông xuống bên cạnh bất giác nắm chặt thành quyền, không cần sờ, Dung Ngọc cũng cảm giác được mình đỏ mặt.
Nhẹ nhàng mím môi: ” Muốn bây giờ sao, tôi nghĩ chờ lát nữa nghỉ ngơi xong, lại tìm anh….”
Cố Triều Từ đem cảm xúc không được tự nhiên thu vào trong mắt, con ngươi đen nổi lên ý cười ôn nhu: ” Không phải quên là tốt rồi, bằng không trái tim lại đau lên thì không tốt, cậu nói có đúng không?”
Dung Ngọc: “………….”
Cậu có thể nói không sao?
Quay đầu ho nhẹ một tiếng, cố gắng đè nén rung động trong lòng, làm cho mình thoạt nhìn bình thường lại tự nhiên quay đầu nhìn về phía Cố Triều Từ: ” Chuyện trọng yếu như vậy sao có thể quên được.”
Dứt lời Dung Ngọc tiến lên một bước, nâng mắt mèo xinh đẹp nhìn Cố Triều Từ, người đàn ông không có né tránh rũ mắt an tĩnh cùng cậu nhìn thẳng.
” Hôm nay không nói lời dễ nghe có được không?”
Dung Ngọc cảm thấy thanh âm của mình có chút khàn khàn, nghe có chút mềm mại, giống như là đang làm nũng vậy.
Má càng nóng hơn.
Nhưng loại thời điểm này, lại không thể kinh ngạc.
Cố Triều Từ khẽ nhíu mày: ” Vậy thì thiếu trước, sau này bổ sung.”
” Ừm.” Dung Ngọc rũ mắt đảo qua môi người đàn ông, nhắm mắt dán lên…
Lúc tách ra Dung Ngọc mím môi, ra vẻ trấn định hít một hơi: ” Được rồi, tôi về phòng trước, chúc ngủ ngon.”
Nói xong không dừng lại, trực tiếp chạy về lầu.
Nhìn theo Dung Ngọc chạy đi, trong mắt Cố Triều Từ nổi lên sự ấm áp không thể tan ra.
Giơ tay che môi, không muốn để khóe môi cong lên bại lộ quá mức rõ ràng.
Dung Ngọc đóng cửa lại hít sâu một hơi, sờ ngực đập thình thịch, nhịn không được nghĩ, tiêu rồi!
Điện thoại di động yên tĩnh trong tay ong ong một tiếng rung lên, Dung Ngọc cầm lấy thấy tên Hoa Tự Cẩm lóe lên trên màn hình.
Nghĩ đến khả năng hắn liên lạc với đạo diễn xong rồi, đem rung động như biển trong lòng đè xuống: ” Anh Hoa…”
” A Ngọc, vừa mới liên lạc xong với Nghiêm đạo, bọn họ đã sớm có ngân sách, đạo cụ sân khấu diễn viên, v.v… toàn bộ hết, dự kiến phải đầu tư 300 triệu đó.”
Quả nhiên cậu cho dù đem toàn bộ gia sản của cậu cũng không đủ mấy con số không.
Thấy Dung Ngọc không mở miệng, Hoa Tự Cẩm bên kia lại nói: ” Quần áo diễn viên những thứ này đều có thể nghĩ biện pháp, nhưng hậu kỳ nếu làm quá kém thì không bằng không quay, đây đã xem như là cố lắm rồi, Dung Ngọc cậu phải suy nghĩ rõ ràng, hậu kỳ có thể kiếm về hay không, ai cũng không thể cam đoan, hơn nữa hiện tại loại phim này trong nước cũng ít, nếu có cũng đều là không ổn, hoàn toàn không thể tham khảo.”
” Anh Hoa để tôi suy nghĩ một chút.”
” Được, cậu ngẫm lại đi, xong thì liên hệ với tôi.”
Dung Ngọc buông điện thoại xuống, do dự một chút, mở avatar Dung Tuyền ra: ^-^ Anh hai, có thời gian không?
Dung Tuyền:… Tại sao anh cảm thấy không tốt nhỉ?
Dung Ngọc: Anh Hai ^ – ^ Anh có tiền không?
Dung Tuyền: Nói đi muốn bao nhiêu?
Dung Tuyền đã lâu không bị đòi tiền, trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên giả bộ ngoan ngoãn lâu như vậy giả bộ không được nữa rồi.
Dung Ngọc: Hơn trăm triệu có không, em mượn.
Dung Tuyền: Em đánh bạc à?????
Dung Ngọc trong lòng nghẹn lại, vội vàng đem chuyện điện ảnh giải thích một lần, Dung Tuyền bán tín bán nghi nói: ” Nhiều tiền như vậy anh nhất thời không có, em tìm anh cả mượn đi, bất quá em tốt nhất là mượn trực tiếp, vừa vặn ngày mai anh muốn trở về một chuyến em về cùng anh đi, em cũng đã lâu không về nhà rồi, ” Nhất kiếm thành ma” có phải là hơ khô thẻ tre rồi hay không, thân thể em thế nào, chú Cố không nói cái gì chứ?
Dung Ngọc: Ừm, hơ khô thẻ tre rồi, thân thể vẫn như vậy, anh ấy cái gì cũng không nói, vậy ngày mai chúng ta trở về nói chuyện kỹ hơn, không còn sớm, anh hai anh nghỉ ngơi đi ^-^.
Dung Tuyền: Em cũng nghỉ ngơi sớm đi… Ngủ ngon.
Nghĩ đến ngày đó Cố Triều Từ ở bệnh viện nói với hắn, Dung Tuyền trong lòng liền cứng ngắc.
Em trai tốt của hắn, nếu cứ như vậy bị sói ngoạm đi, hắn thật sự là…
Dung Phi Dung Minh nếu biết trong chuyện này có một phần công lao của hắn, không đánh chết hắn chứ QAQ.
Dung Ngọc cầu xin em ngàn vạn lần phải chịu đựng!
……
Sáng sớm hôm sau, Dung Ngọc mặc quần áo từ trên lầu đi xuống, Cố Triều Từ nhìn cậu hỏi: ” Muốn đi ra ngoài sao?”
” Anh hai bảo tôi hôm nay về nhà, tôi cũng đã lâu không trở về, buổi tối hẳn là sẽ ăn xong mới về, anh không cần chờ tôi.”
” Được.”
Chào hỏi Cố Triều Từ xong, Dung Ngọc lên xe trở về Dung trạch.
Lúc cậu trở về, Dung Tuyền còn chưa trở về, sáng sớm Dung Minh đang vận động trong sân nhìn thấy cậu, trực tiếp cười tới siết cổ cậu: ” Nhóc con tự mình nói đi, đã bao lâu không trở về rồi, có phải quên anh ba này luôn rồi phải không??”
Nói xong liền ngoan độc xoa đầu Dung Ngọc một trận, cũng may Dung Ngọc bình thường không có thói quen vuốt tóc, nhưng rốt cuộc cũng không chịu nổi Dung Minh xoa xoa như vậy, kiểu tóc đẹp khi bị buông ra triệt để thành ổ gà.
Tình yêu từ anh trai thật là quá mãnh liệt.
” Anh ba, em không quên, em thật sự nhớ anh muốn chết, tha cho em đi.”
” Làm gì vậy, mới sáng sớm.”
Dung Phi từ bên trong đi ra, làm lão đại trong nhà, uy nghiêm bản thân vẫn có, anh vừa mở miệng, Dung Minh trong nháy mắt buông tay ra: ” Đùa giỡn thôi, không có việc gì.”
Dung Ngọc thật vất vả mới đem đầu mình cứu vớt ra khỏi ma trảo, nhìn thấy Dung Phi ngoan ngoãn kêu một tiếng: ” Anh cả.”
” Ừm, hôm nay làm sao trở về vậy, quay xong rồi sao?”
Dung Ngọc giơ tay vuốt đầu mình, quay đầu nhìn Dung Minh, sau đó quyết đoán cười hướng Dung Phi chạy tới, anh cả tuy rằng nghiêm túc, nhưng ít nhất sẽ không xuống tay với đầu cậu!
” Anh cả, em nhớ anh nha!”
” Nhảy nhót còn ra thể thống gì, có việc cứ nói, không được làm nũng!”
Hai má Dung Ngọc nóng lên, muốn nói cậu không làm nũng, nhưng đối diện với khuôn mặt đặc biệt nghiêm túc của Dung Phi lại nghẹn trở về.
Dung Minh đi tới: ” Nói đi, lần này em trở về là muốn tiền, hay là muốn đồ?”
Dung Ngọc: “……….”
Cậu ở trong lòng bọn họ thật sự là không tốt vậy sao.
Dung Phi không lên tiếng, hiển nhiên cũng là ý tứ này.
” Các người như thế nào đều đứng ở chỗ này không đi vào?” Dung Tuyền lái xe vào, thấy bọn họ cố ý mở cửa sổ xe ra hỏi một câu, Dung Minh quay đầu nhìn hắn: ” Hôm nay gió gì mà các người cùng nhau trở về vậy?”
Dung Tuyền dừng xe lại nói: ” Em trai có việc muốn nói, anh làm sao có thể không trở về?”
Nghe hắn nói xong như vậy, Dung Minh lập tức nhìn về phía Dung Ngọc: ” A Ngọc, em thay lòng đổi dạ rồi, trước kia không phải là tốt nhất với anh sao?”
Dung Ngọc: “… Anh ba, lần sau nếu anh ôn nhu một chút, không tra tấn đầu em, em sẽ đối với anh tốt nhất.”
Dung Tuyền: ” Em nói điều này trước mặt anh thật sự tốt sao?”
Dung Phi trán đột nhiên nhảy hai cái: ” Đủ rồi, đi vào trước đi.”
Anh vừa mở miệng, ba người ngoan ngoãn câm miệng, đổi giày vào nhà.
Dung Tuyền thay giày xong quay đầu hỏi Dung Ngọc: ” Em nói chưa?”
” Còn chưa đâu, vừa vặn muốn nói.”
” Nói cái gì vậy?”
Dung Minh tiến lại gần tò mò hỏi, Dung Ngọc nở nụ cười với y: ” Anh ba một hồi cũng đến nghe một chút đi.”
Dung Tuyền vừa thấy cậu cười như vậy, trong lòng nhảy dựng, không biết như thế nào lại nhìn thấy bóng dáng Cố Triều Từ trên người Dung Ngọc.
Giật mình cái quỷ gì.
Dung Phi bảo bọn họ ngồi xuống: ” Nói đi, có chuyện gì vậy?”
Dung Ngọc ngoan ngoãn đem kịch bản in xong, danh sách ngân sách, còn có đánh giá thị trường hậu kỳ đưa đến trước mặt Dung Phi: ” Anh cả, lần này em trở về là muốn vay tiền, bộ phim này em muốn đầu tư, nhưng em lại không có tiền, cho nên các anh xem một chút, có thể cho em mượn hay không, đến lúc đó em sẽ trả lại, viết giấy vay tiền hoặc ký hợp đồng cho các anh đều được.”
Đột nhiên thay đổi thái độ không lăn lộn đòi tiền như trước kia, làm cho ba ông anh đều nhịn không được liếc mắt nhìn cậu một cái, cho dù Dung Tuyền gần đây cùng cậu tiếp xúc nhiều, biết nhóc con gần đây ngoan hơn, nhưng nói thật cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao nhiều năm như vậy, Dung Ngọc là người như thế nào trong lòng bọn họ đều thập phần rõ ràng.
Ba người cũng không có lập tức mở miệng, mà cầm lấy tư liệu trên bàn lật xem.
Dung Minh sau khi xem qua danh sách ngân sách nói: ” Tuy rằng anh không biết thị trường điện ảnh, nhưng loại đề tài khoa học viễn tưởng này, trong nước cũng không được lắm, em thật sự không phải bị người ta lừa gạt chứ?”
Dung Tuyền lật lại đánh giá thị trường trong tay: ” Đây không phải đã viết rất rõ ràng sao, tại sao em lại nghĩ không thông, nhảy vào hố lửa?”
Dung Phi đem kịch bản đại khái đọc xong rồi ngẩng đầu nhìn Dung Ngọc: ” Nói cho anh biết ý tưởng đầu tư.”
” Ý tưởng của em kỳ thật rất đơn giản, chính là kịch bản này, không giống với loại khoa học viễn tưởng vốn có, chỉnh thể mà nói nó tương đối thích hợp với thị trường trong nước chúng ta, không lạnh lùng không đẫm máu, tuy rằng cũng có một mặt u ám của nhân tính, nhưng lại tràn ngập năng lượng tích cực, đề tài cũng mới lạ, chính là bởi vì loại thị trường trong nước không có, em mới muốn đầu tư, tuy rằng em cũng không thể nói bảo đảm sau khi đầu tư nhất định sẽ không thua lỗ không bồi thường, nhưng em tự tin sẽ làm tốt, nếu như không được, em cũng sẽ kiếm tiền trả lại cho các anh, chính là có thể chậm một chút, nhưng em thật sự sẽ trả lại.”
Dung Ngọc nói xong những lời này, trong lòng không biết có nói động bọn họ hay không.
Đợi một lúc, ba người đều sững sờ nhìn cậu, trong lòng Dung Ngọc càng thêm bất an, mở khóe môi cứng ngắc cười rộ lên: ” Các anh có phải không tin hay không, nếu không tin em có thể viết giấy cam kết, thật sự em sẽ trả lại tiền.”
Dứt lời bả vai bỗng nhiên trầm xuống, Dung Minh giơ tay vỗ lên vai cậu: ” Nói cái gì đó, khó có được em có tâm tư như vậy, mặc kệ như thế nào, anh ba ủng hộ em một phần, bất quá tiền của anh không nhiều lắm, năm mươi triệu thì luôn có, anh hai cũng có ý đó chứ?”
Dung Tuyền giơ tay lên ho một cái: ” Anh cũng không có nhiều người có thể xoay vòng như vậy, cũng lấy cho em năm mươi triệu đi, anh cả còn lại anh có phải cũng nên tỏ vẻ không?”
Dung Phi buông kịch bản trong tay xuống, đối mặt với ánh mắt thèm khát của ba đứa em trai: ” Còn lại anh bổ sung, về phần thư cam kết, hợp đồng thì thôi, nhưng anh hy vọng em có thể nói được làm được, Dung Ngọc, lớn rồi thì nên chịu trách nhiệm về những gì mình đã nói!”
Hốc mắt Dung Ngọc thoáng cái nóng lên, trong lòng dâng lên ấm áp, hít sâu một hơi, mở khóe môi, dùng sức gật đầu.
Để cảm ơn các anh trai vì sự hào phóng của mình, Dung Ngọc dự định tự mình xuống bếp, nấu một bữa cơm ngon tỏ vẻ cảm kích một chút.
Khi Dung Ngọc xắn tay áo định làm, Dung Minh đi theo phía sau nghi ngờ nhìn cậu: ” Anh nói nè, em có làm được hay không, thật sự không cần phải làm đến mức này, để cho dì làm là được.”
Dì làm cơm cho Dung gia mười mấy năm vội vàng nói: ” Đúng vậy, Tứ thiếu vẫn là tôi đến làm cho.”
” Dì, con thật sự làm được, dì chỉ con làm một lần.” Dung Ngọc cảm thấy mình có thể làm cho người trong nhà cũng chỉ có loại chuyện này, dù sao các anh của cậu cái gì cũng không thiếu.
” Vậy được, Tứ thiếu cậu cần cái gì cứ nói với tôi.”
” Được ạ.” Dung Ngọc nói xong quay đầu nhìn về phía Dung Minh đi theo sau mông cậu, ” Anh ba anh đi ra ngoài đi, không cần anh hỗ trợ.”
” Anh cũng không có ý định giúp em, anh nhìn xem còn không được sao?” Dung Minh vẻ mặt lẳng lặng đứng ở một bên nhìn cũng không được sao, cả người thoạt nhìn còn rất ủy khuất.
Dung Ngọc: ” Được rồi, nhưng anh có thể đứng xa một chút được không, anh đứng ở phía sau em không xoay người được.”
Dung Minh lui một bước, nhìn Dung Ngọc thành thạo rửa rau, thái rau, trong lòng nghi hoặc càng lớn, không lâu sau Dung Tuyền cũng tò mò đi vào: ” Thật đúng là làm được hả?”
Hắn vừa dứt lời, đã bị Dung Minh bắt lấy cánh tay, nhỏ giọng nói: ” Tiểu Tứ diễn vai một đầu bếp sao?”
” Đầu bếp gì, anh nghe nói là đề tài tiên hiệp, tu tiên như thế nào lại ăn cơm nhỉ, bọn họ không phải đều tích cốc* sao?”
*Kiêng ăn ngũ cốc (Đạo gia).
Dung Tuyền chớp chớp mắt, bị Dung Minh hỏi như vậy, hắn cũng có chút không chắc chắn có phải mình nhớ lầm hay không.
Dung Minh quay đầu nhìn về phía Dung Ngọc đang bận rộn: ” Tiểu Tứ có phải chịu đả kích gì không nói với chúng ta hay không, trước kia cho tới bây giờ nó chưa từng làm qua loại chuyện này.”
Dung Tuyền không lên tiếng, nhìn chằm chằm bóng lưng Dung Ngọc, trong lòng từng trận căng thẳng, Dung Minh không biết Dung Ngọc gặp phải chuyện gì, hắn còn không biết sao?
Tựa như Dung Minh nói vậy, trước kia Dung Ngọc ở nhà khi nào đã xuống bếp, không cần đút cơm tận miệng bọn họ đều muốn thắp hương rồi.
Chẳng lẽ nói, em trai ở chỗ Cố Triều Từ học được?
Làm sao học được, mỗi ngày đều nấu cơm cho Cố Triều Từ sao?
Nếu đã nấu cơm có phải cũng giặt quần áo không??
Vừa nghĩ đến Tiểu Tứ nhà bọn họ đeo tạp dề bị Cố Triều Từ sai tới sai lui, Dung Tuyền cả người cũng không quá tốt.
Thấy hắn vẫn không lên tiếng, lại nhìn chằm chằm bóng lưng Dung Ngọc bằng biểu tình thâm trầm, Dung Minh đụng hắn một cái: ” Anh có phải biết cái gì không?”
Dung Tuyền quay đầu nhìn y một cái: ” Không biết.”
Dứt lời biểu tình nặng nề đi ra khỏi phòng bếp.
Là song sinh, Dung Minh cảm thấy Dung Tuyền biết một ít chuyện y không biết, loại cảm giác này không phải là lần đầu tiên có.
Ai là người đã chụp bức ảnh lần trước?
Dung Minh đi tới: ” A Ngọc, anh hỏi em người lần trước chụp ảnh trong xe là ai?”
Dung Ngọc sửng sốt một chút, không hiểu Dung Minh không đầu không đuôi hỏi một câu là có ý gì: ” Người chụp ảnh gì, khi nào?”
” Chính là sinh nhật của em, anh hai không phải tặng xe cho em sao, em còn ở trong xe chụp ảnh như vậy, em quên rồi sao, em gửi cho anh hai, anh thấy rồi, anh muốn biết người chụp ảnh cho em là ai?”
Hỏi tới phía sau, Dung Minh còn khoa tay múa chân về tư thế chụp ảnh của Dung Ngọc lúc ấy, làm xong trên mặt đã tất cả đều là chờ đợi hóng chuyện.
Dung Ngọc hiểu được Dung Minh đang nói cái gì, trong lòng nhảy dựng, tấm ảnh kia không phải là Cố Triều Từ giúp cậu chụp sao!
Ra vẻ tự nhiên nói: ” Người đại diện của em đó, ngoại trừ anh ta còn có ai!”
” Thật sự là người đại diện của em?”
” Bằng không thì ai, ai nha, anh ba anh qua bên cạnh đi, coi chừng dầu bắn tung tóe dính anh.”
Dung Minh hồ nghi lui ra sau một bước, tuy rằng không mở miệng hỏi nữa, nhưng cũng không phải thập phần tin tưởng.
Bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng cũng nấu xong bữa trưa.
Nhìn trên bàn ăn, canh rau có đủ, cho dù trong quá trình Dung Minh vẫn ở bên cạnh, lúc này nhìn thức ăn trên bàn, vẫn có một loại cảm giác hoảng hốt không chân thật.
Tiểu Tứ nghịch ngợm trong nhà, sao bỗng nhiên biến thành cô nương khéo léo vậy!
Dung Tuyền giờ phút này trong lòng vặn vẹo rối rắm.
Dung Phi tuy rằng biểu tình trên mặt không có biến hóa gì, nhưng trong mắt lại lộ ra ôn nhu.
Dung Ngọc sau khi ngồi xuống cười nói: ” Em không làm bữa cơm lớn gì đâu, chính là một vài món đơn giản thôi, xem như em cảm tạ tâm ý của các anh đối với em, mặt khác còn có chính là, trước kia em rất không hiểu chuyện, về sau em sẽ ngoan, sẽ không gây thêm phiền toái cho các anh nữa.”
Đột nhiên nghe Dung Ngọc nói như vậy, Dung Minh chịu không nổi trước: ” Nói cái gì vậy, người một nhà không được nói như vậy.”
Dung Phi trong mắt mang theo tán thưởng nhìn Dung Ngọc: ” Em có thể nói như vậy, anh rất vui mừng, ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của Tiểu Tứ thế nào.”
Ăn xong mới biết Dung Ngọc lúc trước nói trù nghệ bình thường, đều là khiêm tốn.
Dung Minh nếm thử miếng đầu tiên liền nhịn không được nói: ” Tiểu Tứ, em bây giờ lợi hại như vậy sao, hương vị này cũng quá ngon rồi, anh cả anh hai các anh mau nếm thử con cá này đi, tuyệt vời nha!”
Dung Ngọc thấy bọn họ ăn uống ngon lành, trong lòng cũng vui vẻ, cậu nghĩ đây hẳn là cảm giác người nhà cùng nhau ăn cơm.
Bầu không khí dần dần trở nên thoải mái, sau khi ăn xong Dung Ngọc còn nấu nước chanh đường phèn, Dung Phi cầm ly thuận miệng hỏi Dung Tuyền đi tới: ” Tiểu Tứ hơ khô thẻ tre rồi, gần đây em ấy ở đâu?”
Dung Tuyền trong lòng lộp bộp một chút, Dung Minh bên cạnh nghe được lời này, thuận thế quay đầu nhìn lại: ” Đúng vậy, Tiểu Tứ hiện tại ở đâu vậy?”
Dung Ngọc thu dọn đồ đạc đi tới nghe thấy lời này, trong lòng cũng căng thẳng: ” Anh Hoa giúp em thuê một căn hộ nhỏ.”
Nói xong cùng Dung Tuyền liếc nhau.
Dung Minh nghe thấy lời này nhíu mày: ” Căn hộ nhỏ có thể thoải mái sao, anh ở trung tâm có một căn nhà, em đi qua ở đi.”
” Không cần đâu anh ba, em sắp phải khởi công, đến lúc đó sẽ ở lại đoàn làm phim, ở cũng không ở được mấy ngày.”
” Cũng đúng, bất quá nếu có gì thì em phải trực tiếp đến chỗ anh ở.”
” Có nhu cầu gì thì nói với gia đình.”
Dung Phi nói xong đưa tay sờ sờ đầu Dung Ngọc, hiển nhiên đối với em trai đột nhiên hiểu chuyện rất là vui mừng.
Thật vất vả mới về nhà một chuyến, Dung Ngọc không vội vàng trở về, ở lại cho đến tối, trời tối mới cùng Dung Tuyền rời đi, lúc ra cửa Dung Minh còn có chút luyến tiếc lôi kéo tay cậu nói: ” Tiểu Tứ em đêm nay ở nhà đi, em đã bao lâu không ở rồi, phòng dì đều quét dọn cho em.”
Dung Ngọc đã ý thức được, muốn nói trong ba anh trai này, ai là đệ khống nhất, đó chính là Dung Minh.
” Anh ba, em trở về còn liên lạc với anh Hoa, chờ em không bận nữa, em liền trở về ở một đoạn thời gian.”
” Đây chính là em nói đó. Trả lời điện thoại trước đi.”
Dung Ngọc đem điện thoại di động ong ong chấn động lấy ra, nhìn thấy ba chữ Cố Triều Từ phía trên, trong lòng nhảy dựng lên, theo bản năng cúp máy.
Dung Minh sửng sốt một chút: ” Sao không nhận?”
” Bấm nhầm, anh ba, anh cả chúng em đi trước đây!”
Từ trong nhà đi ra, Dung Ngọc vội vàng lấy điện thoại di động ra, gọi trở về cho Cố Triều Từ, bên kia giống như vẫn đang chờ, trong nháy mắt liền bắt máy.
” Xin lỗi, vừa rồi không tiện, tôi về nhà ngay lập tức.”
” Được.”
Buông điện thoại xuống, liền đối diện với ánh mắt phức tạp của anh hai nhà mình đứng ở một bên: ” Điện thoại của chú Cố?”
” Vâng, anh ấy hỏi em khi nào tôi sẽ trở lại.”
” Em bây giờ đi đâu cũng phải báo cáo với hắn sao?”
Lúc hỏi lời này, Dung Tuyền lòng nghẹn đến mức muốn chết, vừa mới nghe Dung Ngọc nói cái gì liền về nhà, hắn thật muốn rống một tiếng, nhà Cố Triều Từ sao lại là nhà em, tỉnh lại đi em trai!
Nhưng lại sợ đả thảo kinh xà, rõ ràng Dung Ngọc cũng không nghĩ đến phương diện đó, chỉ là Cố Triều Từ một mình nổi lên tâm tư mà thôi, vạn nhất sau khi hắn nói xong, Dung Ngọc bị hắn nhắc tỉnh, hắn đại khái thật sự muốn nhảy sông.
Hắn quá khó khăn mà.
” Em ở chỗ anh ấy, rời đi trở về không phải nên nói một tiếng sao?”
Dung Ngọc nói tự nhiên, hoàn toàn không cảm nhận được tâm tư phức tạp của anh hai nhà mình, chờ lên xe liền nghe Dung Tuyền nói: ” Trong nước không được, chúng ta ra nước ngoài xem một chút đi, loại tình huống này của em cũng không thể cứ như vậy, em rút ra thời gian đi, chúng ta cùng đi nước ngoài, bên anh sẽ sắp xếp.”
Đột nhiên nghe Dung Tuyền nói như vậy, Dung Ngọc có chút do dự: ” Cũng không cần gấp gáp như vậy, em cảm thấy hiện tại cũng rất tốt, hơn nữa chuẩn bị cho bộ phim này, em phỏng chừng ít nhất hơn nửa năm cũng không có thời gian.”
” Công việc là phụ thôi, mạng mới là chủ yếu, em cũng không thể cứ như vậy ở nhà người khác được, em có nghĩ tới hay không, người ta không nói không có nghĩa là trong lòng nguyện ý, huống chi chú Cố đã lớn tuổi như vậy, cho dù hắn không kết hôn cũng phải nói có bạn bè, em ở bên kia, làm sao hắn đưa người về nhà, có phải hay không?”
” Kỳ thật anh ấy cũng không lớn lắm, chính là bối phận lớn thôi, anh ấy cùng anh cả lớn như nhau, anh hai anh không được nói người ta già.”
Dung Tuyền: “……………”
Trọng tâm của anh là điều sao???!!!