Đột nhiên “đồ ngu ngốc” ngất đi quả thực là dọa cho Kỳ Minh nhảy dựng lên, Kỳ Minh nhanh chóng đi gọi bác sĩ tới, cơ thể của Hướng Viên Bác vốn đã suy yếu, đừng doạ người ta phát bệnh thêm nữa.
Hiện tại, tình trạng cơ thể của Hướng Viên Bác không chỉ có bác sĩ cảm thấy lo lắng, mà người nhà của cậu ta cũng vô cùng thấp thỏm, nhận được thông báo nói Hướng Viên Bác ngất xỉu, người nhà Hướng gia có công việc nào có thể bỏ xuống liền bỏ xuống hết, chín mười người kéo đến, vây xung quanh cửa phòng bệnh lo lắng chờ đợi.
Dù sao cũng ngất xỉu ngay trước mặt của mình, Kỳ Minh không rời đi mà cùng đứng chờ ở trước phòng bệnh của Hướng Viên Bác. Lúc này nhìn thấy ngoài cửa có chín mười người đứng chen chúc, từ bà cụ tóc bạc phơ đến thiếu niên mười mấy tuổi vẫn đeo cặp sách, cả đám người như hươu cao cổ dò xét chờ bên ngoài cửa phòng bệnh, nhìn qua cảnh tượng này có hơi buồn cười.
Kỳ Minh yên lặng lui sang một bên, thừa dịp lực chú ý của mấy người Hướng gia đều ở trên người Hướng Viên Bác trong phòng bệnh, cậu ngồi xổm xuống nói chuyện với tiểu quỷ: “Vừa rồi anh nhìn thấy em kéo Tống Nhất đi? Hai người đi làm gì vậy?”
Tiểu quỷ chậm rì rì nhả ra hai chữ: “Bí ~ mật ~”
Kỳ Minh: “......”
Cậu đưa tay gõ đầu tiểu quỷ một cái, cà khịa: “Được lắm, bây giờ còn có bí mật giấu diếm anh rồi, anh nhớ không phải em rất sợ anh ta sao? Hiện tại sao không sợ nữa?”
Kỳ Minh không để lại dấu vết nói lời khách sáo.
Tiểu quỷ cười hì hì ngây ngô, bày ra dáng vẻ lấy lòng: “Còn không phải là vì có lão tổ tông ở đây sao?”
Kỳ Minh sững sờ, không rõ tiểu quỷ có ý gì.
Cậu hỏi tiểu quỷ, tiểu quỷ cười hì hì không ngừng, không nói cái gì cả.
Kỳ Minh gặng hỏi không được, cũng không tiếp tục hỏi tiếp mà đổi đề tài: “Con muốn giải quyết nữ quỷ kia như thế nào?”
“Không dễ giải quyết.” Tiểu quỷ chắp tay sau lưng, vẻ mặt nghiêm trọng lắc đầu.
Kỳ Minh: “Vì sao?”
Tiểu quỷ: “Bởi vì cô ta không có ác ý.”
“Không có ác ý?” Thanh âm của Kỳ Minh bỗng cất cao, ý thức được bên cạnh còn có những người khác, lại hạ thấp giọng nói: “Cô ta đã sắp hành hạ Hướng Viên Bác đến chết rồi, cái này còn nói là không có ác ý?”
Tiểu quỷ nhún nhún vai: “Nhưng con không cảm nhận được trên người cô ta có ác ý.” Ngược lại còn tràn đầy tình yêu điên cuồng nữa chứ.
Thế gian vạn vật tự có nhân quả, nữ quỷ kia cũng không có suy nghĩ làm chuyện ác, nếu những người khác hoặc quỷ chủ động diệt trừ cô ta thì sẽ nhiễm phải nhân quả của cô ta, mà ai cũng không có cách nào dự đoán trước là làm vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì. Đối với tiểu quỷ, Hướng Viên Bác chỉ là một người không quan trọng, nó ra mặt hù dọa nữ quỷ ở đoàn làm phim, không để âm khí của nữ quỷ nhiễm lên người Hướng Viên Bác, đã là tiểu quỷ quá lương thiện rồi, sao còn có thể nhận nhân quả vì một người mà nó không quen biết chứ.
Đồng thời, tiểu quỷ cũng không mong Kỳ Minh nhiễm phải nhân quả của nữ quỷ kia. Mặc dù nó có thể dễ dàng khiến nữ quỷ kia hồn phi phách tán, nhưng hiển nhiên là Hướng Viên Bác còn không phải người quan trọng đến mức để tiểu quỷ phải làm như vậy.
Kỳ Minh im lặng.
Hiện tại, Kỳ Minh đã có thể xác định, nữ quỷ bám vào người Hướng Viên Bác chính là fan cuồng nửa năm trước truy đuổi dẫn đến xảy ra tai nạn giao thông kia. Cô ta bám vào người Hướng Viên Bác xác thực là không có ác ý, thậm chí cô ta còn sùng bái Hướng Viên Bác, yêu Hướng Viên Bác điên cuồng. Thế nhưng nữ quỷ kia lại chưa từng nghĩ đến tình yêu của cô ta có thể dẫn tới hậu quả gì cho Hướng Viên Bác sao?
Khi một tình yêu trở thành gánh nặng cho người khác, thậm chí còn làm tổn thương người khác, thứ tình yêu đó từ lâu đã không còn thuộc phạm trù tình yêu nữa, mà là một loại ích kỷ tự làm hài lòng và cảm động bản thân.
Tình yêu như vậy, khiến người khác kinh hồn bạt vía, không cần cũng được.
Đúng vào lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, bác sĩ từ bên trong đi ra, người nhà Hướng gia như ong vỡ tổ vây quanh bác sĩ.
Bác sĩ không cảm thấy kinh ngạc, nhưng vẻ mặt lại có chút không hiểu, đối mặt với sự lo lắng hỏi thăm của người nhà Hướng gia, bác sĩ trả lời: “Bệnh nhân không sao, chỉ ngủ thiếp đi thôi.”
Rất kỳ quái, ngay cả thuốc an thần cũng không thể giúp Hướng Viên Bác ngủ được. Hôm nay không hiểu tại sao lại ngủ thiếp đi, hơn nữa còn ngủ rất bình thản, giống như ác mộng trước đây vẫn luôn quấy nhiễu cậu ta đã biến mất.
Kỳ Minh đứng từ xa nghe được Hướng Viên Bác không sao, cũng không có ý định ở lại nữa, đang muốn rời đi, đằng sau có người gọi cậu lại.
“Xin chờ một chút.”
Giọng nói này khàn khàn lộ ra vẻ mỏi mệt, nhưng không biết vì sao Kỳ Minh lại cảm thấy trong giọng nói của người này mang theo một loại chờ mong.
Kỳ Minh quay người, nhìn thấy một người đàn ông giống Hướng Viên Bác sáu bảy phần đang đi về phía mình.
Người đàn ông mở miệng nói trước: “Chào cậu, tôi là anh trai của Hướng Viên Bác, Hướng Khiêm Viễn.”
Hướng Khiêm Viễn mặc âu phục phẳng phiu, trên mặt mỉm cười, dù đã che giấu rất tốt nhưng Kỳ Minh vẫn nhìn ra được sự mệt mỏi từ sâu trong mắt của anh ta.
Kỳ Minh nghĩ, đại khái là lo lắng về chuyện mà Hướng Viên Bác đã phải chịu đựng đi.
“Chào anh, xin hỏi có chuyện gì sao?” Kỳ Minh gật đầu tỏ ý chào hỏi với anh ta.
Hướng Khiêm Viễn làm một động tác mời: “Kỳ tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện không?”
Kỳ Minh nghi hoặc: “Hướng tiên sinh muốn cùng tôi nói chuyện gì?”
Hướng Khiêm Viễn: “Tôi nghe hộ lý của Viên Bác nói, trước lúc nó mê man có nói chuyện với cậu.” Có lẽ cảm thấy nói như vậy sẽ làm Kỳ Minh hiểu lầm, Hướng Khiêm Viễn nói bổ sung: “Tôi không có ý hoài nghi Kỳ tiên sinh, chỉ là Viên Bác đã hơn nửa tháng không thể chợp mắt, thuốc ngủ, thuốc an thần hoàn toàn không có tác dụng, nhưng hôm nay chỉ trò chuyện với Kỳ tiên sinh mấy câu, Viên Bác liền ngủ mất, tôi nghĩ nhất định là trên người của Kỳ tiên sinh có một loại an thần đặc biệt nào đó?”
Hướng Khiêm Viễn nói xong, còn nhìn xung quanh người Kỳ Minh một vòng, đột nhiên thấp giọng nói: “Tôi vừa mới nhìn thấy Kỳ tiên sinh nói chuyện ở trong góc, nhưng tôi không thấy cậu đeo tai nghe hay cầm điện thoại.” Chỉ thiếu chút nữa là nói thẳng ra tôi cảm thấy cậu nhìn thấy quỷ mà thôi.
Kỳ Minh hiểu rõ suy nghĩ của Hướng Khiêm Viễn, cậu còn tưởng lúc đó cậu nói chuyện với tiểu quỷ sẽ không có ai để ý mình, không nghĩ tới Hướng Khiêm Viễn vẫn luôn quan sát cậu, thật là chủ quan a.
Kỳ Minh suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, Hướng tiên sinh tìm một chỗ chúng ta nói chuyện.”
Tầng bọn họ đang ở là khu VIP của bệnh viện tư nhân trực thuộc Tống thị, hiện tại cả tầng lầu chỉ có hai bệnh nhân, một người là Huỳnh Hoàng vẫn còn đang hôn mê, một người khác chính là Hướng Viên Bác.
Ngoại trừ bên ngoài phòng bệnh, tầng lầu này còn mở hai khu vực cho người nhà nghỉ ngơi, Hướng Khiêm Viễn và Kỳ Minh tìm một phòng nghỉ không có người đi vào.
Kỳ Minh bước vào, liền đi thẳng vào vấn đề, nói: “Tôi thấy Hướng tiên sinh và người nhà của anh đều không tin vào quỷ thần.”
Nếu như tin tưởng quỷ thần thì nhìn thấy tình hình hiện tại của Hướng Viên Bác, hẳn là đã sớm tìm người trừ quỷ cho Hướng Viên Bác rồi, sao lại để Hướng Viên Bác tiếp tục chịu hành hạ như vậy?
“Đành phải nói thật cho Kỳ tiên sinh vậy.” Hướng Khiêm Viễn sắc mặt hơi khó coi, tức giận bất bình nói: “Chúng tôi đã đi tìm đại sư xem thử cho Viên Bác, nhưng mấy đại sư kia đều nói thứ bẩn thỉu bám vào người Viên Bác không có ác ý, bọn họ không thể động thủ với quỷ hồn không có ác ý được.” Cái gì gọi là không có ác ý, không có ác ý mà cơ thể em trai tôi ngày càng tệ? Tinh thần cũng càng ngày càng uể oải? Hướng Khiêm Viễn cảm thấy những người được gọi là đại sư kia chỉ có tiếng mà không có miếng thôi!
Ngược lại cách nói này đồng nhất với cách nói của tiểu quỷ, Kỳ Minh hơi kinh ngạc, dường như thế giới này người và quỷ rất để ý đến nhân quả, tiểu quỷ lợi hại như vậy cũng để ý, đại sư mà Hướng gia mời đến cũng rất để ý.
Thế nhưng Kỳ Minh vẫn có chút không rõ, nữ quỷ chủ động bám vào Hướng Viên Bác không có ác ý, thế nhưng cô ta quấn lấy Hướng Viên Bác dẫn đến âm khí xâm nhập vào cơ thể của cậu ta, ngày ngày bị ác mộng quấy rối, trên thực tế là mang tổn thương tới cho Hướng Viên Bác. Nữ quỷ làm như vậy khẳng định là sai, diệt trừ nữ quỷ, coi như có nhiễm nhân quả của nữ quỷ, thì cũng là vì nữ quỷ đã làm sai trước, sẽ không mãnh liệt như vậy mới phải chứ?
Tiểu quỷ không giải quyết thì Kỳ Minh có thể hiểu, dù sao cứu hay không cứu đối với tiểu quỷ mà nói không có gì khác biệt, tiểu quỷ không cần thiết vì một người không có quan hệ mà không duyên cớ dính phải nhân quả. Nhưng đại sư Hướng gia mời đến cũng không làm như thế, Kỳ Minh cảm thấy không thông suốt được. Dù sao thì những đại sư này có thể tiếp nhận lời mời của Hướng gia, khẳng định không phải là người không muốn gì, mà gia đình như Hướng gia, thù lao có thể đưa ra tuyệt đối đủ để một đại sư không thèm để ý việc nhiễm nhân quả a. Nhưng kết quả lại là không có người nào đồng ý giúp Hướng Viên Bác diệt trừ nữ quỷ bám vào người cậu ta.
Thậm chí, Kỳ Minh có hơi hoài nghi, cái gọi là không có ác ý của nữ quỷ kia chỉ là cái cớ để cự tuyệt của những đại sư đó.
Hướng Khiêm Viễn không biết Kỳ Minh đang suy nghĩ gì, anh ta khẩn cầu: “Kỳ tiên sinh, hôm nay là khoảng thời gian Viên Bác được ngủ một giấc an ổn nhất từ trước tới nay. Nếu như có thể, tôi hi vọng khi Kỳ tiên sinh rảnh rỗi có thể tâm sự với Viên Bác nhiều hơn.”
“Hiện tại, Kỳ tiên sinh vừa mới bước vào giới giải trí, vừa vặn trong giới này Hướng gia chúng tôi cũng có mối quan hệ, nếu như Kỳ tiên sinh cần, Hướng gia nhất định sẽ thỏa mãn yêu cầu của Kỳ tiên sinh.”
Hướng Khiêm Viễn không hứa hẹn cụ thể sẽ cho Kỳ Minh chỗ tốt gì, mà là giao quyền chủ động lại cho Kỳ Minh, cũng không sợ Kỳ Minh có công phu sư tử ngoạm, hiển nhiên là rất có thành ý.
Kỳ Minh không lập tức đồng ý, chỉ nói với Hướng Khiêm Viễn: “Tôi chỉ sợ không có thời gian, ngày mốt phải tiến vào đoàn phim......”
Không đợi Kỳ Minh nói xong, Hướng Khiêm Viễn lập tức nói: “Điều này không thành vấn đề, xin hỏi Kỳ tiên sinh đoàn làm phim của mọi người còn thiếu diễn viên không? Dù là diễn viên quần chúng cũng không sao, cứ để Viên Bác diễn đi, chỉ cần để cho em trai tôi đi theo đoàn làm phim của mọi người là được, không cần cho nó cát-xê.”
Kỳ Minh: “......”
Một bộ phim kinh phí thấp toàn là người mới, để cho Hướng Viên Bác - ngôi sao hàng đầu của giới giải trí, cát-sê một tập phim truyền hình mấy ngàn vạn đến làm diễn viên quần chúng? Làm gì có chuyện tốt như thế?
Hướng Khiêm Viễn nhìn thấy Kỳ Minh do dự, lại nói: “Không biết kinh phí cho bộ phim này có đủ hay không? Tôi sẵn sàng lấy danh nghĩa cá nhân đầu tư ba ngàn vạn, Kỳ tiên sinh cậu cảm thấy thế nào?”
Kỳ Minh nuốt nước miếng một cái, ba ngàn vạn đối với một bộ phim nhỏ mà nói quả thực là một con số từ trên trời rơi xuống, cậu lại còn không biết tốt xấu hay sao.
Hướng Khiêm Viễn: “Lại thêm một ngàn vạn!”
Kỳ Minh: “A, cái này cái này...... thật sự thật sự khiến người khác phải xấu hổ mà!”
Kỳ Minh: “Cứ quyết định như vậy đi.”
Mặc dù Kỳ Minh ở trước mặt Hướng Khiêm Viễn không có hứa hẹn nhất định sẽ giúp Hướng Viên Bác loại trừ nữ quỷ trên người cậu ta, nhưng đã cầm được nhiều chỗ tốt của Hướng Khiêm Viễn như vậy, Kỳ Minh cảm thấy mình phải làm gì đó, nếu không thì những chỗ tốt này cậu cầm trong tay cũng cảm thấy có hơi giả tạo.
Chờ Hướng Khiêm Viễn đi xa, Kỳ Minh mới hỏi tiểu quỷ: “Nhân quả của nữ quỷ này quả thật nghiêm trọng như vậy sao?”
Tiểu quỷ ghét bỏ nói: “Cô ta đã làm sai trước, không nghiêm trọng, quá phiền phức.”
Kỳ Minh hiểu ý của tiểu quỷ, quả nhiên không khác với suy nghĩ lúc trước của cậu lắm.
Bởi vì Hướng Viên Bác ở cạnh cậu có thể ngủ được nên Hướng Khiêm Viễn mới bằng lòng bỏ ra bốn ngàn vạn đầu tư cho bộ phim mới của cậu. Thậm chí còn hứa hẹn cậu có thể đưa ra bất kỳ yêu cầu nào, thù lao ban đầu đồng ý đưa cho những vị đại sư kia chỉ có nhiều chứ không hề ít, thế nhưng vẫn không có đại sư nào bằng lòng giải quyết.
Kỳ Minh càng ngày càng cảm thấy chuyện này khẳng định có ẩn tình khác.
Cậu lại hỏi tiểu quỷ: “Chỉ cần nữ quỷ có ác ý với Hướng Viên Bác, muốn hại Hướng Viên Bác thì con ra tay đối phó với nữ quỷ sẽ không nhiễm nhân quả phải không?” Mặc kệ nhân quả của nữ quỷ có thật sự nghiêm trọng hay không, Kỳ Minh cũng không muốn nó dính phải nhân quả không đáng có.
Tiểu quỷ gật đầu: “Đúng là như thế.” Nó tò mò nhìn về phía Kỳ Minh: “Sao thế, ông có biện pháp rồi à?”
Kỳ Minh cười: “Đương nhiên.”
Đã đến lúc khiến nữ quỷ thoát fan quay về chính đạo rồi.