Nhờ đi ven theo bức tường, dọc đường đi Bạch Thục cũng không bị phát hiện, dù sao ở địa phương rộng lớn như vậy, cơ giáp bày khắp nơi, giúp cậu che chắn thân ảnh, Liền nghĩ đến lúc ra ngoài sẽ gây động tĩnh để dẫn đám người kia đi, sau đó những người bên trong có thể nhân cơ hội chạy ra ngoài bằng hướng khác.
Nhưng khi cậu vừa mở cửa ra, liền phát hiện bên ngoài trời đã tối, nhìn kĩ lại thì hoá ra nó chỉ là một tấm rèm, phía sau tấm rèm còn có người canh gác, tất cả đều đang chĩa súng về phía này.
"Hưu hưu hưu ——" Âm thanh của khẩu súng vang lên, dọa Bạch Thục sợ đến mức hô to mấy tiếng đừng nổ súng, dường như cũng nhận ra thanh âm của bạch Thục, bên trong đám người mai phục có kẻ hô dừng tay.
"Thiếu gia, nơi này có nhiều cơ quan như vậy, sao ngài lại tới đây? Ngài không sao chứ?"
Là quản gia Hoài Đức.
Bạch Thục hoang mang, nhanh chóng kiểm tra toàn thân, phát hiện chỉ có vai trái bị trầy một chút, còn lại đều nguyên vẹn, quay đầu nhìn về phía cửa sắt, chủ yếu đều trúng vào trên cửa, còn cao hơn cậu nhiều.
Cơ quan cái gì? Rõ ràng là do các ngươi nổ súng, những lỗ trên tấm rèm đều được khoét sẵn.
May mắn thay, lỗ được đặt có chút cao nên viên đạn bắn ra bị lệch hướng.
"Hỏng bét..." Giọng Hoài Đức lại vang lên, cũng không thèm quan tâm đến Bạch Thục, trực tiếp cầm lấy máy truyền tin.
Khi ông ta vừa cầm tới máy truyền tin, cánh cửa sắt sau lưng ông ta lại được mở ra.
Lần này là Bạch Quảng Tư cùng với một nhóm người lạ mặt đi theo hắn tiến vào, tất cả đều là Alpha.
Khi Bạch Quảng Tư trông thấy Bạch Thục, lại bắt gặp ánh mắt của Hoài Đức, hắn lập tức hô một tiếng "Không ổn ——" rồi quay đầu chạy vào bên trong......
Bạch Thục không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Hoài Đức sắc mặt khó chịu liếc cậu một cái, sau đó trầm giọng nói:
"Sắc trời đã không còn sớm, thiếu gia nên trở về đi, Gia đình tử tước Mario vẫn đang đợi ngài!"
Có lẽ là do đi theo Bạch Tấn Nam đã lâu, vài cử động và biểu cảm gương mặt của Hoài Đức cũng đã bắt đầu giống ông ta, nếu không phải vì đôi chân còn nguyên vẹn của Hoài Đức khác với Bạch Tấn Nam, Bạch Thục suýt chút nữa đã nhận nhầm.
Cũng xem là không giận tự uy đi.
Bạch Thục trời sinh ăn mềm không ăn cứng, nhưng vì để trả người bên trong một cái mạng, cậu đành nhịn, cúi đầu đi theo Hoài Đức về nhà chính.
*
Ăn tối với gia đình tử tước Mario xong, thời gian còn lại chính là thời gian ở một mình cùng với Simpson.
Vẫn là tản bộ sau giờ ăn như cũ, Bạch Thục đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý trong lòng.
Trước đây, nguyên chủ và Simpson nói chuyện vô cùng khó xử, người nọ hỏi vài câu, cậu cũng hỏi lại vài câu, hai người không mặn không nhạt, trả lời cũng được, không trả lời cũng chả sao, chỉ cần đi hết quãng đường dài hai dặm này là được.
Bạch Thục thật sự muốn làm theo lời Bạch Tấn Nam, cùng Simpson hảo hảo ở chung một chỗ, đại cục cậu tự hiểu rõ.
Nhưng vai cậu đau quá.
Đúng vậy, cậu trúng đạn.
Lúc đầu cũng không có cảm giác, đi được nửa đường mới phát hiện quần áo bị máu nhuộm đỏ.
Mặc dù chỉ bị trầy da, nhưng hai viên đạn lại liên tục sượt qua vai trái của cậu, cộng thêm việc giờ ăn tối với tử tước Mario sắp tới, nên cậu chỉ đành nhờ bác sĩ gia đình xử lý qua rồi thay quần áo bước ra ngoài.
Hiện tại có lẽ thuốc tê trên vai đã hết tác dụng, bao nhiêu cơn đau đớn đột nhiên ập tới, khiến từng bước đi của cậu tràn ngập thống khổ.
Bạch Thục nghĩ, nếu không hôm nay liền nói cho xong cả ba cái vấn đề gượng gạo đi, chờ ngay mai tốt hơn một chút rồi nói tiếp.
Nhưng Simpson hôm nay có vẻ hơi khác, trông hắn ngượng ngùng hơn trước, Simpson liên tục hỏi mấy câu về sở thích của Bạch Thục, đến câu hỏi thứ tư, hắn vậy mà lại hỏi cậu thích hạng người nào?!
Bạch Thục dừng lại nhìn hắn, Alpha này thân hình cao cao đại đại(1), lông mày sắc bén, phi thường anh dũng.
(1): Cao cao đại đại = to lớn.
Dường như Simpson ý thức được bản thân nhìn cậu quá đỗi chân thành, hắn không được tự nhiên quay đầu đi, có chút ngượng ngùng.
Từ biểu hiện của hắn, Bạch Thục có thể nhận ra hắn không phải người có kinh nghiệm, hắn xem như hiểu chuyện, biết được tình cảnh của bản thân, do nguyên chủ và hắn đều không giỏi biểu đạt tình cảm, cho nên mới dần dần xa cách.
Thế là Bạch Thục đáp: "Tôi thích người trung thực, nếu tôi và người đó có duyên ở bên nhau trọn đời, tôi chỉ mong mình sẽ không bị lừa dối, không cần biết là vì tình cảm hay do ích kỷ, tất cả đều không quan trọng. Nếu người đó không muốn chia sẻ với tôi thì chỉ mong người đó sẽ nghĩ đến gia đình và đại cục. Dù sao, sau tất cả chúng tôi sẽ mãi mãi ở bên nhau."
Sau khi nghe Bạch Thục nói, Simpson dừng lại một lúc, rồi mở miệng: "Tôi cũng thích những người trung thực. Trước kia tôi cứ nghĩ rằng em không thích những người như tôi, nhưng chúng ta nhất định phải ở chung một chỗ, tôi cũng hi vọng rằng mình sẽ hiểu rõ em hơn. Suy cho cùng, cuộc đời của chúng ta còn rất dài. Hai tháng nữa, chúng ta sẽ kết hôn rồi sinh con... Chúng ta không thể mãi là người xa lạ. "
Năm chữ 'kết hôn rồi sinh con' khiến Bạch Thục hoang mang.
Dù Simpson không có ý coi thường cậu, nhưng Bạch Thục vẫn cảm thấy không thoải mái. Dù sao trước đây cậu cũng là một ông lớn đấy! Sinh con vốn không nằm trong phạm vi nhận thức của cậu! Kiến thức cơ bản hơn hai mươi năm của cậu đột nhiên có điểm thật khó lí giải! Nơi này nó lạ lắm!!
Bạch Thục lúng túng cười: "Thuận theo tự nhiên đi, nhiệm vụ của chúng ta là tìm hiểu lẫn nhau, sức khoẻ của tôi trước đây không tốt, hay bị cha sắp đặt nên rất bài xích sự sắp xếp của cha, làm người thì luôn muốn mình được phép tự quyết định chuyện của bản thân, đúng không?"
"Thật tốt khi em nghĩ như vậy."
Simpson gật đầu, hắn lôi ra một cuốn sổ tay đã chuẩn bị từ trước và nói: "Tôi không biết em thích gì, bản thân tôi rất thích cơ giáp, lĩnh vực kinh doanh chính của trang viên Dawson là cơ giáp, trang viên Mario cũng sản xuất rất nhiều linh kiện, vì vậy tôi đã sắp xếp lại một vài thứ về cơ giáp, mong là nó có ích."
Bạch Thục nhận lấy cuốn sổ đã có chút nhàu nát rồi mở ra, bên trong có đầy đủ các cấp bậc của cơ giáp, một số bộ phận bổ sung, các loại linh kiện sử dụng cho các loại cơ giáp đẳng cấp khác nhau, còn có nhiều bức tranh vẽ tay, ảnh...
Đây chắc chắn là một cuốn sách nhập môn cho người mới bắt đầu!
"Đây chỉ là bản phác thảo, tôi đã vẽ nó từ rất lâu, trông không được ổn lắm. Tôi đã nhập thông tin chi tiết vào máy tính. Nếu em cần, tôi sẽ gửi cho em." Simpson nói thêm.
Đây là những gì Bạch Thục đã đọc được trên mạng kể từ khi học về máy móc, dù sao cậu cũng không được xem là người mới, là một người thừa kế, cái cậu cần là đổi mới sáng tạo và marketing, mà cuốn sách cũ này chỉ nói lên cách giúp cậu đổi mới mà thôi.
Thành thật mà nói, nếu nhìn từ góc độ của nguyên chủ, Alpha này có chủ ý tốt, biết mình chưa học qua, sợ sau này khó bắt đầu, cho nên liền đưa cái này tới.
"Tôi cần thứ này, cảm ơn anh." Bạch Thục nói một cách chân thành.
Simpson đỏ mặt đáp: "Tôi sợ em không thích..."
Bạch Thục không thấy được vẻ mặt của hắn, cậu lật trang sau của cuốn sổ phát hiện ra còn có cách phân định đá năng lượng, sau khi xem xét phương pháp phân định một lúc, dường như cậu đã biết được một ít chân tướng.
Simpson thấy cậu cứ nhìn chằm chằm vào viên đá năng lượng liền nói: "Đá năng lượng được sử dụng cho những cơ giáp từ cấp 8 trở lên. Tôi đã nghiên cứu nó nhiều năm và làm rất nhiều thí nghiệm. Từ đó nhận ra rằng, năng lượng bên trong viên đá cũng có thể được truyền đi, nhưng dựa vào năng lực của chúng tôi hiện tại vô pháp tạo ra kết quả."
"Truyền năng lượng?" Đây là điều mà trước đây Bạch Thục đã từng tưởng tượng ra, thế nhưng lúc ấy Mễ Cách Luân lại nói với cậu là năng lượng của viên đá sẽ bị mất đi khi truyền ra ngoài, đến nay vẫn chưa có cách nào giải quyết, không ngờ người này lại có thể nghĩ đến việc ấy.
Sau khi mở video lên, hai người tìm được chủ đề chung, khó lòng dứt ra được, cho đến khi mặt trời lặn hẳn, đèn trong trang viên được bật sáng, Alpha phía đối diện vẫn đang nói với một tinh thần cực kì phấn chấn.
Bạch Thục bị luồng ánh sáng tích cực của hắn vờn quanh nửa ngày, rốt cuộc không nhịn được nữa, cơn đau đớn cùng với sự sợ hãi quá độ khiến thể lực của cậu hoàn toàn bị rút cạn.
Vì thế, cậu ngắt lời Simpson rồi nói: "Sức khoẻ của tôi không tốt, hôm nay đi bộ khá lâu nên tôi có chút mệt mỏi, sao chúng ta không tìm thời gian khác để từ từ nói chuyện?"
"Được rồi, được rồi." Simpson vẫn chưa thỏa mãn thu lại chủ đề, và để thể hiện sự chu đáo của bản thân, hắn nói: "Vậy thì tôi đưa em về phòng nhé?"
Bạch Thục khoát khoát tay, trước mặt nhiều người như vậy đưa về phòng cái gì, quá thân cận, mà cậu cũng không tính về phòng, phải nhanh đi tìm bác sĩ tư nhân mới được.
"Không cần, tôi tự về một mình cũng được, cũng không xa lắm."
Simpson cũng không ép buộc, khi Bạch Thục chuẩn bị rời đi, hắn nói: "Nếu em thích đá năng lượng, tôi sẽ cất giữ viên đá tốt nhất trong bộ sưu tập của mình, lần sau mang đến cho em."
"Đến lúc đó rồi nói sau!" Bạch Thục xua tay, cậu rất cảm động, dù sao Alpha này cũng không khó hoà hợp, chủ yếu là bọn họ có chủ đề chung.
Bạch Thục dần rời khỏi đôi mắt của Simpson, ánh trăng và ngọn đèn đường mờ ảo phủ lên lưng cậu một thứ ánh sáng dịu dàng, trước đây hắn chỉ nghĩ rằng Omega của nhà Dawson rất đẹp mắt, nhưng hôm nay, cậu ấy không chỉ đẹp mắt mà còn rất động lòng người.
Simpson càng nghĩ càng vui vẻ, bất giác bật cười.
Phía sau rừng cây, Đạo Cách nhịn không được cười trộm trong lòng, nói với người bên cạnh:
"Điện hạ, người đi rồi, chúng ta mau trở về xử lý vết thương thôi, trời nóng rất dễ bị nhiễm trùng."
Lạc Thần vẫn đứng yên như cũ, cúi đầu nhìn con bướm màu xanh lam trong lòng bàn tay, thân cây mảnh khảnh không che được dáng người cao lớn của Alpha, nhưng người ở phía xa lại không chú ý tới.
Nếu sự tức giận có thực thể, Đạo Cách cảm thấy cơn tức giận của thái tử ít nhất cũng phải bao trùm toàn bộ trang viên Dawson.
Từ vụ cá cược với thái tử, ông đã biết rằng bản thân sẽ thắng khi Charles nói với ông là Thái Tử đã trở mặt với Gable.
Cho đến bây giờ, độ xứng đôi của Pheromone vẫn chưa phạm phải sai lầm nào.
Nhưng loại cảm giác này không làm ông vui vẻ, bởi vì độ xứng đôi càng cao, càng khiến thái tử dễ tiến vào kì mẫn cảm.
Khi đó chỉ vội cá cược mà không cân nhắc đến những trở ngại cần phải vượt qua để đạt được mối quan hệ như vậy.
Nếu chỉ là gia đình thường dân, thậm chí là gia đình bá tước, dùng một chút thủ đoạn là có thể thúc đẩy để đạt được mục đích, nhưng hoàng thất... Ngọn núi truyền thống hơn 1300 năm sao có thể nói dời là dời được a?!
Đang lúc lo lắng, ông chợt phát hiện người trước mặt đột nhiên biến mất, quay đầu lại mới thấy hắn đã tự mình trở về.
Đạo Cách lập tức đuổi theo Thái tử về phòng, bắt đầu lấy rương thuốc xử lý cách tay cho Lạc Thần.
"Trước tiên, ngài buông con bướm ra được không?" Đạo Cách ngập ngừng hỏi.
Lạc Thần lắc đầu, cho dù bị thương thành dạng này rồi nhưng hắn vẫn cố chấp giữ lấy con bướm.
Buổi chiều sau khi thoát chết, hắn bị kẹt trong một cái hộp chứa cánh tay cơ giáp bằng sắt. Lúc đầu hắn chỉ nghĩ bản thân bị trầy chút da, cũng không để ý tới, chờ đến khi đem từng lớp quần áo tách ra, mới biết nó có bao nhiêu nghiêm trọng.
Khuôn sắc nhọn cùng những điểm nhô ra ngay ngắn của cánh tay cơ giáp tựa như những hàng dao sắc bén trực tiếp cắm sâu vào cánh tay của hắn, đâm vào xương cốt, cũng không biết là loại ngoại lực nào khiến cho hắn có thể đem từng cái rút ra.