Công trình xây dựng bị sập, sụp lún, công nhân ngã khỏi giàn giáo, vật liệu rơi… không phải là chuyện lạ lẫm trong thi công xây dựng, nguyên nhân chủ quan khách quan đều có khả năng. Nhưng dự án này là dự án quan trọng, một khi xuất hiện vấn đề, cần thiết phải kiểm tra lại một lượt để đảm bảo an toàn.
“Tôi sẽ liên lạc với nhân viên của Cát Đình cho tạm dừng thi công để cho nhân viên kỹ thuật tiến hành kiểm tra lại toàn bộ để làm rõ nguyên nhân, giải thích với giới truyền thông, đồng thời sẽ sắp xếp nhân viên đến thăm hỏi gia đình các công nhân bị nạn, toàn bộ viện phí chúng ta sẽ chi trả.” Nguyễn Ngọc Vinh vừa nói, vừa nhấc điện thoại để phân công công việc cho các phòng ban triển khai.
Trong thời gian ngắn, Nguyễn Ngọc Vinh đã đưa ra phương án đối phó đâu vào đấy.
Những việc này nằm trong quyền hạn của Nguyễn Ngọc Vinh, Võ Tự Minh không tiện xen vào, cũng như yên tâm với cách xử lý của y. Dặn dò đôi ba câu xong, Võ Tự Minh rời công ty, vừa đi xuống bãi đỗ xe vừa nhấn gọi cho Phạm Đình Vỹ. Người bên Minh Thành đã biết rồi, Cát Đình khẳng định cũng đã nhận được thông tin. Mặc dù biết rõ Phạm Đình Vỹ thừa sức đối phó với những thủ đoạn bẩn trong thương trường, nhưng thân là bạn trai của anh, hắn đương nhiên muốn cùng anh chia sẻ, cùng anh đối mặt với vấn đề.
Hồi chuông thứ hai vừa bắt đầu, cuộc gọi đã được kết nối, Võ Tự Minh nghe thấy bên anh có tiếng nói chuyện nên không lập tức lên tiếng. Đến khi có khoảng trống hắn mới hỏi: “Anh có ở công ty không? Bây giờ em đến tìm anh.”
Phạm Đình Vỹ lập tức đáp lời: “Được, anh sẽ cho trợ lý đón em.”
Không có ai lên tiếng nữa, đến khi hắn khởi động xe mới tiếp tục cất tiếng: “Em lái xe rồi, anh tập trung làm việc đi.”
“Ừm, cẩn thận.”
Cuộc gọi kết thúc, chỉ vỏn vẹn bốn câu ngắn ngủi nhưng đã đủ để hai người trao đổi. Một khi đã hiểu nhau thì đôi lúc những lời hoa mỹ không còn bao nhiêu ý nghĩa nữa.
Đi với tốc độ tối đa được cho phép, không bao lâu xe của Võ Tự Minh đã đến trước Cát Đình. Khi hắn đi vào liền có người đón hắn từ xa, nhưng không phải trợ lý như anh nói.
Hai người đi về phía đối phương, đôi mắt hắn hiện ra sự bất đắc dĩ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Phạm Đình Vỹ nắm lấy tay hắn, hai người sánh bước đi vào, anh bình tĩnh đáp: “Xử lý công việc, nhìn thấy em đã đến nên dừng lại chờ em cùng đi.”
Trợ lý đi phía sau liên tục gật đầu phụ họa, nhưng vẻ mặt không tự nhiên cho lắm.
Anh nói rất tự nhiên, vẻ mặt điềm nhiên không hề lộ ra dấu vết. Nhưng Võ Tự Minh làm sao có thể tin được? Dù biết anh cố ý nhưng hắn không trực tiếp vạch trần, chỉ lặng lẽ ghi nhớ.
Hai người vừa đi vừa nói, Võ Tự Minh hỏi đến sự cố ở Thành Nam: “Sự cố của dự án ở Thành Nam, anh thấy thế nào?”
Như đã biết trước lo lắng trong lòng hắn, Phạm Đình Vỹ nói ngắn gọn tình hình cơ bản mà anh đã tra được. Nhân mạch của anh thật sự rộng, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã tìm ra manh mối.
Trong lúc đang thi công, bức tường đột nhiên xuất hiện vết nứt, ngay sau đó vết nứt mở rộng liền bắt đầu sập xuống với tốc độ nhanh. Những công nhân ở gần không kịp chạy nên bị tảng xi măng rơi làm bị thương. Nguyên nhân làm tường không kiên cố là từ vật liệu xây dựng, nhưng công ty cung ứng vật liệu có đầy đủ giấy tờ, chứng từ chứng minh chất lượng vật liệu cung cấp đạt tiêu chuẩn chất lượng. Như vậy, chỉ còn khả năng là có kẻ đã tráo đổi thành vật liệu kém chất lượng từ trong kho. Vật liệu kém chất lượng hiển nhiên thành phẩm làm ra không thể tốt dẫn đến hậu quả như hiện tại.
Trước mắt chỉ có một bức tượng bị sập, hai công ty đã cho người kiểm tra những phần còn lại, bước đầu không tìm ra dấu hiệu bất thường, nhưng vẫn cần cho nhân viên kỹ thuật kiểm tra kỹ lưỡng một lần nữa.
Bên phía Trần Chí Kiện chưa có động tĩnh gì, nhưng người nhà nạn nhân lại làm quá vấn đề, tập trung trước nơi thi công đòi hỏi vô lý, có một bộ phận người có những hành động công kích nhân viên của hai công ty. Giới truyền thông, cư dân mạng không biết gì vẫn có thể múa bút thành văn đăng bài lung tung. Có thể nhìn ra là có người cố ý làm loạn, mượn gió bẻ măng.
Sau khi cho người kiểm tra toàn bộ vật liệu còn lại trong kho đã phát hiện dấu viết còn sót lại của những vật liệu kém chất lượng, cơ quan chức năng cũng đã vào cuộc tiến hành điều tra, làm rõ.
Có một số việc khó lòng tra rõ ngọn nguồn, chỉ có thể tra được phần ngọn, không thể nhìn đến phần gốc. Tuy nhiên, sự thật thế nào thì những người trong cuộc đều biết rõ.
Chuyện lần này không tránh khỏi có liên quan đến Đan Thy. Một khi dự án này xảy ra chuyện thì bị ảnh hưởng có Minh Thành và Cát Đình, kẻ chủ mưu muốn nhắm vào ai có thể dễ dàng nhìn ra. Vì cô mà Trần Chí Kiện có thể không màn đến trách nhiệm ở đây mà làm ra hành động ảnh hưởng đến tiến độ công trình, lợi ích. Đúng là đã bỏ ra tâm tư cho mỹ nhân.
Mọi chuyện đã được ổn định, Võ Tự Minh lần đầu tiên chủ động hẹn Đan Thy gặp mặt. Hắn muốn biết có phải cô vì tương lai hư cấu của mình mà chống chế đến cùng hay không. Còn có, lời lần trước cô nói với hắn… “Rốt cuộc anh là ai? Anh không thể là Võ Tự Minh.”…
Lời này của cô có vấn đề, hắn có thể lợi dụng để giải đáp những thắc mắc của hắn, triệt để giải quyết toàn bộ.
Võ Tự Minh hẹn gặp cô ở một quán cà phê tương đối riêng tư, kính đáo. Chọn nơi thế này cũng là vì muốn giữ bí mật, về chuyện hắn sắp nói cũng như không bị ai chụp được hình ảnh rồi viết linh tinh.
Hai người ngồi đối diện nhìn nhau không biết phải bắt đầu từ đâu. Người do Võ Tự Minh gọi đến nên hắn ý thức được bản thân phải chủ động, vì thế hắn lên tiếng tuyên bố chủ quyền trước: “Lần trước vội quá không kịp thông báo, nhưng cô thông minh, chắc đã nhìn ra rồi đúng chứ? Tôi và Đình Vỹ đang hẹn hò.”
Thái độ của hắn rất tốt, lịch sự, khiêm tốn, chậm rãi nói những lời khiến Đan Thy phải sửng sốt.
Một lúc sau cô mới phản ứng, trừng lớn mắt hét lên: “Không thể nào! Đình Vỹ là của tôi! Anh ấy sẽ kết hôn với tôi! Làm sao có thể bên cạnh anh?! Anh là ai chứ?!”
“...” Võ Tự Minh cười thầm, cảm thấy đã đến lúc vào chủ đề chính.
“Lần trước cô cũng hỏi tôi vấn đề này. Bây giờ tôi có thể thành thật cho cô biết…” Võ Tự Minh tập trung quan sát phản ứng của cô: “Tôi cũng giống như cô.”
Chỉ thấy Đan Thy mở to hai mắt, miệng hơi hé mở có thể nhìn thấy hàm dưới của cô hơi run, lắp bắp không phát ra tiếng, dĩ nhiên bị làm cho ngạc nhiên đến không nói nên lời.
Vẻ mặt cô không thể tin được nghi hoặc hỏi lại: “Anh cũng nhìn thấy tương lai?”
Ngạc nhiên nhất thời qua đi, cô đã bình tĩnh lại sau hai câu chứa đựng thông tin trấn động của Võ Tự Minh. Đầu óc cũng được thanh tỉnh, liên kết lại mọi chuyện cùng với lời hắn vừa nói đã giải thích được câu hỏi tại sao. Vì Võ Tự Minh biết trước tương lai, biết được bám theo cô không có kết quả, thậm chí còn tự chuốc phiền phức cho nên biết khó mà lui, không tiếp cận cô nữa.
Võ Tự Minh rất thông minh, bày ra một cái bẫy đem bản thân đặt cùng một bàn cân với cô, thực tế chứng minh hắn đã thành công dụ cô bổ sung đáp án còn thiếu. Có được đáp án, những chuyện xảy ra trước đây hắn đã có thể dễ dàng lý giải.
Nhìn thấy tương lai? Hắn thật sự không nghĩ đến khả năng này.