Trong mắt Võ Tự Minh hiện lên ý cười, đuôi mắt hơi cong lên, khóe môi cũng dần nâng lên độ cong rõ ràng. Đó là một nụ cười tươi, không rực rỡ như ánh mặt trời nhưng lấp lánh như ánh sao buổi đêm, tỏ sáng như pháo hoa ngày hội.
Âm điệu của hắn rất nhẹ nhàng thoải mái, có lẽ trong lòng đã biết trước đáp án nên bên trong lời nói không xen lẫn sự hồi hộp hay lo sợ sẽ thất vọng.
Đã biết trước tấm lòng của đối phương, Võ Tự Minh hỏi cũng chỉ muốn có một lời chính thức xác định, đánh dấu cho sự kiện quan trọng này. Từ hôm nay, hai người đã bước vào một mối quan hệ khắng khích hơn, gần gũi hơn, có trách nhiệm hơn.
Mỗi thứ đều là trải nghiệm mới mẻ đối với hắn.
Vừa dứt lời, phản ứng đầu tiên của Phạm Đình Vỹ là bất ngờ, anh có chút không tin vào đôi tai mình. Nhưng nhìn đến dáng vẻ ôn nhu như nước của hắn thì anh đã chắc chắn, anh không giấu được nụ cười ấm áp, rất nhẹ nhưng lại chứa đựng vô vàn hạnh phúc.
Người có tình tất nên duyên giai lão, trong lòng hai người có đối phương phải thẳng thắng thừa nhận mới biết được tâm ý của nhau. Thời gian không chờ một ai, muộn rồi chính là đã muộn rồi, qua rồi chính là đã qua rồi.
Bỏ lỡ chuyến xe này, một số người bảo rằng không sao cả, đi chuyến khác cũng đến được nơi muốn đến thôi. Nó không sai, nhưng sâu xa hơn mà nói thì bạn đã bỡ lỡ rất nhiều điều. Nhiều người cho rằng, nếu thật sự có duyên thì xa cách mấy cũng sẽ tìm được nhau. Vậy chỉ cần đứng một chỗ thì tình yêu sẽ đến gõ cửa sao? Chúng ta có duyên nhưng cũng cần nắm bắt cơ hội chứ không phải im lặng để rồi bỏ lỡ.
Lời của Võ Tự Minh xem như nối tiếp lời tỏ tình dang dỡ của Phạm Đình Vỹ lúc trước. Phạm Đình Vỹ cầu còn không được, đương nhiên là mười phần đồng ý.
Không có hoa, cũng không phải khung cảnh lãng mạng, hai người cứ thế đã trở thành bạn trai của đối phương.
"Chúng ta thế này cũng qua loa quá đi, không có hoa cũng không có quà gì cả." Võ Tự Minh thấy Phạm Đình Vỹ cứ nhìn hắn, không nhịn được cảm thán.
Nào ngờ anh đột nhiên đứng lên, Võ Tự Minh phản ứng nhanh vội hỏi: "Anh đi đâu?"
Phạm Đình Vỹ nghiêm túc trả lời: "Đi mua hoa."
Võ Tự Minh bật cười, hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi chứ không có ý gì khác, không ngờ anh lại thật sự muốn đi mua.
Nếu những thứ đó là thiết yếu thì đã được chuẩn bị, nhưng nó chỉ là vật phụ trợ, có hay không có không quan trọng với Võ Tự Minh. Hơn nữa hai người đều là nam nhân, loại vật phẩm mỏng manh đó không cần tồn tại giữa hai người.
Dù sao hoa cũng cần tiền, mang về cũng chẳng được mấy ngày đã úa tàn, thật không đáng. Trong vườn nhà hắn đã trồng không ít hoa cỏ rồi.
"Anh ngồi đi," Võ Tự Minh kéo anh ngồi trở về, vừa cười vừa nói: "Em chỉ nói đùa thôi, anh lại tưởng thật à? Mau ngồi đi, không cần phải mua hoa gì cả."
Tâm Phạm Đình Vỹ như bị một cái móng vuốt nhỏ cào nhẹ một cái, giống như bị ảo giác, anh cảm thấy cái xưng hô kia thân mật làm sao.
Không còn là tôi - anh khoảng cách không gần không xa vừa đủ để xã giao, hắn đã đổi thành em - anh vừa gần gũi lại thân mật.
Lúc Võ Tự Minh nói, hắn cũng cảm thấy có chút ngượng miệng, nhưng mà không sao, bây giờ chưa quen gọi thêm vài lần là quen thôi.
Nếu nói khác biệt thì chỗ Phạm Đình Vỹ càng rõ ràng. Trước đây cặp từ xưng hô giữa anh với hắn là tôi - cậu, bây giờ đổi thì thành anh - em, trải nghiệm hẳn là càng âm ỉ trong lòng hơn.
Phạm Đình Vỹ cũng muốn dùng xưng hô thân mật hơn, anh nói: "Tỏ tình mà không có hoa thật sự rất qua loa, em, thích hoa gì? Anh đi mua tặng em."
Cảm giác rất tốt.
Lời này vừa ra, vành tai Võ Tự Minh ẩn ẩn hồng, không chịu thua nói: "Anh thật sự muốn vậy thì để em đi mua tặng anh, anh chịu không?"
"Không..."
Nghe được từ mình cần, Võ Tự Minh lập tức cướp lời: "Anh không muốn, em cũng không muốn, hai chúng ta đều là nam nhân, tặng hoa qua lại không có ý nghĩa gì cả, cho nên không cần thiết đâu."
Cuối cùng thì Phạm Đình Vỹ cũng đồng ý với hắn sẽ không mua hoa. Nhưng trong lòng anh đã có tính toán khác, Võ Tự Minh không cần hoa vậy thì anh sẽ tặng món đồ có ý nghĩa hơn, độc nhất vô nhị.
Nhân viên phục vụ một lần nữa đến chỗ hai người, mang theo những món ăn mà bọn họ đã gọi. Phạm Đình Vỹ lúc đầu ngồi đối diện với Võ Tự Minh bây giờ đã thành ngồi bên cạnh hắn.
Sau khi chúc hai người ngon miệng thì nhân viên nhanh chóng rời đi để không làm phiền hai người dùng bữa.
Những món Võ Tự Minh chọn có đầy đủ màu sắc của rau củ thịt cá. Hương vị thì phong phú đa dạng, có mặn, có nhạt, có ngọt... mỗi món được trang trí đẹp mắt kíƈɦ ŧɦíƈɦ vị giác của thực khách.
Võ Tự Minh không kén ăn, dù sao hoàn cảnh của hắn thì "ai" cũng biết, vốn dĩ không có cơ hội cho hắn được lựa chọn.
Nhưng Phạm Đình Vỹ thì có chút khác, anh không thể ăn những loại thuộc ngành thân giáp như tôm, cua... không chỉ có anh mà hầu như người có cùng huyết thống với anh đều bị dị ứng với loại thực phẩm này. Đây có thể nói là anh bị dị ứng thực phẩm thân giáp do di truyền.
Vì hải sản ở đây rất tươi nên Võ Tự Minh đã ưu ái gọi hai món làm từ hải sản, một trong hai món lại có một món là tôm hấp nước dừa.
Ký ức về anh bị dị ứng với thực phẩm thân giáp đã bị làm mờ từ lâu cho nên Võ Tự Minh không hề nhớ đến chuyện này, lúc đầu khi hắn hỏi anh cũng nói là không dị ứng nên hắn không nghi ngờ gì. Thấy anh chỉ lột vỏ tôm rồi để vào bát của hắn, hắn nghĩ là anh nhường nên cản anh để thịt tôm vào bát mình, nói anh ăn đi. Phạm Đình Vỹ biết bản thân bị dị ứng, không màng hắn cản trở trực tiếp đút vào miệng cho hắn.
Tôm tươi nên thịt tôm rất săn không hề bị bở như giữ lâu trong tủ đông, sau khi vào miệng thì vị ngọt thanh bắt đầu lan ra, vị ngọt tươi mát của nước dừa tràn ngập khoang miệng.
Võ Tự Minh bất lực đành nhai mấy cái rồi nuốt xuống, lấy đũa gắp một con đưa đến bên môi anh, hắn nói: "Anh ăn thử đi, tôm rất tươi, vị ngọt rất vừa phải không ngọt gắt."
"Anh sao vậy?" Thấy anh nhìn chằm chằm con tôm không chịu động, Võ Tự Minh khó hiểu hỏi.
Phạm Đình Vỹ không thể ăn tôm, nếu anh ăn thì chắc chắn không lâu sau cơ thể sẽ ngứa vào nổi mẫn đỏ. Nhưng nhìn thịt tôm cong thành chữ C đỏ đỏ trắng trắng do anh lột được hắn đưa đến trước mắt anh, anh chần chừ. Biết bản thân không thể đụng vào nhưng vẫn nếm muốn thử mỹ vị do bạn trai đút cho.
Từ trước đến giờ anh chưa từng thử qua tôm hay cua... Khi nhỏ thì trong nhà không mua về chế biến, khi lớn thì anh đã biết nhiều người trong nhà bị dị ứng bao gồm cả anh nên cũng không hề chạm đến.
Bây giờ anh lại muốn thử một lần món ăn mà hắn khen ngợi, đích thân đút cho anh ăn.
Phạm Đình Vỹ dần hé môi, chuẩn bị cho thịt tôm vào miệng thì đột nhiên Võ Tự Minh nhanh như chóp thu tay về.
Hắn trừng mắt nhìn anh hỏi: "Anh bị dị ứng! Tại sao không nói? Còn muốn thật sự ăn vào?"
Không phải Võ Tự Minh linh quang chợt lóe mà nhớ ra, trong chớp mắt đó một âm thanh không báo trước vang lên trong đầu hắn, hắn mới phản ứng nhanh rút tay về.
"Chú ý! Phạm Đình Vỹ dị ứng thực phẩm thân giáp!" Thanh âm không của ai khác, chính là của hệ thống.
Võ Tự Minh không có thời gian truy xét tại sao hệ thống không nói không rằng biến mất bây giờ lại không nói không rằng vang lên một câu nhắc nhở. Hắn đang rất không hài lòng với cách hành xử của anh.