Ngủ thiếp đi lúc nào không hay, đến sáng Võ Tự Minh bị tiếng chuông di động gọi tỉnh. Hắn mơ màng quơ quào tìm chiếc điện thoại của mình, nhấn nút nghe.
“Cậu có thời gian không? Đến công ty một chút đi, tôi có chuyện cần bàn với cậu.” Tô Cảnh Phong nghiêm túc đề nghị.
“Alo? Cậu có nghe tôi nói gì không đó?” Qua một lúc không nghe Võ Tự Minh ừ hử gì, Tô Cảnh Phong bất lực thăm dò động tĩnh từ đối phương.
Lúc này Võ Tự Minh chậm chạp phản ứng: “Hả? Có chuyện gì?”
Tô Cảnh Phong thở dài đành lập lại một lần nữa. Võ Tự Minh trở người ngồi dậy nhìn đồng hồ điện tử trên tủ đầu giường nói với người đầu bên kia: “Ngay bây giờ luôn sao?”
Hai người hẹn một tiếng nữa gặp mặt ở công ty giải trí, trong điện thoại Tô Cảnh Phong không nói tìm hắn có chuyện gì, hắn cũng không hỏi dù sao thì chút nữa gặp cũng biết thôi.
Võ Tự Minh thay đồ xong đi xuống, nhìn thấy Võ Tự Đức ngồi trên sô pha trong phòng khách, hắn nghi hoặc hỏi: “Sao giờ này em còn ở nhà, hôm nay không đi học sao?”
Buông di động xuống, Võ Tự Đức giải thích rằng giảng viên của cậu có lịch công tác ở tỉnh khác nên những tiết học của thầy trong tuần này đều được nghỉ, dù vậy thì thầy cũng giao cho lớp một đóng bài tập. Cậu đã làm được một nữa rồi, phần còn lại có liên quan đến thực tiễn nên hơi khó.
Võ Tự Minh vào bếp pha cho mình một ly cà phê mang ra ngoài phòng khách ngồi xuống cái ghế bên cạnh. Hôm qua hắn chưa hỏi kết quả thế nào, tám chín phần là thành công nhưng hắn vẫn muốn hỏi.
Võ Tự Đức vui vẻ nói với anh trai là Đỗ Tuấn Kiệt đã chấp nhận tình cảm của cậu, hai người đã chính thức hẹn hò, nói một hồi thì ngượng ngùng đỏ mặt. Lượt bỏ cảnh hai người hôn môi ra, cậu chỉ nói sau đó vừa trò chuyện vừa đi về nhà.
“À đúng rồi, anh đã gặp bạn của anh chưa? Sao bạn của anh Kiệt lại đưa anh về?” Võ Tự Đức nhớ hắn nói đợi bạn, nhưng mà cậu thấy hắn còn về sớm hơn cả cậu.
“Đã gặp rồi.” Võ Tự Minh bị hỏi chút nữa đã bị sặc, tìm lí do thoái thác: “Người bạn kia có việc nên bọn anh hẹn lại ngày khác gặp. Vì anh uống rượu nên Phạm Đình Vỹ mới đưa anh về. Nhắc mới nhớ, để anh gọi cậu Lý đi lái xe về. Được rồi, Cảnh Phong tìm anh, anh đi qua chỗ cậu ấy xem có chuyện gì.”
Hắn đứng lên lấy điện thoại gọi người đi đến quán bar kia lấy xe về, hắn cũng nhanh chân đi ra ngoài bắt taxi đến chỗ Tô Cảnh Phong.
Hôm nay Tô Cảnh Phong tìm hắn chính là vì chuyện về dự án phim điện ảnh lần trước đã nói. Khi đó tin tức mà Tô Cảnh Phong có là thông tin nội bộ, chưa có công khi ra ngoài nên hắn là một trong những người tiên biết được. Hắn cũng muốn Võ Tự Minh phát triển dựa trên thực lực, là diễn viên phái thực lực nên không muốn dùng việc quen biết với chủ đầu tư để đưa người vào.
Nhưng mọi việc lại khó hơn hắn tưởng tượng nhiều, hắn đã vận dụng các mối quan hệ để được gặp đạo diễn Dương, sử dụng kỹ năng thương trường để tiến cử Võ Tự Minh cho vai chính bộ phim này. Nhưng đã bị đối phương từ chối, đạo diễn Dương xem qua vài đoạn tư liệu cho rằng Võ Tự Minh không thích hợp, bảo chưa đủ khả năng để đảm nhận vai chính, nhưng ông cũng nhìn thấy tìm năng của Võ Tự Minh có thể xem xét một vai diễn khác thích hợp. Tô Cảnh Phong không chịu bỏ cuộc, hy vọng đạo diễn Dương cho Võ Tự Minh một cơ hội thử vai, đến lúc đó vẫn không hài lòng thì hắn cũng chấp nhận. Đạo diễn Dương cho biết danh sách người được mời đến để thử vai đã có rồi, chỉ chờ xét duyệt lại một lần nữa, tuy tất cả không phải người đứng đầu trong giới nhưng bọn họ đã thử qua nhiều vai diễn đạt được một vai yêu cầu đối với nhân vật này.
Sự việc đã đi đến nước này thời gian không còn nhiều nữa, ngày chọn vai chính sắp đến rồi, Tô Cảnh Phong chỉ còn một chiêu cuối cùng. Nhưng hắn từ miệng những đạo diễn khác biết được, muốn đưa người vào không dễ lỡ như làm đạo diễn này có ấn tượng không tốt thì con đường sau này khó mà đi tiếp.
Chính vì thế mà Tô Cảnh Phong muốn tìm Võ Tự Minh để nói rõ sự tình cho hắn biết.
“Chú của tôi là nhà đầu tư sản xuất bộ phim này, bây giờ nếu tôi tìm chú ấy thương lượng vẫn còn kịp. Cơ hội này thật sự rất tốt nếu bỏ lỡ thì rất đáng tiếc, nên là cậu suy xét chịu thiệt lần này một chút được không?”
Võ Tự Minh ngồi nghe toàn bộ câu chuyện, nói dài dòng nửa ngày trời tóm lại ngắn gọn là muốn khuyên hắn đi cửa sau, sử dụng quan hệ để lấy được vai diễn. Võ Tự Minh xoa huyệt thái dương, ngay từ đầu hắn biết đạo diễn sẽ không xem trọng một người mới như hắn, đối với những gì Tô Cảnh Phong nói hắn không để tâm. Người ta dù sao cũng là nhân vật có tên tuổi, mắt nhìn người đương nhiên cao hơn người khác, có kiêu ngạo của bản thân. Bây giờ Tô Cảnh Phong muốn lợi dụng quan hệ ép đạo diễn Dương, khó tránh khỏi làm đạo diễn Dương có ấn tượng xấu, đến lúc xét duyệt cuối cùng cũng khó mà thông qua được. Một vấn đề nữa là lợi nhuận, dù là họ hàng cũng không thể không xem xét lợi nhuận sau khi công chiếu, rốt cuộc là đáng hay không.
“Tôi thấy không cần đâu, quan hệ về sau rất rắc rối, cậu đừng tìm thêm việc cho tôi nữa. Về sau tìm một dự án khác thích hợp là được, tôi không vội cậu vội cái gì.” Mục đích của hắn không phải vì nổi tiếng nên hắn không gấp gáp, có thể nói là xem nhẹ việc tranh giành tài nguyên.
Nhưng Tô Cảnh Phong không cho là thế: “Tôi nói này, dù sao trên danh nghĩa cậu cũng là nhân viên của tôi, có thể nghĩ cho tôi một chút không? Làm sao cậu có thể lãng phí thời gian khi cơ hội ngay trước mắt chứ?”
Nổi tiếng sớm một ngày thì phim mới, hợp đồng quảng cáo, hợp đồng đại diện sẽ đến sớm hơn một ngày. Vả lại nếu phải chờ thêm nữa thì sẽ bỏ lỡ cơ hội được đề cử vào các giải thưởng điện ảnh lớn trong năm nay.
“Cốc cốc cốc” Đúng lúc này có nhân viên gõ cửa, cô gái cầm theo một cái ipad gương mặt vui mừng như người nông dân thu hoạch được mùa đi vào thông báo: “Tô tổng, anh Tự Minh, vừa rồi trợ lý của đạo diễn Dương gọi điện đến bảo anh Tự Minh xếp thời gian sáng thứ tư tuần sau đến tham gia buổi casting!”
“Cái gì?!” Tô Cảnh Phong chút nữa đã kích động đến nhảy cẩng lên, khó tin hỏi lại.
Võ Tự Minh cũng cho rằng là do cô diễn đạt sai hoặc là do hắn nghe nhầm rồi.
Cô nàng điều chỉnh cảm xúc lại, rõ ràng rành mạch kể lại đầu đuôi sự việc cho hai người nghe, trong giọng nói của cô nàng vẫn không giấu được sự vui mừng cùng hưng phấn.
Mới vừa rồi, khi cô đang xem đánh giá của khán giả trên webside thì nhận được một cuộc gọi, người nọ tự giới thiệu là trợ lý của đạo diễn Dương. Hắn ta nói đạo diễn Dương sau khi về đã tìm hiểu và cân nhắc, cảm thấy Võ Tự Minh có một vài điểm phù hợp, có thể đến thử một lần, thư mời sẽ được gửi đến công ty các cô trong hôm nay. Cô không tin được xác nhận lại với đối phương mấy lần, nghe được người nọ chắc chắn, còn nhắc bọn cô chuẩn bị tốt cố gắng nắm bắt cơ hội, lúc này cô mới vui mừng khôn xiết tiếp thu thông tin này. Sau khi cúp máy cô lập tức đem tin tức báo cho ông chủ.
“Quá tốt rồi! Cơ hội của chúng ta đến rồi! Tôi đã nói mà, sao ông ấy có thể bỏ phí nhân tài được.”
Nghe cô nói xong, Võ Tự Minh không khỏi thấy khó tin. Trước đó đối phương đã cự tuyệt Tô Cảnh Phong, hôm nay đã qua mấy ngày đâu mà đã thay đổi ý định rồi?
Hắn nheo mắt nhìn về phía Tô Cảnh Phong, hai mắt hiện rõ hai chữ nghi ngờ. Hắn hoài nghi thực tế Tô Cảnh Phong đã tự ý an bài sau lưng hắn, gọi hắn đến hỏi kể lễ là giả.
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của người đối diện, Tô Cảnh Phong lập tức xua tay phủ nhận chuyện này không liên quan đến hắn, hắn chưa làm gì hết.