Một bàn tay ngăn chặn trên miệng ly thủy tinh, bàn tay nọ sử dụng một lực lớn hơn đè xuống để anh không thể nhấc chiếc ly lên.
Phạm Đình Vỹ theo cánh tay nhìn lên, biết được người đến là ai vẫn không nói gì, lại nhìn trở về bàn tay chặn trên miệng ly.
Khung cảnh này có phải hơi quen thuộc không? Nhưng lần này hai người đã đổi vị trí với nhau.
Ngay sau đó Phạm Đình Vỹ rũ mắt, nghiêng đầu nói: “Không liên quan đến cậu, bỏ ra.”
Nhìn gương mặt không có chút dấu vết nào chứng minh là anh say, nhưng giọng nói vừa rồi của anh rõ ràng rất nặng nề, khàn đặc, không giống một người tỉnh táo.
Phạm Đình Vỹ ngồi, Võ Tự Minh thì đứng nên góc độ của hắn là từ trên nhìn xuống, chỉ thấy được đầu tóc đen của anh. Mái tóc không còn gọn gàng theo nếp nữa, thậm chí có một vài chùm tóc nhỏ cong lên tách khỏi làn tóc.
Tất nhiên là không liên quan đến hắn, nhưng là…
“Anh bị sao vậy?”
Cảm nhận được lực đạo tác động lên chiếc ly tăng lên, Võ Tự Minh dứt khoác lấy nó đặt sang một bên, tránh khỏi tầm tay của Phạm Đình Vỹ.
Anh hừ một tiếng không hài lòng với hành động của Võ Tự Minh, lười so đo với hắn, anh chẳng buồn lấy lại mà gọi bartender mang một ly rượu khác ra cho mình.
“Không cần.” Võ Tự Minh nói với bartender, sau đó hỏi anh: “Anh say rồi, đừng uống nữa. Anh không đi chung với ai sao?”
“Tôi không say!”
Nói không say tức là say rồi. Hai mắt Phạm Đình Vỹ khép hờ, dựa lên quầy pha chế. Bộ dạng hiện tại chắc là muốn nghỉ ngơi.
Võ Tự Minh thấy anh như vậy thì nhíu mày, sau đó lại thở dài. Anh không nói, hắn đành hỏi nhân viên ở đây.
“Anh ấy ở đây từ lúc nào?”
“Tôi cũng không rõ. Tôi trực từ 21 giờ, lúc tôi đến thì đã thấy anh ta ngồi một mình uống rượu.”
Uống rượu một mình? Không phải còn tên bạn thân sao, tại sao lại chạy đi uống rượu một mình? Còn uống ra nông nổi này.
Võ Tự Minh lay bả vai, gọi anh: “Tỉnh, tôi đưa anh về nhà, đừng có ngủ ở đây ảnh hưởng đến người ta làm ăn.”
Phạm Đình Vỹ gạt tay của hắn ra, ồm ồm nói: “Tôi không về, không muốn về! Mặc kệ tôi.”
Cái tên này, say rồi làm mình làm mẩy sao?
Bình thường anh luôn mang bộ dáng lãnh đạm, trầm ổn, cả người có khí chất của vương giã, làm việc gì cũng cẩn thận có suy tính trước sau, nói chung anh chính là một người được người người ngưỡng mộ. Hắn chưa bao giờ thấy anh thất thố như hôm nay. Một dáng vẻ mệt mõi, như không muốn để ý đến chuyện gì nữa, một lần buông thả chính mình, dung túng cho bản thân một lần.
Nhưng mỗi người đều có một mặt không muốn để cho bất kỳ ai biết, dù thành công đến mức nào thì phía sau sự thành công đó là gì có ai biết được?
Thì ra nam chính lợi hại đến đâu cũng sẽ có lúc bất lực như thế này. Trong lòng Võ Tự Minh sinh ra một tia đồng cảm với anh.
Phạm Đình Vỹ nhất quyết không chịu về nhà, gọi cho bạn tốt đến đón cũng không muốn, Võ Tự Minh cảm thấy ném anh vào khách sạn tự sinh tự diệt không tồi nhưng quá thiếu đạo đức, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?
Cuối cùng hắn mang cục nợ này về nhà.
Một đêm không mộng.
Sáng ngày hôm sau, Phạm Đình Vỹ tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ. Anh ấn lấy mi tâm của mình, xoa dịu sự khó chịu trong người. Phải mất một lúc anh mới có thể tỉnh táo tám chín phần.
Lúc này Phạm Đình Vỹ mới để ý đến nơi anh đang ở. Nhìn căn phòng xa lạ làm anh hơi kinh ngạc một lúc. Nhìn thoáng qua một vòng, cách bày trí không giống phòng khách sạn, hơn nữa ngoài cửa sổ là một vườn hoa đầy màu sắc.
Anh cố nhớ lại chuyện xảy ra vào ngày hôm qua, nhớ được người cuối cùng anh nhìn thấy là Võ Tự Minh.
Mơ hồ xuống giường, mở cửa ra ngoài, Phạm Đình Vỹ đi đến bàn trà ngoài phòng khách.
“Cháu dậy rồi à? Có chỗ nào thấy khó chịu không?”
Một giọng nói dịu dàng vang lên, Phạm Đình Vỹ nhìn về phía phát ra âm thanh, người vừa nói chuyện là một người phụ nữ mặc trang phục nhã nhặn màu sắc nhu hòa, bà đang cười hiền từ với anh.
“Vâng, không khó chịu thưa dì. Dì là?” Trước sự quan tâm của người phụ nữ, Phạm Đình Vỹ lễ phép trả lời nhưng anh không nhận ra người là ai.
“A… quên giới thiệu với cháu, dì là mẹ của Tự Minh. Tối qua cháu uống say nên Tự Minh đưa cháu đến nhà ngủ tạm.” Mẹ Võ hiền hòa giải thích tại sao anh lại ở đây, dù sao tối qua anh cũng quá say.
Nữa đêm mẹ Võ không ngủ được, song nghe tiếng xe dưới nhà, đoán là Võ Tự Minh về nên bà xuống phòng khách xem hắn có uống rượu không, có gì giúp hắn làm một ly nước rừng giải rượu. Bà xuống đến cầu thang liền thấy Võ Tự Minh ở cửa chỉ là không chỉ có một mình hắn mà hắn còn đang đỡ một người nữa.
Võ Tự Minh nói đây là bạn của hắn, tình cờ thấy anh đi một mình lại đã uống rất nhiều nên đưa về nhà ngủ tạm một đêm. Mẹ Võ không để ý chuyện nhà có thêm một người khách, vả lại nhìn thấy anh đi đứng không ổn định cũng không yên tâm, tấm lòng người mẹ liền muốn vươn tay ra giúp đỡ.
Buổi tối ánh sáng không đủ, anh thì gục đầu xuống nên mẹ Võ không nhìn thấy diện mạo của anh. Hôm nay trông thấy không ngờ lại là một người khôi ngô tuấn tú.
Phạm Đình Vỹ nghe vậy liền thông suốt, đối mẹ Võ nói: “Ra là vậy, cháu xin lỗi đã làm phiền đến dì.”
Thấy anh lễ phép nói chuyện từ tốn, mẹ Võ rất thích, nhiệt tình tiếp đón: “Chắc cháu cũng đói rồi, đến đây ăn sáng đi. Dì Châu, mang thêm phần ăn sáng ra đây đi.” nói đoạn mẹ Võ quay vào trông bếp gọi dì Châu, người giúp việc lấy một phần ăn sáng cho anh.
Bởi vì biết Phạm Đình Vỹ qua đêm ở nhà nên lúc làm bữa sáng mẹ Võ đã dặn dì Châu làm nhiều thêm một phần.
Dì giúp việc bưng một phần ăn sáng ra, nhưng ngoài Phạm Đình Vỹ thì trên bàn ăn không có ai khác. Mẹ Võ sợ anh ngại, nhiệt tình nói: “Cháu cứ tự nhiên, cứ xem như ở nhà mình…”
Nói đoạn thì từ trên cầu thang truyền xuống tiếng nói chuyện.
“Được rồi, được rồi, tôi biết rồi, gửi vào hộp thư của tôi đi, khi nào rảnh thì tôi xem, cứ như vậy đi. Cậu đừng có lằng nhà lằng nhằn nữa, mới sáng sớm.”
Võ Tự Minh dừng lại ở cuối cầu thang cúp điện thoại, còn lầm bầm một câu. Ở vị trí này đã có thể nhìn đến phòng bếp, Võ Tự Minh thấy mẹ Võ và Phạm Đình Vỹ đứng đó.
“Xuồng rồi à, đến ăn sáng với Đình Vỹ luôn đi.” Mẹ Võ thầm nghĩ may mà Võ Tự Minh đúng lúc xuống, như vậy anh sẽ không quá khách sáo.
“Dạ, mẹ.” Võ Tự Minh ngồi vào bàn ăn, dì giúp việc nhanh chóng bưng bữa sáng ra cho hắn. Thấy Phạm Đình Vỹ còn chưa ngồi xuống, hắn nhìn anh nói: “Anh cũng ngồi xuống cùng ăn đi.”
Lúc này Phạm Đình Vỹ mới chậm rãi kéo ghế ngồi xuống.
Khi ra khỏi phòng, Võ Tự Minh còn tưởng là anh chưa tỉnh, uống say đến bất tỉnh nhân sự luôn mà. Không ngờ anh vẫn có thể dậy sớm như vậy. Nhìn sắc mặt của anh cũng khá tốt, xem ra không bị ảnh hưởng gì nhiều, tửu lượng rất tốt đó.
May mà anh say không có nháo loạn gì, im lặng mà ngủ, nếu không hắn cũng không đưa anh về nhà của mình.
Chuông điện thoại reo, mẹ Võ nói với Võ Tự Minh răng bà đi dâng hương với dì Mai rồi cầm theo túi xách ra khỏi nhà. Dì giúp việc cũng xong việc trong bếp, đã đi ra ngoài tiếp tục công việc. Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người.
“Tối qua cảm ơn cậu.” Phạm Đình Vỹ đột nhiên lên tiếng phá vỡ trầm mặc.
Nhìn thấy một mặt khác của anh, Võ Tự Minh cảm thấy con người anh cũng không phải không thể đến gần. Có thể hoàn cảnh trưởng thành của anh là nguyên nhân khiến anh trở thành người như bây giờ.