Không biết có phải có người gian lận không, thật ra cô gái đã thầm mến bạn nam lâu rồi, nhưng không dám nói ra. Hôm nay lại có cơ hội thân mật với bạn nam, thật là ông trời tác hợp, nguyệt lão se duyên.
"Ô... thằng Kiên được hời rồi!"
"Nào nào nào! đút cam nhé, tôi bóc vỏ xong rồi đây."
"Mớm một lần thôi hay là hết quả cam luôn?"
"Một lần được rồi, các cậu đừng quá đáng quá." Cô gái thực hiện thử thách ngượng ngùng nói.
Trong lúc mọi người đang trêu chọc cô gái, bên này Phạm Đình Vỹ nhận được cuộc gọi liên quan đến công việc. Anh nói với Đan Thy ra ngoài nghe điện thoại một chút, cô gật gật đầu đã hiểu, anh lặng lẽ đi ra ngoài nghe điện thoại.
Từ đầu tới cuối dù Võ Tự Minh không nói cười rôm rả như những người khác, nhưng hắn cũng không quá lạc loài nhờ có Tô Cảnh Phong một bên lôi kéo. Nhìn thằng bạn làm trò con bò, hắn cũng bị chọc cười, tiếp theo là tên thiếu gia ra vẻ đào hoa, rồi tới cô gái bị "ép" thân mật với một bạn học nam. Cho dù bọn họ đã không còn là cô cậu học trò mười bảy mười tám tuổi, nhưng lúc này bọn họ như trở về lứa tuổi nổi loạn, thích chơi những trò chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Phạm Đình Vỹ rời khỏi chỗ ngồi tạo ra khoảng trống giữa Võ Tự Minh và Đan Thy. Hắn vốn không để ý, lại nhớ đến trực giác kỳ quái của hắn, lơ đãng nhìn lướt qua cô một cái.
Đan Thy đang trò chuyện với bạn nữ bên cạnh, đúng lúc hắn nhìn qua cô cũng quay đầu về hướng này, một giây đó tầm mắt hai người đã giao nhau.
Trấn định như không có chuyện gì, Võ Tự Minh chuyển tầm mắt đi nơi khác.
Phía đối diện, cô gái giữ một nửa múi cam trong miệng mình, sau đó nhìn về phía chàng trai. Khuôn mặt hai người dần dần kề sát vào nhau, khi khoảng cách chỉ còn khoảng năm centimet thì cô gái hồi hộp đến nhắm tịch hai mắt lại. Thử thách kết thúc trong tiếng reo hò của đám người xung quanh.
“Aaaaaaa!”
“Tuyệt! Ước gì tôi cũng được thử một lần như vậy.”
“Hahaha! Tôi ước đến lượt cậu sẽ là cởϊ qυầи đi mở cửa mười phòng vip trong nhà hàng và nói với người bên trong là “tôi là con rùa”, tưởng tượng thôi đã thấy high rồi!”
“Đủ rồi đủ rồi, đừng nói chuyện tào lao nữa.” Người giữ quân bài quyền lực cắt ngang cái ý nghĩ điên rồ của người kia, tiếp tục sử dụng quyền lực tối cao của mình.
Trước đó chỉ gọi một số không thôi, bây giờ cô đổi chiến lượt gọi hai số cùng thực hiện một yêu cầu.
“Số 4 và số 5, hai người hôn môi trong vòng 30 giây.” Vừa nói cô còn làm động tác tay minh họa.
“Cái này còn kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơi vừa rồi nữa.”
“Đây không phải là hủy hoại hạnh phúc gia đình người ta sao?” Có người lo lắng phát biểu.
“Chỉ chơi thôi mà, mày để ý quá làm gì? Bằng không thì chịu phạt, lượt thứ tư rồi phải không, vậy là… 6 ly?”
Mọi người lại một trận xôn xao trước mệnh lệnh của King, những trò chơi thế này thật sự rất dễ làm du͙ƈ vọиɠ người xem bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
Trong khi bọn họ đang “phấn khích” thì có một người đã đen mặt khi nghe hai con số bị gọi, gương mặt càng đen hơn khi nghe cái mệnh lệnh đầy hương diễm kia. Người đang giữ quân bài số 4, Võ Tự Minh có lời muốn nói.
Chuyện gì đây? Cô gái, cô không thể nghĩ ra cái gì lành mạnh một chút sao? Tại sao chỉ nghĩ đến những thứ không tốt cho sức khỏe vậy???
Sự kinh khủng chưa dừng lại ở đó, khi biết ai là người cầm quân bài số 5, có lẽ tâm thần của Võ Tự Minh đều sẽ chết lặng. Đối tượng hợp tác của hắn chính là Đan Thy.
“...” Võ Tự Minh bày tỏ.
Nhìn cô mở bài, mắt trái của hắn đã giật liên hồi.
Bầu không khí lại càng nóng lên khi biết người bị điểm danh lần này là Đan Thy, nữ thần của lớp bọn họ.
“Wow wow wow! Là nữ minh tinh của chúng ta nha.”
“Bạn trai người ta cũng ở đây đó~”
“Biết đâu người giữ số 4 là bạn trai cậu ấy thì sao?”
“Vậy thì cơm chó miễn phí cho đám cẩu độc thân chúng ta!”
“Hahahah!…”
“Các cậu đừng đùa nữa mà, Đình Vỹ biết được không hay đâu.” Người trong cuộc cũng tìm được chỗ trống xen vào.
Nữ thần gương mặt khả ái, giọng ca ngọt ngào đi vào lòng người, làm sao cùng mấy tên đàn ông tranh luận được? Đan Thy bị bọn họ nói đến mặt đều đỏ bừng, không biết giải thích làm sao.
“Chỉ là trò chơi thôi mà, đừng nghiêm túc quá.”
“Ai số 4 mau ra đi, nhân lúc bạn trai Đan Thy không có ở đây đánh nhanh thắng nhanh!”
Mấy tên con trai đã có hơi men trong người, ăn nói không giữ mồm giữ miệng, không biết nặng nhẹ. Có kẻ không biết đã say thật hay không, chỉa mũi nhọn về phía Võ Tự Minh, dù sao chuyện Võ Tự Minh yêu thầm Đan Thy không phải bí mật trong lớp bọn họ. Nếu người số 4 là Võ Tự Minh thật thì câu chuyện sẽ càng đặc sắc.
Trong lòng ai cũng có thứ gọi là đố kỵ, nhìn thấy người khác có mặt vượt trội hơn mình thì ít nhiều đều có tâm tư đố kỵ với người đó. Một người luôn nhận được khen ngợi như Võ Tự Minh tất nhiên sẽ khiến người lòng dạ nhỏ nhen ghen ghét, thời đi học hắn chính là tấm gương thường được thầy cô nhắc đến. Sống dưới ánh hào quang của người khác, không phải ai cũng cam tâm tình nguyện.
Đáng sợ nhất không phải là người luôn bày vẻ mặt khó chịu đối với bạn, đáng sợ nhất là những kẻ bằng mặt không bằng lòng. Trước mặt bạn làm ra vẻ bạn bè đoàn kết thân thiết, thật chất trong lòng luôn tìm cơ hội đâm sau lưng.
“Tự Minh, số 4 có phải là cậu không? Đây là cơ hội ngàn năm có một nha.” Một tên say câu cổ của Võ Tự Minh nói.
Võ Tự Minh không vui ra mặt khi bị gã phả hơi men vào mặt, rất mất kiên nhẫn hất tay của gã ra khỏi người.
“Đình Vỹ…”
Phạm Đình Vỹ quay trở lại đã thu hút sự chú ý của đám người, trò chơi càng lúc càng thú vị rồi.
“Anh có phải số 4 không?” Đan Thy kéo tay của anh hỏi.
“Không phải. Có chuyện gì?” Phạm Đình Vỹ chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Một người có lòng tốt đứng ra giải thích hộ Đan Thy: “Số 4 và số 5 hôn môi trong vòng 30 giây, Đan Thy là số 5.”
Nhìn bạn gái với một người khác hôn môi trước mặt mình, không có thằng đàn ông nào chấp nhận chuyện này được, Phạm Đình Vỹ cũng không ngoại lệ. Quả nhiên Võ Tự Minh nhìn thấy đôi mày của anh nhíu lại. Đây là bản năng chiếm hữu của giống đực, huống hồ gì anh còn là người có tính chiếm hữu cao hơn người thường.
“Ai cầm số 4 mau ra đi.”
“Có chơi có chịu, chỉ là một trò chơi thôi mà.”
“Không cần tìm nữa. Là tôi.” Võ Tự Minh mặt vô cảm lật lá bài của mình lên.
Chỉ là 6 ly rượu thôi mà, hắn uống được.
Võ Tự Minh vừa lên tiếng đã thỏa lòng của một vài kẻ lòng dạ đen tối. Đáng tiếc thời gian dài không liên lạc, bọn họ không biết Võ Tự Minh đã không còn ý nghĩ gì với Đan Thy nữa. Kịch mà bọn họ muốn xem sẽ không ai diễn cho bọn họ xem.
“Tôi chịu phạt.” Ngắn gọn, xúc tích. Võ Tự Minh không nhiều lời, trực tiếp cầm lấy bình rượu tự rót cho mình.
Cô gái không nghĩ tới tình huống sẽ đi theo chiều hướng tệ hại này, muốn tìm cách cứu chữa: “À… thật ra có thể tìm người trợ giúp mà…”
“Không sao.” Ngay lúc Võ Tự Minh nâng lên ly rượu phạt thứ hai thì có một bàn tay ngăn chặn hắn lại.
“...” Võ Tự Minh khó hiểu nhìn chủ nhân của bàn tay kia.
Người cản hắn là Phạm Đình Vỹ, anh cướp ly rượu từ trong tay hắn đặt xuống bàn trước ánh mắt của tất cả mọi người. Ngay cả Đan Thy cũng không biết anh muốn làm gì. Tầm mắt mọi người đều đặt lên người Phạm Đình Vỹ và Võ Tự Minh, không ai chú ý đến biểu tình có phần kỳ quái của Đan Thy.