Sau khi từ Thành Nam trở về, Võ Tự Minh liền mở một cuộc họp để các bộ phận đưa ra đề xuất, bàn luận chi tiết về dự án, phân phó cho các bộ phận liên quan chuẩn bị các tài liệu, bảng biểu... Các loại tài liệu chuẩn bị xong sẽ được tổng hợp lại đưa đến cho Võ Tự Minh xét duyệt.
Buổi chiều Võ Tự Minh đến đoàn phim, trùng hợp gặp được Tô Cảnh Phong ở đó.
Phân phó cho trợ lý đi mua cafe, Tô Cảnh Phong kéo Võ Tự Minh đi tìm chỗ nói chuyện.
"Sắp tới cậu có thời gian không?"
"Sắp tới là lúc nào? Để làm gì?" Võ Tự Minh khó hiểu hỏi lại.
Thấy hắn không có hứng thú gì, Tô Cảnh Phong nói ra mục đích của mình, công ty có một hạn mục đặc biệt vào đầu năm mới, đây là một show truyền hình rất được khán giả yêu thích, đã trải qua bốn kỳ phát sóng. Khách mời có những người đang rất nổi tiếng và cả những gương mặt mới, các tiết mục xoay quanh việc tìm hiểu văn hóa và các trò chơi giải trí, năm ngoái tổ tiết mục còn sắp xếp cho khách mời tự mình trổ tài nấu ăn. Những chương trình thế này có tác dụng nâng đỡ người mới rất lớn cho nên Tô Cảnh Phong muốn Võ Tự Minh tham gia.
"Show truyền hình này rất được yêu thích, tuy thời lượng phát sóng ngắn nhưng nhận được rất nhiều sự chú ý từ khán giả, mỗi năm đều là từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất. Đây là cơ hội tốt để cậu ra mắt và giao lưu với những nhân vật đình đám. Sau chương trình này tên của cậu chắc chắn được lên hot search và thu hút nhiều fans thêm nữa." Tô Cảnh Phong không ngưng ba hoa về khả năng lăng xê của chương trình giải trí.
Những gameshow như thế này Võ Tự Minh có biết đến, cũng công nhận tầm ảnh hưởng mà nó mang lại cho nghệ sĩ. Đã bước chân vào giới giải trí, tất nhiên ai cũng hy vọng trở thành minh tinh được nhiều người biết đến, tham gia gameshow là một trong những lựa chọn tốt.
"Cậu đừng có khoác lác, khách mời có những ai?" Võ Tự Minh hỏi.
"Ừm..." ánh mắt Tô Cảnh Phong hơi lóe lên, chậm một nhịp mới nói: "Vẫn chưa có danh sách, tôi cố tình tìm cậu bàn bạc trước."
Tô Cảnh Phong hơi chần chừ khi trả lời câu hỏi, làm Võ Tự Minh nảy sinh nghi ngờ, tám chín phần là có hố. Trong lòng âm thầm hỏi thăm hệ thống, biết Tô Cảnh Phong cố tình nói dối. Nếu khách mời bình thường thì cần gì phải dấu hắn? Võ Tự Minh tự mình phân tích cuối cùng đưa ra một kết luận thuyết phục nhất.
"Công ty sắp tới rất bận, tôi không có thời gian rảnh, cậu tìm người khác đi." Võ Tự Minh thẳng thừng từ chối lời mời.
"Tại sao?" Nghe hắn nhanh gọn từ chối, Tô Cảnh Phong tiết nuối, muốn thuyết phục để hắn suy nghĩ lại: "Đây là một cơ hội rất tốt đó. Tôi biết cậu làm việc hai nơi lịch trình rất bận, nhưng show này thời lượng ngắn, ghi hình vài ngày là xong rồi."
Mặc cho Tô Cảnh Phong thành tâm thế nào, Võ Tự Minh vẫn vững như Thái Sơn khước từ ý tốt.
"Tự Minh, đạo diễn đang tìm anh, anh qua bên đó đi." Một người trong đoàn nói với Võ Tự Minh.
"Tôi biết rồi."
Võ Tự Minh cầm lấy cốc cafe trợ lý mới mua về, nói tiếng cảm ơn với người mời rồi hắn đi tìm đạo diễn, bỏ Tô Cảnh Phong lại.
Thời gian trôi nhanh như chỉ cần một cái chớp mắt, vậy là lại một năm đã qua.
Buổi tối đêm giao thừa, mẹ Võ làm một bữa cơm rất thịnh soạn, dì giúp việc hai ngày trước đã xin nghỉ về quê đoàn tụ cùng với con cháu nên Võ Tự Minh và Võ Tự Đức cũng xuống bếp để phụ giúp mẹ Võ một tay. Một nhà ba người ngồi quây quần bên nhau ăn bữa cơm tất niên, không khí ngày Tết đoàn viên ấm áp và đông đầy hạnh phúc.
Sau cơm tối, mẹ Võ cùng với họ hàng gọi điện hỏi thăm nhau. Võ Tự Minh thì thảnh thơi ngồi trên sô pha trong phòng khách vừa xem chương trình cuối năm vừa cắn hạt dưa.
Võ Tự Đức ngồi xem tivi cùng anh trai, nhưng tâm trí cậu không đặt vào nội dung trên màn ảnh. Cứ vài phút cậu lại cuối đầu xem di động rồi gõ chữ.
[Anh đã ăn cơm tối chưa?]
Võ Tự Đức nhắn tin hỏi.
Không lâu sau điện thoại trong tay run lên, Đỗ Tuấn Kiệt trả lời: [Đã ăn rồi]
Võ Tự Đức: [Chắc mẹ anh làm nhiều món lắm nhỉ? Mẹ em cũng làm một bàn rất nhiều đồ ăn.]
[Nếu ba em còn sống thì tốt quá, cả nhà đông đủ ăn bữa cơm đoàn viên...] cậu đang nhập tin nhắn, cảm thấy giao thừa nhắc đến chuyện này hình như không tốt, suy nghĩ rồi cậu xóa bỏ, viết lại một tin nhắn khác.
Lúc cậu nhấn gửi thì Đỗ Tuấn Kiệt đã trả lời, tin nhắn của hắn xuất hiện trước tin của cậu.
[Cũng không nhiều, chỉ có anh và ba mẹ nên chỉ làm mấy món ăn truyền thống.]
[Anh hai cũng xuống bếp nữa, nhưng mà anh ấy cắt cà rốt rất xấu, miếng to miếng nhỏ rất buồn cười.]
Võ Tự Đức liên tiếp gửi đi ba tin nhắn khác.
[Món ăn mẹ anh nấu chắc ngon lắm nhỉ?]
[Ước gì em được ăn đồ ăn bác nấu]
[Giờ anh đang làm gì?]
Ngồi xem tivi nhưng Võ Tự Minh không tài nào bỏ qua được một người to đùng ngồi bên cạnh cứ cười tủm tỉm với cái điện thoại. Chỉ dùng đầu gối hắn cũng biết cậu đang chat chít với ai.
"Em với Đỗ Tuấn Kiệt phát triển đến mức nào rồi? Đã theo đuổi được chưa?" Võ Tự Minh lên tiếng hỏi.
Nghe hắn hỏi, Võ Tự Đức mới ngẩng đầu nhìn hắn rầu rỉ nói: "Vẫn chưa được."
Có điều rất nhanh cậu đã phấn trấn nói: "Nhưng bọn em đang tiến triển rất tốt, mỗi ngày em điều nhắn tin cho anh Kiệt, anh ấy thường thường đưa em về nhà nữa, buổi trưa bọn em còn đi ăn trưa cùng nhau..."
Võ Tự Đức vui vẻ kể cho anh trai nghe quá trình yêu đương của cậu. Tuy lúc Võ Tự Đức nói cậu thích Đỗ Tuấn Kiệt, hắn không đáp lại mà nói với cậu là đừng nói lung tung. Nhưng hắn đâu có bài xích! Cậu thấy bản thân còn rất nhiều hy vọng, chỉ cần cậu kiên trì bám lấy hắn thì chắc chắn hắn sẽ bị cậu làm cảm động, chấp nhận tình cảm của cậu.
"Được rồi, được rồi," Võ Tự Minh đang có cảm giác sắp bị bội thực, dừng câu chuyện của cậu lại, nói: "Có cần gì thì nói với anh, anh sẽ giúp em, để em sớm ngày đưa bạn trai về ra mắt với mẹ."
"Mẹ nhìn thấy rồi, lần đó mẹ thấy một cậu thanh niên đưa Tiểu Đức về, là người cao ráo, đẹp trai." Không biết mẹ Võ đi xuống từ lúc nào, đột nhiên xuất hiện trong câu chuyện.
Mẹ Võ đi đến ngồi cùng hai anh em, nói tiếp: "Mẹ thấy cậu thanh niên chăm sóc con rất tốt, còn choàng khăn cho con nữa. Người đó tên là gì? Khi nào mẹ mới được chính thức gặp mặt đây?"
Võ Tự Đức bị hỏi đến nóng bừng cả mặt: "Sắp rồi, khi nào anh ấy đỗ con sẽ nói cho mẹ biết mà. Con lên phòng đây!"
Nói xong liền ôm điện thoại chạy về phòng.
Đồng hồ hiển thị sắp đến mười hai giờ đêm, Võ Tự Đức canh thời gian gọi cho Đỗ Tuấn Kiệt.
"Sao đột nhiện lại chuyển thành gọi điện?" Đỗ Tuấn Kiệt bắt máy hỏi.
Mở cửa sổ, Võ Tự Đức ngắm nhìn bầu trời bên ngoài, nói: "Bởi vì có lời muốn nói với anh. 10... 9... 8..."
Thời gian điếm ngược bắt đầu, chỉ còn vài giây cuối cùng sẽ bước qua năm mới, Võ Tự Đức mong chờ đếm ngược từng giây: " 3... 2... 1... Chúc Mừng Năm Mới!"
Cậu vui vẻ nhìn pháo hoa được bắn lên phát sáng rực rỡ trên bầu trời, hô lên một câu "chúc mừng năm mới" với người bên kia.
Ở một nơi thuộc vùng ngoại thành, Đỗ Tuấn Kiệt cũng đang nhìn ra khoảng trời ngoài cửa sổ. Khi pháo hoa được bắn lên sáng lấp lánh cả một vùng trời, đồng thời hắn nhận được câu chúc mừng đầu tiên trong năm mới. Từ trong loa hắn còn nghe thấy tiếng cười của cậu.
"Chúc Mừng Năm Mới." Hắn cũng đáp lại một câu.
Hai người ở hai nơi khác nhau, nhưng bằng một cách thức nào đó như cùng nhau nhìn ngắm điểm pháo hoa tỏa sáng, hân hoan trải qua thời khắc giao thừa, một thời khắc quan trọng.
Cuộc gọi vẫn còn, đã hơn năm phút trôi qua nhưng không ai nói lời nào, Đỗ Tuấn Kiệt kiên nhẫn giữ máy. Lúc này Võ Tự Đức lại cất tiếng nói: "Hy vọng... năm sau em sẽ được đứng cùng anh, nắm tay anh cùng ngắm pháo hoa."