Hà Hiểu Vân ngẫu nhiên sẽ nghĩ, thế giới này thật sự là một quyến sách sao? Có khi nào cái gọi là thực tế trong trí nhớ mới là một giấc mộng của cô không?
Suy nghĩ này không nhiều lần lắm, dù sao thì sinh hoạt của cô phong phú bận rộn, không có nhiều thời gian hao tổn tinh thần cho việc này.
Lần nhớ tới gần đây nhất là bởi vì một bạn học của Ngụy Viễn Hàng.
Ngụy Viễn Hàng đã học cấp ba rồi, con trai tuổi này đã có suy nghĩ và yêu thích của mình, lúc cuối tuần nó thường ra ngoài chơi với bạn bè nhiều hơn mà không phải là dính lấy ba mẹ như lúc còn bé.
Cuối tuần này trong nhà sẽ có khách tới, buổi sáng Hà Hiểu Vân đi mua đồ ăn, khi về vừa lúc gặp nó ở cổng đại viện, thấy nó chực chạy ra ngoài thì dặn dò: "Trưa nay cậu con với dì Ngô bọn họ tới nhà ăn cơm, nhớ về sớm một chút."
"Con biết rồi!" Thằng bé đáp lại.
Dưới một tán cây đối diện đường bạn học của nó đứng đó đợi, một nam sinh trong đó nói: "Ngụy Viễn Hàng cậu nhanh chút đi, Vu Yến Yến bọn họ nói không chừng đã đến thư viện rồi, đợi một lát sẽ nói chúng ta giống như rùa cho xem!"
"Ai là rùa? Lần trước rõ ràng là bọn con gái đến trễ, con gái mới là rùa!"
"Vậy cậu nói với bọn con gái đi."
"Cậu nghĩ tớ là đồ ngốc sao?"
Mấy thiếu niên cười đùa đi xa, Hà Hiểu Vân đứng ở đó sửng sốt một lát rồi mới từ từ đi vào nhà.
Cái tên Vu Yến Yến này rất bình thường, ở trên đường gọi một tiếng nói không chừng có năm sáu người con gái đáp lại, nhưng nếu cái tên này xuất hiện cùng với Ngụy Viễn Hàng thì sẽ gợi lại trí nhớ của Hà Hiểu Vân – đó là tên của nữ chính trong sách.
Nhưng cô nhớ rõ là cô bé kia là sau khi Ngụy Viễn Hàng tốt nghiệp mới quen biết nhau.
Có thể là sự xuất hiện của cô đã thay đổi một số việc.
Vì thế cô bắt đầu nghĩ, đây thật sự là quyển sách sao? Thứ cô cho là đời trước thật sự tồn tại sao?
Trở về nhà, thay quần áo, không yên lòng ngồi nhặt rau.
Không bao lâu sau Ngụy Kiến Vĩ ở doanh địa về, đi tới cửa phòng bếp rồi mà cô còn chưa phát hiện ra.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Anh hỏi.
Hà Hiểu Vân bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn anh, sẵng giọng: "Anh về mà cũng không lên tiếng."
Ngụy Kiến Vĩ có hơi vô tội, anh không phải là lên tiếng mới bị cô nói sao?
Anh xắn tay áo lên, định cùng nhặt rau với cô, Hà Hiểu Vân ra hiệu bên cạnh: "Anh nhổ lông heo đi."
Trưa nay định nấu thịt đông pha* nên mua thịt heo có da.
"Tiểu Hàng không ở nhà sao?" Ngụy Kiến Vĩ kiếm cái nhíp.
"Nó đi thư viện với bạn học rồi."
"Mấy đứa bạn học nào?"
Hà Hiểu Vân nghe vậy thì cười rộ lên: "Yên tâm đi, em thấy bọn nó đều rất ngoan."
Năm ngoái lúc mừng năm mới Ngụy Viễn Hàng với mấy đứa bạn cùng lớp thả pháo trên đường, dọa một nữ sinh đi ngang qua, thế là nhà người ta tới mắc vốn.
Ngụy Viễn Hàng và ba bốn đứa bạn đều bị Ngụy Kiến Vĩ tóm lại, phạt chạy mười vòng, mùa đông mà một đám mệt đến ướt đẫm mồ hôi, đi đường cũng run rẩy.
Người lớn trong nhà mấy đứa nó biết chẳng những không có ý kiến mà còn tới nhà cảm ơn, nói sau này còn có chuyện như vậy thì còn phải làm phiền Ngụy Kiến Vĩ dạy dỗ.
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Mấy năm nay quân hàm của Ngụy Kiến Vĩ tăng lên, vốn là vẻ ngoài lạnh lùng nghiêm túc giờ lại càng uy nghiêm hơn, mấy đứa nhỏ nhìn thấy anh đều sợ như chim cút.
Ai có thể nghĩ tới khi ở nhà anh sẽ xắn tay áo nhổ lông heo đâu?
Hà Hiểu Vân nhìn bộ dạng chăm chú của anh, cười.
Ngụy Kiến Vĩ ngẩng đầu nhìn cô, cô nói giỡn: "Nếu trong bộ đội tố chức cuộc thi nhổ lông heo thì anh chắc chắn sẽ có giải."
Mấy năm nay, trong nhà chuyện giết gà, mổ cá, nhổ lông heo đều là anh làm.
Ngụy Kiến Vĩ phối hợp nói: "Là sư phụ dạy giỏi."
Hà Hiểu Vân cười không thôi.
Khách một lát nữa tới có nhà em trai Hà Hiểu Quân của cô, còn có bạn học kiêm đồng nghiệp của cô.
Mấy năm trước sau khi tốt nghiệp đại học cô ở lại trường làm trợ giảng, đồng thời tiếp tục đào tạo lên cao.
Bạn học trong lớp đều có tiền đồ của mình, trong bốn nữ sinh, Ngô Tĩnh giống cô đều ở lại trường, Liễu Dương Dương vào cơ quan đơn vị, chỉ có Lý Linh Linh là về quê.
Ngô Tĩnh và chồng cô đi một vòng, cuối cùng lại đến với nhau. Người đàn ông đó vì cô vào thành phố, mở quán nhỏ làm lên, bây giờ kinh doanh đã rất lớn, hai người còn có một đứa con trai năm tuổi.
Bởi vì là bạn học kiêm đồng nghiệp nên mấy năm nay quan hệ giữa Hà Hiểu Vân và Ngô Tĩnh ngày càng thân thiết, theo đó người nhà hai bên cũng qua lại gần gũi, tụ họp thăm hỏi lẫn nhau là chuyện thường xuyên.
Em trai cô Hà Hiểu Quân học ở học viện điện ảnh, bây giờ đang làm nhiếp ảnh gia ở một studio nào đó, đang cố gắng hướng tới giấc mộng đạo diễn của mình.
Nó cũng đã kết hôn, thú vị là đối tượng lại chính là Liễu Dương Dương, lại còn là Hà Hiểu Quân đi trường học tìm Hà Hiểu Vân mới quen biết.
Liễu Dương Dương lúc trước còn muốn giới thiệu Hà Hiểu Vân với anh mình, không nghĩ tới mình lại thành em dâu của Hà Hiểu Vân. Lúc hai người nắm tay nhau xuất hiện trước mặt Hà Hiểu Vân thật sự làm cô vừa mừng vừa sợ.
Một lát bọn họ cũng dẫn con gái tới ăn cơm.
Hà Hiểu Vân lại thất thần, cô nghĩ, trong quyển sách kia cũng không viết nhiều người sinh động như vậy, nhiều chuyện thú vị như vậy.
"Ai nha!"
Cô đang ngây ngốc thì con cá trắm trong thùng nước bên cạnh bỗng nhiên vùng vẫy, bắn cô một người nước.
Thời tiết nóng, quần áo mặc mỏng, bị ướt tuy không lạnh nhưng dính ở trên người cũng không thoải mái, cô đành đi vào phòng đổi.
Vừa mới đổi xong, quay người lại lại va vào lòng Ngụy Kiến Vĩ.
Cửa không khóa, không biết anh vào khi nào.
Hà Hiểu Vân đẩy anh: "Anh làm gì vậy?"
Cùng chăn cùng gối nhiều năm nhưng cô vẫn hơi ngượng ngùng như thuở thiếu nữ, vừa nghĩ tới bộ dáng thay quần áo bị anh thấy thì liền cảm thấy không tự nhiên.
"Mau trói ánh mắt anh lại." Cô nói.
Anh lại cười hỏi: "Tối nay trói sao?"
Hà Hiểu Vân nhất thời cũng chưa phản ứng lại anh nói có ý gì, chờ ngỡ ra mới xấu hổ nóng cả mặt, giơ tay đánh đánh anh: "Ban ngày ban mặt, đồng chí Ngụy Kiến Vĩ, tư tưởng của anh vô cùng nguy hiểm, thực không lành mạnh!"
Ngụy Kiến Vĩ cười khẽ, ôm lấy eo cô, cúi đầu chạm trán mình vào trán cô: "Người em không khỏe sao?"
Bản dịch phi lợi nhuận bởi A Huyền được đăng duy nhất trên WP
Chỉ một lát đã thấy cô ngây người hai lần.
Hà Hiểu Vân lắc đầu, dựa vào người anh, thỏ thẻ: "Nháy mắt mà Tiểu Hàng đã lớn vậy rồi."
Nháy mắt mà đã nhiều năm như vậy trôi qua.
Ngụy Kiến Vĩ vỗ nhẹ lên lưng cô: "Có phải nó chọc giận em không?"
Ngụ ý, chờ con trai về sẽ dạy dỗ nó.
"Không đâu." Hà Hiểu Vân cười rộ lên, "Chỉ là đột nhiên có chút cảm khái."
Cô bỗng nhiên có thôi thúc muốn hỏi anh: "Anh nói xem, cuộc sống của chúng ta có khi nào không phải là thật mà giống như một bộ phim hoặc là một quyển sách, bị an bài xong tình tiết không?"
Suy nghĩ phi logic như vậy nhưng Ngụy Kiến Vĩ lại nghiêm túc suy tư một phen rồi mới lắc đầu nói: "Anh không thể tưởng tượng ra được. Nhưng nếu là một quyển sách thì trong đó có viết cái này không?"
Anh dựa vào gần hơn, nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Hà Hiểu Vân ngớ ra, sau đó lắc đầu cười nói: "Không có, trong sách không viết."
"Vậy sách đó là giả." Ngụy Kiến Vĩ khẳng định.
Giọng điệu của anh như đang ghét bỏ cuốn sách đó không viết hai người thân mật như vậy vậy.
Hà Hiểu Vân thấy anh hiếm khi trẻ con như vậy thì bật cười.
Hai người ôm nhau một lát, anh nói: "Phải đi ra ngoài chưa? Khách sắp tới rồi."
Đúng vậy, khách sắp tới rồi.
Không cần thiết phải suy nghĩ cái gì là thật hay giả nữa.
Lúc này đây cô có hết thảy, người thân, người yêu, bạn bè, đều chân thật lại tốt đẹp như vậy.
Cô có được bọn họ, hơn nữa sẽ luôn có được, điều này đã đủ.
Hà Hiểu Vân nắm tay Ngụy Kiến Vĩ ra khỏi phòng, chuẩn bị để đón khách tới.
Gió nhẹ thổi vào phòng, rèm cửa sổ màu trắng bay lên, lại từ từ hạ xuống.
Toàn văn hoàn.