Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

Chương 6



Ta lộ ra vẻ cảm động: "Phu quân, thiếp hiểu, nhưng Ngọc nhi vất vả lắm mới được trở về, thiếp vừa mới bước chân vào cửa, thiếp muốn để con bé biết rõ mọi việc lớn nhỏ trong phủ, để con bé hiểu rằng nơi này mãi mãi là nhà của nó."

"Hơn nữa," ta mỉm cười nói: "Tuy thiếp không phải là tài nữ nổi danh thiên hạ, nhưng cũng từng quán xuyến việc nhà. Ngọc nhi tuy thông minh lanh lợi, nhưng trước đây con bé sống tha hương, ít có cơ hội học hỏi việc quản gia. Nhà chúng ta cũng không nhiều người, việc lớn cũng chẳng có mấy, chi bằng để Ngọc nhi cùng tham gia quán xuyến?"

Lời ta nói tuy có chút ẩn ý, nhưng Lâm Như Hải là người thông minh, nên hắn nhanh chóng hiểu được ý ta.

Ta thật lòng muốn yêu thương và chấp nhận Đại Ngọc.

Ta muốn dạy Đại Ngọc cách quản lý gia đình.

Đại Ngọc tuy thông minh, nhưng trước mặt Giả Liễn và Vương Hi Phượng, con bé chỉ giống như một đứa trẻ được bao bọc, có thể thấy được phần nào tình cảnh của con bé ở Giả phủ.

Tuy được yêu chiều, nhưng chưa chắc con bé đã được dạy dỗ những kiến thức cần thiết để trưởng thành.

Lâm Như Hải vốn là người ít khi biểu lộ cảm xúc, vậy mà lúc này đây lại để lộ ra vài phần chân tình trước mặt ta.

Ta thấy hắn dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rồi nhìn ta với ánh mắt trong trẻo, dịu dàng hơn, thậm chí còn có chút tán thưởng: "Phu nhân suy nghĩ thật chu toàn, vậy thì cứ làm theo ý nàng."

Trong lòng ta vui mừng khôn xiết, vội vàng khom người thi lễ: "Đa tạ phu quân, chàng cứ đi tiếp khách đi ạ."

Để ta được gần gũi với con gái yêu quý của mình nào.



Ta sai người đi mời con gái đến.

Tiểu Đại Ngọc đến đây, rõ ràng vẫn còn mang chút dè dặt và bối rối.

Ta chỉ liếc mắt đã thấy đôi mắt con bé đỏ hoe, lòng quặn thắt lại, kiếp trước xem Mei Nagano rơi lệ, e rằng cũng chỉ có cảm giác này.

Tuy vành mắt, chóp mũi đều đỏ ửng, tiểu cô nương vẫn vô cùng lễ phép hành lễ với ta: "M…ẹ…"

Cô bé khẽ ngẩng đôi mắt long lanh, trong trẻo lên nhìn ta, dò xét sắc mặt.

Ta kìm nén sự xúc động trong lòng, vẫy tay với nàng: "Con ngoan, lại đây nào."

Tiểu Đại Ngọc ngoan ngoãn tiến đến, lại còn mang theo quà cho ta nữa, là giày thêu và túi thơm đựng khăn tay do chính tay nàng làm.

Cô bé ngoan ngoãn mềm mại hỏi ta: "Con không biết mẹ thích gì, đã hỏi thăm tỷ tỷ Anh Đào và tỷ tỷ Lê Chi, chỉ làm được vài món này, không biết có món nào mẹ ưng ý không ạ?"

Ưng ý, ưng ý, tất nhiên là ưng ý rồi!

Lòng ta như muốn tan chảy, nhưng lúc này điều quan trọng nhất vẫn là phải xoa dịu tâm trạng bất an, căng thẳng của cô bé đã.



Ta mỉm cười nói: "Chắc hẳn hai nàng ấy nói với con rằng ta suốt ngày chạy nhảy, tốn giày lắm phải không? Còn có tật xấu là một ngày phải dùng đến mười mấy cái khăn tay nữa, đúng không nào?"

Con gái khẽ đỏ mặt, không nỡ nói ra câu trả lời thiếu lễ độ như vậy.

Nhưng ta lại chẳng hề câu nệ, nói: "Các nàng ấy nói đúng đấy, ta là người không thể ngồi yên một chỗ. Vừa hay, con có thấy cả sân đầy quà này không? Ta gọi con đến để làm phụ tá cho ta, được không?"

Đại Ngọc buột miệng: "Hóa ra ngày đầu tiên đã muốn sai bảo con rồi ạ?"

Vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn liền trắng bệch, cô bé lấy khăn tay che miệng, nước mắt lưng tròng.

Nhưng ta lại thấy chẳng sao cả, liếc xéo con bé, nói: "Chứ sao nữa? Trong phủ chỉ có ba người, cha con lo việc ngoài kia, việc trong nhà chẳng phải là của con với ta sao? Con đừng hòng trốn việc, ta chắc chắn còn lười hơn con đấy."

Cô bé ngây người nhìn ta, một lúc lâu sau mới chớp chớp mắt, nước mắt đọng trên hàng mi,  lặng lẽ lấy khăn tay lau đi.

Ngày tháng sau khi thành thân thật là thoải mái.

Người trong phủ ít, quả thực còn thoải mái hơn cả khi còn ở Thẩm gia.

Ta không có ông bà mẫu hay trưởng bối nào ở trên, ngày đầu tiên đã ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao.

Sau khi tỉnh dậy, nghe Hứa nhũ mẫu nói tiểu Đại Ngọc đã sai người đến thăm ba lần, chắc là muốn chọn thời điểm thích hợp, không đến muộn để ta không vui, cũng không đến sớm để không khiến ta trông lười biếng.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv