Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

Chương 20



Vương Hi Phượng gần như không do dự: "Tước vị hầu phủ sớm đã không còn liên quan đến chúng ta, tiền đồ gia sản cũng phải sống mới có thể tạo dựng, cô nãi nãi, xin người cứu ta!"

Ta gật đầu: "Ngươi có thể nghĩ như vậy thì tốt. Vậy những chuyện ta nói tiếp theo đây, dù có phải cắt thịt khoét tim ngươi cũng phải làm theo."

"Xin vâng theo lời cô nãi nãi." Vương Hi Phượng lập tức đáp.

"Tốt, bước đầu tiên chính là, các ngươi phải đem Đại Quan Viên quyên góp ra ngoài."

Cái gì?

Dù Vương Hi Phượng đã chuẩn bị sẵn sàng từ bỏ tất cả, cũng không ngờ ta lại thẳng tay nhắm vào Đại Quan Viên.

Lâm Như Hải đương nhiên phải tiếp tục gây sức ép.

Sau vài lần bị đối xử lúc nóng lúc lạnh, Giả Chính cuối cùng cũng chịu hết nổi, bèn bày tiệc mời Lâm Như Hải, muốn giảng hòa.

Trong lòng hắn không hiểu vì sao Lâm Như Hải lại đối xử với mình như vậy, nhưng cũng chỉ đành cắn răng nhẫn nhịn, cố gắng vỗ về.

Lâm Như Hải thấy hắn còn biết cúi đầu, không phải kẻ cố chấp giữ lấy thanh cao, cũng có chút an ủi: "May mà không phải hạng người cố chấp, cứng nhắc như khúc gỗ."



Bữa tiệc hôm đó được tổ chức bên ngoài, chính là tửu lâu của ta.

Xung quanh không có ai, ngoài hai người họ ra thì chỉ có ta biết đêm đó họ đã nói những gì.

Hôm đó sau khi Giả Chính trở về, ngày hôm sau không lên triều, mãi đến ngày thứ ba mới ăn mặc chỉnh tề đi.

Vừa lên triều, Giả Chính liền dâng tấu chương lên hoàng thượng, tâu rằng Đại Quan Viên trong phủ đã xây dựng xong, cung kính chờ đợi Nguyên phi về thăm nhà, đồng thời bày tỏ, sau khi Nguyên phi về thăm nhà, sẽ lấy danh nghĩa hoàng cung mà quyên góp Đại Quan Viên, cho dân chúng vui chơi thưởng ngoạn.

Giả Chính dù sao cũng là người có học, văn chương quả nhiên có một phong cách riêng.

Hắn khẩn thiết đọc một bài phú, ca ngợi hoàng đế nhân từ, ca ngợi thời đại thái bình thịnh trị: "Thánh thượng khai ân cho Nguyên phi về thăm nhà, đây không chỉ là vinh dự của Giả gia, mà còn là ân điển của hoàng thượng. Thần vô cùng cảm kích, mong muốn muôn dân đều biết đến sự nhân từ của thánh thượng."

Hoàng đế nghĩ thế nào ta không biết, nhưng Lâm Như Hải nói hoàng đế đã phê chuẩn tấu chương, thậm chí còn khen Giả Chính một câu "Cùng vui với dân".

Giả Chính cũng dần dần tỉnh ngộ trong lời nói của hoàng đế - nếu hoàng đế không có bất mãn với Giả gia, sao có thể dễ dàng đồng ý để họ quyên góp một công trình tốn kém như vậy.

Là ân huệ hay trừng phạt, rõ ràng như ban ngày.

Từ đó, Giả Chính không còn dám nghi ngờ lời Lâm Như Hải, vội vàng làm theo.



Ban đầu hắn còn lo lắng sẽ gặp trở ngại từ nội bộ Giả gia, nào ngờ cả nhà trên dưới đều đồng ý.

Cái gai trong mắt Giả Chính là Bảo Ngọc lại chủ động xin đi: "Con đối với việc khoa cử thực sự không có chút kiến thức nào, trước đây chỉ biết ham mê hưởng lạc, sống buông thả ngu dốt. Sau này con nguyện chỉ làm một thường dân, ở lại trông coi vườn."

Giả Chính vừa mừng vừa thấy mệt mỏi - đứa con trai này đúng là vô phương cứu chữa.

Tuy rằng trước đây hắn còn lo lắng phải làm sao để thuyết phục con trai từ bỏ khoa cử, nhưng đến lúc này thấy Giả Bảo Ngọc từ bỏ còn nhanh hơn cả hắn, cũng có chút nghẹn khuất.

Giả Bảo Ngọc thì vui mừng khôn xiết, hôm đó liền tìm đến Lâm Đại Ngọc cảm ơn: "Cha quả nhiên đồng ý rồi! Vẫn là Lâm muội muội tốt với ta, biết ta không thích khoa cử, bèn giúp ta một lần này cho xong chuyện, để cha không còn mắng ta, mẹ cũng không ép buộc ta được nữa."

Lâm Đại Ngọc nhìn Giả Bảo Ngọc, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen.

Nhưng dù sao thì mục đích cũng đã đạt được.

Sau khi Giả Bảo Ngọc từ bỏ khoa cử, Giả Chính đương nhiên cũng để cho Giả Hoàn từ bỏ luôn.

Nhưng Giả Hoàn không biết nội tình, chỉ cảm thấy Giả Bảo Ngọc không nên thân, khiến cho hắn cũng phải chịu chung số phận, từ nay về sau không được thi cử nữa, bèn đem lòng hận Giả Bảo Ngọc, còn hơn trước gấp mười lần.

Bên cạnh lão phu nhân cũng có người đến khuyên, chỉ nói là Bảo Ngọc không thích đọc sách, cũng không thể để Giả Hoàn, một đứa con thứ, vượt lên trên Bảo Ngọc, chi bằng cả hai đều đừng học nữa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv