Hắn vừa xông lên, Anh Đào lập tức chắn trước mặt Đại Ngọc.
Cũng không thấy Anh Đào ngăn cản thế nào, Bảo Ngọc lại không thể tiến thêm một bước.
Ta nổi trận lôi đình, nhìn Vương Hi Phượng cùng những người khác, quát: "Ta không ngờ Giả gia lại tiếp đãi khách như vậy! Một lời không hợp liền xông lên đánh người sao?! Giữa kinh thành, dưới chân thiên tử, lại có kẻ dám giam giữ người nhà đại thần triều đình, còn muốn ra tay đánh người, thật là to gan!"
Bảo Ngọc sững sờ, lắp bắp nói: "Ta... không phải, ta, ta không có, ta không có ý muốn đánh Lâm muội muội..."
Nhưng Vương Hi Phượng đã nhanh chóng hiểu ý ta, lập tức chắn trước mặt Bảo Ngọc, lo lắng nói: "Ôi chao Bảo nhị gia của ta ơi! Cậu giận dỗi đánh chúng ta thì cũng thôi, sao lại đánh cả Lâm muội muội!"
Bảo Ngọc sốt ruột, quên cả khóc, vội vàng muốn giải thích.
Nhưng ánh mắt Đại Ngọc nhìn hắn, chỉ còn lại sự thất vọng.
Mượn cớ Bảo Ngọc nổi cơn điên, hành động lỗ mãng, ta bèn đưa Đại Ngọc rời khỏi đó.
Lâm Như Hải bên kia nhận được tin, vội vàng kết thúc câu chuyện với Giả Chính cùng những người khác, rồi đến hội hợp với mẹ con ta.
Trên đường về, ba người chúng ta cùng ngồi chung một cỗ xe ngựa.
Sắc mặt hai người bọn họ đều có chút không tốt.
Đợi đến khi về tới nhà, Lâm Như Hải liền gọi Đại Ngọc vào thư phòng.
“Hôm nay ta có gặp Giả Chính cùng với mấy người khác, trong lời nói có ý nhắc nhở bọn họ cần phải cẩn trọng, thế nhưng Giả Chính chẳng hề để tâm, chỉ nói mong ta nể mặt, đến tham quan cái vườn mới xây của bọn họ. Trong lời nói, không giấu nổi vẻ đắc ý.”
Lâm Như Hải vừa kể lại chuyện hôm nay, Đại Ngọc lập tức hiểu ra vấn đề.
Nàng từng sống ở Giả phủ một hai năm, đối với sự xa hoa và tình hình tài chính của Giả gia có thể nói là biết rõ trong lòng bàn tay.
Không phải khen nàng, mà là Giả gia này quá ư vô phép tắc, việc thưởng bạc, chia phần tiền tiêu vặt đều công khai rõ ràng, nhưng lại chẳng thấy mấy khoản thu vào.
Đại Ngọc khẽ chau mày, "Cho dù có lấy hết tài sản riêng của ngoại tổ phụ ra, e rằng cũng không xây nổi cái vườn này."
Ý ngoài lời, chính là Giả gia nhất định đã lấy cớ Nguyên Xuân được phong Phi mà đi quyên góp tiền bạc bên ngoài rồi.
Trao đổi lợi ích, ai bằng lòng cho thì cũng được, còn nếu như không bằng lòng...
Đây chính là tội ác tày trời của Giả gia!
Lâm Như Hải vừa nói ra lời này, sắc mặt Đại Ngọc chấn động mạnh, nàng lẩm bẩm: "Vậy lão phu nhân và Bảo Ngọc bọn họ..."
Lâm Như Hải lắc đầu,: "Cả Giả gia trên dưới đều hồ đồ, chỉ có mỗi Giả Chính, bên ngoài trông có vẻ thanh cao, nhưng kỳ thực là do hắn ta làm quan không được như ý, không biết đến những mánh khóe thủ đoạn đó, cho nên mới chỉ còn cách cố gắng giữ lấy tiếng tăm thanh liêm mà thôi."
Nói đến việc này, Lâm Như Hải cũng thở dài.
Trước kia, trong thế hệ của Bảo Ngọc còn có Giả Châu, từ nhỏ đã thông minh, tài học hơn người, tuổi còn trẻ đã thi đỗ cử nhân, cưới Lý Hoàn, được quan Tế tửu Quốc Tử Giám Lý gia coi trọng, đáng lẽ là người chủ gia đình đời sau của Giả gia.
Chỉ tiếc là số phận không tốt, yểu mệnh qua đời từ sớm.
Bây giờ thì Giả Liễm, Giả Hoàn, Giả Bảo Ngọc, chẳng có ai nên thân.
Giả Liễm về việc buôn bán thì còn coi như có chút tài cán, nhưng về khoa cử thì hoàn toàn không có hy vọng.
Đại Ngọc vốn là người nhạy cảm, hay lo nghĩ, nghe cha nàng nói một hồi, giữa chân mày đều là nỗi sầu lo và tuyệt vọng.
Đại Quan Viên đã xây xong, cho dù bây giờ vẫn chưa gọi là Đại Quan Viên, nhưng một cái vườn lớn như vậy, xa hoa như vậy dựng sừng sững ở đó, tội chứng của Giả gia đã rành rành.
Ta thấy bọn họ nói xong, mới chậm rãi mở miệng: "Cũng chưa chắc đã không có chuyển biến nào."
Lâm Như Hải quay sang nhìn ta, trong mắt Đại Ngọc cũng ánh lên một tia hy vọng, nàng hỏi: "Mẹ, người có cách nào giúp ngoại tổ gia vượt qua cơn khốn khó này không?"
Ta suy nghĩ một lát rồi đáp: "Giả gia giờ đã đến nước này, nói là hoàn toàn thoát khỏi cảnh khốn cùng e là không thể, nhưng nếu chỉ mong giữ được tính mạng người nhà, thì may ra còn có cách."