Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

Chương 15



Ngay lập tức, Lâm Như Hải cùng ta dẫn người đến phủ Vinh Quốc.

Đến nơi, chúng ta vẫn phải ngồi kiệu bốn người qua ba lớp cửa, nhưng Giả gia rất nể mặt,

Giả Chính cùng những người khác đã ra tận cửa nghênh đón.

Lâm Như Hải đỡ ta xuống kiệu, mọi người Giả gia đều có sắc mặt khác nhau.

Chỉ có Vương Hi Phượng, mấy năm nay hợp tác làm ăn với ta nhiều, lúc này gặp ta thì cười tươi rói, đến năm dặm ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng cười của nàng ta.

Ta vịn tay Vương Hi Phượng, mỉm cười nhìn quanh, ngay cả mấy cậu con trai phủ Ninh Quốc cũng đến, chỉ có Giả mẫu, Bảo Ngọc, Đại Ngọc và mấy vị cô nương là chưa thấy.

Giả mẫu và các cô nương thì không nói làm gì, phải giữ chút tôn quý.

Nhưng Bảo Ngọc giờ cũng đã mười mấy tuổi rồi, ngay cả Giả Lan cũng đứng bên cạnh, vậy mà hắn lại trốn trong nhà trong không chịu ra.

Giả mẫu quả nhiên cưng chiều Bảo Ngọc hết mực.

Vương Hi Phượng hiểu ý ta, khẽ chạm vào tay ta, nói: "Cô nương đừng lo lắng, người của ta đang trông chừng, sẽ không để Lâm muội muội khó xử đâu."



Lâm Như Hải tự đi cùng với các bậc nam nhi Giả gia, Vương Hi Phượng cùng những người khác dẫn ta vào nội viện bái kiến Giả mẫu.

Còn chưa vào cửa, đã nghe thấy bên trong ồn ào một mảng.

Ta vừa bước vào cửa đã thấy một thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng vừa khóc vừa gào cái gì mà "Con chỉ cần ở cùng Lâm muội muội, muội ấy ở đâu con ở đó", còn lại là một đám các cô các bà đang dỗ dành hắn.

Giả mẫu đau lòng khôn xiết: "Lũ vô dụng này! Còn không mau ngăn Bảo Ngọc lại, sao có thể để nó thực sự đập miếng ngọc đó chứ?!"

Vương phu nhân ở bên cạnh nén giận khuyên nhủ: "Lâm muội muội của con giờ đã có nhà riêng, sao có thể giống lần trước mà ở nhà chúng ta được!"

Vừa nói xong, đã bị Giả mẫu phản bác: "Sao lại không ở được? Mẹ kế nào bằng ngoại tổ mẫu? Con đừng nói mấy lời hồ đồ đó nữa!"

Vô số cô nương, người thì ngây thơ, người thì dịu dàng xinh đẹp, đang kéo Bảo Ngọc, cùng nhau khóc thành một đoàn.

Bảo Ngọc nắm lấy vòng cổ, dường như muốn tháo ra ném xuống.

Đại Ngọc được Anh Đào, Tuyết Nhạn cùng những người khác bảo vệ, núp bên cạnh Giả mẫu, đôi mắt đã khóc sưng húp như quả đào.

Bên cạnh nàng còn có một cô nương đoan trang xinh đẹp, khí chất so với Đại Ngọc cũng không hề kém cạnh, cũng đang nhìn cả căn phòng đầy người với vẻ mặt vừa xấu hổ vừa bất lực.

Ta đứng ở cửa, nghe thấy Vương Hi Phượng thở dài một tiếng, sau đó mới thu xếp lại cảm xúc, cười lớn tiếng bước vào: "Ôi chao tổ tông của ta ơi! Ta và phu nhân Lâm gia từ xa đã nghe thấy chỗ lão phu nhân náo nhiệt phi thường, còn tưởng là đang nghênh đón chúng ta, ai ngờ lại đang náo loạn!"



Vừa nói, nàng vừa đi đến trước mặt Bảo Ngọc: "Để ta xem nào, là ai lại chọc giận Bảo Ngọc của chúng ta rồi?"

Bảo Ngọc mắt đỏ hoe, xem ra cũng đã khóc một trận: "Nhị tẩu tẩu người nói xem, trước đây con và Lâm muội muội có phải là thân thiết nhất không? Bây giờ bọn họ lại muốn chia cắt con và Lâm muội muội, không cho Lâm muội muội ở nhà, cũng không cho con đến Lâm gia cùng Lâm muội muội!"

Vương Hi Phượng vội vàng khuyên nhủ: "Ai nói là không cho Lâm muội muội ở nhà chúng ta? Là vì cha mẹ Lâm muội muội đều còn sống, có nhà riêng của mình."

Vừa nói, nàng vừa vội vàng giới thiệu mọi người.

Ta tặng lão phu nhân một bức tượng Phật bằng bạch ngọc, lại tặng cho các cô nương Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân mỗi người một chuỗi hạt châu Đông Hải.

Lão phu nhân nhìn thấy ta, cũng không khỏi khóc thương con gái mình một hồi.

Trong lòng ta mỉm cười, lão phu nhân này thật sự là quen được người trong phủ cung phụng chiều chuộng, giờ càng già càng trẻ con, chẳng hiểu chút lễ nghĩa nào cả.

Dù xét theo Thẩm gia hay Lâm gia, bà ta trước mặt ta mà than thở về việc Giả Mẫn mất sớm, quả thật là không được đẹp mặt cho lắm.

Nhưng ta cũng không bất ngờ trước cách hành xử của Giả mẫu, cầm khăn tay giả vờ lau vài giọt nước mắt, Vương Hi Phượng quả nhiên đến cứu nguy.

Sau một hồi hỗn loạn, cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv