Đất Giang Nam vốn coi trọng cả văn chương lẫn buôn bán, người ở đây tính tình phóng khoáng, thực tế lại có học thức, Đại Ngọc tham gia không ít hội thơ, cũng được gặp gỡ nhiều người tài hoa.
Bộ truyện kia là ta đưa cho nàng, kể về một công tử bột sau khi phá tan gia sản đã biết hối cải, làm lại cuộc đời.
Cả tập thơ tao nhã lẫn truyện "thị phi" đều đã chuẩn bị sẵn sàng, còn Giả Bảo Ngọc có hiểu được tâm ý của Đại Ngọc hay không thì lại là chuyện khác.
Thời gian thấm thoắt trôi qua, dưới sự điều dưỡng của ta, sức khỏe hai cha con Lâm Như Hải cũng ngày càng tốt hơn.
Tuy Đại Ngọc thường xuyên cằn nhằn việc ta sáng sớm lôi nàng dậy tập Bát Đoạn Cẩm, Ngũ Cầm Hí, nhưng miệng thì nói vậy, thân thể vẫn rất thành thật tập luyện theo ta.
Thẩm gia gia tộc đông đúc, con cháu cũng nhiều, ba ngày hai bữa lại tổ chức đủ loại hoạt động vui chơi, du ngoạn, nào là đạp thanh, leo núi, lễ Phật...
Lâm Như Hải cũng cho mở trường học đàng hoàng ở từ đường Lâm gia, có cả lớp học dành cho nam và nữ.
Ban đầu, Đại Ngọc không mấy hứng thú với việc đến trường.
Nói cho cùng, nàng và Giả Bảo Ngọc vẫn có những điểm tương đồng, chẳng ưa gì văn bát cổ khoa cử, chỉ thích những bài viết nhàn nhã, hoặc văn chương bình dị mà uyên bác.
Ta không ngăn cản nàng xem những sách này, thỉnh thoảng còn đưa cho nàng vài quyển truyện để giải trí.
Nhưng ta vẫn khuyến khích Đại Ngọc đến trường: "Con có thiên tư tốt như vậy, nếu chỉ biết đọc sách, làm thơ theo sở thích của mình, e rằng tầm nhìn sẽ có phần hạn hẹp. Tuy con là phận nữ nhi khuê các, không thể giống như nam nhi thi cử, làm quan, nhưng nếu biết thêm nhiều việc bên ngoài, tâm hồn và kiến thức của con ắt sẽ rộng mở hơn."
Lời nói và việc làm của ta dần dần có tác dụng, Đại Ngọc cũng không còn phản kháng như trước, nàng dựa vào chiếc ghế tựa ta làm, nghiêng đầu hỏi ta: "Mẹ, những quyển truyện người viết, chẳng lẽ cũng là học được ở trường sao?"
Ta nhớ đến đủ loại tiểu thuyết mình đã đọc hồi còn đi học, thản nhiên gật đầu: "Phải đấy."
Thế là Đại Ngọc ngoan ngoãn đến trường, nàng vốn thông minh lanh lợi, nhưng trên lớp học lại không hề khoe khoang tài năng, chỉ lặng lẽ quan sát mọi việc.
Đợi đến khi tan học, nàng mới mang những bài văn, bài thơ mình làm ra cho ta và Lâm Như Hải xem.
Thỉnh thoảng, ta cũng ra đề bài nghị luận cho nàng, khụ, không phải vì hồi đi học ta bị hành hạ bởi những bài văn nghị luận đâu, mà là bởi vì thể loại này dễ khơi gợi suy nghĩ và thảo luận hơn.
Nàng vốn nhạy cảm, có những việc nhìn từ góc độ khác nhau sẽ có những cảm nhận khác nhau.
Dần dần, Đại Ngọc không còn cố chấp, bảo thủ như trước nữa, nàng cũng kết giao được với một vài người bạn ở trường.
Danh tiếng của Lâm Như Hải quả nhiên rất hữu dụng, trường học Lâm gia mở chưa được ba năm đã có một nhóm học trò thi đỗ tú tài.
Ngoài ra, mấy học trò được Lâm Như Hải đích thân chỉ dạy cũng thi đỗ tiến sĩ.
Nữ học Lâm gia nhờ có sự ảnh hưởng âm thầm của ta mà dần dần nổi tiếng khắp vùng.
Khắp Giang Nam, nhà nào có chút danh tiếng đều muốn gửi con gái đến trường học Lâm gia.
Giả mẫu có câu nói rất đúng: "Nữ nhi gả đi rồi thì chẳng còn mấy ngày vui vẻ, nhân lúc còn ở nhà thì cứ tự tại, thoải mái."
Vì vậy, trường học không chỉ dạy các nàng đọc chữ, viết chữ, nghiên cứu suy nghĩ, mà còn dạy các nàng quản lý cửa hàng, tính toán sổ sách, phân biệt hàng hóa, tổ chức yến tiệc.
Những cô nương tốt nghiệp từ trường học Lâm gia đều là người có kiến thức rộng rãi, vừa khéo léo việc nhà, vừa đối đáp được việc ngoài.
Danh tiếng của Lâm gia ngày càng vang xa, lại thêm việc Lâm Như Hải làm tuần diêm ngự sử rất tốt, khiến Hoàng thượng Long nhan hoan hỉ, hạ chỉ cho Lâm Như Hải về kinh thăng chức quan nhất phẩm, ban thưởng nhà cửa, ruộng vườn.
Tin tức này tuy không nằm ngoài dự đoán, nhưng quả thực khiến ta có chút lo lắng - trở về kinh thành, sau này sẽ gần với Vinh phủ, Ninh phủ.
Lâm Như Hải hiển nhiên cũng có cùng suy nghĩ với ta.