Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

Chương 11



Dường như muốn ngụ ý rằng dù ta không nhận làm nghĩa nữ của Giả mẫu, nhưng có thể coi nàng ta như cháu dâu thân thiết.

Ta cũng không cố ý xa cách, thậm chí còn cùng nàng làm vài vụ buôn bán — dù sao của hồi môn của ta nhiều cửa hàng, có tiền mà không kiếm thì thật không phải lẽ.

Càng gần đến ngày Giả Liễn và Vương Hy Phượng khởi hành, hai phu thê này càng thêm bồn chồn.

Hôm nay, Hứa nhũ mẫu đến truyền lời: "Nha hoàn ở viện khách nói Liễn thiếu gia Liễn phu nhân cãi nhau."

Tiểu nha hoàn là người do Hứa nhũ mẫu sắp xếp ở viện khách, thành thật trả lời.

"Hai người họ thường ngày rất chú ý, chúng nô tỳ cũng không dò hỏi được gì, nhưng tối hôm qua họ cãi nhau một trận lớn! Chúng nô tỳ ở trong sân đều có thể nghe thấy."

Nha hoàn nhỏ nói: "Trước tiên là Liễn phu nhân nổi giận, nói nàng khuyên cũng đã khuyên, dỗ cũng đã dỗ, cô nương nhà chúng ta cứ không đồng ý, nói nàng làm sao có thể bắt cô nương nhà chúng ta đi! Sau đó lại chê Liễn thiếu gia, nói 'Giả gia các người là cái nơi tốt đẹp gì? Những năm này ăn của ta bao nhiêu, bây giờ thấy của hồi môn của ta không đủ dùng, lại đánh chủ ý vào Lâm gia à?'."

Nha hoàn nhỏ nói Vương Hy Phượng thật sự tức giận, xả một tràng đối với Giả Liễn: "Còn Bảo Ngọc nữa, chỉ có lão phu nhân mới coi nó như bảo vật. Ta không ra ngoài thì không biết, giờ nhìn lại, con cháu nhà họ Lâm, mấy người trẻ tuổi nhà họ Thẩm, ai mà không giỏi hơn Bảo Ngọc gấp mấy lần?"

 

Sau đó, Vương Hi Phượng liền khóc lóc nói: "Ta hết cách rồi, ta theo tên khốn khiếp chàng, làm trâu làm ngựa cho nhà chàng, ngay cả dì ruột cũng chưa từng nói giúp ta một lời. Nhưng Đại Ngọc thì khác, trước kia cô gia Lâm gia hết mực che chở nó, chuyển hết của cải sang phủ Giả gia, chuyện đó cũng cho qua đi, nay mẹ kế của nó, cô nãi nãi Thẩm gia cũng là người tốt, coi nó như ngọc ngà châu báu!"

Hai người lời qua tiếng lại một hồi, Giả Liễn nói gì cũng mặc, dù có đem cả lão phu nhân ra, Vương Hi Phượng cũng nhất quyết không chịu đi khuyên Lâm Đại Ngọc nữa.

 

Ta rất hài lòng với kết quả này, thưởng cho tiểu nha đầu một ít tiền, rồi sai Hứa nhũ mẫu đi mời Vương Hi Phượng đến.

Vương Hi Phượng đến ngay.



Lúc đến, nàng có vẻ ngượng ngùng, hôm qua nàng mới cãi nhau với Giả Liễn, hôm nay ta lại gọi nàng đến, ai mà không biết chuyện gì.

Vương Hi Phượng là người lanh lợi, nàng thẳng thắn nói: "Trước kia là nhà chúng ta hồ đồ, nghĩ rằng với tính cách của Đại Ngọc, gả đến nhà khác không bằng ở lại nhà chúng ta, nên mới có những ý nghĩ sai lầm đó.”

“Nhưng sau này sẽ không như vậy nữa, muội muội có cha mẹ chăm sóc, không đến lượt người khác xen vào."

Ta bị Vương Hi Phượng chọc cười: "Quả thật là Phượng Lạt Tử, ta đã chuẩn bị kỹ càng lời lẽ rồi, ai ngờ ngươi vừa vào cửa đã liến thoắng một hồi, khiến ta không biết mở lời thế nào nữa."

Vương Hi Phượng vội vàng nói: "Cô nãi nãi thứ lỗi, có gì cứ dặn dò ạ."

Ta cũng không vòng vo, Vương Hi Phượng và Giả Liễn là người làm ăn, chú trọng lợi ích, nên ta nói thẳng vào vấn đề: "Đừng trách ta tò mò chuyện Giả gia... Trong đám hậu bối Giả gia, chỉ có hai phu thê các ngươi là có năng lực, cả phủ đều ngồi ăn chờ chết, hai người các ngươi quả thật vất vả."

Vừa nghe ta nói vậy, mắt Vương Hi Phượng liền đỏ hoe, nàng nắm chặt chiếc khăn, không biết nên khóc hay nên cười: "Cô nãi nãi, thật không giấu gì người, gả vào Giả gia ngần ấy năm, người là người đầu tiên hiểu được nỗi khổ tâm của chúng ta."

 

Ta nói: “Ngươi đã gọi ta một tiếng ‘’'cô nãi nãi', vậy ta xin mạn phép nói đôi lời."

Ánh mắt Vương Hi Phượng thoáng vẻ không thoải mái, nhưng nàng vốn là người tinh ranh, biết ta có Thẩm gia làm chỗ dựa, giờ lại là chủ mẫu Lâm gia, dù có chuyện gì cũng sẽ không để lộ ra ngoài.

Nàng cười nói: "Nếu cô nãi nãi có thể dạy bảo cháu dâu này, ta cầu còn không được ấy chứ."

Ta thở dài: "Người ta đều nói ngươi là người thông minh nhất, nhưng ta thấy, ngươi thật sự ngốc hết chỗ nói."

Vương Hi Phượng có vẻ ngạc nhiên trước những lời của ta, đứng ngây ra đó.

 

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv