Xuyên Thành Mẹ Kế Lâm Đại Ngọc

Chương 1



Xuyên không đã hơn mười ngày, ta không dám nói nhiều, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ cả nhà già trẻ lớn bé, trai gái đều nhận ra ta có điểm khác lạ.

Vì vậy, khi nghe nói có bà mối đến cửa mai mối, ta - một bà cô ế thời cổ đại - gần như lập tức muốn đồng ý ngay.

Kệ đi! Cứ gả trước rồi tính, nếu sau này có sơ hở gì thì cũng không sợ, cứ nói danh tiếng khi còn ở khuê phòng là giả tạo hết.

Dù sao chuyện mượn xác hoàn hồn này ta cũng không gánh nổi!

Đương nhiên, bề ngoài vẫn phải tỏ ra e lệ một chút, ta nắm chặt khăn tay, rưng rưng nước mắt lắc đầu: "Mẹ, con không gả, con muốn ở bên cạnh cha mẹ, hầu hạ cha mẹ cả đời."

Mẹ: "Thôi đi thôi đi, con bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết xấu hổ hả? Bây giờ còn có người đến cưới con làm vợ kế, một hai năm nữa thì chỉ có người đến cưới con làm người chôn cùng thôi!"

Ta: "Vâng, vậy con gả."

Xem mắt thì phải xem, nhưng ta cũng không phải hạng người gì cũng ưng.

Nếu gả đi mà sống không bằng ở nhà, chi bằng ta giả vờ rơi xuống nước sinh bệnh, ốm nặng một trận rồi mất trí... à không, là mất trí nhớ vậy.

Ta cùng mẹ đến hoa viên, nghe bà mối ngoài bình phong thao thao bất tuyệt: "Chàng trai này chín chắn, ổn trọng lại biết thương người!"

Ta đáp: "Ồ, vậy chẳng phải lão già rồi sao?"

Bà mối lại nói: "Người này nặng tình trọng nghĩa, lại rất đàng hoàng!"



Ta cười khẩy: "Chắc hẳn đến giờ vẫn còn vương vấn ánh trăng sáng chứ gì?"

Bà mối có vẻ mất kiên nhẫn: "Không thể nói chuyện được nữa rồi, cô nương tuổi cũng không còn nhỏ, ta đã mai mối cho cô bao nhiêu người rồi, cứ mãi kén cá chọn canh như vậy, rốt cuộc cô muốn gì?”

“Lâm đại nhân là tuần diêm ngự sử, muốn cưới vợ kế, người xếp hàng dài đến tận ngoài thành Dương Châu! Cô nương sao còn kén chọn?"

Ta ngắt lời: "Chờ đã, ai cơ?"

Bà mối đáp: "Tuần diêm ngự sử Lâm đại nhân đó!"

Hay lắm! Lâm Như Hải, đệ nhất đại phú hào ẩn danh trong Hồng Lâu Mộng, lại còn là chàng trai kim cương độc thân, mấu chốt hình như là... yểu mệnh!

Nếu ta gả cho hắn, chẳng phải một bước lên tiên, thăng quan phát tài lại thành quả phụ hay sao?

Vừa được làm phu nhân cáo mệnh, vừa được hưởng tất cả gia tài, lại còn được sống tiêu d.a.o tự tại?

Nghĩ đến đây, ta lấy khăn tay che mặt, lệ nóng tràn mi.

Ông trời ơi, đất mẹ ơi! Cuối cùng chuyện tốt cũng đến lượt con rồi!

 

Đương nhiên, sự việc chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy.



Xét cho cùng, ta chỉ là kẻ xui xẻo đang xuống lầu lấy đồ ăn thì bước hụt té lầu, xuyên không mà còn chẳng có nổi cái lý do bi thảm như bị người ta g.i.ế.c hại hay cắm sừng.

Tuy ta là con gái út Thẩm gia, được cha mẹ và các huynh tỷ yêu thương hết mực, nhưng sau khi sai người dò la kỹ càng về tình hình của Lâm Như Hải, mẹ lại lo lắng nói:

"Lâm Như Hải này có tài, có sắc, lại có tiền đồ, nhưng nghe nói hắn rất mực yêu thương thê tử quá cố, từ khi nàng ấy mất, đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn luôn u sầu. Lần này, chính là người trong tộc Lâm gia sợ hắn quy tiên, gia tộc sa sút nên mới muốn cưới con làm vợ kế để xung hỷ đó."

Mẹ nói thẳng: "Nếu không phải vì hắn mang bệnh trong người, ta thật sự muốn con gả lắm. Lâm Như Hải và thê tử quá cố chỉ có một đứa con trai, nuôi đến hai ba tuổi thì qua đời, hiện giờ chỉ còn một đứa con gái, cũng đã gửi về nhà ngoại nuôi dưỡng. Sau này tìm cho con bé một mối hôn sự tốt là được rồi... Thật sự là rất thích hợp, chỉ tiếc..."

Ta vội vàng đáp: "Không tiếc, không tiếc, cứ như vậy đi, con gả!"

Không phải vì Lâm Như Hải, mà vì nữ chính trong truyền thuyết - Lâm Đại Ngọc, ta cũng phải gả!

Ai mà chẳng muốn tận mắt nhìn thấy nữ chính chứ?!

 

Ban đầu ta nhắm đến nữ chính mà đến.

Nghĩ đến Lâm Đại Ngọc bây giờ tuổi còn nhỏ, chỉ cần ta làm mẹ kế đừng quá tệ, chơi trò chơi nuôi dưỡng cũng thú vị.

Ai mà lại không thích một cô nương thông minh lanh lợi lại có chút kiêu ngạo chứ?

Thế nhưng, điều ta không ngờ tới là, còn chưa gặp được tiểu nữ chính, ta đã bị người cha ba mươi mấy tuổi - chàng trai kim cương độc thân của nàng ấy - thu hút mất rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv