Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 341:



Kiều Tư Vũ đã trở lại 1
Bên đây các cô đang bận bịu làm cơm đãi khách, bấy giờ Đường Văn Sinh mới ra khỏi thư viện nhà trường. Anh ôm mấy quyển sách to, trong túi trước n.g.ự.c còn đặt một cây bút máy.
"Văn Sinh, đến căng-tin ăn cơm chung không?"
Bạn cùng phòng anh đuổi tới từ phía sau.
Đường Văn Sinh quay đầu: "Mấy cậu cứ đi đi, một chút nữa tôi còn có việc."
"Ừ." Bạn cùng phòng có hơi tụt hứng: "Vậy bây giờ cậu có trở về ký túc xá không?"
"Có, đưa sách đây cho tôi." Đường Văn Sinh cười vươn tay ra, bạn cùng phòng vui vẻ đưa sách của mình cho anh.
"Cảm ơn nha."
"Không cần khách sáo."
Đường Văn Sinh ôm sách rời đi.
Sau khi trở lại ký túc xá, Đường Văn Sinh đặt sách vở của bạn cùng phòng lên giường đối phương rồi đi thay quần áo. Tiếp đó anh cất tờ giấy nhắn viết cho Phong Ánh Nguyệt và món quà đã mua vào túi vải rồi mới ra khỏi trường học.
Anh đi gửi quà trước, sau đó cố ý đến chỗ bán bánh ngọt mua một cân bánh táo tàu và một cân bánh quy xốp rồi mới đi về hướng ngã ba hẻm Trường Nhai. .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Hôm qua, cậu Lưu cố ý tới tìm anh, bảo anh về nhà ăn cơm trưa hôm nay.
Vừa hay chỉ mới đến cửa ngõ, Đường Văn Sinh đã gặp chú út Lâm đang buồn bực đứng hút thuốc tại góc tường.
"Lại hút thuốc."
Đường Văn Sinh dừng bước lại, nhìn sang.
Chú út Lâm thấy anh trở về thì vui vẻ, lập tức dập tắt điếu thuốc, quẳng xuống dùng chân nghiền rồi đi tới: "Từ lúc anh dọn ra ngoài, em vẫn không thể nào quen được, muốn tìm người nói chuyện cũng chẳng có ai."
"Không phải em đã có đối tượng rồi sao?"
"Đừng nói nữa." Vẻ mặt chú út Lâm càng phiền muộn hơn: "Nhà cô ấy nói kết hôn thì được, chia nhà cái đã, nhưng anh cả em còn đang ở nông thôn thì sao em có thể chia nhà ngay lúc này chứ?"
Đường Văn Sinh nghe vậy thì thoáng dừng lại: "Nếu mãi mà anh cả em vẫn không quay lại thành phố, vậy em cũng sẽ không lập gia đình cả đời sao?"
Chú út Lâm im lặng không nói gì, bước đến cửa nhà, chỉ thấy thím Lâm tay đang cầm cái chổi đứng ở đó, nhìn thấy chú út Lâm trở về thì lộ mặt hung thần ác sát, nhưng vừa nhìn thấy Đường Văn Sinh đứng bên cạnh anh ấy thì thím Lâm liền cười tươi như hoa chào hỏi Đường Văn Sinh. Chú út Lâm thấy vậy thì khóe miệng khẽ giật một cái, nhân cơ hội chuồn vào sân.
Chờ khi thím Lâm hàn huyên với Đường Văn Sinh xong, cầm chổi vọt vào, chú út Lâm đã trốn trong phòng của mình, cài then chốt cửa.
Mặc kệ thím Lâm có đứng bên ngoài mắng thế nào anh ấy cũng không mở cửa ra.
Cậu Lưu bọn họ ở ngay bên cạnh tất nhiên cũng nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên nhà họ Lâm.
Hôm nay Lưu Phân nghỉ ngơi, không lên lớp, sáng sớm đã đi mua đồ ăn về với cậu Lưu, chỉ để làm một bàn thức ăn ngon chiêu đãi Đường Văn Sinh.
Quải Quải ngồi bên cạnh Đường Văn Sinh, cố sức gắp thức ăn cho anh, làm Đường Văn Sinh nhìn đến bật cười. Anh sờ đầu Quải Quải nói: "Chú tự gắp được, cháu cứ ăn phần mình đi."
Cậu Lưu rót đầy ly rượu cho Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh vội vàng bưng ly lên, cụng ly với cậu Lưu một cái.
Sau khi cơm nước xong, Lưu Phân cũng không để Đường Văn Sinh giúp thu dọn, bảo anh ra ngồi ngoài sân uống trà, trò chuyện với cậu Lưu đi.
Mặt cậu Lưu đầy hài lòng dựa vào ghế.
"Ở ký túc xá thấy thế nào?"
"Rất tốt ạ, có việc gì không rõ cũng có thể thảo luận với nhau." Đường Văn Sinh nhìn ra phong lan nơi góc tường xuất thần, cây kia là do Phong Ánh Nguyệt trồng, hiện đang được chăm sóc rất tốt, đã có nụ hoa rồi.
"Biết cháu bận rộn, nhưng cháu có bận rộn đến thế nào thì cũng nên dành thời gian trở về ăn chút cơm, cải thiện cơm nước." Cậu Lưu ngồi một bên lẩm bẩm, Đường Văn Sinh đáp từng lời một.
Chờ khi Đường Văn Sinh đi rồi, chú út Lâm cũng nhảy ra theo, kề vai sát cánh rời đi cùng anh. Mới ra đầu hẻm đã gặp phải Bồ Vũ và chồng của cô ấy, hai người mặt đầy vui mừng, tay còn cầm không ít thứ.
"A, có chuyện gì vui à?"
Chú út Lâm cười hỏi.
Bồ Vũ lên tiếng chào Đường Văn Sinh, nghe vậy thì mặt đỏ lên: "Đúng vậy, có chuyện vui."
Người đàn ông cao lớn bên cạnh ngu như heo thốt lên: "Tôi sắp làm cha rồi!"
Đường Văn Sinh và chú út Lâm vội vàng chúc mừng hai người.
Chờ khi hai người bọn họ rời đi, chú út Lâm liền cảm thán một tiếng: "Anh cả em không biết mình đã bỏ lỡ thứ gì đâu."
"Em thì lại hiểu rất rõ chuyện của bọn họ nhỉ."
Đường Văn Sinh trêu chọc.
"Từ nhỏ em đã đi theo sau m.ô.n.g họ mà lớn, tất nhiên biết rõ chuyện của họ rồi." Chú út Lâm có chút được nước lấn tới: "Anh không biết đâu, lúc chị Bồ Vũ kết hôn, sắc mặt anh cả em khó coi c.h.ế.t đi được, còn chuốc say bản thân, là em tự mình cõng về nhà, nghe thấy anh ấy nằm trên giường gọi tên chị Bồ Vũ đấy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv