Về nhà 1
“Về rồi thì ở thêm vài ngày đi, con cũng vài năm không về nhà rồi, có con nhưng cũng không nói với cha một tiếng.”
Cậu Lưu đang ôm lấy Quải Quải, oán trách một câu.
Lưu Phân ngồi đối diện ông ấy, chiếc lò lửa trước mặt đang cháy rất mạnh, trái tim cô ấy cũng đập rất nhanh: “Cha, con ly hôn rồi.”
Tay cậu Lưu đang chơi đùa với Quải Quải bỗng khựng lại, ông ấy chầm chậm đặt đứa nhỏ xuống nhìn chằm chằm Lưu Phân: “Con nói gì?”
Lưu Phân hít sâu một hơi: “Con ly hôn rồi, hơn nữa đã ly hôn rất nhiều năm, bởi vì sợ cha trách mắng, sợ đưa đứa nhỏ về sẽ liên lụy cha nên mấy năm nay con mới không về nhà, cũng không dám viết thư…”
“Sao, sao lại ly hôn? Nó đối xử với con không tốt sao? Cho dù là ly hôn con cũng nên nói với cha, cha sẽ đến đón con về!”
Cậu Lưu chỉ cảm thấy tức giận, nhưng lại nghĩ đến người đó là do con gái mình chọn, nếu như còn nói những lời như tự làm tự chịu thì con bé làm sao chịu được đây.
“Bởi vì cha mẹ chồng luôn cảm thấy con không tốt, thêm vào đó… Quải Quải lại là con gái, còn bị câm không bẩm sinh không nói chuyện được.”
“Cái, cái gì?!”
Cậu Lưu vội vàng nhìn sang Quải Quải, cũng không quan tâm có hù doạ đến đối phương không, ông ấy dùng một tay nhấc Quải Quải lên cao, nhưng con bé lại không hề phát ra câu nói nào, chỉ có nỗi sợ đang lan đầy gương mặt nhỏ bé kia.
Lưu Phân đứng bên cạnh che miệng khóc.
Nguyên Đản bước đến lau bàn, vừa ngồi xuống nhà trên thì nghe thấy cậu Lưu đang mắng cả nhà ông nội bà nội Quải Quải.
Suy nghĩ một lúc, nó quay lại nhà bếp.
“Ông cậu đang mắng người kìa.”
Liêu Thiên Cường cười: “Vậy chú phải đi nghe thử mới được.”
Dứt lời anh ấy nhận lấy chiếc khăn trong tay Nguyên Đản bước đến nhà trên.
Sau đó anh ấy và cậu Lưu mắng nhà bên kia một trận, xong lúc này mới đỡ cậu Lưu đang thở dốc ngồi xuống.
“Dù gì bây giờ cô ấy cũng đã quay về rồi, chúng ta vẫn phải tiếp tục sống mà, sau này cứ ở nhà ở cạnh cậu là được.”
Cậu Lưu gật đầu, đưa tay lên huơ một cái: “Cái gì qua rồi thì cứ cho qua đi, dù gì cậu cũng không hài lòng với nó.”
Nói xong lại quay sang Quải Quải, con bé trông rất giống Lưu Phân, ông ấy nhìn thôi cũng thấy thích: “Đã đến bệnh viện khám qua chưa?”
“Khám qua rồi. nói bệnh từ trong bụng mẹ nên tương đối khó chữa.”
Lưu Phân sửa sang lại mũ của Quải Quải.
“Ngày mai chúng ta đến bệnh viện tỉnh xem thử.” Cậu Lưu chau mày: “Chữa được thì chúng ta cứ chữa.”
“Vâng.” Lưu Phân kìm nén nước mắt gật đầu liên tục, sợ mình quá thất lễ nên đã đứng dậy: “Con đi giúp chị Nguyệt họ.”
Cô ấy vừa đi thì Quải Quải cũng lót tót theo phía sau.
Lúc này, cậu Lưu mới đứng dậy đi tới lui vài vòng nhà trên, cuối cùng đá mạnh lên cánh cửa, kết quả khiến mình vô cùng đau đớn.
“Cậu cả…” Liêu Thiên Cường bất lực la lên.
“Cậu chỉ đang tức thôi. Họ, tại sao họ lại có thể ức h.i.ế.p con gái cưng và cháu ngoại của cậu như thế được chứ!”
Cậu Lưu tức đến mức mắt đỏ hoe.
Liêu Thiên Cường vội vàng an ủi, sau đó cơm nước được dọn lên, cậu Lưu cũng bình tĩnh lại, nay cũng xem như cả nhà đoàn tụ rồi.
Đường Văn Sinh còn mang rượu lên, lò lửa được đặt dưới chân, trên bàn thì đầy ắp thức ăn nóng hôi hổi.
Ăn cơm xong, ai nấy đều phụ một tay dọn dẹp, cả nhà Phong Ánh Nguyệt họ về căn nhà hướng đông trước.
Cậu Lưu và Liêu Thiên Cường, còn có mẹ con Lưu Phân ngồi đó nói chuyện rất lâu.
“Nếu đã về rồi thì hãy sống thật tốt, đợi khi chuyện này qua đi chúng ta sẽ không nhớ đến nó nữa, sáng ngày mai chúng ta đưa Quải Quải đến bệnh viện.”
Trước khi ngủ, cậu Lưu còn nói với Lưu Phân đang chuẩn bị bế Quải Quải về phòng.
“Vâng.”
Lưu Phân mỉm cười gật đầu.
Liêu Thiên Cường ngủ chung một phòng với cậu Lưu, sau này phòng khách để cho Lưu Phân ở.
Sáng sớm hôm sau, cậu Lưu nói với Đường Văn Sinh một tiếng, sau đó đưa Lưu Phân và Quải Quải đi.
Liêu Thiên Cường ăn xong bữa sáng cũng vội vàng chạy đến trạm xe về nhà, anh ấy vẫn còn công việc đấy.
Mẹ Đường sắp xếp gọn gàng những thứ mấy ngày nay mình mua để chuẩn bị ngày mai về nhà.
“Mẹ, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, hiếm có khi đến đây một chuyến không phải sao?”
Phong Ánh Nguyệt thấy bà chuẩn bị ra khỏi nhà thì bước đến khuyên nhủ.
Mẹ Đường nhìn đống đồ kia: “Không mua đồ nữa, chỉ ra ngoài dạo thôi đấy.”
Nguyên Đản đứng bên cạnh cười, Vĩnh Bình đứng ngay bên cạnh nó.
“Vâng.”
Phong Ánh Nguyệt đáp lại.
Vì thế họ đã đưa theo Vĩnh Bình ra ngoài chơi.
Đến khu kiến trúc có ý nghĩa nhất, Đường Văn Sinh thấy có người chuyên chụp hình nên đã qua đó nhờ đối phương chụp giúp họ vài tấm.
“Tiêu tiền vào việc này làm gì?”
Mẹ Đường vừa nghe đắt như vậy thì lại đau lòng.
“Có thể làm kỷ niệm mà, hơn nữa cũng có thể mang về cho cha xem nữa.”
Phong Ánh Nguyệt vừa sửa sang lại quần áo vừa nói.
“Đúng vậy đó bà nội ơi, cháu còn muốn khoe khoang với anh A Tráng họ nữa.”
Nguyên Đản cũng khuyên.