Quyển 1: Có yêu tới
Tác giả: Dư Thư Kiều
Edit: Yin ; Beta: Col
- ------------
Nằm trong nơi hẻo lánh nhất Yêu giới có dãy núi trải dài liên miên, là vùng đất thuộc quyền cai quản của Yêu Vương Bạch Hổ.
Nơi đây thiếu thốn linh khí, linh thảo không sinh trưởng nổi, vì thế cư trú ở đây đều là tiểu yêu tinh tu vi thấp.
Tu vi của các yêu tinh không cao, không thích ồn ào hung dữ, hàng xóm ở chung hòa hợp, vậy mà lại thành thế ngoại đào nguyên hiếm có.
Trong dãy núi có một ngọn núi tên Thương, đỉnh núi không cao không lớn, cây cối thưa thớt, trên đỉnh núi có một cây hoè ngàn năm, dưới sườn núi có một vài yêu tinh nhỏ đã mở linh trí.
Có một căn nhà gỗ đứng lặng trên đất bằng dưới chân núi, dưới mái hiên trống trải, mặt đất lát vài con đường sỏi đá ngổn ngang, chỉ trồng một cây ăn quả bình thường ở rìa sân, có một hồ nước xanh màu ngọc bích gợn sóng lăn tăn.
Nơi đây là chỗ ở của một nhà Đá Tinh chuyển đến không lâu. Lúc Đá Tinh mới đến, hàng xóm còn nhiệt tình đến thăm, bọn họ rất tò mò.
Tuy nói vạn vật trong thế giới này đều có thể thành tinh khi đến ngưỡng trời đất khai trí. Nhưng bọn họ đã từng gặp hoa cỏ cây cối thành tinh, gặp rắn cá chim côn trùng thành tinh nhưng chưa từng thấy một cục đá bất động ven đường liếc mắt một cái là thấy cũng có thể thành tinh.
Trong ấn tượng của chúng yêu, cục đá khai trí còn khó hơn động vật nhiều. Dù động thực vật không khai trí cũng sẽ vô thức hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt, đợi nó tích lũy đến một trình độ nhất định sẽ đạt được cơ duyên khai trí.
Mà cục đá cồng kềnh, sẽ không tự động hấp thụ linh khí tinh hoa, nếu không có ngoại vật tác động, thì tháng này qua năm nọ cũng chỉ có thể nằm yên một vị trí.
Mà bây giờ, vừa xuất hiện lại có tận ba yêu tinh! Đá Tinh đã ăn cỏ biến hình để biến thành dáng vẻ hiện tại, không hổ là ngọc thạch thành tinh, hơi thở cả người cũng tràn đầy linh khí, trông cũng rất tuấn tú.
Vẫn còn một khối ngọc thạch nghe nói cũng đã thành tinh, nhưng trước mắt còn chưa hóa hình, hàng xóm có thể cảm nhận được hơi thở bừng sức sống của ngọc thạch. Cục đá này đúng là may mắn, một lần thành tinh là thành ba yêu luôn.
Chẳng lẽ bởi vì là ngọc thạch thành tinh, bản thân tự mang linh khí, cho nên càng dễ dàng thành tinh?
Biết được lai lịch đối phương, lại biết bọn họ xuất hiện ở đây cũng là muốn định cư, các yêu tinh trên núi Thương đã thỏa mãn sự tò mò của mình, vui vẻ chấp nhận sự tồn tại của hàng xóm mới.
Khối ngọc thạch còn chưa biến hình này có hình bầu dục, dài bằng cánh tay người, trông như một quả trứng phóng đại.
Lúc này linh trứng đặt giữa giường trong nhà, bọc dưới lớp chăn nhung mềm mại, tỏa ra tia sáng trắng trong suốt.
Cửa gỗ kẽo kẹt đẩy ra, người đàn ông tuấn mỹ như bọc sương lạnh bước vào phòng, đứng yên trước giường.
Dáng người hắn cao lớn, mặc áo dài màu trăng sáng, tóc dài màu đen được cài lại bằng một cây trâm ngọc, đôi mày sắc bén, mắt đen sâu thẳm không thấy đáy.
Ánh mắt Diêu Cửu Tiêu dừng trên linh trứng, nhìn chằm chằm trong chốc lát, ngón tay mảnh khảnh thon dài chạm nhẹ vào, hai tròng mắt đen nhánh hiện lên một tia do dự.
Hắn ngước mắt nhìn ra cửa, đập vào mắt chỉ thấy một cây ăn quả bình thường đung đưa những chiếc lá xanh trong gió. Như hạ quyết tâm, Diêu Cửu Tiêu nhanh chóng một tay bế linh trứng đi ra ngoài.
Vạt áo màu trăng sáng thêu hoa văn sẫm màu vung vẫy theo động tác xoay người, rồi đung đưa theo chuyển động của bước chân. Diêu Cửu Tiêu bước ra khỏi cửa, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ khoác y phục đỏ dựa vào thân cây. Vạt áo trước của y nửa khép nửa mở, tư thế di chuyển tự nhiên, vân tay và vạt
áo thêu hoa văn sẫm màu như ẩn như hiện, một đôi mắt đào hoa đa tình nhìn về phía Diêu Cửu Tiêu, khóe môi đỏ thắm nở một nụ cười như có như không.
"Ngươi muốn mang đứa bé của bản tôn đi đâu?"
"...."
Chiều cao hai người xấp xỉ, tuấn mỹ vô trù, một người như bọc trong sương lạnh, một người thì phong lưu đa tình, phong cách không giống nhau, nhưng đều phong hoa tuyệt đại.
Bọn họ mặt đối mặt, khí thế ngất trời, ai cũng không áp được ai.
Lục Thanh Dư và Diêu Cửu Tiêu đã có ân oán hàng ngàn năm, gặp mặt mười lần thì đánh nhau chín trận. Là đối thủ một mất một còn lập trường khác biệt, cảnh giới của hai người đã
đến mức cô độc và bất phân thắng bại. Ngoại trừ đối phương ra thì toàn bộ Nguyên Khải cũng không còn người tu đạo nào có thể theo chân đánh một trận sảng khoái với bọn họ.
Lục Thanh Dư và Diêu Cửu Tiêu đều đang ở giai đoạn cuối của Đại Thừa kỳ, chỉ còn cách phi thăng một bước, cũng là hai Đại Thừa kỳ duy nhất trong toàn bộ đại lục Nguyên Khải.
Đã năm nghìn năm rồi Nguyên Khải vẫn không có một người phi thăng, bọn họ vẫn luôn không tìm được cơ duyên phi thăng này.
Bọn họ thậm chí còn thầm cảm thấy có lẽ lời cuối cùng mà vị tu giả Đại Thừa kỳ nói trước khi ngã xuống vào ba ngàn năm trước của đại lục Nguyên Khải, về cái gọi là con đường phi thăng lên trời là hoàn toàn không tồn tại. Một năm trước, bí cảnh thượng cổ hiện thế, Lục Thanh Dư và Diêu Cửu Tiêu đều cảm ứng được cơ duyên phi thăng của mình ở bí cảnh, cho nên hai người đi vào đó.
Tuy không biết cơ duyên của mình ở đâu trong bí cảnh nhưng bọn họ đều có một cảm giác thần bí khó lường, những ai tu luyện đến trình độ như họ đều có thể ẩn ẩn cảm nhận được một tia thiên cơ.
Vào bí cảnh, cảm giác thần bí càng thêm mãnh liệt, sau đó hai người xuất hiện ở cùng một nơi.
Khoảnh khắc nhìn thấy đối thủ một mất một còn, cả hai đều hiện lên một ý nghĩ: Cơ duyên của bọn họ là cùng một cái.
Vì thế, một trận chiến diễn ra là điều không thể tránh khỏi.
Trong khi đánh nhau, hai người đều không hề nương tay, tình cờ là máu đầu quả tim của cả hai đều rơi vào một tảng đá gần đó. Cục đá vốn ảm đạm xám xịt liền bóc ra một tầng dơ bẩn biến thành một khối ngọc thạch ấm áp, lập tức bừng lên sức sống, phát ra tia sáng trắng trong suốt.
Trong giây phút đó, bọn họ cảm nhận được một loại rung động, một loại rung động chỉ có ở dòng máu của họ.
Tuy không biết là chuyện như thế nào nhưng bọn họ đều cảm ứng được tảng đá đang mang một sinh mạng nhỏ, là một sinh mạng chảy trong người dòng máu của mình.
Trước khi hai người bắt đầu tranh đoạt nó thì trong bí cảnh phát sinh dị tượng, đất trời rung chuyển.
Lục Thanh Dư giành trước một bước ôm cục đá, rời khỏi bí cảnh trước, Diêu Cửu Tiêu theo sát phía sau. Những tu giả còn sống trong bí cảnh bị ném ra, sau đó bí cảnh biến mất.
Lục Thanh Dư và Diêu Cửu Tiêu cũng không xuất hiện trước mặt người khác, lặng yên không một tiếng động rời khỏi. Vì cướp đoạt viên linh thạch mang sinh mệnh này, bắt đầu một cuộc chiến kéo dài tám tháng. Hai người đều bị thương trong bí cảnh, lúc ra khỏi lại ngươi đuổi ta chạy, không kịp dưỡng thương, nhưng thương thế hai người không phân cao thấp, ai cũng không làm gì được ai.
Vì tình huống đặc thù nên bọn họ vẫn chưa thông báo đến người trong tông môn của mình.
Chuyện này thật sự quá không thể tưởng tượng được. Linh thạch mang thai, không chỉ có hơi thở và dòng máu của mình mà còn có hơi thở và dòng máu của đối thủ một mất một còn.
Nếu chuyện này mà truyền đi thì ảnh hưởng của nó cũng không thua gì ảnh hưởng của một trận hỗn chiến tam giới mang lại cả. Không nói đến chuyện Ma tộc và Nhân tộc đối đãi với sinh mệnh này như thế nào, một khi Yêu tộc biết được nhất định sẽ giết không tha. Vì họ lo lắng hai tộc kia sẽ vì vậy mà liên hợp lại đối phó với Yêu tộc, dù cho cả hai là Đại Thừa kỳ duy nhất ở Nguyên Khải, vẫn luôn có lúc sơ sẩy.
Vì vậy, cân nhắc lợi và hại, chuyện này bị giam trong miệng hai người.
Đương nhiên, quan trọng chính là một sinh mệnh nhỏ mang dòng máu của Ma Tôn và Đạo tôn, chuyện này mà truyền ra ngoài chỉ sợ tai tiếng màu hồng phấn của hai người sẽ bay đầy trời. Tưởng tượng đến cái cảnh tượng kia, hai người đều không thể chịu đựng chuyện mình và đối thủ truyền kiếp bị cột vào với nhau nghe những nghị luận này.
Dù là chủng tộc nào cũng đều có một định luật, kẻ tu vi càng cao thì càng khó sinh được con nối dõi. Cho dù chỉ là Nguyên Anh thì có ân ái ngàn năm với bạn đời, cũng không nhất định có thể sinh ra đời sau, càng đừng nói hai người bọn họ còn không có đạo lữ, đang ở giai đoạn cuối của Đại Thừa kỳ cách phi thăng chỉ có một bước.
Dù trong lòng có vô tư thì hai vị lão tổ cũng sẽ không từ bỏ đứa bé của mình. Lục Thanh Dư thân là Ma Tôn, tính cách quái đản tùy ý, không xem trọng đời sau như Nhân Tộc, nhưng bây giờ y không chỉ có đời sau mà đời sau lại còn mang dòng máu của của Đạo tôn Nhân tộc.
Nếu tương lai sinh mệnh nhỏ này được Ma tộc của y nuôi dưỡng khống chế, trở thành người trong Ma tộc thì cái tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này dám xuống tay với đời sau duy nhất của mình sao?
Ma Tôn hoàn toàn có thể nhờ vào đời sau này thống trị Nhân tộc và Ma tộc,
thậm chí là Yêu tộc. Nhưng mà, đúng như lời đồn, tu vi của hai người chẳng phân cao thấp sàn sàn như nhau, dù là loại so đấu nào cũng đều ngang cơ.
Vì vậy, tám tháng này ai cũng không thoát khỏi ai, linh trứng luân phiên nằm trong tay hai người. Mới mấy tháng ngắn ngủi mà số lần hai người giao đấu còn nhiều hơn suốt trăm ngàn năm qua.
Cho đến một tháng trước, hai người mới hiểu ra là không thể độc chiếm đứa bé, liền ngồi xuống đàm phán, cuối cùng thỏa hiệp, quyết định cùng nhau nuôi dưỡng.
Sau đó, bọn họ lại xảy ra tranh cãi vì nơi nuôi dạy con cái.
Lục Thanh Dư cho rằng, đường đường là đứa nhỏ của Ma Tôn y thì đương
nhiên phải lớn lên ở Ma giới, mà Diêu Cửu Tiêu lại cảm thấy đứa bé ở Quy
Nguyên Tông mới có thể được dạy dỗ tốt, con của hắn thì sao có thể lớn lên ở Ma giới được. Hơn nữa, qua đất của người ta, ai biết người kia có đổi ý hay không chứ? Giữa bọn họ không tồn tại cái gọi là tin tưởng.
Không ai thuyết phục được ai, cuối cùng hai người đều lùi một bước, quyết định đến Yêu giới không dính dáng gì tới hai giới của họ chờ đứa bé chào đời. Yêu giới không có yêu hoàng cấp bậc Đại Thừa kỳ, nhưng mà năm đại Yêu Vương thống lĩnh Yêu giới thì có ba vị là Độ Kiếp kỳ, cách Đại Thừa kỳ cũng chỉ có một bước xa.
Vì tránh phiền toái, bọn họ đương nhiên không định đến gần địa bàn của các đại Yêu Vương.
Cuối cùng bọn họ lựa chọn nơi này - chỗ Yêu tộc khống chế yếu nhất, hẻo lánh còn xa đất giới của Đại yêu, vừa chờ đứa nhỏ sinh ra vừa dưỡng thương.
Trừ cái này ra thì hai vị lão tổ còn từng người hạ cấm chế cho đối phương, áp tu vi xuống Trúc Cơ kỳ, giả làm thân phận Yêu tộc. Nhưng mà dù đã yên ổn lại thì Lục Thanh Dư cũng không từ bỏ tâm tư mang đứa nhỏ nhập cư trái phép. Chỉ là mỗi lần đều bị Diêu Cửu Tiêu kịp thời phát hiện và ngăn cản.
Mà lúc này đây, nhân vật của hai người lại thay đổi.
Tầm mắt Lục Thanh Dư dừng trên tay Diêu Cửu Tiêu, thầm nghĩ: Nhân tộc quả nhiên đều là một đám tiểu nhân khẩu phật tâm xà, ít nhất y chưa từng che giấu ý định ôm con bỏ chạy.
Tên Diêu Cửu Tiêu này thừa dịp y rời đi lại âm thầm chơi xấu, còn may là y trở về kịp. Sắc mặt Diêu Cửu Tiêu càng thêm lạnh lùng, khí tràng quanh thân lạnh hơn, im lặng một lát mới trầm giọng nói: "Quy Nguyên Tông có thể cho đứa bé một môi trường trưởng thành và dạy dỗ tốt nhất."
Nhân tộc mang đầy thù hận với Ma tộc, càng khó tiếp nhận những kẻ mang dòng máu nửa người nửa ma. Dù cho ở nơi nào thì đối với những tên có một nửa dòng máu dị tộc mà nói, bọn họ vừa không được Nhân tộc tiếp nhận, cũng không được Ma tộc và Yêu tộc tiếp thu, chỉ có thể sinh hoạt ở một góc xa xôi bên ngoài tam giới, tham sống sợ chết.
Mấy trăm năm trước Diêu Cửu Tiêu từng đi du lịch ngang qua bộ lạc nửa ma nửa yêu tạo thành, khắp nơi đều cằn cỗi, giết chóc, hèn mọn như con kiến. Hắn không la hét kêu giết những kẻ nửa ma nửa người nửa yêu gì đó, hắn không xem thường như những người khác, không kỳ thị, cũng không thương hại.
Bây giờ, đời sau duy nhất của hắn trên người cũng mang dòng máu nửa người nửa ma, cõi lòng lạnh lùng vô cảm nhiều năm của hắn bỗng nổi lên gợn sóng, không thể nào tưởng tượng nổi cảnh đứa trẻ nhà mình rơi xuống hoàn cảnh như thế. Dù có vĩ đại như thế nào, hắn cũng không thể vị tha. Diêu Cửu Tiêu không muốn đứa bé của mình sống trong sự kỳ thị của người khác, cũng không muốn nó trở thành một phần của Ma tộc, làm một kẻ tùy ý khát máu.
Cũng như Lục Thanh Dư một lòng muốn mang con về Ma giới, Diêu Cửu Tiêu cũng muốn đem nó trở về Quy Nguyên Tông. Đó là địa bàn của hắn, chờ đứa nhỏ sinh ra, hắn có thể lặng yên không một tiếng động phong ấn một nửa dòng máu Ma tộc kia, sẽ để cô bé bình an vui sướng trưởng thành ở Nhân tộc. Nhưng trước hết thì hắn cần phải thoát khỏi Lục Thanh Dư.
Lục Thanh Dư cười nhạo: "Dạy nó thành một kẻ tiểu nhân hai mặt sao?"
"Người của Quy Nguyên Tông đều phân minh và công bằng, ai ai cũng có phong thái quân tử." Diêu Cửu Tiêu nhíu mày, bất mãn vì Lục Thanh Dư chửi bới Tông môn, ánh mắt sắc bén liếc qua.
Quân tử? Lục Thanh Dư đánh giá hắn, hừ cười: "Người trong Ma tộc tính tình ngay thẳng, dám làm dám chịu, lớn lên ở Ma giới của bản tôn đương nhiên có thể thành quân tử nghĩ sao nói vậy."
Không đợi đối phương tiếp lời, Lục Thanh Dư lại lần nữa hỏi: "Vậy vị quân tử Quy Nguyên Tông này, ngươi muốn ôm đứa nhỏ của bản tôn đi đâu thế?"
Diêu Cửu Tiêu: "..." Đường đường là Đạo tôn, lần đầu tiên làm chuyện trái với lương tâm lại bị bắt tại trận, hắn không thể chối cãi.
Linh trứng lại được thả trên giường, hai người tiếp tục đánh nhau ngoài phòng. Lúc này Diêu Cửu Tiêu đang đuối lý, lúc tiếp chiêu đa phần đều né tránh, hiếm thấy được Lục Thanh Dư chèn ép hắn. Tâm tình Lục Thanh Dư rất tốt, cảm thấy chèn ép được đối thủ một mất một còn cực kỳ sảng khoái, đáng tiếc tu vi hai người đều bị cấm chế, cho nên không thể tạo thành thương tổn cho đối phương được.
Không ai chú ý tới, linh trứng trên giường trong phòng lóe lên tia sáng trắng trong suốt, đong đưa trái phải, cùng với tiếng vang răng rắc, mặt ngoài linh trứng xuất hiện hoa văn, càng phát ra ánh sáng lóa mắt hơn. Cùng lúc đó, đất trời thay đổi bất ngờ, dị tượng mọc thành cụm.
Lục Thanh Dư và Diêu Cửu Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, không hẹn mà cùng ngừng tay, thân hình chợt lóe nhanh chóng vọt vào trong nhà.