Ngày trăng rằm của tháng tiếp theo kể từ lần Hạ Tinh Sương đến muốn "lấy" người của nhà họ Hứa, chính là lúc An Ly xách đồ qua chỗ nàng ta làm thư đồng. Hứa phu nhân đêm hôm trước khóc lóc thảm thiết, các anh lớn nhà nàng người cầm đao, kẻ giơ kiếm, ý định không để cho ai có thể mang nàng đi.
Hứa lão gia nhìn đám người bọn họ xung quanh cô, thở dài.
"Mấy con người này, bình thường làm gì thì lão không nói, nay lại một hai bám chặt lấy người như vậy, như thế con gái ta sắp bị nhà cướp bắt lấy vậy, chả ra cái thể thống gì. Hạ cô nương đã bảo đảm không làm gì rồi, đâu nhất thiết phải tỏ vẻ đến thế?"
Hứa Văn Văn nghe lời cha xong, tay chàng cầm kiếm càng cầm vững hơn, "Cha, người nói vậy là không phải. Có ai là chưa từng nghe qua cái danh "Đại sát thần" của Hạ Tinh Sương bao giờ đâu? Ai biết được, khi em ấy qua bên đó, lại sống không bằng chết!"
"Đại sát thần" là danh xưng mà tác giả đã đặt cho Hạ Tinh Sương khi giới thiệu ở đầu truyện này. Nguyên nhân ấy à, hình như là vì mấy năm trước, Hạ Tinh Sương đã thẳng tay cho người xử một loạt người, nàng ta đứng trên triều chức vị không thua kém ai, lại là kẻ máu lạnh, mấy nhiệm vụ như xử người với thủ đoạn tần nhẫn, quả thật nghe thôi ai cũng khiếp sợ.
Càng khiếp sợ hơn nữa, sau này Hạ Tinh Sương lại một lòng một dạ như con chó bên Tần Lãng, dẫn đến kết cục thật bi đát. Người như thế này, thiếu gì một kẻ mài mực?
Nói mới nhớ, hôm trước thái độ của nàng ta như vậy, không biết là có ý gì. Rõ ràng có thể nhíu mày nhẹ một cái là có thể khiến cô chết luôn, thế mà cô vẫn sống đến hiện tại, phía Tần Lãng cũng không có động tĩnh gì. Ôi...
Thật không hiểu nổi vị cô nương này.
"Phong thái thướt tha, nhìn bên ngoài tựa như thiếu nữ đến tuổi trăng rằm." Đây là câu văn tác giả dùng để miêu tả nàng. Có điều, vị thiếu nữ này từng làm khuấy đảo triều đình vì trở thành nữ trạng nguyên năm mười ba, và khi nàng dâng tấu chương để xử người, khi ấy cũng chỉ mười lăm, còn ít tuổi hơn cả Hứa An Ly này một tuổi. Bây giờ mới chỉ đôi mươi.
Nàng ta thông minh, biết thu phục lòng người, nhưng cũng tàn nhẫn... tất cả đều là miêu tả về nàng.
Biết rằng nàng ta sẽ không thèm chấp nhặn chuyện cỏn con, nhưng nói gì thì nói...
An Ly từng nghĩ rằng không cần phải lo việc Hạ Tinh Sương sẽ làm gì mình, bởi nàng không thèm làm gì cô, với cuộc đời đầy nốt nhạc lên xuống như Hạ Tinh Sương, chuyện mến mộ đến mức thái quá của 'Hứa An Ly' không là gì.
Nhưng càng gần đến ngày đi, trong lòng cô lại lo lắng lạ thường.
Hứa Tiên Dương, là anh cả trong nhà, nhìn thấy biểu cảm lúc trắng khi xanh của cô, trong lòng lại càng quyết tâm hơn: "Cha, thà con chết, con cũng sẽ không để An Ly phải chịu khổ! An Ly, em yên tâm. Mỗi câu mỗi chữ ta nói ra, chưa bao giờ là suông."
Trái tim cô nghe những lời của các anh trai, cảm thấy ấm áp.
"Nhưng mà, em vẫn chưa muốn liên lụy với các anh. Em là người đẩy Hạ cô nương, nàng nương tay không một chưởng giết em đã là diễm phúc của em. Nay lại vì chuyện em trở thành thư đồng của nàng, mà nhà ta biến thành biển máu, em không thể lại sai lầm nối tiếp sai lầm."
Hứa lão gia nghe lời cô nói xong, xoa tóc cô, "An Ly, con không còn là đứa trẻ ương bướng nữa rồi, chuyện này, lão cũng vui mừng thay con."
Tại vì con cũng muốn sống, mà cũng không muốn liên lụy đến ai cả. Tuy đến đây chưa được lâu, nhưng những gì mọi người đối xử với con, con không thể để mọi người phải chịu thiệt đến vậy được.