Những ngày cô ở Phong Chi Xứ, tuy lâu lâu được nghe tiếng ca thánh thót nhưng hơi sợ người, “cực kỳ lofi chill” của Hạ Tinh Sương ra, về cơ bản thì trong khoảng thời gian này cô sống khá thoải mái, ăn rồi quanh quẩn trong nơi này, lâu lâu chán quá thì đi xuống núi chơi, đã thế cô còn có vẻ tròn ra trông thấy.
Vào một ngày đẹp trời cuối năm, cô còn được Hạ Tinh Sương “thả” về nhà vài hôm. Cha nương của cô, vốn nghĩ sẽ gặp con gái trong tình trạng gầy tong teo, nào ngờ khi nhìn thấy người, liền trầm mặc một phen. Con gái cưng của họ, bình thường nuôi mãi chẳng lớn, ấy thế mà rơi vào tay nàng, lại sắp trở thành heo mất tiêu rồi!
Hứa lão gia sắc mặt tươi tỉnh hẳn ra: “Ha ha ha Hạ cô nương đúng là người tốt, người tốt thật đấy. Dưỡng con gãi lão từ ốm yếu trở nên hồng hào tươi tắn thế này, tốt quá tốt quá! Bà thấy chưa, ta nói có sai đâu, là chúng ta nghĩ nhầm về Hạ cô nương không à! Khà khà khà! Ăn Tết xong qua đó ở tiếp nhé!”
An Ly: “…Cha à, Hạ đại nhân vẫn còn ở đây đó ạ. Người nói thế…”
Hạ Tinh Sương đứng đó nhìn một nhà nói chuyện rôm rả, thấy nhắc đến tên mình, cũng không nói gì.
Hứa phu nhân lo cho cô mãi, trông gầy hơn hẳn so với lúc trước khi đi, giờ nhìn thấy người, khuôn mặt dãn ra, nhẹ nhõm. “Ừ, ta thấy rồi.”
Xem ra là bà lo cho cô quá, giờ thì yên tâm hẳn.
…
Những ngày cuối năm, Hạ Tinh Sương ở thường xuyên ở trên triều, không thì cũng về Phong Chi Xứ xử lý công vụ, thành ra là không có đến Hứa phủ lần nào cả. Đến ngày giao thừa, ở nơi cô ở, người ta tổ chức lễ hội thật lớn để chào đón năm mới. Cô cùng với mấy ông anh trai đi khắp phố ngắm hoa, mua đồ, ăn uống. Nhìn chung khá thoải mái.
Lương Giang Bách cũng đi theo cùng, bởi vì Hạ Tinh Sương đã giao nhiệm vụ bảo vệ cô cho hắn, hoặc cũng có thể, là nàng ta đoán được gì đó giữa hắn và nha đầu của cô, nên mắt nhắm mắt mở đồng ý cho hắn đi theo hai người.
Hứa Tiên Dương dẫn hai đứa em của mình vào tửu lâu lớn nhất trong phố, gọi một bàn đồ ăn lớn, xong kéo cả Minh Anh lẫn Lương Giang Bách xuống ngồi cùng.
Chàng ta rót rượu, một ly cho Lương Giang Bách, một ly cho Minh Anh, xong cười khà khà, “Hai người là những kẻ đã theo hầu em gái ta, là người có công lớn đối với Hứa Tiên Dương ta, nên không cần phải khách khí làm gì, cứ ngồi đây ăn uống thoải mái đi, chầu này ta mời!”
Mấy người ngồi trên tầng cao, nhìn phía dưới náo nhiệt, tay nâng rượu, lại ăn, rồi ngắm cảnh, quả thật trông rất là thư thả, thoải mái, dễ chịu đến lạ thường.
An Ly ăn uống chán chê, tự nhiên lại muốn đi xuống đi vòng quanh một chút. Cô nói qua với hai người anh, sau đó một mình đi đến chỗ lan can ở phía xa, ít người đi lại. Trong tay cô cầm một bình rượu đào, ngồi tựa vào cột, uống một ngụm rượu lớn.
“Đẹp ghê ta… Rượu cũng ngon nữa.” Không hiểu tại sao từ khi xuyên vô thế giới này, mỗi lần uống rượu, cô lại cảm thấy nó thật ngon, khác hoàn toàn so với cái cảm giác chán ghét lúc ở hiện thực.
Lại nhìn lên trên trời, pháo hoa đủ màu được bắn lên, làm sáng cả một khoảng không. Dĩ nhiên nó không thể đẹp bằng lúc cô đi xem pháo hoa ở quảng trường, nhưng mà ngay lúc này đây, nó đem đến cho cô một cảm giác yên bình đến lạ.
Chà… thích thật đấy…
Thêm một ngụm rượu rơi vào trong cuống họng cô.
Rượu ngon, cảnh đẹp, chỉ thiếu mỗi mỹ nhân là đủ mười điểm.
“Ể… hình như đằng xa có mỹ nhân kìa. Ồ, hình như hơi giống Hạ Tinh Sương.”
Có lẽ chỉ là kẻ hơi giống nàng ta thôi. Giờ này Hạ đại nhân kia phải ở trên cung cùng với mấy vị vua chúa, làm sao mà ở cái nơi xa tít cái kinh thành này cho được?
An Ly cảm thấy mọi thứ dần trở nên mơ hồ. Có lẽ rượu đã ngấm vào người, hơi say rồi.
Cô dựa đầu vào cột, tầm mắt dần thấp lại. Cô nhìn thấy mỹ nhân kia đi lại gần chỗ mình.
“Ngươi, sao lại ngồi một góc thế này?” Vị kia cúi người nhìn cô, mái tóc gài của người nọ rũ xuống, đen nhánh.
||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||
Ngay cả giọng nói cũng giống như Hạ Tinh Sương, lạ nhỉ?
An Ly cười, “Cô nương, thật giống một người bạn của ta.”
“Ồ? Thế sao?”
“Ừ, ngay cả giọng nói, ta nghe… cũng rất giống. Lúc đầu ta tưởng là người, cơ mà nghĩ lại, thì giờ này nàng ta phải ở kinh thành, nên ngươi không thể là nàng được.” An Ly càng ngày càng mơ màng, mắt cô nhắm hờ, ngay cả giọng nói cũng không được rõ ràng.
Cô nương kia im lặng trong chốc lát, rồi lại nói: “Ngươi mong chờ người đó lắm sao?”
An Ly ôm bình rượu vào người, lại cười hì hì, trông như đứa ngốc, “Không biết nữa. Chỉ là… ta thấy nàng rất tốt, khiến cho ta muốn…”
“Muốn thế nào?”
“Muốn hôn vào mặt một cái đó nha…”
“…”
“…!!!”
An Ly cảm thấy có gì đó chạm vào môi mình, hơi lành lạnh, lại cực mềm mại. Cô mơ màng mở mắt ra, thì thấy pháo hoa bắn ra sáng rực, che đi cả bóng người…
“Như ý của ngươi.”
Cái con ma men này, nếu người gặp không phải là nàng, lỡ có ý đồ gì xấu, thì sao đây nhỉ? Đồ ngốc.