Vừa mới hôn hôm qua!!!
Những lời này ở buổi chào đón học sinh mới có thể nói vô cùng bạo dạn.
Cố Hành Chu vừa dứt lời, dưới khán đài vang lên tiếng ồn không nhỏ.
"Oh"
"Cư nhiên không có chia tay. Một soái ca như thể đã có đối tượng, quá là đáng tiếc!"
"Đây là thứ chúng ta có thể nghe được sao? Đây là thứ chúng ta có thể nghe được sao?"
"Tôi hy vọng Cố học trưởng có thể có lương tâm một chút."
"Tại sao chứ?"
"Có lương tâm thì chỉ nói một chút, nếu mà không có thì sẽ nói càng nhiều hơn."
"Lăn lăn lăn, cậu không nhìn thấy Cố giáo thảo ở trên khán đài thừa nhận à? Đừng lấy tra nam so sánh với Cố giáo thảo."
"Lá gan lớn thật đấy, đây chính là đại hội chào đón học sinh mới, bốn phía còn có lão sư, không sợ bị túm sao?"
"Hiệu trưởng vừa đi rồi nhưng những lão sư khác còn ở đây, vị học trưởng này lá gan quá lớn rồi!"
"Tôi khá chi là tò mò đối tượng của học trưởng là ai, lớn lên đẹp, gia cảnh tốt, còn chung thuỷ, này mẹ nó người kia đời trước là bạn của Nguyệt lão sao?"
Cố Hành Chu không để ý đến rối loạn dưới đài mà đem đặt microphone chỉnh tề rồi đi xuống bục.
Dáng người cao thẳng tắp, khuôn mặt tuấn tú lấp lánh niềm vui, đôi mắt đào hoa khẽ thay đổi.
Dường như những lời vừa nói trên bục là những điều anh đã suy nghĩ từ lâu lắm rồi.
Phan lão sư đang sững sờ đứng tại chỗ khi nghe cái tên không biết xấu hổ Cố Hành Chu ở trên bục giảng nói mới hôn ngày hôm qua.
Trong lúc nhất thời yết hầu bị bóp nghẹn, một âm thanh cũng không thể phát ra, một đôi mắt trừng lớn không chuyển động.
Thầy vô cùng hối hận!
Trong khoa thống nhất tìm Cố Hành Chu phát biểu là vì học tập tốt, hai là có sức ảnh hưởng, Alpha đứng ở trên bục với khí thế cùng nhiệt huyết, không ai có thể vượt qua cái bóng của Cố Hành Chu.
Nhưng mà ai có thể tưởng tượng.
Tiểu tử này đến gây rối.
Không trách được lúc nãy hắn tìm Cố Hành Chu thảo luận việc phát biểu, rõ ràng hứng thú không nhiều nhưng lại đồng ý tiếp nhận.
Còn không biết xui xẻo hỏi hắn một câu, hắn có biết cậu ta cùng Omega yêu đương không!
Hắn vốn tưởng rằng đối phương chỉ thuận miệng hỏi thôi.
Ai ngờ đây là tiêm vắc xin dự phòng cho hắn!
Nhìn chủ nhiệm bốn phía hướng mắt nhìn mình.
Phan lão sư một đại nam nhân hận không thể tìm cái đường hầm rồi vào đó.
Cố Hành Chu vừa xuống dưới liền thấy cách đó không xa có chủ nhiệm nhà mình đứng ngốc lăn tại chỗ, vẻ mặt chết lặng.
"Lão Phan." Cố Hành Chu bước qua, tâm tình không tồi.
Phan lão sư thấy thiếu chút nữa đánh mất hơi thở, ngất xỉu tại chỗ.
Hắn tiến lên tát một phát vào cái lưng rắn chắc của tiểu tử thúi kia, "Tiểu tử nhà cậu càng ngày càng vô pháp vô thiên."
Nhưng mà Cố Hành Chu không hề hấn gì còn thầy tự đem bàn tay mình đánh đau.
Thân thể Cố Hành Chu cường tráng, phần cơ bắp ở lưng rắn chắc. Phan lão sư không hề giảm sức mạnh nhưng Cố Hành Chu không cảm thấy đau.
"Học sinh mới hỏi." Cố Hành Chu chỉ nói nửa câu.
Ý tứ chính là khối mười hỏi, anh không thể không nói.
Nhưng anh không yêu sớm, cũng nghiêm cấm học sinh yêu sớm.
Trả lời vô cùng tận trách tận chức.
Một chút sơ hở cũng không có.
Phan lão sư: "Hỏi em em liền trả lời? Em chừng nào thì dễ nói chuyện như thế?"
Hai năm trước đó ở cao trung, Cố Hành Chu không để bụng với bất kỳ chuyện gì.
Bất luận là đi học, nhận nhiều giải thưởng vinh dự, đều một bộ dáng tuỳ ý.
Có khi còn trốn học, đến trễ, nhưng thành tích ổn định, hắn là chủ nhiệm cũng liền không quản.
Rốt cuộc Cố Hành Chu luôn mang về vẻ vang cho lớp, chưa từng tụt khỏi tay lần nào.
Nhưng mà ai mời anh nói chuyện phiếm, tặng đồ hay làm gì khác thì đại bộ phận đều bị cự tuyệt.
Đối với người nào, chuyện gì cũng đều là một bộ dáng tuỳ ý.
Cũng sẽ không chú ý đến cái gì, mọi thứ đều dựa trên tâm tình của bản thân.
Cố Hành Chu tâm tình tốt, bị lão sư mắng cũng không chịu ảnh hưởng. Thấy Phan lão sư tức giận không nhẹ, chủ động nhận sai nói: "Lần sau em sẽ không thế nữa."
Rốt cuộc lần này đi qua, hẳn cũng sẽ không còn ai dám lan truyền tin bọn họ chia tay nữa.
Phan lão sư quả thực là xấu hổ đến mức không còn mặt mũi làm người: "Em còn muốn có lần sao!"
Cố Hành Chu: "Còn phải xem tình huống."
"Em... em..." Phan lão sư giận không nói nên lời. Đây là lần đầu tiên cảm thấy không muốn Cố Hành Chu là học sinh của mình nữa.
Nhất khối gì đó, tự mình đến lớp hai hay lớp khác cũng không phải không được.
Cố Hành Chu giơ tay vuốt vuốt lưng cho Phan lão sư, tốt bụng giúp thầy bình tĩnh.
Phan lão sư: "Em làm thế này là muốn những người khác nhìn tôi sao?"
Nói rồi liền giơ tay chỉ bốn phía, yêu cầu Cố Hành Chu nhìn những ánh mắt của những giáo viên khác.
"Em xem xem... mấy chủ nhiệm lớp khác đều đang nhìn tôi!"
Cố Hành Chu ngẩng đầu lướt nhìn qua thì xác nhận nhiều ánh mắt nhìn về phía bọn họ.
"Lão Phan, thầy nên tự tin một chút. Lớp của thầy đứng nhất. Thầy chính là người thành công nhất trong khối mười hai ở cao trung. Cho dù học sinh có yếu kém thì thầy vẫn dẫn lớp tiến lên giữ chắc vị trí số một."
Em cũng biết em yếu kém!
Lời vừa nói xong, Phan lão sư nghĩ nghĩ, cho dù Cố Hành Chu này không làm người thì cũng không ảnh hưởng đến lớp của thầy đứng thứ nhất.
Nháy mắt đem thân hình hơi béo đứng thẳng lên.
Bình tĩnh tiếp thu ánh mắt rửa tội.
Nhưng càng nghĩ càng không thích hợp, thậm chí cảm thấy tiểu tử Cố Hành Chu này không đi bán hàng đa cấp thì quá đáng tiếc.
Đem dăm ba câu đã khiến người bình tĩnh, trách không được toàn bộ ba năm cao trung đều yêu cầu cậu ta đi đọc diễn văn.
Xuất phát từ lễ phép, Cố Hành Chu cùng Phan lão sư không rời đi.
Thay vào đó họ đợi học sinh khác kết thúc bài phát biểu mới cùng đám đông rời khỏi.
Đại hội đón người mới kết thúc, trên diễn đàn bài đăng với nhiệt độ cao, [Cố giáo thảo cùng Tạ Ninh chia tay, cơ hội tới!] lại trồi lên.
"Lôi chủ thớt ra đập cho một trận. Cố giáo thảo mới nói hai người hôm qua còn mới hôn nhau!]
"Đại hội đón học sinh mới năm nay thật kích thích."
"Cái gì, cái gì, cái gì, tin tức của lầu trên là thế nào? Hôn môi?"
"Ai cùng ai, Cố giáo thảo cùng Tạ Ninh?"
"Cố giáo thảo ở đại hội đón chào học sinh mới khiến trường hỗn loạn."
"Oh, thật kích thích!"
"Hận chính mình ở khối mười hai không đi được."
"Chính chủ nói là hôn môi?"
"Trả lời lầu trên, Cố giáo thảo chính miệng nói. Còn nói anh cùng Tạ Ninh là thành niên mới yêu nhau, không phải yêu sớm, trường học cấm yêu sớm."
"Quả nhiên vừa có tiền lại soái, alpha này tôi vĩnh viễn không chiếm được."
"Hôm qua mới hôn nhau, Cố giáo thảo mà cũng có lúc nói những lời này!"
"Ai cũng đừng nói, tôi rất hâm mộ Tạ Ninh, cùng Cố giáo thảo hôn môi, mẹ nó, nghĩ tới liền thấy kích thích! Cũng không biết cảm giác gì?"
Trong lúc nhất thời, cả diễn đàng đều đang quay lại tình cảnh hôm qua.
"Có ai quen biết Tạ Ninh đi trực tiếp hỏi thử."
"Tạ Ninh khối mười hai đúng không?"
"Tôi đồng khối nhưng khác lớp!"
"Bẻ trộm măng... Người ta cùng bạn trai hôn nhau, các người còn muốn đi hỏi (kỳ thật tôi cũng khá tò mò).
"Măng trên núi bị bẻ trộm rồi, gấu trúc cũng không có mà ăn... quên đi, tôi cũng muốn biết."
"Học sinh mới chân thành đặt câu hỏi, Tạ Ninh học trưởng thấy thế nào?"
"Cái này có chút khó, muốn gặp được cậu ấy chắc dựa vào vận khí."
Diễn đàn trên trường thảo luận hừng hực khí thế mà Tạ Ninh hôm nay ra chơi không cùng Hạ Dương đi siêu thị mua sữa bò mà nằm trên bàn ngủ.
Ngày hôm qua Cố Hành Chu nháo cậu, cùng người sinh hờn dỗi cho nên Cố Hành Chu dỗ người xong đã trễ hơn một giờ so với thời gian quy định.
Trường học đưa nhiều bài tập, ở nhà Cố Hành Chu làm hơn một nửa, còn lại đem về nhà làm.
Cố Hành Chu dặn dò cậu ngày hôm sau lại viết, nghỉ ngơi trước nhưng cậu không nghe. Dù sao đối phương cũng không biết.
Hạ Dương đang lướt diễn đàn trường, một đôi mắt không lớn không nhỏ có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Tạ Ninh đang ngủ ngon lành trên bàn học.
Nguyên lai hai người không chia tay, là cậu ta hiểu lầm.
Tạ Ninh hôm qua cùng Cố Hành Chu còn hôn môi.
Cũng không biết tại sao trên diễn đàn vô cùng phấn khích.
Hạ Dương trong một lúc cảm thấy nhìn Tạ Ninh đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Nhìn người ngoan như thế cũng sẽ cùng người khác hôn môi.
Đại hội đón người mới kết thúc thì cũng vừa lúc kết thúc tiết hai, đến giờ ra chơi.
Cố Hành Chu cùng chủ nhiệm nhà mình đi hai hướng khác nhau, anh đi đến siêu thị.
Vừa đến đã đi thẳng vào khu bán sữa.
Tuỳ tay cầm mấy bình mà Tạ Ninh thường thích uống.
Vốn định chờ Tạ Ninh tới, hai người trò chuyện một chút, nhưng chờ năm phút không gặp người tới.
Bình thường giờ này Tạ Ninh sẽ đến mua sữa bò.
Cố Hành Chu không chờ nữa mà đi đến quầy tính tiền, rồi cầm sữa bò tiến vào khu dạy học.
"Cố ca, ở đại hội đón người mới cậu thật đỉnh!"
"Cố ca, cậu quá kiêu ngạo rồi!"
"Cố ca, không hổ là cậu! Đúng là chúng tôi không thể so sánh được!"
Hầu hết mọi người đều biết tin tức từ diễn đàn.
Cố Hành Chu tuy rằng không có tiếp xúc với mọi người nhiều nhưng nhân duyên không tồi.
Ai thấy đều đi lên nói với anh một hai câu.
Nếu đối phương không có ác ý thì Cố Hành Chu cũng không khiến người xấu hổ.
Cố Hành Chu nhân phẩm không tồi, cũng rất lịch sự với lời nói đùa của người khác, cơ hồ chỉ đùa vui một chút rồi thôi.
Cũng không ai thực sự dám trêu chọc Alpha cấp cao.
Cố Hành Chu cầm sữa bò đến lớp mười hai.
Có chút ngạc nhiên khi hôm nay Tạ Ninh không đi mua bò uống khi ra chơi.
Cơ hồ là anh vừa xuất hiện trước cửa lớp mười hai thì thu hút toàn bộ ánh mắt của người trong lớp.
Hiện tại người trên đề tài được thảo luận cao nhất của diễn đàn trường xuất hiện, trung tâm bát quái căn bản là không thể kiềm chế được.
Cố Hành Chu tính toán nhờ người gọi Tạ Ninh dùm.
Nhưng mà cửa lớp mười hai không đóng, Tạ Ninh lại ngồi bàn đầu, Cố Hành Chu cơ hồ liếc mắt một cái liền thấy Omega đang nằm trên bàn ngủ say.
Gương mặt Tạ Ninh được dưỡng đã có thịt, bởi vì ngủ nằm nghiêng trên bàn cho nên có chút thịt bị chèn lộ ra.
Cố Hành Chu lịch sự gõ cửa lớp mười hai, rồi không chờ ai đồng ý liền bước chân dài vào trong.
Rồi đứng yên chỗ Omega ngồi.
Omega đang ngủ ngon lành, khuôn mặt đỏ bừng, gương mặt trắng hồng không chút phòng bị. Bởi vì hô hấp mà cái miệng nhỏ còn hơi hé mở.
Cố Hành Chu duỗi tay đè cái cằm dưới của Tạ Ninh, giúp Tạ Ninh khép miệng.
Hầu như tất cả học sinh lớp mười hai đều khẽ len lén quan sát diễn biến bên này.
Tuy rằng làm bộ đang làm việc khác nhưng so với bầu không khí ầm ĩ lúc trước thì bây giờ có thể nói là an tĩnh không ít.
Hạ Dương cũng thức thời làm bộ đọc sách, sợ quấy rầy đôi tình nhân.
Cố Hành Chu giơ tay lấy sữa bò trong túi ra, đưa một bình cho Hạ Dương.
Hạ Dương có chút kinh ngạc rồi nhỏ giọng cảm ơn nhận lấy.
Ngay sau đó Cố Hành Chu đem vài bình sữa bò còn lại trong túi đưa qua.
Ý tứ chính là làm ơn lát nữa Tạ Ninh tỉnh dậy thì đưa cho cậu. Chai sữa bò vừa rồi cho cậu chính là phí phục vụ.
Hạ Dương cơ hồ liền hiểu ý của Cố Hành Chu, nên chớp mắt rồi giơ tay mập nhỏ ra dấu OK.
Cố Hành Chu nhìn Tạ Ninh trước mắt, mặt mày sắc bén hơi nhíu lại.
Xem ra lời anh nói Omega về nhà nghỉ ngơi sớm Omega căn bản không nghe.
Ngay hôm qua khi Cố Hành Chu đưa Tạ Ninh tới cửa căn bản đã khuya.
Tạ Ninh buổi tối đi ngủ rất có quy luật, cơ hồ đều là hơn mười giờ, trễ nhất là tầm mười một giờ.
Nhìn Omega hiện tại ngủ say, phỏng chừng hôm qua thức làm bài rất khuya.
Thế mà tiểu hỗn đản ngày hôm qua còn hứa với anh là về nhà nhất định sẽ ngoan ngoãn đi ngủ.
Hoá ra đều là lừa gạt.
Cố Hành Chu giơ tay nhéo nhéo gương mặt mềm mụp của Tạ Ninh, nhưng lực đạo thì rất nhẹ, không đánh thức Omega đang ngủ say.
Thời gian giữa tiết cũng sắp kết thúc, Cố Hành Chu nhìn đồng hồ trên tường.
Cũng không để bụng bốn phía có ai chú ý đến họ bên này không.
Hơi khom người, cúi đầu hôn một cái lên gò má trắng hồng của Tạ Ninh.
Rồi giúp Tạ Ninh vén tóc trước đang che mắt, để người ngủ thoải mái, rồi mới bước ra khỏi lớp khi chuông reo.
"Má nó, vừa rồi là Cố Hành Chu hôn Tạ Ninh nhỉ?"
"Tía má ơi, đây là hình thức ở chung của bọn họ sao?"
"Cố Hành Chu đem đồ tới cho Tạ Ninh đúng chứ? Có bạn trai thật tốt!"
"Ế tận mười mấy năm đột nhiên muốn yêu đương."
Chuông vào tiết reo không lâu thì Tạ Ninh bị cưỡng ép mở mắt tỉnh dậy.
Cậu còn phải đi học.
Tuy rằng chương trình học của khối mười hai đại bộ phận đều là ôn tập cùng giải đề, nhưng Tạ Ninh không thế không nghe.
Tạ Ninh chà xát gương mặt muốn mình thanh tỉnh một chút.
Vừa quay đầu thì liền thấy gương mặt đỏ bừng của Hạ Dương.
Tạ Ninh có chút ngoài ý muốn lo lắng hỏi: "Hạ Dương, cậu không khoẻ sao? Sao mặt cậu đỏ thế?"
Hạ Dương chỉ là thấy tình nhân nhà người ta thân mật thì có chút ngượng ngùng. Bình thường cậu chỉ xem trên phim truyền hình, nên mặt đỏ tai hồng xấu hổ khi xem trực tiếp.
Liền xua xua tay, giả vờ bình tĩnh nói: "Không có việc gì, chỉ là có chút nóng."
Hiện tại vừa mới vào thu, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn. Ngày và đêm là hai thái cực, lạnh thì lạnh kinh dị và nóng cũng nóng đổ lửa. Hiện tại là buổi trưa cũng thực bình thường.
Tạ Ninh gật đầu, không hoài nghi, còn cầm chút khăn giấy cho cậu ta lau mồ hôi.
Hạ Dương đem túi đựng sữa Cố Hành chu đưa chuyển cho tạ Ninh: "Tạ Ninh, cho cậu."
Tạ Ninh liếc mắt, "Lúc ra chơi cậu đi mua sữa?"
Tới gần kết thúc tiết, Tạ Ninh gật gù gật gà buồn ngủ, khi kết thúc thì nói với Hạ Dương nay cậu không đi mua sữa, rồi sau đó liền ngủ.
Hạ Dương lắc đầu: "Vừa rồi Cố giáo thảo tới, nhờ tớ đưa cậu."
Tạ Ninh có chút ngạc nhiên: "Cố Hành Chu tới đây?"
Cậu ngủ rất say, không biết đối phương đến.
Tạ Ninh nghi hoặc hỏi: "Có nói gì không?"
Hạ Dương: "Không có gì, chỉ nhờ tớ đưa sữa bò cho cậu, và..."
Tạ Ninh hỏi: "Còn gì nữa?"
Hạ Dương: "Không có gì, chỉ kêu tớ đưa đồ thôi."
Hạ Dương lựa chọn ngậm miệng.
Da mặt Tạ Ninh mỏng, dễ thẹn thùng.
Nếu nói cho cậu biết vừa nãy Cố giáo thảo hôn cậu trước mặt nhiều người, phỏng chừng Tạ Ninh sẽ như ngồi trên đống lửa, không còn dám gặp người khác.
Tạ Ninh cất sữa bò rồi quay đầu mở cặp sách ra, dự định lấy vở ghi chép cho tiết tiếp theo ra.
Nhưng vừa quay đầu thì bắt gặp không ít ánh mắt kỳ quái của các bạn nhìn cậu.
Tạ Ninh sửng sốt, khuôn mặt trắng nõn có chút mê mang cùng kinh ngạc.
Vì sai lại nhìn cậu như thế?
Trên mặt cậu có gì sao?
Tiếp đó liền thấy Omega cách cậu một cái bàn, giống như đang chào cờ, giơ ngón tay cái cho Tạ Ninh.
Bởi vì vào lớp nên Omega kia không nói gì, chỉ thì thầm mở miệng.
"Tạ Ninh, cậu đỉnh thật."
Tạ Ninh: "..."
Lần trước khi hai người ở bên nhau, diễn đàn trường đều nói Tạ Ninh nhất định có điểm đặc biệt.
Có thể khiến Cố giáo thảo theo đuổi tuyệt đối không bình thường.
Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy Tạ Ninh vì lớn lên ngoan ngoãn, xinh đẹp cùng tính cách tốt mới có thể hấp dẫn người khác.
Cho đến vừa rồi khi nhìn thấy cố Hành Chu tiến vào, nhìn thấy người đang ngủ sợ đánh thức người nhưng lại nhịn không được hôn một cái.
Omega này liền biết,
Tạ Ninh,
Không đơn giản!
Có lẽ đúng như những gì diễn đàn nói, cậu ấy quả thực có điểm đặc biệt.
Có thể làm Cố Hành Chu đối với cậu một mực chung tình.
Mới khai giảng có hai ngày, mọi người luôn dùng ánh mắt kỳ kỳ quái quái nhìn cậu.
Tạ Ninh có chút nghi hoặc, chẳng lẽ bởi vì khoé miệng cậu bị rách mà mọi người xem cậu như xem thú thế hả?
Tạ Ninh cũng lặng lẽ giơ ngón tay cái cho đối phơng, theo sau cầm vở ghi chép quay đầu lại.
Mà Omega kia cho rằng Tạ Ninh giơ ngón tay cái là đang khẳng định ý tưởng của mình.
Tiết này vốn dĩ là tiết của Phan lão sư nhưng có người chụp được hình Phan lão sư khi nghe Cố Hành Chu phát biểu trên bục rồi đăng lên diễn đàn, biểu tình của thầy nháy mắt nổi tiếng.
Phan lão sư hôm nay không có mặt mũi gặp người, liền đổi thành tiết tự học.
Cố Hành Chu về lớp trễ, nháy mắt khiến cho những tiếng ồn ào trong lớp vang lên.
"Cố ca vẫn luôn lạnh lùng như thế!"
"Hahahaha, không được, hiện tại tôi vừa nhìn thấy Cố ca liền nhớ tới biểu tình tuyệt vọng của Phan lão sư ở dưới đài."
"Biểu tình của Phan lão sư quá là tuyệt vời!"
"Cố ca yêu đương còn hôn môi!"
"Hey, yêu nhau đương nhiên phải hôn môi, cậu thấy đáng sợ thì cậu chính là tra nam!"
Bầu không khí trong lớp sống động, Cố Hành Chu cũng không để ý đến sự trêu chọc của bạn bè.
Trở lại chỗ ngồi xong thì Thẩm Tùng quay đầu nhìn anh, "Cố cẩu, mới chỉ không nhìn thấy cậu một tháng, thật là thay đổi nhiều quá."
"Lúc nãy những gì cậu nói trong buổi đại hội đón người mới có phải hay không đã nghĩ trước đó rồi?"
Cố Hành Chu nâng mắt liếc hắn một cái.
Thẩm Tùng ngay lập tức hiểu ra.
Này quả niên tên cẩu này đã chuẩn bị từ trước rồi.
Bởi vì ngày hôm qua có tin đồn anh cùng bạn học nhỏ chia tay, thành ra mới có cơ sự đó trong buổi đại hội đón chào người mới.
Tạ Ninh sau khi tan học liền đi lên lớp một tìm Cố Hành Chu.
Vừa xuất hiện ở cửa sau của lớp một, có một bạn học nhìn thấy liền nói với Cố Hành Chu:
"Cố ca, bạn trai nhỏ tới!"
Cố Hành Chu nghe được quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Omega ngoan ngoãn đứng ngoài cửa sau.
Đứng dậy đi đến, vẻ mặt nghiêm túc.
Tạ Ninh thấy người mua sữa bò cho mình, vốn định đến tìm người nói chuyện. Ai ngờ Cố Hành Chu vẻ mặt nghiêm trọng như thế.
Tạ Ninh: "..."
Bây giờ cậu chạy nhanh còn kịp không.
Tạ Ninh ý thức được nguy hiểm, xoay người định rời đi.
Nhưng Cố Hành Chu chân dài, không cho Tạ Ninh cơ hội bỏ chạy, tiến vài bước liền tới trước mặt cậu.
Tạ Ninh nuốt nước miếng, giống như cậu không có làm sai chuyện gì, cũng không cần phải tội lỗi.
Đúng tình hợp lý: "Anh hung dữ như thế làm gì?"
Cố Hành Chu nghe Tạ Ninh nói mình hung dữ, biểu tình liền nhu hoà đi, mở miệng: "Ngày hôm qua mấy giờ em ngủ?"
Tạ Ninh: "..."
"Vừa về nhà liền đi ngủ, còn mơ thấy anh, cái lời này là tiểu quỷ không có lương tâm mới nói ra."
Tạ Ninh: "..."
Lừi nói dối bị người nắm thót, Tạ Ninh không nói nên lời.
Cậu không chỉ có thức đêm mà cũng không có mơ thấy Cố Hành Chu.
Tạ Ninh khẽ meo meo ngẩng đầu nhìn anh, ngữ khí Alpha không hung dữ nhưng cảm xúc có chút khó chịu.
Cậu cũng dự liệu được đối phương không nỡ hung dữ với mình, tiến lên nhéo nhéo tay Cố Hành Chu, nhỏ giọng: "Không có lần sau."
Hiển nhiên bộ dạng này đối với Cố Hành Chu mà nói thì vô cùng hưởng thụ.
Trên hành lang người đến người đi, Tạ Ninh ngượng ngùng không ôm người.
Chỉ có thể xoa xoa tay.
"Em thấy anh mua sữa bò cho em." Tạ Ninh ngẩng mặt nhỏ nhìn anh, đôi mắt hạnh sáng lấp lánh, theo sau đó kêu Cố Hành Chu cúi đầu, ở bên tai nhỏ giọng nói: "Cảm ơn ca ca."
Tạ Ninh lớn lên ngoan, cười rộ lên thì khoé miệng có má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Cố Hành Chu muốn tiến lên hôn một cái nhưng Tạ Ninh nói xong liền nhanh chóng kéo dãn khoảng cách.
Giống như biết anh sẽ làm ra chuyện gì.
Nói cảm ơn xong liền xoay người xuống lầu.
Rất nhanh không thấy bóng.
Cố Hành Chu nhìn bóng dáng lấp ló mỉm cười bất đắc dĩ.
Thời gian buổi chiều, Cố Hành Chu đi đến sân bóng rổ chơi bóng.
Tạ Ninh nghĩ sáng nay Cố Hành chu mua sữa cho cậu nên mình đi đưa nước cho anh.
Đi siêu thị mua nước xong thì đến sân bóng rổ.
Sân bóng rổ vẫn y hệ học kỳ cuối, không ít người vây xem.
Tạ Ninh vừa bước vào trong thì liền thấy Cố Hành Chu như hạc trong bầy gà.
Những học sinh mới đang vây xem rất nhiều nên có nhiều người không biết Tạ Ninh.
Tạ Ninh cầm bình nước ngoan ngoãn đứng chờ ở bên ngoài.
"Cậu nói xem đối tượng của Cố học trưởng là ai, ở diễn đàn chờ một ngày cũng không thấy ai đăng hình."
Tạ Ninh:???
Tôi cũng tò mò, cậu nói xem Cố học trưởng chơi bóng ở đây, người đó có khả năng đưa nước tới không.
Tạ - trong tay cầm bình nước – Ninh: "..."
Nghe lén người ta nói chuyện là không tốt, Tạ Ninh hận không thể điếc tạm thời.
Nhưng bốn phía người xem rất nhiều, có hơi chen chúc.
Tạ Ninh nhất thời phải đứng tại chỗ.
Chỉ hy vọng Cố Hành Chu có thể kết thúc trận đấu này nhanh một chút.
"Trên diễn đàn trường không phải truyền tin đồn Cố Hành Chu chia tay sao? Sao hôm nay lại có đối tượng, không phải mới quay lại?"
Âm thanh bên cạnh truyền đến, Tạ Ninh cơ hồ ngay lập tức dựng lỗ tai lên nghe.
Bọn họ chia tay khi nào?
Sao cậu không biết?
Ngay sau đó có người nói: "Không có khả năng đi, hôm nay tại buổi đón người mới, Cố học trưởng không phải nói mình không có thất tình sao?"
Tạ Ninh nghe xong vừa lòng gật gật đầu.
Ngay sau đó, liền nghe người nọ tiếp tục: "Còn nói hôm qua mới hôn môi xong!"
Tạ Ninh:!!!