Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O

Chương 37: Chỉ cần biết đó là Omega mà Cố ca thích là được!



Thật là quá đáng!

Vu Chu một bên nhìn Thẩm Tùng đang vội vàng ngăn cản Hạ Hoan tiến lên, còn không quên liếc nhìn Thiến Thiến.

Nhìn về phía Tạ Ninh thì cậu đang đỏ mặt, liều mạng chui vào lòng Cố Hành Chu để trốn.

Cả người đột nhiên cảm thấy những thứ kỳ quái của thế giới cũng chỉ như vậy thôi.

Vu Chu hận không thể ngâm mình dưới Nam Thái Bình Dương, tình tình ái ái đều không thể đuổi kịp hắn.

Bọn họ đi mà tìm mấy cẩu độc thân khác phát cơm chó.

Không liên quan gì đến Vu Chu hắn nữa!

Vu Chu u buồn nhìn trời, cằm giơ lên theo hình cung tiêu chuẩn góc 45 độ, theo sau thở dài một tiếng, điều này... nằm ngoài dự tính.

Tuy nhiên, trong mắt của những kẻ si tình thì những ngôi sao cùng có cặp có đôi, ví như Bắc Đẩu với Thất Tinh cũng có cảm giác xứng đôi vừa lứa.

"Cậu làm gì?" Hạ Hoan nhìn Thẩm Tùng chặn đường phía trước, khuôn mặt đỏ lên, vô cùng giận dữ.

Thẩm Tùng cũng không khách khí, luôn giống như tia chớp chắn ngang đường đi của Hạ Hoan.

"Cậu muốn làm gì?"

Nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn của Tạ Ninh ở bên phía đối diện, Thẩm Tùng nhất thời muốn chết tâm. Trường hợp xấu hổ nhất đã xảy ra, không biết Cố cẩu nóng giận có đánh người hay không.

Thấy người chặn ở trước mặt sống chết không cho đi qua, quay đầu nói: "Thiến Thiến, lôi hắn ra."

Thiến Thiến còn đứng ở một bên xem tình yêu hoàn mỹ của hai người đàn ông sửng sốt, này... này không tốt lắm đâu.

"Hạ Hoan, bọn họ hình như đang yêu đương, chúng ta đi qua không tốt đâu."

Thiến Thiến vẻ mặt khó xử, ánh mắt lại không thể khống chế nhìn về phía Tạ Ninh. Omega kia lớn lên trắng nõn sạch sẽ, thập phần ngoan ngoãn. HIện tại thì tai đỏ lên đang trốn sâu vào lòng Alpha... liền có chút muốn sờ.

Hạ Hoan: "Làm sao mà cậu biết Cố Hành Chu đang yêu đương?"

Thẩm Tùng cùng Thiến Thiến nhất thời không nói gì, cảnh tượng vừa rồi, chỉ có đứa ngốc mới nhìn không ra hai người bên kia không biết xấu hổ mà yêu đương.

Nhưng câu nói tiếp theo của Hạ Hoan lại khiến cho mọi người cực kỳ cạn lời, "Vạn nhất Cố Hành Chu bị ép thì sao?"

Thẩm Tùng: "..."

Thiến Thiến: "..."

Vu Chu: "..."

Lời vừa nói ra, hơi thở chung quanh đóng băng, một đêm mùa hè gió thổi qua không mang theo tiếng động.

Cố Hành Chu bị ép?

Một người đàn ông cao lớn, cao tận 1,88 mét bị một Omega thấp hơn một cái đầu cưỡng ép?

Không nói đến hành vi, chỉ nhìn biểu tình cũng không nhìn ra một chút xíu miễn cưỡng nào.

Nếu nói một trong hai người bị ép thì hiển nhiên phải là người Cố Hành Chu đang ôm trong ngực, Omega vẻ mặt lúng túng, càng giống bên bị ép buộc hơn.

Nghĩ nghĩ một chút Vu Chu cùng Thẩm Tùng đột nhiên có chút kinh hãi nhìn nhau, trong mắt đều đầy khiếp sợ cùng hoang mang.

Vy Chu nhíu mày, nhớ cảnh tượng hắn vừa đưa Cố Hành Chu ra ngoài.

Lúc ấy Cố Hành Chu uống say, nói muốn gặp Tạ Ninh. Vu Chu cho rằng không có gì, vì hắn biết Cố Hành Chu thích Tạ Ninh. Lúc trước còn giúp Cố Hành Chu gửi thư tình, chỉ là Tạ Ninh không muốn. Nên cũng thực bình thường khi mà uống nhiều muốn gặp người mình thích.

Nhưng vấn đề là ở chỗ Tạ Ninh từ chối nhận thư tình.

Bọn họ biết Cố Hành Chu thích Tạ Ninh nhưng không biết Tạ Ninh đối với Cố Hành Chu có ý tứ kia không.

Vừa rồi hắn dẫn Cố Hành Chu ra, thấy Omega đứng cách đó không xa. Cố Hành Chu uống say cũng không quản nhiều vậy, đi lên liền ôm người.

Hắn lúc đó chỉ nghĩ nhanh chóng rời đi để tránh bị thồn một họng cơm chó, lại xem nhẹ tiếng hô lên của Tạ Ninh khi bị ôm lên, căn bản không nghĩ tới việc Omega có nguyện ý không.

Cho dù Cố Hành chu có soái thế nào, nhưng nếu Omega không muốn thì chính là chơi đùa lưu manh.

Mới vừa rồi khi Thẩm Tùng cùng bọn họ đuổi ra tới, cảnh tượng kia rõ ràng là Cố Hành Chu ôm lấy Omega, bắt cậu phải ngồi trong ngực còn nhân lúc say hôn hôn.

Mà Omega kia vẻ mặt hoảng hốt, căn bản là bị doạ rồi!

Cố Hành Chu là Alpha cấp cao, sức mạnh so với Alpha thông thường đã lớn hơn không ít, đừng nói tới Omega yếu đuối, lại bắt lấy dễ dàng như bắt gà con.

Bất luận là thể hình hay sức mạnh đều cách biệt to lớn, Vu Chu nghĩ nghĩ, lại giống như phát hiện ra điểm mù. Vừa rồi Cố Hành Chu ôm Omega hôn hôn, hai tay Omega bị Cố Hành Chu nắm chặt trong lòng bàn tay.

Thân hình cao lớn phủ lên thân hình mảnh khảnh của Omega, tay còn bị nắm chặt.

Với tình huống này Tạ Ninh không có đường phản kháng.

Mịa nó!

Có phải là đàn ông không thế!

Đồng tử Vu Chu nhất thời chấn động, hiển nhiên không nghĩ tới một soái ca như Cố Hành Chu lại cưỡng bức người khác yêu đương với mình.

Thẩm Tùng cùng Vu Chu đang có ý nghĩ giống nhau, giữa trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Nếu Tạ Ninh thực sự không phải tự nguyện, mà bị Cố Hành Chu ép buộc, kia đây chính là uống say ra đường chơi lưu manh cưỡng bức Omega gầy yếu ôm hôn. Nếu để lại bóng ma trong lòng Tạ Ninh thì liền xong.

Hai người nhìn nhau, Vu Chu gian nan mở miệng, "Không thể nào."

Không thể nào, không thể nào!

Cố Hành Chu sẽ không thể là tên đàn ông chó đi cưỡng bức Omega cùng mình ôm hôn đâu nhỉ!

Thẩm Tùng run run mở miệng: "Nhìn dáng vẻ..."

Nhìn dáng vẻ thì sự thật là Cố Hành Chu cưỡng bức người ta hôn mình.

Hai người để não tự do phát huy trí tưởng tượng vô hạn, bổ não, sáng tác không có biên giới, đưa vào một cốt truyện.

Giờ phút này, hành vi Tạ Ninh chui vào trong ngực Cố Hành Chu bị hai người bổ nào thành khuê nữ trong thôn có tiến xinh đẹp bị đầu lĩnh lưu manh ngoài cửa thôn đùa giỡn, vô lực phản kháng, sống không còn gì luyến tiếc, còn bị những người ăn dưa* trong thôn gặp được, không còn mặt mũi nhìn họ.

Phỏng chừng hiện tại nếu có một con sông gần đó, thì sẽ nhảy xuống để rửa nhục đổi lại sự trong sạch cho chính mình.

Thẩm Tùng nhảy sang trái rồi phải trước mặt Hạ Hoan, Hạ Hoan ra sức tránh né, tức đến chết nhưng căn bản không trốn thoát.

Thiến Thiến cũng không thể giúp, Thẩm Tùng không cho qua, Hạ Hoan không nhịn được nữa, "Thẩm Tùng, đừng có quá đáng, mau tránh ra."

Trong lời nói mang theo phẫn nộ, Thiến Thiến bị âm thanh này doạ run lên, vốn tưởng rằng Thẩm Tùng vẫn không rời đi.

Ai ngờ sau đó Thẩm Tùng ngừng lại, nhìn lại phía Cố Hành Chu nói, "Xác thực là quá đáng."

Thiến Thiến: "..."

Vu Chu cũng phụ hoạ theo, hai mắt trống rỗng, nhìn Tạ Ninh mang theo chút thương hại, "Cố ca mà chó tính lên thì đúng là không gì không thể làm."

Thiến Thiến: "..."

Thiến Thiến vẻ mặt bối rối, làm thế nào mà gió đổi chiều rồi, bên kia không phải là tình yêu hoàn mĩ nam nam sao?

Hạ Hoan cũng bị choáng vì hai người đột nhiên đổi chiều, trong lúc nhất thời không phản ứng. Rốt cuộc là điều mình nguỵ biện được công nhận, còn có chút chột dạ.

Lần này không đợi Hạ Hoan đi quấy rầy hai người yêu đương.

Vu Chu cùng Thẩm Tùng anh em tốt đi trước một bước, nhanh chóng tiến về phía ghế dài.

Cố Hành Chu đang rất vui vẻ, ở trên mặt bảo bối nhà mình hôn một cái.

Ngày sau đó liền thấy đại bảo bối giống như con nai bị kinh hách, ở trong ngực anh giãy giụa.

Cố Hành Chu vội ôm người chặt hơn, nhẹ giọng trấn an.

"Làm sao vậy?"

Chỉ thấy Tạ Ninh đỏ mặt không nói lời nào, bàn tay thì bám chắc trên cánh tay vững chắc của Cố Hành Chu còn liều mạng hướng vào ngực mình.

Chờ tìm vị trí xong, mới cúi đầu đem cái đầu lông xù xù hướng trong ngực anh giấu đi, giống như con đà điễu cố chôn đầu vào đất, trốn tránh hiện thực.

Cậu không có mặt mũi nhìn người—

Thấy người ôm mình, Cố Hành Chu uống nhiều cảm thấy hạnh phúc như trong lòng nở hoa.

Môi đôi bàn tay to thuận thế ôm vòng eo mảnh khảnh của Tạ Ninh, vòng eo của cậu quá mức tinh tế, Cố Hành Chu cơ hồ dùng một bàn tay có thể ôm hết, không khỏi nhíu mày, liền cùng men say cắn cắn lên lỗ tai Tạ Ninh,

"Tại sao lại gầy như thế, trên eo một chút thịt cũng không có."

Tạ Ninh giờ phút này chỉ thấy xấu hổ không nhịn được, làm gì có thời gian quan tâm lời Cố Hành Chu nói. Một lòng toàn đặt ở lúc nãy mình muốn hôn Cố Hành Chu mà bị chưa kịp làm gì đã thấy người chứng kiến.

Khuôn mặt nhỏ chôn trong ngực Cố Hành Chu, lộ ra cái cổ trắng nõn như đánh phấn, vành tai tinh xảo nhỏ nhắn giờ này đỏ như máu.

Mặt thì đỏ như quả táo, nghe tiếng tim đập mãnh liệt trong ngực Cố Hành Chu, phảng phất như vừa nãy anh nói thích cậu rất nhiều lần.

Nhưng vì vùi đầu trong ngực mới nhận ra, Cố Hành Chu bình thường mặc quần áo nhìn không ra, hiện tại Tạ Ninh như mèo nhỏ chôn mặt trong ngực phát hiện, wow, Cố Hành Chu có cơ ngực lớn!

Hơn nữa không chỉ lớn mà còn rắn chắc, co dãn. Trước đó cậu không nghĩ Cố Hành Chu là loại hình mặc đồ thì nhìn gầy nhưng cởi đồ thì cơ bắp, Tạ Ninh đỏ mặt tiếp tục dán vào cơ ngực khoẻ mạnh, rắn chắc, chỉ cảm thấy mũi nóng lên, giống như bị chảy máu mũi.

Tạ Ninh trong lúc nhất thời có chút hổ thẹn, cậu thực là quá sắc. Người ta chỉ mới hôn cậu vài cái, cậu lại trực tiếp mơ tưởng cơ ngực người ta... cậu... cậu...

Cậu thực là xấu xa!

Cố Hành Chu không biết Tạ Ninh đang trong lòng mê tưởng nhan sắc của mình, mà nghĩ làm thế nào đem bảo bối nuôi béo một chút, bằng không gầy quá, anh sợ dùng sức ôm Omega một chút liền đem người bẻ gãy mất.

Men rượu khiến não có chút trì độn nhưng trong đầu vẫn nỗ lực nhớ lại cảnh tượng ăn cơm của Omega.

Giống như một chú hamster nhỏ, đem đồ ăn nhét hết vào miệng khiến hai má phình lên, sau đó lại chậm rãi nhai nuốt.

Cố Hành Chu ôm Omega mềm mụp ở trong ngực, toàn tâm suy nghĩ về cậu. Còn nhớ lần trước mua điểm tâm cùng bánh kem cho Omega, đối phương rất thích.

Khi đó Tạ Ninh nhìn bánh kem và điểm tâm qua cửa kính, khi nhìn thấy anh hận không thể đem mua cả cái cửa hàng bánh kem cho Omega, làm cho cậu mỗi ngày đều có điểm tâm ngọt ăn.

"Cậu không phải thích điểm tâm ngọt sao? Về sau mỗi ngày đều mua cho cậu, nuôi cậu béo một chút, được không?"

Cố Hành Chu nhẹ nhàng dỗ dành, nhìn Omega vùi đầu vào ngực mình không muốn ngẩng lên giống như hận không thể biến thành quả trứng, dáng vẻ thân mật cọ cọ cổ Tạ Ninh, làn da truyền đến cảm xúc mềm mại. Thấy người vẫn như cũ không nói lời nào, còn ôm lấy người lắc trái lắc phải, giống như dỗ em bé, trong mắt nhu tình vô hạn, như thể anh đang nhìn thấy kho báu hiếm có.

Ngay khi Cố Hành Chu định cúi đầu hôn lên tuyến thể sau gáy của Tạ Ninh cách một miếng dán ngăn mùi pheromone thì cách đó không xa truyền đến âm thanh rất lớn.

"Cố ca, không thể hôn!"

Khi thấy Cố Hành Chu cúi đầu muốn hôn tuyến thể của Omega, tim Vu Chu như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Nếu hôn xuống thì đây chính là quấy rối tình dục.

Vu Chu vận khí đan điền, dùng nhiều sức khiến âm thanh to và vang, có thể kéo dài ba ngày không dứt.

Cho dù là Cố Hành Chu đang uống say cũng bị âm thanh cực đại này thu hút sự chú ý.

Tuy nhiên Tạ Ninh người đang làm đà điểu trong ngực người ta thì đang đỏ mặt và tự cảnh tỉnh chính mình. Giọng nói đặc biệt lớn của Vu Chu giống như âm thanh la hét thảm thiết, khiến Tạ Ninh hoảng sợ. Tưởng đâu có người khóc vì cha chết.

Cố Hành Chu cảm giác được Omega thơm tho mềm mại bị doạ run lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.

Bàn tay to vỗ về lưng Tạ Ninh, "Đừng sợ."

Dứt lời liền hung ác trừng mắt với Vu Chu. Cặp mắt đào hoa kia thập phần sâu thẳm cùng nguy hiểm, như thể đang lên án người nào đó đã doạ đến Omega của mình.

Vu Chu bị ánh nhìn của Cố Hành Chu có chút run lên.

Chân đứng bất động.

Thẩm Tùng ở một bên thấy, cũng không nhịn được nuốt nước miếng, trong lúc nhất thời không biết nên tiến hay lùi.

Quay đầu nói với Thiến Thiến, "Thiến Thiến, chờ ở đây, trước tiên đừng đi qua."

Vu Chu vẻ mặt chết lặng, tên cẩu này thật sự là chưa từng yêu đương qua?

Nhưng mà Thiến Thiến ở một bên xem đến hăng say, một chút cũng không bị ánh mắt của Cố Hành Chu doạ.

Hạ Hoan vẫn là bộ dáng tức giận, ánh mắt hung hăng nhìn Omega đang vùi đầu trong ngực Cố Hành Chu, nhất thời xem đến đỏ mắt.

Cố Hành Chu diện mạo đẹp, có gia cảnh tốt, cũng không kỳ quái khi có nhiều người thích, nhưng vài lần gặp qua thì chưa từng thấy có nhân vật nào thân mật bên cạnh.

Lúc này cảm xúc có chút phức tạp, hận không thể tiến lên lôi Omega trong ngực Cố Hành Chu ra.

Vừa rồi hắn cũng thấy Omega kia một cách rõ ràng. Tuy rằng diện mạo sạch sẽ xinh đẹp, nhưng hắn cũng không kém, lớn lên dễ nhìn, chẳng qua là bất đồng về mặt loại hình thôi.

"Omega kia là ai?"

Hạ Hoan nhìn Vu Chu bên cạnh mở miệng hỏi, âm thanh mang theo tức giận.

Vu Chu trong lúc nhất thời có chút đau đầu, đợt sóng này chưa qua đợt sóng kia lại tới.

Hắn cũng không biết đời trước mình tạo nghiệt gì mà bây giờ phải ở đây chịu khổ.

Nhưng hắn cũng biết tâm tư của Hạ Hoan. Xem bộ dạng này chính là muốn dùng gậy đánh uyên ương, Vu Chu cân nhắc mở miệng, "Cậu đừng quan tâm cậu ấy là ai, chỉ cần biết đó là Omega mà Cố ca thích là được."

Hạ Hoan tức giận đến khó thở, "Cậu..."

Vu Chu bất đắc dĩ, "Đừng tức giận, Cố ca cũng không dễ dàng thích người khác. Omega Cố ca đang ôm trong ngực đã theo đuổi Cố ca từ khi bắt đầu học cấp ba. Thời gian họ biết nhau lâu hơn cậu, theo đuổi cũng lâu hơn. Vì thế không có gì mà tức giận. Cậu cũng phải biết thứ tự đến trước sau."

Một bộ dáng độc thân lâu năm giảng đạo lý rõ ràng, đương nhiên cũng tự động bỏ đi những việc làm không đẹp của Tạ Ninh như ăn trộm tư trang của Cố Hành Chu cùng theo đuôi đến tận WC.

Luận về thời gian thì Tạ Ninh tới sớm hơn, Tạ Ninh cũng theo đuổi người một thời gian dài. Hạ Hoan nghe xong không nói nên lời.

"Tại sao trước đây tôi không biết có người như vậy!"

Vu Chu cạn lời, nếu cậu biết mới là lạ, tổng cộng gặp qua vài lần, có lẽ Cố ca thậm chí còn không biết cậu là ai.

Vu Chu rốt cuộc vẫn là không mở miệng nói sự thật tàn nhẫn cho Hạ Hoan.

Hiện tại quan trọng nhất không phải ở đây nói lời vô nghĩa với Hạ Hoan người đang ghen tị, mà phải nhanh đem Tạ Ninh ra khỏi ngực Cố Hành Chu.

Cuối cùng Vu Chu cùng Thẩm Tùng vượt qua áp lực, đi nhanh tới bên cạnh Cố Hành Chu.

Trong lúc nhất thời tình cảnh lúng túng.

Vu Chu căng da đầu khuyên, "Cố ca, cậu bỏ tay ra trước, còn như vậy sẽ khiến người ta buồn chán!"

Nghe có người tiến lên nói chuyện, thân hình Tạ Ninh cứng đờ.

Liền... muốn chết tâm.

Tất cả là do cậu sắc đẹp của Cố Hành Chu mê hoặc, muốn đi hôn hôn người ta, bằng không cũng không lưu lạc đến tình huống xấu hổ này.

Nhưng mà miệng Vu Chu như pháo canon cũng không có bất cứ tác dụng gì, cánh tay đối phương cũng không buông vòng eo đối phương ra mà ngược lại càng dùng sức.

Đạo lực này khiến Tạ Ninh ở trong lòng kêu lên một tiếng.

Vu Chu cùng Thẩm Tùng sợ tới mức mày nhảy dựng, cũng mặc kệ ba bảy hai mốt gì, dưới ánh mắt giết người của Cố Hành Chu, bắt đầu cố gắng giải cứu cho khuê nữ đang nằm trong ngực lưu manh.

Nhưng mà Cố Hành Chu sức lớn, anh nhận định Omega trong ngực là của mình, hôm nay cho dù có là lão Thiên Vương xuống cũng không cướp được. Anh sẽ không buông tay.

Trong lúc nhất thời cực kỳ hỗn loạn, Tạ Ninh giống như búp bê vải bị xé rách, đối với cuộc sống mất đi hy vọng.

Cuối cùng cũng không kéo ra được còn khiến Thẩm Tùng cùng Vu Chu kiệt sức.

Cứng mềm đều không được, vậy nói chuyện đi.

"Cố ca, hiện tại hơn 8 giờ tối rồi, trời tối đen thế này." Nói rồi Vu Chu chột dạ liếc nhìn ánh đèn chói sáng của câu lạc bộ quanh mình, tiếp tục nói: "Nếu cậu muốn ôm thì cũng phải xem thời gian, đúng không. Đã trễ rồi, người cũng cần về nhà."

Không biết Cố Hành Chu nghe lọt không nhưng Tạ Ninh nghe lọt, đã hơn 8 giờ rồi, hôm nay cậu còn bài tập khoa học chưa có làm.

Thay vì ở đây hứng những đợt gió xấu hổ thì về nhà làm bài tập mới là con đường đúng đắn.

Cố Hành Chu uống nhiều rượu, cũng không tỉnh, đang lý giải lời Vu Chu.

Nhưng mà không đợi cố Hành Chu nghĩ xong ý nghĩa trong lời nói của Vu Chu thì Omega trong ngực có động tĩnh trước.

Ngay sau đó chỉ thấy Tạ Ninh khẽ meo meo ló cái đầu xù xù từ trong ngực Cố Hành Chu ra ngoài.

Một tiểu khả ái đột nhiên xuất hiện—

Cố Hành Chu trong lòng ngứa ngáy, liếm liếm môi, cũng không tiếp tục tự hỏi lời Vu Chu nữa mà trong mắt chỉ còn gương mặt đỏ rực của Tạ Ninh.

Vừa cúi đầu định hôn hôn thì Tạ Ninh mở miệng trước, "Cố Hành Chu, trễ rồi, tớ phải về nhà..." làm bài tập.

Cố Hành Chu hơi sửng sốt, trong khoảnh khắc đôi mắt đào hoa mất mát không ít, "Cậu không muốn ở cùng với tôi?"

Tạ Ninh: "..." Cậu chỉ muốn về nhà làm bài tập.

Vu Chu: "Cố ca, Tạ Ninh muốn về nhà, chúng ta liền đưa cậu ấy về trước. Cũng không phải về sau không gặp nữa."

Ngay sau đó liền nghênh đón ánh mắt như dao của Cố Hành Chu.

Vu Chu:...

Cố Hành Chu rũ mắt nhìn Tạ Ninh: "Cậu thật sự muốn về nhà?"

Tạ Ninh gật đầu.

Cố Hành Chu tự hỏi một lát, có chút không vui nói, "Tôi đưa cậu trở về."

Nói rồi liền ôm người đứng lên, nhưng mà lần này không thể đi đứng thẳng tắp như ban nãy, cũng may là bên cạnh có Thẩm Tùng cùng Vu Chu nhanh tay lẹ mắt đem bọn họ đứng ổn định.

Thẩm Tùng đầu tiên là giúp Thiến Thiến bắt xe, trả tiền trước, có chút xin lỗi nói: "Thiến Thiến, xin lỗi, hôm nay Cố cẩu, Cố Hành Chu uống nhiều quá. Vu Chu một mình không thể lo liệu, không thể đưa cậu về nhà."

Thiến Thiến hiểu lý lẽ nói: "Không sao, lần sau cậu có thể đưa tớ về."

Nói rồi liền kéo Hạ Hoan rầu rĩ không vui bên cạnh, "Có Hạ Hoan về cùng tớ, đừng lo lắng."

Thẩm Tùng: "Về nhà nhớ gửi tin nhắn cho tôi." Nói rồi còn ném qua ánh mắt đưa tình.

Thiến Thiến tiếp được, ngọt ngào nói: "Ừm ừm."

Vu Chu: "..."

Hạ Hoan vốn dĩ muốn tiến lên nói vài câu với Cố Hành Chu nhưng Thiến Thiến lôi kéo hắn lên xe, cuối cùng cũng chưa nói được câu nào.

Cố Hành Chu hiện tại đi đường có chút không xong nhưng vẫn nắm chặt tay Tạ Ninh.

Thật vất vả chờ xe tới, còn một hai phải ôm Tạ Ninh mới lên xe.

Thẩm Tùng đi trước một bước, cướp được ghế phụ.

Vu Chu nhìn phía sau hỗn độn: "..." Đồ chó!

Cuối cùng cũng chỉ có thể căng da đầu ngồi xuống.

Dọc đường đi Cố Hành Chu vẫn luôn cúi đầu thì thầm vài câu ngắn với Tạ Ninh. Bên cạnh đều là người, Tạ Ninh có chút ngượng ngùng nên mím môi như người câm.

Chờ tới biệt thự Tạ gia, Cố Hành Chu ương ngạnh lôi kéo người không buông tay, không cho xuống xe.

Tạ Ninh đỏ mặt tai hồng, "Cố Hành Chu, buông ra trước đã, tớ phải về nhà."

Cố Hành Chu đại não có chút hỗn độn, "Không phải cùng về nhà với tôi sao?"

Hai má Tạ Ninh nóng lên, nhất thời không biết nói gì.

Cuối cùng vẫn là Vu Chu tiến lên hỗ trợ, mới khiến Tạ Ninh có thể rời đi xuống xe.

Cố Hành chu dùng đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Tạ Ninh, trong mắt còn mang theo chút uỷ khuất.

Tại sao đại bảo bối nói đi liền đi?

Vừa rồi còn ở trong ngực mình hôn hôn, như thế nào hiện tại liền đi.

Tạ Ninh xuống xe xong, tài xế quay đầu về hướng Cố gia.

Chờ tới nơi, Vu Chu cùng Thẩm Tùng hợp lực đưa Cố Hành Chu vào nhà.

Cố Phong cùng Phương Uyển phu thê hai người tối nay còn chưa có trở về, chỉ có chú Chung là quản gia đang ở cửa.

Thấy Cố Hành Chu người đầy mùi rượu, chú Chung kinh ngạc nói, "Sao tiểu thiếu gia uống nhiều rượu như thế?"

Chú Chung lớn tuổi, Vu Chu cùng Thẩm Tùng không muốn phiền toái chú nên hai người dẫn Cố Hành Chu lên lầu về phòng.

Ngày hè buổi tối vẫn oai bức, Cố Hành Chu vừa trở về, phòng chưa bật điều hoà, chỉ có cửa sổ sát đất mở ra, nhưng ngày hè ban đêm không có gió, Cố Hành Chu liền cảm thấy không thoải mái.

Không đợi Vu Chu cùng Thẩm Tùng phản ứng, Cố Hành Chu liền giơ tay bắt đầu cởi quần áo.

Cơ hồ trong khoảnh khắc áo rơi ra, lộ ra một thân cơ bắp săn chắc.

Cơ bắp rất đẹp, hơn nữa Cố Hành Chu uống xong ngập tràn dã tính.

Vu Chu mày nhảy dựng, cửa sổ sát đất không đóng, bức màn không kéo.

Vu Chu muốn đi đóng cửa nhưng chờ đến bên cửa sổ thì dừng lại.

Đối mặt với một phú bà đang uống rượu vang đỏ cách đó không xa.

Chỉ thấy phú bà kia nhìn một thân cơ bắp của Cố Hành Chu từ trên xuống dưới, từ cơ ngực nhìn xuống cơ bụng, vẫn tiếp tục xuống tiếp như đang đợi Cố Hành Chu cởi hết.

Nở nụ cười tà mị, giơ chén rượu, "Cheers~"

Vu Chu: "..."

Giải thích:

*Ăn dưa: hóng hớt chuyện đó các bạn, đặc biệt ai đu CP thì hiểu rõ, suốt ngày ăn dưa, đợi dưa chín nhưng nhiều khi cũng gặp dưa thối.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv